Biết được thân phận của Đạo Hư, Lôi Cương như bị một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng. Thiên giai cương thần, dung hợp tứ hạnh, đó là cường giả mạnh cỡ nào a? Tuy rằng Thái Huyền không nói rõ cho Lôi Cương biết ai đã giết lão, nhưng từ phần thứ tư của "Ngũ hành thể tu", hắn đã biết được chính Đạo Hư đã chém giết sư tôn Thái Huyền. Lôi Cương biết, sư tôn Thái Huyền lo hắn không đủ tài sức nên mới không nói thẳng cho hắn biết, mà chờ đến khi hắn đạt đến tầng thứ tư của "Ngũ hành thể tu" mới nói. Như vậy có nghĩa lão muốn chắc chắn chờ đến lúc Lôi Cương đạt đến tầng thứ tư, lúc đó, hắn mới có thể báo thù cho lão, giải quyết mối thù của Thể tu.
Lôi Cương ngăn lại nỗi khiếp sợ trong lòng, lại thầm mong đợi đến lúc được đến Vô Thượng giới. Hít một hơi thật sâu, hắn hỏi:
-Chỉ San, muội có biết người nào tên Quân Lâm không?
-Quân Lâm? Là thiếu chủ nhà họ Quân sao?
Chỉ San nghi hoặc nhìn Lôi Cương. Lời hắn hỏi khiến nàng hết sức ngạc nhiên. Theo lẽ thường mà nói, Lôi Cương là người của Ngũ hành giới, vì sao lại biết được sự tồn tại của Vô Thượng giới?
-Thiếu chủ của Quân gia trong bốn đại gia tộc sao?
Lôi Cương than nhẹ một tiếng. Về chuyện mấy thế lực cùng hợp sức tiêu diệt Thể tu, tạm thời Lôi Cương còn chưa muốn biết. Hắn chỉ muốn thăm dò, từng bước từng bước báo thù mà thôi.
-Lôi Cương, rốt cục huynh làm sao vậy? Sao huynh lại biết đến Quân Lâm?
Chỉ San cơ hồ cảm giác được chuyện không ổn, liền hỏi.
-Chỉ San, U Tuyết đã bị Quân Lâm đưa đi rồi.
Lôi Cương khàn giọng nói.
-Bị Quân Lâm đưa đi? Đã có chuyện gì xảy ra?
Chỉ San nghe vậy thất kinh kêu lên. Nàng đã từng ở chung với Trận U Tuyết một thời gian, tình thân như tỷ muội. Lúc này, nghe thấy Trận U Tuyết bị Quân Lâm đưa đi, làm sao Chỉ San không lo lắng cho được?
Lôi Cương đem toàn bộ ngọn nguồn sự việc kể lại cho Chỉ San nghe.
Vừa nghe xong, Chỉ San đã nhíu mày, trầm ngâm. Một lúc lâu sau, nàng nói:
-Lôi Cương, tuy muội không quen biết Quân Lâm, nhưng cũng đã từng nghe rất nhiều chuyện về gã. Lần này, muội muội bị hắn đưa đi, cũng chưa biết là hoạ hay là phúc.
-Muội mau nói cho ta nghe, Quân Lâm là người như thế nào?
Lôi Cương trầm giọng nói.
-Quân Lâm, thiếu chủ của Quân gia, là nhân vật tài năng xuất chúng của Vô Thượng giới. Gã và Đạo Vân của Đạo gia, Tử Lôi của Tử gia, Trận Ý của Thập Nhị Đại Tông trận được gọi là tứ đại thiên tài của Vô Thượng giới. Mà Quân Lâm là thiếu chủ của Quân gia, quyền thế ngút trời. Nghe nói tu vi của gã cao thâm khó lường, là thiên tài hiếm có. Nghe nói gã chỉ mất mấy vạn năm đã dung hợp được hai hành lôi, kim, đạt đến cương thần huyền giai, hơn nữa, còn mở rộng thế lực của Quân gia lên gấp mấy lần. Nhưng tên Quân Lâm này tính tình cao ngạo, nghe đồn không ít thế lực lớn có ý định kết giao với gã, muốn gả con gái cho gã, nhưng đều bị gã cự tuyệt. Mấy năm nay, ta chưa từng nghe nói Quân Lâm để mắt đến bất cứ người nữ tử nào, không ngờ gã lại để mắt để U Tuyết muội muội. Với tính cách cao ngạo, cực đoan của gã, chỉ sợ rằng không dễ gì thay đổi mà thôi.
