DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 601: Rời đi

Luyện chế thành công phân thân hành Mộc, nhưng Lôi Cương không dự định mang phân thân hành Mộc ra không gian Hỗn Mộc Chi Nguyên, mà lại dừng lại ở trong kết giới để tu luyện.

Lúc này, bản tôn Lôi Cương ra khỏi kết giới, xuất hiện ở chỗ Mộc Trủng đang ngồi. Như thể cảm thụ được sự xuất hiện của Lôi Cương, Mộc Trủng mở hai mắt ra. Thấy Lôi Cương xuất hiện, sắc mặt gã vui vẻ cao giọng nói:

- Bằng hữu, sao ngươi lại ở bên trong đó lâu như vậy? Đã được năm mươi năm rồi.

Lôi Cương miễn cưỡng cười, mình tu luyện phân thân hành Mộc ở bên trong, lại có thể ra ngoài sao? Ngay lập tức, hắn nói:

- Mộc Trủng, ta tu luyện ở bên trong một thời gian.

Mộc Trủng gật đầu, nói:

- Hiện tại, hẳn là không có việc gì, đi, nhưng vẫn có một vài thứ, ngươi cần phải quyết định.

Sau đó, hai người cùng hướng về phía bên ngoài, rồi bay đi. Dọc đường đi bọn họ vừa cười, vừa nói. Mộc Trủng thật sự chất phác khiến Lôi Cương trao đổi cùng gã mà không có chút băn khoăn nào. Loại cảm giác này, chỉ có ít người mới có thể khiến hắn như vậy.

Sau khi bay liên tục nửa canh giờ, Mộc Trủng ngừng lại, nói:

- Nơi đây là chỗ ta tu luyện, bằng hữu, chúng ta xuống phía dưới đi.

Lôi Cương gật đầu, trước mắt hắn là một đồng cỏ, trong vòng ki-lô-mét xung quanh cũng như vậy. Một tòa nhà cao hai tầng tọa lạc ở giữa đồng cỏ, có một cái bàn, bốn cái ghế ở trước tòa nhà. Đối với Lôi Cương, cái nhà này, cái bàn có chút kỳ lạ, chúng hẳn là một khối. Lúc này, Mộc Trủng bắt đầu giới thiệu:

- Nhà này là do ta theo người tu luyện các ngươi mà có được. Trước kia, người đi vào không gian này rất nhiều, giờ thì vạn năm cũng không thấy một người.

Lôi Cương nghe thấy vậy thì sửng sốt. Những năm gần đây, khu rừng rậm thời xa xưa ở bên ngoài đều trở thành khu đất cấm, ai còn dám đặt chân đến chứ? Khi hai người hạ xuống, Mộc Trủng nói:

- Bằng hữu, ngươi ngồi đây, ta đã triệu tập những người xuất sắc trong đám thụ nhân vào những năm gần đây.

Ngay lập tức, Mộc Trủng ngửa mặt lên trời, rồi rít lên một tiếng, trong rừng rậm mênh mông chợt rung động.

Không đến nửa khắc đồng hồ sau, hơn mười bóng người từ trong rừng cây um tùm bay ra. Cơ thể của đa số những người này đều cao đến một trượng, dung mạo bên ngoài đều khác nhau. Lôi Cương đếm, có khoảng trăm người. Thần thức hắn kiểm tra những thụ nhân này, thì giật mình khi thấy tu vi của những thụ nhân này đều đạt tới đẳng cấp đạo thánh địa giai. Bọn họ vừa tới, thì ánh mắt liền chăm chú nhìn Lôi Cương, trong ánh mắt họ đầy vẻ khiếp sợ, nghi hoặc.

- Hôm nay gọi các ngươi tới đây, để giới thiệu với một người đã được mẫu thụ đồng ý, bộ tộc thụ nhân chúng ta sẽ mãi là bằng hữu, Lôi Cương.

Mộc Trủng cao giọng nói. Gã còn chưa nói xong, cả trăm người đều cực kỳ hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Lôi Cương.

Mẫu thụ đã cho phép ngươi? Hèn gì từ trên người hắn lại cảm thụ được một cổ khí tức mỏng manh của mẫu thụ. Trong cơ thể Lôi Cương đã không còn sinh mệnh thụ, nhưng khí tức của sinh mệnh thụ vẫn còn lưu lại. Bọn họ nhìn về phía Lôi Cương, trong nháy mắt, trong ánh mắt ánh lên vẻ vô cùng tôn kính.

