DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 536: Hậu Thiên

Sau khi tiến vào dòng nước xoáy, Lôi Cương chỉ cảm thấy trước mắt trở nên sáng sủa, lúc này, hắn đang đứng ở góc một bình đài rộng chừng ngàn thước, phía trước mấy chục Khí Tông đệ tử đang rối rít bay lượn, phảng phất là đang tìm kiếm cái gì. Lôi Cương quét mắt nhìn qua bốn phía, ánh mắt thoáng ngưng, nơi đây giống như một trung tâm hình trụ mà nơi hắn đứng chính là chính giữa của hình trụ đó, xung quanh bốn phía đều là phòng xá, Lôi Cương cảm nhận được một cách rất rõ ràng có một số ít các đệ tử mở cửa phòng ra có thể cảm nhận được linh khí thuộc tính hỏa vô cùng nồng đậm.

- Khí Thành này cũng có chút quỷ dị, người kiến tạo ra Bảo Tháp này cũng không phải người thường, tài lực như thế, sợ rằng cũng là phú xưng địch quốc.

Lôi Cương thầm nghĩ, bất quá, để cho Lôi Cương kính nể chính là đem đích mức độ nồng đậm của linh khí ở nơi đây đề cao bậc này, cho dù là hắn vận dụng hỏa hành Tụ Linh Trận cũng không cách nào đạt tới được độ dày của linh khí ở đây.

Lúc này, Lôi Cương thấy Hậu Thiên cũng đã tiến vào một gian phòng, Lôi Cương liếc nhìn mộc bài trong tay, thân thể chậm rãi dâng lên, tìm kiếm gian phòng số tám trăm bảy mươi.

Chỉ chốc lát sau, Lôi Cương phát hiện phòng của hắn chỉ cách phòng của Hậu Thiên có mấy gian mà thôi, suy tư chốc lát, Lôi Cương quét mắt nhìn mấy tên đại hán khôi ngộ bận thiết giáp màu đen có vẻ như là thủ vệ bay tới bay lui, rồi mở cửa phòng, thân hình biến mất, cửa phòng chậm rãi đóng kín, khiến cho người ta có một cổ ảo giác, phảng phất là Lôi Cương tiến vào trong phòng rồi, còn căn phòng của Hậu Thiên cũng đúng lúc này hé mở ra một chút, ngay sau đó liền đóng kín.

Hậu Thiên lúc này rất hưng phấn, nội tâm có thể nói là vui sướng điên cuồng, hắn là đệ tử cấp thấp nhất của Hỏa Lôi Sơn, bình thường đều là cư ngụ ở trong động phủ thấp nhất trong Hỏa Lôi Sơn, mặc dù linh khí nồng đậm, ở trong mắt những đệ tử không cách nào tiến vào được chín thế lực lớn thì chính là một tồn tại cao cao tại thượng, nhưng thực tế ở Hỏa Lôi Sơn chẳng qua cũng chỉ là tiểu nhân vật bị người sai sử, lần này Hỏa Hùng cấp tám ở Hỏa Phần Sơn chẳng biết tại sao chạy ra bên ngoài, làm rối loạn Khí Tông đệ tử săn thú lấy Thú Đan, cuối cùng Hỏa Kỳ Sơn cùng Hỏa Lôi Sơn rối rít phái ra đệ tử tới đó để tiêu diệt, Hỏa Kỳ Sơn phái ra một trưởng lão tu vi đạt tới Đạo Thánh hoàng cấp, còn Hỏa Lôi Sơn trực tiếp phái ra năm tên Đạo Tiên cao thủ tầng thấp nhất, trong đó có Hậu Thiên.

