DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 624: Rời đi

Khi tàn hồn của Vạn ma chi tổ rút đi, ngưng tụ chỉ còn lại dịch thể đen sì, Lôi Cương cũng tỉnh lại. Một đòn cuối cùng của Quân Uy bị tàn hồn của Vạn ma chi tổ đánh tan tác, khiến Lôi Cương không bị thương một chút nào. Hắn vừa mở mắt đã nhìn Vân lão đang kinh ngạc nhìn chằm chằm bản thân hắn. Hai bên nhìn chằm chằm nhau hồi lâu. Một lúc lâu sau, Lôi Cương mới kinh ngạc nói:

-Vân lão?

Vân Ngục nhìn mắt Lôi Cương, nói:

-Thiếu chủ, không ngờ chỉ mới vạn năm người đã đạt đến sức mạnh như vậy rồi. Lão chủ nhân biết được chắc chắn sẽ hết sức vui mừng.

Vân lão thấy Lôi Cương vừa sợ hãi vừa vui mừng. Sức mạnh của hắn đã vượt quá sức tưởng tượng của lão rồi.

Lôi Cương liếc mắt nhìn xung quanh, biết được Vân lão vừa cứu mình, liền xúc động nói:

-Vân lão, đa tạ người đã cứu giúp.

-Thiếu chủ, lần này, sức mạnh của người đã đủ để rời khỏi Vô Thượng giới. Nếu không thì lão phu đã không ra tay rồi. Cho dù người có lâm vào tình thế hồn phi phách tán, lão phu cũng sẽ không màng. Nếu đến chuyện này người cũng làm không nổi, thì người không có tư cách trở thành đệ tử của lão chủ nhân.

Vân lão mới rồi còn tán thưởng Lôi Cương, giờ đã nghiêm nghị, thấp giọng nói.

Lôi Cương nghiêm trang, gật đầu nói:

-Vân lão, ta sẽ chú ý. Lần này…

Vân Ngục trừng mắt, trách mắng:

-Chú ý? Người còn muốn có lần sau sao? Người hành sự quá lỗ mãng rồi. Lão không cần biết vì sao người lại tới nơi này, nhưng chẳng lẽ người chưa thèm điều tra rõ thực lực của Quân gia đã chạy tới đây sao? Chẳng nhẽ người cho rằng lão phu chắc chắn sẽ cứu người sao? Người đừng giải thích. Nếu người muốn báo thù cho lão chủ nhân, nếu còn muốn trở thành cường giả cấp đỉnh, thì ngày sau hành sự nhất định phải suy tính cho chu đáo. Ở thất giới, lão phu có thể ra mặt giúp người, nhưng ở ngoài thất giới, lão phu chỉ có cách cùng chịu tội với người thôi!

Vân lão mắng Lôi Cương không chút khách khí.

Lôi Cương gật đầu, ánh mắt sáng rực. Hắn thấp giọng nói:

-Vân lão, Lôi Cương sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa đâu.

Vân Ngục gật đầu. Lão thoáng trầm ngâm, rồi nói tiếp:

-Phân thân tam hành người luyện chế ra không thể dung hợp hoàn toàn được. Người hãy lĩnh ngộ nốt cách luyện chế phân thân các hành còn lại rồi mới dung hợp thử xem. Một ngày nào đó, khi người có thể dung hợp hai hành, thực lực của người sẽ mạnh lên vô số lần thôi.

-Ừ.

Lôi Cương gật đầu nói. Vân lão nói rất đúng, cho dù bởi vì nguyên nhân gì, hắn cũng không thể hành động lỗ mãng. Mỗi người chỉ có duy nhất một sinh mạng thôi a.

-Người có thể mở Hạo Huyền Lôi phủ, vào đó tu luyện. Hơn nữa, người cũng có thể ở cùng với bốn mươi chín người do lão phu huấn luyện trong Hạo Huyền Lôi phủ, như thế đủ để cho người thành sát thủ ở Vô Thượng giới này rồi.

Vân lão thản nhiên nói.

Lôi Cương hết sức vui mừng. Những năm gần đây, Hạo Huyền Lôi phủ không thể mở ra khiến hắn rất ngạc nhiên, suy đoán đây chắc hẳn là ý tứ của Vân lão. Lúc này, hắn lại có thể đi vào đó tu luyện. Diễn luyện Khai thiên ở trong Hạo Huyền Lôi phủ nhanh hơn các nơi khác rất nhiều. Nhưng lời Vân lão nói khiến hắn càng chờ mong hơn nữa, bốn mươi chín đệ tử ở Hạo Huyền Lôi phủ do Vân lão huấn luyện chắc chắn tài năng rất cao cường. Lôi Cương muốn nhân cơ hội lần này kiểm tra xem bọn họ đã đạt đến sức mạnh như thế nào rồi. Lúc này, hắn mới quét mắt nhìn Quân Uy đang tái nhợt mặt mày, ánh mắt hắn loé lên sát khí.