- Đúng là bởi vì vị bằng hữu này, nên mười vị trong các ngươi có thể tiến giai được.

Mộc Trủng nói, bên tay phải gã hiện ra một cái lọ màu nâu, rồi lại tiếp tục nói:

- Trong cái lọ này chính là chí bảo của bộ tộc thụ nhân chúng ta, kim nhũ hỗn mộc, trong này có mười giọt. Nói cách khác, trong số các người sẽ có mười người có thể nhận được những giọt kim nhũ hỗn mộc này.

Mộc Trủng nói xong, thì ánh mắt gã nhìn về phía Lôi Cương, nói:

- Bằng hữu, bây giờ, tùy ngươi chọn ra mười người.

- Đây…

Lôi Cương nghe thấy vậy thì nghẹn họng nhìn trân trân vào ánh mắt nghiêm túc của Mộc Trủng. Hắn không nghĩ tới, Mộc Trủng gọi mình tới đây, rốt cuộc, lại vì việc này. Ngay lập tức, Lôi Cương nói:

- Mộc Trủng, kim nhũ hỗn mộc đã thuộc về ngươi rồi, ngươi muốn cho ai, là chuyện của ngươi, hoặc tùy ngươi quyết định chứ.

- Không, ngươi là bằng hữu vĩnh viễn của bộ tộc thụ nhân chúng ta. Kim nhũ hỗn mộc này là của ngươi, thì phải do ngươi quyết định.

Mộc Trủng lắc đầu, kiên định nói.

Lôi Cương liên tục thoái thác, còn Mộc Trủng liên tục lắc đầu, không nghĩ tới một thụ nhân chất phác như vậy mà tính tình cũng kiên định như thế. Cảm thụ được hàng trăm ánh mắt tha thiết phía trước, Lôi Cương liên tục cười gượng. Mười giọt kim nhũ hỗn mộc này, lại chỉ có thể lấy ra mười trong trăm người, điều này khiến cho Lôi Cương không có cách nào đưa ra quyết định, đành thận trọng suy nghĩ. Thần thức hắn đảo qua giới chỉ, đếm một hồi, còn khoảng bảy mươi ba bình kim nhũ hỗn mộc, cũng chính là bảy nghìn ba trăm giọt. Lúc trước, hắn giành được một vạn giọt trong chí bảo, Lôi Cương đã đưa cho Tiểu Giác mười bình, và cũng đã dùng hơn mười bình trong mấy năm nay, giờ còn bảy mươi ba. Suy nghĩ chốc lát, Lôi Cương dứt khoát lấy ra một lọ, rồi nhìn Mộc Trủng, nói:

- Của ta là một trăm giọt kim nhũ hỗn mộc, ngươi hãy chia cho bọn họ.

Mộc Trửng sửng sốt, có nghĩ cả nghìn vạn lần gã cũng không hề nghĩ tới Lôi Cương lại còn có nhiều như vậy. Nhìn Lôi Cương, trong lòng Mộc Trủng chỉ có thể quy chuyện này cho sinh mệnh thụ, chỉ có mẫu thụ mới có nhiều kim nhũ hỗn mộc như vậy, nhưng, Mộc Trủng lắc đầu nói:

- Nhiều quá, bằng hữu, kim nhũ hỗn mộc là vật cực hiếm, ngươi cứ giữ đi. Mười giọt là đủ rồi. Nguồn truyện:

Ánh mắt hàng trăm tên thụ nhân tròn vo nhìn kim nhũ hỗn mộc trong tay Lôi Cương, nhưng không có chút tham lam nào, mặc dù, kim nhũ hỗn mộc quan trọng với họ.

- Đừng ngại, ta vẫn còn có đây.

Lôi Cương lắc đầu, nói, không biết nếu Mộc Trủng biết mình vẫn còn mấy nghìn giọt nữa, thì còn có thể từ chối hay không.

- Không được, bằng hữu!

Mộc Trủng lắc đầu, kiên quyết nói.

- Mộc Trủng, nếu ngươi là bằng hữu của ta, thì sẽ không chối từ.

Lôi Cương nghiêm túc, nói.

