DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 546: Luyện hoả huyền

Khoảnh khắc con sư tử nhìn Lôi Cương với "cặp mắt khác xưa", thân thể dài một trượng của Lôi Cương đã hoá đen kịt, lân giáp trên người tróc ra, rơi xuống từng mảnh trên mặt đất. Sức nóng đáng sợ của hoả huyền tựa như con mãnh thú đáng sợ khiến hắn phải dốc hết sức phòng ngự, bảo vệ thân thể hoả giao. Đến khi thân thể hoả giao tróc hết lớp vảy, Lôi Cương càng khiếp sợ hơn, nhưng những gì rèn luyện mấy năm nay đã tôi luyện cho hắn bản tính kiên cường, bất khuất. Hắn cắn răng chịu đựng. Lúc này, thần hồn ở giữa trán hắn hoà vào trong hạt châu màu đỏ, run rẩy, tránh không để hoả huyền thiêu đốt. Khi thân thể hoả giao của Lôi Cương bị hoả huyền thiêu gần như chỉ còn lại cái trán, hắn cơ hồ tuyệt vọng, thần hồn của hắn dù không tầm thường, nhưng vẫn không chống đỡ được sức thiêu đốt của hoả huyền.

Hoả huyền chỉ ở dưới ngọn lửa cấp cao nhất Cửu thiên huyền hoả, chỉ có người đạo thần, cương thần mới có thể nắm giữ. Hoả huyền cũng là ngọn lửa chủ yếu dùng để luyện chế thần khí, sức nóng của nó vô cùng kinh khủng, càng không thể tưởng tượng được. Bao nhiêu năm đã trôi qua, cao thủ ở Khí tháp tầng thứ năm có vô số, nhưng không có một kẻ nào có thể đi vào nơi sâu trong Hoả Đốt. Người thường sợ rằng vừa nhìn thấy hoả huyền đã hốt hoảng bỏ chạy, làm sao còn dám tiến vào trong hoả huyền? Mà Lôi Cương cũng bởi không hiểu biết rõ ràng về hoả huyền, nếu không, nhất định hắn sẽ không dễ dàng tin lời sư tử nói, chắc hẳn hắn đã biến thành thân thể hoả giao, bay đi khỏi nơi sâu trong Hoả Đốt này. Lôi Cương có hối hận cũng đã muộn, biện pháp duy nhất của hắn lúc này chỉ có thể là kiên trì chống đỡ mà thôi.

Thần hồn của Lôi Cương trốn sâu trong hạt châu màu đỏ, cảm nhận được sự uy hiếp bên ngoài, đầu hắn trống rỗng. Lẽ nào phân thân hành hoả cuối cùng lại bị lửa thiêu sao?

"Đúng, Hoả Hoàng!! Hoả Hoàng nhất định sẽ có biện pháp. " Lôi Cương chợt giật mình tỉnh giấc, thần thức lay tỉnh Hoả Hoàng. Người nhỏ bé màu đỏ ngồi xếp bằng trước mặt hạt châu màu đỏ mở mắt nhìn, thấy hoả huyền như một cái lồng bao phủ xung quanh, ánh mắt y sung sướng, lại nhìn hạt châu màu đỏ. Hoả Hoàng khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn nói: "Lôi Cương, ra đi, hoả huyền luyện hồn là mơ ước của biết bao tu luyện giả. Ta sẽ bảo vệ tốt thần hồn của ngươi, không để nó tiêu tán. Đến lúc đó, ngươi phải lập tức tập trung hoả huyền lại trong cơ thể, có vậy, thực lực của ngươi mới tăng mạnh được. Thân thể của ngươi sẽ trở thành thân thể của hoả huyền, lúc đó, ngươi có thể khống chế hoả huyền!! "

Lời Hoả Hoàng nói truyền thẳng vào trong thần hồn của Lôi Cương, tuy rằng chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để cho hắn kinh hoàng. Hoả huyền luyện hồn?? Thân thể hoả huyền?? Khống chế hoả huyền?? Chuyện này người thường vốn không thể nào tưởng tượng nổi, lúc này lại xảy ra trước mắt Lôi Cương khiến hắn không những kinh ngạc mà còn sợ hãi nữa. Hắn nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Hoả Hoàng, thầm nghĩ: "Chỉ có thể liều một phen. Hy vọng Hoả Hoàng thật sự có thể ra tay bảo vệ thần hồn khỏi bị tiêu tan! "

Lúc này, Lôi Cương cương quyết thả thần hồn bay ra khỏi hạt châu màu đỏ. Thần hồn của hắn to bằng nắm tay nhìn khắp nơi toàn lửa trắng, ánh mắt lộ vẻ kiên định, mặc cho bên dưới Hoả Hoàng khống chế thế nào. Thân thể hoả giao của Lôi Cương vẫn đang gắng sức chống lại hoả huyền. Khoảnh khắc thần hồn của hắn xuất hiện, ngọn lửa trắng này liền bao vây lấy thần hồn của hắn. Thần hồn hoàn toàn nhập vào trong hoả huyền, chịu đựng sức nóng của hoả huyền.

