DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 496: Cái chết của Hỏa Huyền

Nhóm Chỉ thấy Trùng Diên ngàn trượng phát ra quang mang đen kịt vạn trượng, khuôn viên trăm dặm đều bị phủ kín, nhưng quang mang đen kịt này không hề kéo thiên địa không gian vào cảnh giơ tay không nhìn thấy ngón mà ngược lại còn đem đến cảm giác thanh tỉnh rõ ràng nữa, vẫn như cũ có thể nhìn rõ được sự vật xung quanh, có cảm giác như phát sáng trong đêm đen vậy, sau đso thì một cỗ khí tức cuồng đại, diễn thiên tựa như vạn mã phi nước đại quảng phát ra tứ phương bát hướng, khiến đại địa cuốn lên làn sóng cát bụi lên đến trăm trượng, như bức tườn hình tròn lan rộng ra xung quanh, cho đến khi đạt được phương biên vạn dặm thì mới dừng lại.

Bên ngoài Trùng Diên vạn dặm là một tấm màn đen kịt như chiếc bát úp ngược úp lên đại địa, trong tấm màn đen này vốn có không ít tu luyện giả đang phi hành nhưng đã trực tiếp bị sóng đất hất bay ra ngoài vạn dặm mới dừn lại, còn cách màn đen trăm dặm về phía ngoài chính là nơi đặt Long thành - đại thành trung tâm của đại lục Long Luyện, vô số tu luyện giả trong Long thành lần lượt cảm nhận được cỗ khí thế mạnh mẽ này, nhưng không một ai dám đi lên phía trước xem xét, khí thế cường đại cỡ đó e rằng đến cả cường giả cương thánh, đạo thánh cũng không dám lỗ mãng.

Trong màn ánh sáng, sắc mặt Lôi Cương ngưng trọng, nhưng trong mắt thì đầy vẻ kinh kì lẫn ghi hoặc, điều khiến Lôi Cương nghi hoặc đó là sao vào lúc này Trùng Diên lại có dị biến lớn như thế? Lôi Cương có được Trùng Diên cũng đã mấy trăm năm, số lần sử dụng Trùng Diên cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần này lấy ra Trùng Diên vốn chỉ muốn giảm bớt sự truy kích của thần long mà thôi, không ngờ lại dẫn đến dị biến lớn như vậy.

Lại nói đến thần long hỏa hành lúc này đang trợn tròn mắt nhìn Trùng diên màu đen này, sâu trong đồng tử của nó lộ ra vẻ chấn kinh cùng cực, thân long lùi lại sau, toàn thân run nhẹ, nó, lại đang run rẩy, thần long hỏa hành lại run rẩy khi đứng trước mặt Trùng Diên!!

- Nguyên khí của Thái Thượng Ma sao lại xuất hiện ở đây? Làm sao có thể?

Lệnh bài đen thui ở trước mặt Hỏa Huyền phát ra âm thanh ùng oàng, cả tấm lệnh bài điên cuồng co giật, cứ như du tử quay về vòng tay ôm ấp của mẹ hiền vậy, điều khiến Hỏa Huyền chấn kinh còn chưa hết, lệnh bài này lại hóa thành một đạo quang mang bay về phía Trùng Diên.

Thần long hỏa hàn nhìn thấy thế thì chụp lấy lệnh bài, trong mắt run lên, lộ ra một tia bi thương, cũng không thèm để ý đến ước định với Hỏa Huyền lúc trước nữa, thân hình to lớn cấp tốc thu nhỏ lại hóa thành một đạo quang mang màu đỏ xạ nhập vào trong lệnh bài, cùng lệnh bài dung nhập vào trong Trùng Diên.

Sau khi lệnh bài dung nhập vào trong Trùng Diên thì quang mang mà Trùng Diên phát ra cũng từ từ thâu liễm lại, không đến nửa tuần hương thiên địa lại hồi phục vẻ sảng rõ, có điều sự sáng sủa này so với lúc trước thì kém đi sắc đỏ, linh khí thuộc tính hỏa trong phương viên vạn dặm chớp mắt đã bị Trùng Diên hút sạch, Trùng Diên sau khi dung hóa xong lệnh bài thì từ từ nhỏ lại rồi tự động bay đến trước mặt Lôi Cương, Lôi Cương chần chừ giây lát rồi đưa tay ra nắm lấy Trùng Diên, Trùng Diên vừa chạm tay, Lôi Cương liền cảm nhận được một cỗ cảm giác dị dạng từ trong Trùng Diên truyền đến, nhưng Lôi Cương cũng biết bây giờ không phải là lúc xem xét Trùng Diên, song mục chậm rãi nhìn về phía bọn Hỏa Huyền, trên khóe miệng chếch lên nét cười lạnh, không có thần long, Hỏa Huyền trong mắt Lôi Cương đã không tạo được bất cứ uy hiếp gì nữa rồi.