Ở Hỏa Phần Chi Địa cùng Hỏa Hùng đánh một trận, dưới sự hợp lực của mọi người cuối cùng cũng tiêu diệt được thượng phẩm tiên thú Hỏa Hùng, trong đó trưởng lão của Hỏa Kỳ Sơn Hỏa Tử Lâm bị chút ít thương tích, Hỏa Kỳ Sơn tới sáu người, chỉ còn lại ba, Hỏa Lôi Sơn thì thảm hơn, chỉ còn lại Hậu Thiên. Hậu Thiên đang lúc mọi người điều tức liền trộm lấy Hỏa Hùng đích Thú Đan rồi một đường chạy trốn như điên, ba người Hỏa Kỳ Sơn sao có thể tâm cam để cho Hậu Thiên độc chiếm Hỏa Hùng Đan? Liền bắt đầu một cuộc đuổi giết, cuối cùng Hậu Thiên ở gặp phải Lôi Cương, liền đem hết thảy giá họa lên đầu Lôi Cương, cũng là giúp hắn trì hoãn thời gian, ba người của Hỏa Kỳ Sơn sau khi Lôi Cương rời đi thì cũng đuổi theo, nhưng lại không nghĩ tới Hậu Thiên đánh một vòng tròn quanh ngọn núi rồi từ một chỗ khác vòng lại, rồi đi tới Khí Thành, hắn tính mượn lực lượng tinh thuần của Hỏa Hùng Đan nâng cao tu vi của hắn từ Đạo Tiên thiên giai tăng lên tới Đạo Thánh. Mà Khí Thành có thể hấp dẫn mấy vạn tên đệ tử của Khí Tháp tầng năm, nguyên nhân chính là giao dịch dễ dàng, quan trọng hơn là có một tòa Bảo tháp tụ linh.

Tương truyền, Tụ Linh Tháp là do thành chủ đời thứ nhất của Khí Thành kiến tạo, ở trong Tụ Linh Tháp tu luyện một năm, tương đương với hai mươi năm bên ngoài, hơn nữa ở trong Tụ Linh Tháp tu luyện không những giúp tăng tu vi cực nhanh mà còn ngăn trở không nảy sinh tâm ma, đây là nơi tốt nhất cho người tu luyện đột phá, không ít tán tu mạo hiểm nguy cơ cửu tử nhất sanh đi đến Hỏa Phần Sơn chính là vì có thể đạt được đầy đủ Tiên Thạch để tiến vào trong Tụ Linh Tháp tu luyện, Hậu Thiên có đến một vạn viên Tiên Thạch nhưng cũng là hắn góp nhặt cả trăm năm mới có được con số lớn như thế.

- Chỉ cần ta hấp thu lực lượng ẩn chứa trong Hỏa Hùng Đan là đủ để đột phá Đạo Tiên thiên giai, đến lúc đó, địa vị của ta ở Hỏa Lôi Sơn cũng sẽ tăng lên, có cơ hội tiến vào động phủ cao hơn để tu luyện.

Hậu Thiên lẩm bẩm nói, khoanh chân ngồi xuống, hai tay ấn quyết ở bụng, trong tay có một hạt châu to bằng nắm tay phát tán ra linh khí thuộc tính hỏa tinh thuần, chính là Hỏa Hùng Đan.

Đang khi Hậu Thiên chuẩn bị nhắm mắt lại thì đột nhiên hiện cửa phòng bị mở ra, Hậu Thiên trong nháy mắt đem Hỏa Hùng Đan ném vào trong giới chỉ trữ vật, mặt mày tức giận nhìn cửa phòng, nhưng chỉ chốc lát sau, Hậu Thiên phát hiện cửa mở nhưng không có ai tiến vào, không khỏi sửng sốt. Sau khi chậm rãi đóng kín cửa phòng, Hậu Thiên thở phào nhẹ nhỏm, lại càng mắng thầm:

- Tụ Linh Tháp này làm trò gì vậy chứ? Dọa Lão Tử sợ chết khiếp.