Nếu có cường giả đạo thần nhìn thấy tất sẽ nghẹn họng không nói nên lời, dùng hoả huyền luyện hồn, bọn họ chắc chắn không dám nghĩ đến. Vậy mà lúc này Lôi Cương lớn gan như vậy, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Hoả huyền là ngọn lửa dùng để luyện chế thần khí, có thể thấy được sức nóng của nó cao đến mức nào. Dưới sức thiêu đốt của hoả huyền, thần hồn to bằng nắm tay của Lôi Cương nhanh chóng bốc hơi, gần như không còn tri giác, chỉ cảm nhận được sự đau đớn đến tận xương tuỷ, khiến hắn lặng người đi. Nhưng Lôi Cương vẫn như trước kiên trì, có thể nói, Lôi Cương chỉ còn lại duy nhất một niềm tin trong lòng, hắn biết đây là cơ hội khó có được, càng kiên nhẫn ở trong hoả huyền lâu, hiệu quả đạt được càng lớn. Để có thể nhanh chóng gia tăng thực lực, Lôi Cương nhất định phải nhẫn nại, phải liều mạng.

Thần hồn của Lôi Cương vốn to bằng nắm tay cuối cùng bị thiêu đốt đến chỉ còn lại bằng một ngón tay nhỏ bé. Lôi Cương vẫn như trước cắn răng kiên trì. Lúc này, hoả huyền đã hoà vào trong thần hồn của hắn, bắt đầu cháy bên trong, cảm giác đau đớn này không phải thứ người thường có thể chịu đựng nổi. Thần hồn là nơi hiểm yếu nhất của tu luyện giả, đối với người thường mà nói, họ thường kiên quyết bảo vệ thần hồn cho tốt, luôn nơm nớp lo sợ nó bị tổn thương dù chỉ một chút xíu nào đó. Hành động mạo hiểm của Lôi Cương sợ rằng từ xưa đến nay chưa ai dám làm.

Lúc này, thần hồn của Lôi Cương đang bị hoả huyền xâm nhập, chỉ còn to bằng móng tay cái. Nhưng Lôi Cương vẫn kiên quyết cố sống cố chết tiếp tục, tuy rằng thần trí của hắn đã bắt đầu hôn mê bất tỉnh, nhưng ý chí của hắn vẫn tiếp tục. Dần dần, hoả huyền trong thần hồn của Lôi Cương ngày càng mạnh, thiêu đốt thần hồn.

Thần hồn Lôi Cương từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn bằng một hạt cát. Hoả Hoàng vẫn ngồi xếp bằng, đôi mắt nhìn chằm chằm thần hồn của Lôi Cương, cơ hồ như sợ lỡ mất thời cơ, sẽ khiến thần hồn của phân thân Lôi Cương biến mất.

Đến lúc thần hồn của Lôi Cương chỉ còn bằng một hạt cát, tưởng như sắp biến mất, ánh mắt Hoả Hoàng chợt loé lên, chập hai tay lại vẽ lên một vòng tròn. Hoả huyền đang cháy trong thần hồn của Lôi Cương bị một không gian chân không áp chế xuống, thần hồn bằng hạt cát của Lôi Cương di chuyển nơi đây.

"Lôi Cương, mau tạo thành thân thể hoả huyền đi. Bảo vệ thần hồn, niệm chú ngưng tụ thành thân thể. " Hoả Hoàng thấp giọng quát, giọng nói tưởng như xuyên qua thần hồn của Lôi Cương. Lôi Cương đang ngây ngốc, không còn chút cảm giác nào chợt bừng tỉnh, bất chấp nỗi đau khắp toàn thân, bảo vệ thần hồn như trước, niệm chú hoà vào trong hoả huyền.

Trong nháy mắt Lôi Cương niệm thần, Hoả Hoàng khẽ động tay, thân thể hoá thành một luồng sáng, hoà vào trong thần hồn to bằng hạt cát của Lôi Cương.