Chân phải Lôi Cương đạp về phía trước, truyền ra tiếng gầm rú, thân hình đột nhiên hiện lên cách bọn Hỏa Huyền ba trượng về phía trước, tay phải đưa ra nhanh chóng ngưng tụ thành quyền, Hỏa Huyền vẫn còn chìm trong chấn kinh lẫn không hiểu nối mãnh nhiên tỉnh lại, nhìn thấy quyền đầu bốn màu đã bức đến gần cùng với tiếng xé nát không gian rít lên bên tai, Hỏa Huyền không kịp nghĩ gì, một đạo lồng cương khí liền bao phủ toàn thân, thân hình lùi lại, lần này tế ra một thanh tiên đao đỏ lửa, khi thân hình lùi lại sau thì cũng mạnh mẽ chém ra một đao, đao quang khí thế bức nhân khiến không gian như co rút lại, với tốc độ như điện xẹt chém lên hữu quyền của Lôi Cương.

- Bình!!

Một cự âm chấn động vang lên nhưng điều này không hề khiến thân hình Lôi Cương dừng lại lấy một tích tắc, mà ngược lại tốc độ của hắn càng tăng nhanh, càng mạnh mẽ, cương khí và nội kình trong nội thể dũng động, thân hình Lôi Cương đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của Hỏa Huyền, Hỏa Huyền kinh hãi, thần thức thả ra nhưng không thể nào cảm nhận được khí tức của Lôi Cương, đột nhiên một cỗ khí thế cường đại bao chụp lấy Hỏa Huyền, khiến Hỏa Huyền như rơi vào hố băng, còn bên tai thì bỗng truyền đến tiếng vỡ nát, Hỏa Huyền sắc mặt đại biến, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.

- Uỳnh!!

Tất cả diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức khi Hỏa Huyền nghe thấy tiếng vỡ nát thì đã không còn thời gian để có bất cứ cử động phản ứng nào đã cảm thấy một cỗ trọng lực ngàn vạn cân thúc thúc thẳng lên người, Hỏa HUyền trợn tròn hai mắt, nhìn quyền đầu bốn màu ở vùng bụng của chính lão, lúc đó cuối cùng thì Hỏa Huyền cũng đã nhìn rõ được quyền đầu này rồi, toàn thể có quang mang bốn màu lưu động, còn có vết vai rùa, hơn nữa trên quyền đầu này còn lồi ra mấy cái túi nhỏ, cực kì ngụy dị, sau đó, Hỏa Huyền phát hiện thân hình lão không hề bay ngược lại phía sau nhưng trọng lực ngàn vạn cân thì vẫn hùng dũng chạy thẳng vào trong bụng lão, cương anh tu luyện được vô số năm vào thời khắc này bị cỗ cự lực kích trúng trực tiếp hóa thành lực lượng hỏa hành tinh thuần nhất từ từ tản ra từ trong nội thể.

Hỏa Huyền ngây ra, Hỏa Huyền sợ rồi, trong mắt ngập tràn vẻ bất cam vô tận cùng với vẻ không thể tin được, Cương Ma sao có thể cường đại đến thế? Chỉ đơn giản là sức mạnh của một quyền thôi đã có thể trực tiếp đấm nát được cương anh của lão? Tại sao ........ hắn lại trở nên mạnh như thế? Tại sao? Tại sao lại thế này? Vẻ sáng rõ trong mắt Hỏa Huyền dần trở nên ảm đạm, thân hình chậm rãi lùi về phía sau, còn song nhãn của Hỏa Huyền bây giờ lại lộ ra vẻ mơ hồ không rõ ràng.

