DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 561: Sự hùng mạnh của tiểu Giác

Lôi Cương và Đan Tông tử cũng không thoát đi. Sau cú va chạm cùng với hơi thở che phủ trời đất khiến cho Lôi Cương hết sức lo lắng cho tiểu Giác. Mực dù hắn biết thực lực của tiểu Giác không tầm thường nhưng cường giả ở sâu bên trong kia khiến cho Lôi Cương có cảm giác không địch nổi. Lôi Cương và Đan Tông Tử đứng cánh mấy vạn mét quan sát trận chiến đấu. Lúc này, đầu óc của Đan Tông Tử hoàn toàn trông rỗng, ngơ ngác để Lôi Cương nắm lấy. Y ngây người nhìn trận chiến trước mặt. Ngày hôm nay thực sự làm cho Đan Tông tử sợ hãi, từ tận trong xương tủy.

Tiểu Giác ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ. Hơi thở hùng mạnh của nó khiến cho con thần long đang lao tới bị dừng lại. Có điều chúng không phải là thần thú thực sự mà chỉ do dương khí ngưng tụ thành long lực. Ánh mắt sáu màu sặc sỡ của tiểu Giác tản ra hào quàng. Nó há miệng phun ra hai luồng ánh sáng sáu màu, nghênh đón hai con thần long.

"Oành! "

"Oành! " Hai tiếng nổ vang lên. Hai luồng ánh sáng do tiểu Giác phun ra không ngờ không đánh tan được hai con thần long, có điều uy lực của chúng cũng giảm một phần lớn. Nhìn hai con thần long tiếp tục phóng tới, ánh mắt tiểu Giác như đang cười lạnh, lại phun ra hai luồng ánh sáng đánh tan hai con thần long. Chợt nó nhíu mày nhìn về phía trước. Nam tử đầu trọc cầm chiến phủ chẳng biets từ lúc nào đã tới cách tiểu Giác mười trượng. Y vụng cây búa lên rồi chém xuống, phát ra một lưỡi phủ. Mà y vẫn chưa dừng lại, tiếp tục xoay người phát ra một lưỡi phủ nữa.

Tiểu Giác nhanh chóng rút lui. Người đó gây cho nó một cảm giác uy hiếp rất mạnh, công kích lại như nước chảy mây trôi khiến cho tiểu Giác không nhận ra một chút sơ hở. Trong lúc tiểu Giác đang sững sờ thì gần hai mươi lưỡi phủ được chiến phủ trong tay nam tử đầu trọc phát ra, giống như một cái lưới lớn lao về phía tiểu Giác.

- Tiểu Giác! Không đánh được thì lui. Nơi này không thể ở lâu. Sâu trong kia còn có cường giả. - Lôi Cương ở phía sau, cảm nhận được sự mạnh mẽ của đại hán đầu trọc khiến cho hắn không hít thở nổi liền vội vàng truyền âm.

Tiểu Giác hơi lui lại, nhưng như bị lời nói của Lôi Cương kích thích. Cái sừng trên trán của tiểu Giác chợt tỏa ra ánh sáng sáu màu rực rỡ, gần như bao phủ toàn bộ trời đất. Lôi Cương và Đan tông tử bị đẩy lui mấy ngàn thước, nhìn về phía trước chỉ thấy một thế giới sáu màu chói mắt.

Lôi Cương chỉ lờ mờ thấy bên trong vầng ánh sáng đó đột nhiên hiện lên một con thú khổng lồ tới vạn trượng. Một làn hơi thở vô biên giống như uy thế của một người chưởng quản hỗn độn từ trong con thú đó tản ra.