Hắn lần nữa chuẩn bị nhắm hai mắt lại nhưng rồi lại chần chờ chốc lát, sau đó hắn đứng lên, trực tiếp đi tới cửa phòng cài then cửa lại cẩn thận, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, đang lúc hắn quay đầu lại, thân hình tựa như bị sét đánh, con ngươi cấp co rụt lại, kinh hãi nói:

- Ngươi là ai?

Lôi Cương nhìn dáng vẻ kinh hãi của Hậu Thiên, khóe miệng khẽ nhấc lên, cười nói:

- Ta tới thu hồi đồ thuộc về ta. Bây giờ đã đến lúc trả lại cho ta rồi.

Hậu Thiên sắc mặt hơi ngưng lại, sau khi nhìn kỹ mắt Lôi Cương thì trầm giọng nói:

- Đạo hữu, chúng ta có vẻ như không quen biết, ta lấy đồ của ngươi khi nào chứ?

Sắc mặt Hậu Thiên có chút ngưng trọng, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu tu vi của Lôi Cương, bất quá, điều khiến hắn lúc này không dám khinh cử vọng động chính là, tung tích của Lôi Cương quá mức quỷ dị, trước khi đi vào Hậu Thiên cẩn thận đã tra xét gian phòng này, tuyệt đối không có ai, mà người này tiến vào trong phòng, tất nhiên là vào lúc mà cửa phòng thoáng mở ra một chút khi nãy, thế nhưng với nhãn lực của hắn lại không hề phát hiện ra? Điều này có nghĩa là gì chứ? Người này rất có thể là cao thủ!

Lôi Cương nhấc tay phải lên, mí mắt khẽ cụp xuống, cảm thụ linh khí thuộc tính hỏa nồng đậm trong phòng, Lôi Cương không khỏi thầm than sự cường đại của tòa Bảo Tháp này. Nơi này so với bên ngoài linh khí nồng đậm hơn không chỉ gấp mười lần không thôi, hơn nữa còn có thể khiến tâm thần của hắn trở nên thoải mái vô cùng, nơi đây, tuyệt đối là nơi tu luyện lý tưởng nhất đối với mỗi một tu luyện giả.

Hậu Thiên nhìn bộ dạng của Lôi Cương như thì sắc mặt cấp co quắp lại mấy phần, trong lòng suy đoán Lôi Cương không biết có phải là người của Hỏa Kỳ Sơn hay không, nhưng Hỏa Kỳ Sơn trong chuyến đi Hỏa Phần chi địa lần trước cũng không có người này a, hắn rốt cuộc là ai? Hậu Thiê thầm than, mắt nhìn Lôi Cương cũng không lên tiếng nói gì cả, nếu Lôi Cương có thể vô thanh vô tức tiến vào gian phòng hơn nữa còn là ở Tụ Linh Tháp tất nhiên phải có phần nắm chắc rồi. Dù sao thủ vệ trong Tụ Linh Tháp cũng đều là cường giả đạo thánh, người bình thường tuyệt đối không dám ở nơi đây gây chuyện.

- A a, mấy ngày trước, ngươi không phải nói đem Hỏa Hùng Đan giao cho ta sao? Hiện tại, ta chính là tới để lấy Hỏa Hùng Đan.

Lôi Cương khóe miệng khẽ nhấc lên nụ cười, còn Hậu Thiên thì sắc mặt đột ngột thay đổi, sau đó khuôn mặt cứng ngắc lừ lừ nhìn Lôi Cương, hắn đã nhớ lại chuyện cách đây không lâu, hắn muôn phần không ngờ được ban đầu hắn tùy ý tìm người lợi dụng sử kế kim thiền thoát xác, lại đụng phải cường giả quỷ dị như thế, Hậu Thiên cơ hồ hộc máu, trong lòng lại càng buồn bực. Sau khi lúng túng cười cười, Hậu Thiên cười khổ nói:

- Đạo hữu, hôm đó là do Hậu Thiên sai, khi đó tại hạ bị bọn họ đuổi theo gấp rút, cũng là bất đắc dĩ, kính xin đạo hữu tha lỗi.