Vô số năm trước, một thiếu niên thuần phác ở trong một tiểu sơn thôn tại tây nam bộ của đại lục Long Luyện, do trời giáng kì hỏa, triệt để xóa sổ tiểu sơn thôn này khỏi đại lục Long Luyện, có một thiếu niên chạy thoát khỏi tai nạn lần đó, từ sau lần đso, thiếu niên bỗng có năng lực khống chế lửa, tiếp đó, thiếu niên trở thành thanh niên, bước trên đại lục Long Luyện, trải qua đấu đá, hắn bước trên thi thể đồng bạn từng bước từng bước đi đến đỉnh phong của tu luyện. sau đó hắn thành lập một tông phái, hắn tự tin đem tên mình đặt cho tên của tông phái đó. Cũng chính lúc đó, đế vương của Dung Luyện giới Hỏa Đế khởi phát, thanh niện nọ chứng kiến toàn bộ quá trình khởi phát rồi suy tàn của Hỏa Đế, sau lần Hỏa Đế một đi không trở lại, hắn khởi phát hùng tâm, hắn hạ quyết tâm khi hắn còn sống nhất định sẽ đem toàn bộ Dung Luyện giới nắm trong lòng bàn tay hắn, hắn cũng muốn giống như Hỏa Đế trở thành cường giả của Dung Luyện giới, từ đó về sau hắn không ngừng phát triển mở rộng thế lực của chính hắn, cắn nuốt Diễn gia cũng các gia tộc tu luyện lớn ở đại lục Long Luyện, cùng với đó, bên trong hắn còn âm thầm bồi dưỡng đệ tử một lòng tận trung, mục đích chính là thống nhất Dung Luyện giới!! Hoàn thành hùng tâm đại chí của hắn.

Hỏa Huyền chậm rãi lùi lại, sau cùng lóe lên một tia tiếu ý trào phúng, hắn một đời hào hùng không ngờ đến sau cùng cũng không thoát khỏi cái chết, trong tay hắn nhuốm bẩn vô số sinh mệnh, nhìn thấy nhãn thần của vô số người trước lúc trước, nhưng không ngờ được rằng hắn cũng có một ngày như ngày hôm nay.

Sau khi thân hình Hỏa Huyền triệt để từ trên không rơi xuống dưới đất, trên thân hình vẫn hiện lên lớp mai rùa, một cơn gió nhẹ thổi qua, thân hình Hỏa Huyền hóa thành vô số mảnh vụn bay lả tả trong không gian.

Cái chết của Hỏa Huyền khiến người gây ra nó là Lôi Cương cũng có phần chấn kinh, một quyền này mặc dù hắn đã bạo phát toàn lực, nhưng cũng không ngờ là lại có thể trực tiếp kích vỡ được cương anh của Hỏa Huyền, cự lực trực tiếp đấm thẳng vào Nê Hoàn cung của Hỏa Huyền khiến thần hồn của hắn chớp mắt cũng bị hủy diệt, cỗ lực lượng khủng bố này LÔi Cương làm sao mà biết được chứ? Hỏa Huyền mặc dù chưa từng tu luyện pháp quyết thể tu nhưng thực lực của hắn đã đạt đến cương thánh, cường độ của da thịt là không thể nghi ngờ, không hề kém với Lôi Cương khi đạt đến bộ phận thứ ba của "Ngũ Hành thể tu", Lôi Cương nhìn theo thân thể Hỏa Huyền hóa thành từng miếng biến mất, trong lòng thầm than một tiếng, nhìn hỏa hành chi lực nồng đậm phiêu hốt phía trước, mục quang Lôi CƯơng lóe lên, cốt lân giáp cấp tốc dung nhập nội thể, Lôi Cương há to miệng trực tiếp cắn nuốt hỏa hành chi lực, một đời tu luyện của Hỏa Huyền hóa ra là để thành toàn cho Lôi Cương.

Sau khi cắn nuốt xông, Lôi Cương cũng chẳng vội luyện hóa, đuôi mắt hơi nheo lại ngẩng đầu nhìn ba người mặt mày còn đang kinh hãi ở cách vạn mét, Lôi Cương mục quang lóe hàn quang, thân hình đột nhiên biến mất, giữa trời đất đột nhiên hình thành một vòng xoáy không khí xạ về phía ba người.

Ba người Vẫn Phác vào thời khắc Hỏa Huyền chết đều vạn phần chấn kinh, không dám tin tất cả những gì diễn ra trước mắt. Đặc biệt là Vẫn Phác hiểu rõ tu vi của Hỏa Huyền như lòng bàn tay, bao nhiên năm nay, Vẫn Phác vẫn thử so sánh với Hỏa Huyền nhưng Hỏa Huyền thắng nhiều Vẫn Phác thắng ít, thế mà hôm nay chỉ với một quyền của người ở trước mặt này đã khiến Hỏa Huyền hồn phi phách tán, điều này khiến Vẫn Phác không thể tin được những gì diễn ra trong mắt lão nữa.