Sắc mặt Mộc Trủng phức tạp nhìn Lôi Cương, cuối cùng, gã nghiến răng, nói:

- Bằng hữu, ta… Ta tối đa chỉ có thể nhận năm mươi giọt, còn lại thì ngươi lấy về đi. Ta tin rằng, không bao lâu sau, ta cũng có thể ngưng kết ra đủ kim nhũ hỗn mộc.

Nhất thời, Lôi Cương không biết nói gì với Mộc Trủng, kim nhũ hỗn mộc là thứ mà cả Ngũ Hành giới luôn mong mỏi. Lúc này, Mộc Trủng kiên quyết không muốn, nhưng, điều đó lại khiến Lôi Cương giữ vừng nguyên tắc của mình với Mộc Trủng, rằng gã rất đáng khen. Ngay lập tức, hắn cũng không nhiều lời nữa, mà nhận lấy cái lọ trong tay Mộc Trủng, đổ vào đó một nửa, rồi đưa cho Mộc Trủng, nói:

- Ta đồng ý với ngươi, nhưng phải do ngươi phân chia.

Mộc Trủng gật mạnh đàu, rồi thấp giọng nói:

- Bằng hữu, cảm ơn ngươi.

Ngay lập tức, Mộc Trủng cao giọng nói: "trong số các ngươi ai là người đoán được Hỗn Mộc Kim Nhũ? "

Tất cả thụ nhận đều nhìn Mộc Trủng, nhưng không ai trả lời, bọn họ đoán được đó là kim nhũ hỗn mộc, nhưng cũng biết, các huynh đệ của mình cũng đoán được.

Cuối cùng, Mộc Trủng cắn răng, nói:

- Mộc Thạch, Mộc Ngụy… Sáu mươi người các ngươi đã dậm chân nhiều năm rồi, mỗi người các người cầm lấy một giọt kim nhũ hỗn mộc để đi tu luyện. Hãy tranh thủ tận dụng tốt kim nhũ hỗn mộc để đột phá.

Những thụ nhân được gọi tên do dự một lúc, rồi đi ra.

Cuối cùng, sáu mươi giọt kim nhũ hỗn mộc được chia hết không còn ít nào. Điều khiến cho Lôi Cương ngạc nhiên chính là, những thụ nhân không được chia cũng không hề có chút khó chịu và thất vọng nào, trái lại, sắc mặt bọn họ còn vô cùng mừng rỡ.

- Được rồi, các người quay lại tu luyện đi.

Mộc Trủng phất tay, nói

- Cảm ơn ngươi, bằng hữu.

Hàng trăm tên thụ nhân cùng đáp lễ Lôi Cương, rồi đều cùng rời đi.

Nhìn những bóng dáng biến mất trong rừng rậm viễn cổ, Lôi Cương thầm than thụ nhân chất phác, hỗn mộc châu bị Tiểu Giác lấy đi, có lẽ không gian này cũng duy trì chẳng bao lâu nữa. Nhưng, mình có phân thân hành Mộc, nên có thể thay thế được hỗn mộc châu.

Sau khi giao lưu cùng Mộc Trủng mấy ngày, Lôi Cương bèn khước từ lời mời ở lại của gã, rồi đi tìm Vấn Luyện Tử, chuẩn bị rời khỏi không gian Hỗn Mộc Chi Nguyên.

Mười ngày sau, ở phía nam của rừng rậm viễn cổ của Mộc Thần giới có hai bóng người bay ra, chính là Lôi Cương và Vấn Luyện Tử. Chỉ có điều, trên khuôn mặt Vấn Luyện Tử đầy vẻ tiếc hận, không gian Hỗn Mộc Chi Nguyên chắc chắn là nơi tu luyện tuyệt hảo, nhưng, điều khiến cho Vấn Luyện Tử hơi cân bằng, chính là, trình độ luyện đan của y đã tịnh tiến không ít.

Nhìn về phía trước, Lôi Cương thầm than, ở cùng với Mộc Trủng mấy ngày, khiến cho hắn thoải mái và lơ là, khi rời đi, Lôi Cương rất không muốn, nhưng hắn hiểu rõ, con đường phía trước của hắn còn rất dài… Nhìn về phía trước, Lôi Cương lẩm bẩm nói:

- Phân thân Ngũ hành đã luyện chế được ba, còn Thủy, Kim cũng phải mau chóng luyện chế. Mối thù thể tu cần thời gian để báo.

Đọc truyện chữ Full