Lôi Cương lắc đầu, nói:

- Ngươi không sai, bất quá, Hỏa Hùng Đan phải thuộc về ta.

Hậu Thiên sắc mặt tái như gan heo nhìn Lôi Cương, cười khổ nói:

- Đạo hữu, xem tu vi của ngươi sợ rằng Hỏa Hùng Đan thượng phẩm cấp tám này đối với ngươi cũng không có nhiều chỗ hữu dụng, nếu như đạo hữu nguyện ý, Hậu Thiên tất nhiên vô cùng cảm kích.

Lôi Cương cười nhạt nhìn Hậu Thiên, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, Hậu Thiên này đối với Khí Tháp tầng năm có vẻ rất là quen thuộc, mà hắn lại đang muốn đi Hỏa Phần Chi Địa, có Hậu Thiên, hắn cũng bớt phiền toái nhiều chuyện, suy tư chốc lát, Lôi Cương cười nói:

- Hỏa Hùng Đan đối với ta đúng là vô dụng, hơn nữa, để cho ngươi cũng có thể.

Hậu Thiên sắc mặt vui mừng, nhưng rất nhanh lại trở nên cẩn thận, liếc nhìn Lôi Cương, Hậu Thiên chần chờ chốc lát rồi nói:

- Tiền bối, không biết có điều kiện gì? Hậu Thiên có thể làm được, nhất định sẽ làm hết sức.

- Một năm sau, dẫn ta đi Hỏa Phần Chi Địa, thế nào?

Lôi Cương cười nói.

Hỏa Phần Chi Địa? Khuôn mặt sợ hãi của Hậu Thiên chợt lóe lên, lúc trước chỉ một con Hỏa Hùng liền làm cho mấy vị sư huynh của hắn hồn phi phách tán, đến cao thủ Đạo Thánh hoàng cấp cũng bị thương, lần này xem dáng vẻ của tiền bối này, hẳn là muốn đi vào sâu trong Hỏa Phần Chi Địa, tuy không biết tiền bối này có nắm chắc hay không, nhưng hắn mà đi vào thì chỉ có chết chắc, bất quá, tiền bối này nói là một năm sau, thế thì ta mượn sức mạnh của Hỏa Hùng Đan, tu vi tất nhiên có thể tăng lên tới Đạo Thánh hoàng cấp, khi đó thực lực có thể nói tăng lên mấy chục lần, hơn nữa, nếu như đến lúc đó không muốn đi, mượn cơ hội thoát khỏi nơi đây trở lại Hỏa Lôi Sơn thì được rồi, mặc dù ta là đệ tử cấp thấp nhất của Hỏa Lôi Sơn, nhưng cũng là một phần tử của Hỏa Lôi Sơn a, người này tu vi mạnh hơn cũng không dám ở Hỏa Lôi Sơn giương oai, lúc này, Hậu Thiên chắp tay nói:

- Đa tạ tiền bối, một năm sau, Hậu Thiên nguyện ý theo tiền bối đi Hỏa Phần Chi Địa.

Lôi Cương gật đầu một cái, thân hình liền biến mất một cách quỷ dị.

Hậu Thiên tròn mắt nhìn Lôi Cương biến mất, mà cửa phía sau cũng không hề mờ, phảng phất người nọ là không khí vậy, người này, tu vi cỡ này là gì chứ? Hậu Thiên khiếp sợ nghĩ, chỉ chốc lát sau, một giọng nói vang lên ở trong đầu Hậu Thiên, làm Hậu Thiên tựa như sét đánh đứng sững tại chỗ.

- Trong một năm này, ngươi vẫn là lo mà ở chỗ này tu luyện, đừng có mà vọng động chạy trốn, Hỏa Lôi Sơn, ta còn không để vào mắt.

Đọc truyện chữ Full