Càng chấn kinh hơn nữa chính là Diêm Chính, lúc trước ở ngoài thành Tụ Hỏa Lôi Cương chẳng qua chỉ là con kiến trong mắt hắn thế mà giờ đây đã cường đại đến mức khiến hắn thở cũng không được, ngay đến cả Hỏa Huyền bị một kích kích trúng, Diêm Chính cũng có cảm giác hôn nghịch, người này sao có thể chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy trăm năm đạt được đến trình độ cường đại bậc này chứ? Lẽ nào hắn trong chân hỏa không gian lấy được vật nghịch thiên gì rồi sao?

Không cần biết là Hỏa Huyền hay là ba người Vẫn Phác thì bọn họ đối với sự cường đại của Lôi Cương đều quy về chân hỏa chi nguyên!!

- Chạy!!

Một khoảnh khắc khi vòng xoáy xuất hiện trước mặt, Vẫn Phác kiên quyết thấp giọng quát, ba người như tâm trí tương thông liền bay thẳn về ba hướng, vòng xoáy không gian từ từ biến mất, thân ảnh Lôi Cương đột nhiên xuất hiện, mắt nhìn ba hướng, trong mắt hiện lên vẻ cười lạnh, ba người này này bất kể thể nào đều phải chết! Lôi Cương không muốn lưu lại hậu họa về sau, tu vi của ba người này đã đạt đến cương thánh thiên giai, nói không chừng một ngày nào đó gặp được cơ duyên đột phá được cương thần cũng không phải là không có khả năng, mặc dù Lôi Cương lúc này có đủ tự tin dể đối mặt với bất cứ cường giả nào dưới cương thần, đạo thần nhưng không có nghĩ là Lôi Cương dám đối diện với cường giả cương thần, đạo thần!

Lôi Cương nhìn thẳng về phía trước, vị trí này vừa khéo là phương hướng mà Vẫn Phác chạy trốn, tu vi của Vẫn Phác là cao thâm nhất trong ba người, Lôi Cương định sau khi giết chết Vẫn Phác rồi thì sẽ từ từ giết Vũ Xích, Diên Chính hai người sau cũng được.

Vẫn Phác đang chạy trốn trong lòng cực kì chấn kinh nhưng không hề có lấy một tia thương cảm, cái chết của Hỏa Huyền không hề khiến tâm cảnh của lão có lấy một tia ba động, có lẽ là lão biết là lão đang đối diện với kết cục hệt như Hỏa Huyền mới không có tâm trí mà nghĩ nhiều, bất luận ra sao, kết cục mà ba người Vẫn Phác đang đối diện đều sẽ không có thay đổi gì cả.

Một ngàn dặm.

Năm ngàn dặm.

Vẫn Phác thầm đoán khoảng cách mà hắn chạy, cách đại lục Long Luyện càng xa thì trong lòng Vẫn Phác càng yên ổn, nhưng chính vào lúc này Vẫn Phác đột nhiên cảm nhận được một cỗ uy áp cực lớn truyền đến từ phía sau, như một ngọn cự sơn đang bay thẳng về phía lão vậy. Vẫn Phác kinh hoàng, phun ra một búng tinh huyết, tốc độ lại tăng thêm vài phần.

Dù rằng Vẫn Phác đã đùng đến tốc độ nhanh nhất nhưngg cũng không thể so sánh được với Lôi Cương đã đạt đến tầng thứ tư "Ngũ Hành thể tu", Lôi Cương đã khai phá ra một đỉnh cao mới, tốc độ nhanh hơn điện xẹt, mặc dù tốc độ của Lôi Cương không thể so được với thần long nhưng Vẫn Phác so với thần long thì không phải chỉ kém hơn có một bậc mà thôi.

Lồng cương khí ngưng tụ toàn thân, song mục Vẫn Phác xạ ra lợi quang, hắn than thầm, nếu may mắn thoát khỏi kiếp nạn lần này, hắn nhất định sẽ bế quan vạn năm, đột phá cương thành mới xuất quan báo thù.

Nhưng Lôi Cương không hề cho Vẫn Phác cơ hội, một tiếng vỡ nát vang vọng bên tai Vẫn Phác, Vẫn Phác chỉ cảm thấy từ sau lưng truyền đến một cơn đau cùng cực rồi vẻ sáng rõ và thù hận trong mục quang của hắn từ từ biến mất ....

Đọc truyện chữ Full