"Graooo... " Một tiếng gầm như của thánh thú từ thời hồng hoang vang lên, sóng âm nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng. Một phần sóng âm đập vào dãy núi khiến cho dãy núi bị đẩy lùi mấy chục thước. Nên nhớ rằng, rặng núi này liên miên không dứt, chẳng biết dài đến đâu, mà lại cao tới cả vạn trượng vậy mà bị tiếng gào của con thú khổng lồ đẩy lùi mấy chục thước thì có thể thấy được sự khủng bố của sóng âm như thế nào. Có điều, cũng nhờ sự cứng rắn nên nó chỉ bị đẩy lùi chứ không bị phá hủy. Nhưng kết giới bao phủ ngọn núi đột nhiên tỏa ra ánh sáng như triệt tiêu sóng âm khủng bố đó.

Cũng may, sóng âm dường như không có sự tổn hại tới Lôi Cương và Đan tông tử. Nếu không hai người rất có thể đã chết.

Người áo bào đen ở sâu bên trong nghe thấy tiếng gầm đó mà giật mình, đứng phắt dậy. Gương mặt nhăn nheo của y co giật, ánh mắt không giấu được sự hoảng sợ, cùng với không thể tin được. Y nhìn về phía trước, âm thanh run lẩy bẩy:

- Không thể như thế? Tại sao ở đây là có đời sau của y? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

- Không! Lão phu tình nguyện vĩnh viễn ở đây cũng không chọc vào hắn. - Người áo bào đen nói một cách sợ hãi, vội vàng ngồi xuống, nhắm mắt lại định triệu hồi hồn phó. Lần này, y rất sợ. Vô số năm qua, đây là lần đầu tiên y sợ. Y rất mạnh, mãnh đến mức gần như không coi ai ra gì, tự cao tự đại. Rất ít người có thể làm cho y để mắt đến. Nhưng đó cũng là do không phải đối mặt với thứ gì làm cho sợ hãi. Người áo đen hiểu được một điều rằng đắc tội với kẻ đó chỉ có một con đường chết. Ở mảnh đất này, thì còn có thể sống tạm. Mà sống hay chết thì y lựa chọn sống. Cho dù tham sống sợ chết thì so với chết còn tốt hơn.

Có điều, rất nhanh, lão già lại mở mắt ra, gương mặt giật giật mấy cái. Y có thể cảm nhận được hồn phó hùng mạnh của mình đã biến mất. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc hồn phó đã chết.

- A! - Ở sâu bên trong vang lên một tiếng hét không cam lòng. Nét mặt lão già dữ tợn nhìn về phía sau, vô cùng oán hận mà nói:

- Lão già kia! Nếu không phải do ngươi thì làm sao lão phu suýt chút nữa chọc đến con cháu của hắn? Nếu lão phu không vì ngươi thì làm sao bị lộ ở đây?

Ánh sáng sáu màu từ trong con thú khổng lồ nuốt chửng lấy đại hán đầu trọc. Sau đó, ánh sáng từ từ mờ nhạt rồi chui vào trong cái sừng của tiểu Giác. Còn tên đại hán đó thì hoàn toàn biến mất. Sau khi nhìn xung quanh, tiểu Giác thở phào nhẹ nhõm rồi bay về phía Lôi Cương.

Lôi Cương và Đan Tông Tử ngây người nhìn cường giả khủng bố trước mặt biến mất. Mà lúc trước con thú tới vạn trượng kia cũng làm cho Lôi Cương và Đan Tông Tử kinh hãi. Cảnh tượng như thế đã vượt qua trí tưởng tượng của họ.

Tiểu Giác lại hóa thành hình người, kéo Lôi Cương và Đan tông tử bay ra bên ngoài. Cái kết giới ở vùng đất Cấm Lục giống như không có trong mắt của tiểu Giác. Nó bay thẳng ra khỏi kết giới. Vừa mới bay ra khỏi, tiểu Giác liền hôn mê bất tỉnh. Lúc trước, đại hán đầu trọc so với con mãnh thú mà Lôi Cương đối đầu còn mạnh hơn gấp trăm lần. Tiểu Giác dùng máu huyết thức tỉnh phong ấn trong cơ thể rồi thi triển kỹ năng chiến đấu được kế thừa. Sau đó, tiểu Giác cũng bị cắn trả nhưng nó cố nhịn đưa Lôi Cương và Đan Tông Tử ra khỏi mảnh đất cấm lục nhưng cuối cùng không chịu nổi.