Dưới sự trợ giúp của Hoả Hoàng, hoả huyền xung quanh nhanh chóng ngưng tụ lại xung quanh thần hồn của Lôi Cương. Lúc này, hoả huyền dường như đã không còn bất cứ ảnh hưởng nào đối với thần hồn của Lôi Cương. Nói cách khác, thần hồn của Lôi Cương dường như đã được hoả huyền tiếp nhận, không chỉ là hoả huyền trong cái khe nhỏ hẹp này, mà cả hoả huyền trong khe lớn chỗ thần thú sư tử kia cũng tập trung toàn bộ lại xung quanh thần hồn của Lôi Cương.

Con sư tử trừng mắt nhìn tình cảnh quỷ dị, vốn tưởng rằng Lôi Cương đã chết, vậy mà lúc này tình hình lại chuyển biến khác hẳn khiến nó vô cùng kinh ngạc. Chuyện này là sao? Bỗng nhiên, đôi mắt sư tử trừng lên tròn vo, hoả huyền ở xung quanh một trăm mét, rồi một cây số đều tập trung bay về phía Lôi Cương.

Chưa đến nửa khắc, một luồng hoả huyền khổng lồ mạnh mẽ thiêu đốt trước mặt con sử tử khiến nó biến sắc, vội vã thối lui. Luồng hoả huyền ngưng tụ này khiến nó cảm nhận được sự uy hiếp không nhỏ.

Quả cầu hoả huyền với bán kính vừa đến một thước nhanh chóng co lại, từ bán kính một thước rút xuống còn đường kính một thước. Một canh giờ sau, nó chỉ còn to bằng nắm tay, nhưng khí tức phát ra thì càng lúc càng đáng sợ. Lúc này, con sư tử đã thối lui ra ngoài cả cây số, không rời mắt khỏi quả cầu hoả huyền.

"A, chỉ quả hoả cầu này cũng đủ để thiêu rụi ta rồi a. " Sư tử thầm kinh hãi, nói. Cho đến bây giờ, nó rốt cuộc cũng không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nó không thể ngờ được tất cả những biến cố khác thường này đều là vì một câu của nó!

Hoả cầu to bằng nắm tay vẫn không ngừng thu nhỏ lại, đến lúc chỉ còn to bằng đầu ngón tay cái mới thôi. Lúc này, quả cầu hoả huyền gần như trong suốt, từ trong đó phát ra sức nóng khủng khiếp, dường như thiêu đốt toàn bộ sức mạnh của hỗn độn. Trong hạt châu hoả huyền, Lôi Cương chỉ dài bằng một sợi tóc, gần như không thể nhìn ra hình hài con rắn đang hình thành. Hoả huyền ở xung quanh cuộn trào mãnh liệt, từ một cây số, đến chu vi mười dặm xung quanh, hoả huyền trong những khe nứt trên mặt đất đều bị hấp thụ đến đây.

Thần thú ở xung quanh đó trừng lớn mắt, nhìn hoả huyền nhanh chóng rời đi, đầy kinh ngạc. Cuối cùng phát hiện hoả huyền vốn còn chưa chạm đến bọn chúng đã biến mất khiến bọn chúng vô cùng phẫn nộ. Bọn chúng nhờ vào việc hấp thụ linh khí thuộc tính hoả trong hoả huyền mà tu luyện, lúc này hoả huyền biến mất, cũng có nghĩa việc tu luyện của bọn chúng sẽ bị ngừng lại. Cuối cùng tất cả thần thú ba đầu đều nổi loạn, bay đến chỗ Lôi Cương.

Hoả huyền tập trung lại giờ vô cùng to lớn, đường kính dài đến một trượng, một con rắn màu trắng to bằng ngón tay cái thong thả uốn lượn. Hoả huyền cuộn trào mãnh liệt ùa vào trong cơ thể con rắn, khiến con rắn lớn thêm vài phần.

Thần hồn của Lôi Cương chìm vào trong mê man, lúc này tất cả đều là do Hoả Hoàng điều khiển. Hoả Hoàng vốn là từ nghịch thiên mà ra, là thân thể có linh trí sinh ra từ trong hành hoả của hỗn độn, vì cơ duyên xảo hợp mà xuất hiện trong trận pháp hình nhân hoả của Lôi Cương. Lửa vốn là Hoả Hoàng, Hoả Hoàng là lửa, những hoả huyền này mặc dù vô cùng đáng sợ đối với các tu luyện giả, nhưng trước mặt Hoả Hoàng chỉ là một phần bản thân hắn mà thôi. Năng lực điều khiển lửa của Hoả Hoàng càng không cần xét đến, đợi đến khi hắn lớn đủ, e rằng hắn có thể điều khiển bất cứ loại lửa nào trong trời đất này, thậm chí cả Cửu thiên huyền hoả trong truyền thuyết và lửa trong hỗn độn.

Đó chính là Hoả Hoàng!

Đọc truyện chữ Full