Lôi Cương nghe vậy sắc mặt càng thêm u ám. Ba người Tử Lôi, Đạo Vân, Trận Ý hắn đều đã gặp qua, riêng Trận Ý theo Lôi Cương suy đoán chính là Trận Vân Thiên, là hậu bối của hai vị sư huynh. Xem ra, hành trình đến Vô Thượng giới lần này có rất nhiều chuyện cần giải quyết a.
-Chỉ San, muội có thể truyền tin của ta cho U Tuyết được hay không? Một ngày nào đó ta sẽ cứu nàng ra. Nàng là vì ta nên mới đi theo Quân Lâm, Lôi Cương ta sao có thể để nàng vì ta mà hi sinh được?
Lôi Cương trầm giọng nói. Nghe xong chuyện về Vô Thượng giới, hắn vẫn chưa có ý định đến đó ngay, ít nhất cũng phải luyện chế hai phân thân cho thật tốt đã! Bằng không một ngày nào đó, thân phận bại lộ, nhất định hắn sẽ bị kẻ địch của Thể tu lúc trước và tông môn của Trận Ý sẽ cùng truy sát, Lôi Cương không dám chắc có thể chiến thắng được bọn họ.
-Ừ, muội sẽ cố gắng.
Chỉ San gật đầu, khuôn mặt ánh lên vẻ cô đơn. U Tuyết thích Lôi Cương sao nàng lại không biết? Nhưng Chỉ San lại không thể nói được gì, bởi U Tuyết vì muốn giúp Lôi Cương báo thù mà đáp ứng Quân Lâm, đủ thấy được nàng ta yêu thương Lôi Cương sâu sắc đến bậc nào?
-Chỉ San, muội…Muội có nghe đến người nào tên là Tử Vận hay không?
Lôi Cương hít sâu mấy hơi, khẽ nhấp nháy mắt, ngập ngừng hỏi.
-Tử Vận? Con gái duy nhất của gia chủ Tử gia, Tử Vận sao?
Chỉ San nhìn ánh mắt biến đổi của Lôi Cương.
-Tử Vận là con gái của gia chủ Tử gia? Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lôi Cương nhất thời ngây ngốc, thân phận của Tử Vận cao quý như vậy sao? Lôi Cương đã không còn ôm ấp mơ mộng với Tử Vận từ lâu rồi. Khi gặp nàng ở trong không gian hành lôi trong chí bảo, một câu nói "Đạo hữu, ngươi nhận sai người rồi. " của nàng đã giết chết lòng hắn rồi. Nhưng giờ nhớ lại, Lôi Cương lại cảm thấy có điểm không bình thường. Hắn vẫn luôn nhớ rõ biểu cảm của Tử Vận lúc đó. Những năm gần đây, Lôi Cương vẫn không muốn thừa nhận, nhưng khi đó nàng nhìn thấy hắn cơ hồ như rất kích động, mừng rỡ, cảm giác tựa như gặp được phu quân đi xa lâu ngày mới trở về vậy. Hơn nữa, khi biết bọn Trận Ý ở phía sau lưng hắn, Tử Vận mới biến sắc. Chẳng lẽ nàng lo lắng điều gì sao? Lôi Cương chợt cảm thấy đầu óc rối loạn.
Lôi Cương vẫn cho rằng tình cảm của hắn giành cho Tử Vận chỉ là yêu thích nhất thời khi còn trẻ con, nhưng ngày hôm nay, khi nghĩ đến những ngày ở bên nàng, hắn không hiểu vì sao lại đau lòng đến vậy.
-Lôi Cương…Huynh…Huynh quen Tử Vận sao?
Chỉ San nhìn gương mặt đờ đẫn của Lôi Cương, hỏi.
Lôi Cương gật đầu.
-Huynh có biết Tử Vận biến mất rồi không?
Chỉ San sau một hồi đấu tranh trong lòng, liền nói.
Lôi Cương biến sắc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chỉ San, thấp giọng nói:
-Tử Vận biến mất? Chuyện này là sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Chỉ San thoáng cười khổ, đôi mắt đỏ hoe, nói:
-Lôi Cương, huynh…Huynh thích Tử Vận tỷ tỷ sao?
Lôi Cương nhìn dáng vẻ của Chỉ San, không đành lòng, liền thở dài nói:
-Chỉ San, không phải như muội tưởng tượng đâu.
Lúc này, hắn liền kể lại mọi chuyện hắn bắt đầu con đường tu luyện ra làm sao, gặp rồi lại chia ly với Tử Vận như thế nào kể lại cho nàng nghe.
-Huynh…Huynh đã nhìn thấy thân thể của Tử Vận?
Chỉ San ngây ngốc nhìn Lôi Cương, tuy là như vậy, nhưng hắn hiểu rõ gương mặt nàng đã bớt đi vài phần đau khổ.
Lôi Cương miễn cưỡng cười khổ, gật đầu.