Sau khi tiểu Giác hôn mê, Lôi Cương tỉnh táo lại liền lắc đầu rồi ôm lấy tiểu Giác. Thần thức của hắn chui vào trong cơ thể của tiểu Giác thấy nó chỉ bị cắn trả một chút, không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm. Còn Đan Tông tử vẫn đứng ở đó mà ngây người với nét mặt tái nhợt, ánh mắt tưởng như vô hồn. Lúc này, y vẫn còn đắm chìm trong kỹ năng chiến đấu truyền thừa của tiểu Giác.

Một tháng sau, Lôi Cương cho tiểu Giác uống một giọt hỗn mộc kim nhũ mà chờ nó tỉnh giấc. Nhìn gương mặt non nớt đang nằm trên mặt đất, Lôi Cương vô cùng cảm khái. Tiểu Giác đã trưởng thành và mạnh lên rồi. Điều khiến cho Lôi Cương linh ngạc đó là dòng máu của tiểu Giác. Không hiểu dòng máu của nó thuộc loại gì? Như kỹ năng chiến đấu xuất hiện con thú khổng lồ to tới vạn trượng, mặc dù do ngưng tụ thành nhưng vẫn khiến cho Lôi Cương có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Tóm lại, Lôi Cương cảm nhận được con thú sáu màu đó so với phân thân Viêm Long càng mạnh hơn.

Rốt cuộc, hơn mười ngày trước, Đan tông tử cũng tỉnh táo lại. Khi biết ra khỏi mảnh đất Cấm Lục, Đan Tông Tử có một cảm giác vừa cay đắng vừa ngọt ngào, gần như phát khóc. Vô tình tiến vào mảnh đất Cấm Lục khiến cho Đan Tông tử không biết bao nhiêu lần đối mặt với cái chết. Điều khiến cho Đan Tông Tử có chút vui vẻ đó là tu vi thoáng có dấu hiệu đột phá. Y tin tưởng rằng không lâu nữa, cho dù không có đan dược hỗ trợ thì cũng có thể đột phá Đạo Tiên thiên giai mà đạt tới Đạo Thánh hoàng giai.

Ánh mắt của Lôi Cương vẫn nhìn tiểu Giác. Khi tiểu Giác mở mắt, Lôi Cương nhìn thấy liền vội vàng ôm lấy nó mà nói:

- Tiểu Giác thấy thế nào?

Tiểu Giác nở nụ cười ấm áp rồi gật đầu nói:

- Phụ thân! Tiểu Giác không sao, chỉ bị cắn trả lại thôi, không có gì đáng ngại.

Sau đó tiểu Giác nhìn quanh rồi thở ra. Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt tiểu Giác đột nhiên thay đổi nhìn Lôi Cương với ánh mắt có chút quyến luyến.

Lôi Cương thấy vậy, trong lòng cũng đoán ra điều gì đó liền hỏi:

- Tiểu Giác! Có chuyện gì vậy?

- Phụ thân! Tiểu Giác... Muốn đi. - Sắc mặt của tiểu Giác tái nhợt, trong âm thanh ẩn chứa một sự đau khổ. Tiểu Giác do Lôi Cương ấp nở ra, mặc dù biết hắn không phải là phụ thân của mình nhưng tiểu Giác lại chấp nhận. Hắn biết nếu không có Lôi Cương thì cũng không có mình. Điều này, khiến cho tiểu Giác có một sự ỷ lại với Lôi Cương. Cho dù lúc này, tiểu Giác có mạnh đến mấy thì sự ỷ lại đó vẫn còn. Mà gánh nặng trên người, từ sau khi nhận được sự kế thừa, nó cũng hiểu rõ. Mà nó cũng không thể bỏ qua vì nó chính là thánh thú Huyền Độn duy nhất còn tồn tại trong Hỗn Độn.

Đọc truyện chữ Full