-Ôi chao, Lôi Cương ơi, nữ nhân đều là người ích kỷ như vậy cả thôi. Tử Vận tỷ tỷ dù đã cùng huynh…Nàng ấy dù là mối tình đầu của huynh, nhưng muội hy vọng huynh sẽ không…Muội chỉ muốn huynh vĩnh viễn sẽ ở bên ta. Còn Tử Vận tỷ tỷ quả thực đã biến mất rồi. Trước đây, muội còn có chút nghi hoặc, nhưng hiện thời, muội dám chắc chuyện này có liên quan đến huynh.
Chỉ San nói. Nàng nhìn chằm chằm Lôi Cương, ánh mắt xa xăm.
-Có liên quan đến ta? Chuyện gì vậy?
Lôi Cương nhíu mày, nghiêm nghị nói.
-Ôi chao, trước đây khi muội ở cùng với Tử Vận tỷ tỷ một thời gian, nàng rất khoẻ. Nhưng lần cuối muội gặp nàng, nàng không còn tươi cười như trước, gương mặt u sâu, dường như đang hồi tưởng chuyện gì đó. Khi đó, muội còn tưởng Tử Vận tỷ tỷ thích người nào, nhưng sau đó lại nghe nói, gia chủ Tử gia trục xuất nàng ra khỏi nhà. Kể từ lúc đó, muội không còn gặp Tử Vận tỷ tỷ nữa. Sau này, gia chủ Tử gia đã phái rất nhiều đệ tử tinh nhuệ đi tìm kiếm Tử Vận tỷ tỷ, cuối cùng mới đưa được nàng ở Trung Xu giới trở về.
Chỉ San chậm rãi nói.
Lôi Cương nghe Chỉ San nói, không hiểu sao lại cảm thấy vừa đau lòng vừa bất an không yên. Lôi Cương nhìn chằm chằm Chỉ San nói:
-Nếu Tử Vận đã trở về vì sao còn biến mất?
-Gia chủ Tử gia trục xuất Tử Vận tỷ tỷ là vì tỷ ấy kiên quyết không chịu thành hôn cùng thiên tài Đạo Vân của Đạo gia. Đạo Vân từ nhỏ đến lớn đều thích Tử Vận tỷ tỷ, chuyện này ở Vô Thượng giới hầu như ai cũng biết đến. Nhưng Tử Vận tỷ tỷ từ khi trở về, hình như lại quyết ý muốn ly khai Tử gia. Sau đó, gia chủ Tử gia đã phái các cao thủ đi tìm kiếm nàng, nhưng tận đến khi ta đến Khí tháp vẫn đều không tìm được nàng.
Chỉ San cô đơn nói. Tuy biết trong lòng Lôi Cương có Tử Vận, nhưng Chỉ San và nàng quan hệ rất tốt. Hơn nữa, đó cũng chỉ là chuyện trước đây của Lôi Cương, không còn liên quan đến hiện tại nữa. Chỉ San lại là người thấu tình đạt lý. Lôi Cương hiện tại nhắc đến Tử Vận cùng lắm cũng bởi hắn vẫn còn thích nàng mà thôi, là thích, chứ không phải là yêu.
-Nếu muội đoán không sai, Tử Vận tỷ tỷ là vì yêu huynh nên mới cự tuyệt Đạo Vân. Ai…
Chỉ San lắc đầu than thở.
Lôi Cương ngây người hồi lâu. Lời Chỉ San nói chẳng khác nào tiếng sấm sét giữa trời quang, khiến hắn nhất thời không thể tiếp nhận nổi. Lôi Cương chỉ còn biết tự trách bản thân và hối hận mà thôi. Hắn biến sắc, lòng đau như dao cắt. Ngay khi hắn còn chưa kịp nói gì, thần hồn chợt khẽ động. Lôi Cương cảm nhận được khí tức của phân thân hành thổ lướt qua trong suy nghĩ, liền nhìn Chỉ San, nói:
-Chỉ San, ta hứa với muội, cho dù thế nào, ta cũng không để muội rời xa ta.
-Ừ.
Chỉ San gật đầu.
-Chỉ San, muội ở Vạn Tượng các chờ ta. Ta cần đến chỗ Hoả Phần, giải quyết vài chuyện. Lúc nào xong ta sẽ tới tìm muội, được không?
Chỉ San không hỏi nhiều, chỉ nói:
-Huynh đi mau, sớm trở về. Ta sẽ chờ huynh.
Lôi Cương mặc y phục, hôn lên trán Chỉ San, rồi bước đi.
Chỉ San nằm trên giường, vẻ mặt phức tạp. Nàng ngước mắt nhìn lên trên, chẳng hiểu đang suy nghĩ chuyện gì.