Vân lão bắt được ánh mắt Lôi Cương, liền quay đầu nhìn Quân Uy, chần chờ chốc lát, rồi lạnh lùng nói:

-Ngươi là người thủ hộ của thất giới, nhưng lại định hạ đòn sát thủ với đám hậu bối sao?! Ngươi là người của Quân gia ư?

Quân Uy hết sức cung kính, chậm rãi cúi người, nói:

-Tiền bối, tại hạ chính là đệ tử của Quân gia, Quân Uy.

-Khi xưa, lão phu cũng có chút giao tình với Quân Phách Thiên. Chuyện này bỏ qua đi. Còn chuyện của Lôi Cương, ngươi đừng lo. Nếu như ngày nào đó hắn đánh thắng ngươi, ngươi cứ để hắn đến Nhất giới đi. Đừng nghĩ đến chuyện âm thầm hạ thủ, nếu không, cho dù là Quân Phách Thiên cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu!

Vân lão quát khẽ, nói. Nguồn truyện:

-Tuân lệnh, tiền bối!

Quân Uy sợ run người, cung kính nói. Quân Uy là người mạnh nhất Vô Thượng giới, nhưng ở Nhất giới, y chỉ là cao thủ nhất hạng mà thôi. Quân Phách Thiên mà Vân lão nói đến, Quân Uy còn chưa có tư cách nhìn thấy. Lời Vân lão nói hiển nhiên đã gạt bỏ hoàn toàn ý định của Quân Uy với Lôi Cương. Thật ra, cho dù Vân lão không nói gì, y cũng không dám hạ thủ với Lôi Cương. Y biết được ý nghĩa của Ma chi tổ, đó là người đứng đầu Nhất giới, là người không phải để cho một nhân vật nhỏ bé như y có thể đắc tội được. Quan trọng nhất là trong cơ thể Lôi Cương có tàn hồn của Vạn ma chi tổ. Nếu như kích động Lôi Cương, để Vạn ma chi tổ đi ra thì y chỉ có con đường chết mà thôi.

Lúc này, hai tay Vân lão chụm lại, mấy con tiểu long từ trong tay lão bay ra, lượn đi lượn lại giữa các cường giả đang hôn mê. Lão thấp giọng nói:

-Chuyện ngày hôm nay, chỉ cần ngươi không nhắc đến, sẽ không có kẻ nào nhớ ra hết. Còn ngươi, thân là người thủ hộ thất giới, nên hạn chế nhúng tay vào mấy chuyện này là hơn!

Sau đó, Vân lão lại chăm chú nhìn Lôi Cương, nói:

-Nếu như người muốn biết thế giới trên thất giới tồn tại như thế nào, thì hãy đánh bại y trước đi. Lúc đó, lão phu sẽ không xuất thủ đâu. Thiếu chủ, đừng làm lão phu thất vọng, đừng làm lão chủ nhân thất vọng!

Dứt lời, Vân lão dần biến thành một luồng ánh sáng màu xám bay vào trong Hạo Huyền Lôi phủ.

Lôi Cương cung kính thi lễ với Vân lão, rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm Quân Uy. Hắn hừ lạnh một tiếng, thân thể khẽ động, tới bên Trận U Tuyết, ôm lấy nàng. Lôi Cương vung tay lên, phân thân hành thổ, phân thân hành hoả và phân thân hành mộc cùng hắn đi vào trong Hạo Huyền Lôi phủ.

Quân Uy mở kết giới, nhìn Lôi Cương bỏ đi. Y hít một hơi thật sâu, nhìn Quân Lâm, thầm than một tiếng, rồi cũng bỏ đi.

Chẳng bao lâu sau, gần một vạn cao thủ của các thế lực lớn ở Vô Thượng giới cùng tỉnh lại. Bọn họ đều thấy những dấu vết của một cuộc đại chiến lưu lại, liền hít một hơi lạnh. Tất cả cẩn thận nhớ lại, chỉ thấy đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ bản thân đến Quân gia. Còn mọi chuyện sau đó không ai nhớ nổi rõ ràng là như thế nào. Bọn họ cũng không phải người ngu xuẩn, chỉ nhìn tình cảnh xung quanh đã biết được ở đây vừa xảy ra một trận đại chiến, nhưng đầu óc bọn họ đều trống rỗng, tức là có cường giả đã can thiệp vào. Tất cả chỉ còn cách rời Quân gia, lòng đầy nghi hoặc.

Lôi Cương ôm lấy Trận U Tuyết, bay về phía trung bộ. Mọi chuyện cuối cùng lại thành ra như vậy, hắn dù có giận dữ nhưng cũng có phần sợ hãi, thầm nhắc nhở bản thân ngày sau nhất định không được hành sự lỗ mãng nữa. Lôi Cương truyền một luồng nội kình vào Trận U Tuyết. Nàng yếu ớt tỉnh lại, vừa thấy Lôi Cương, nàng đã bất ngờ, kêu lên:

-Lôi Cương? Lôi Cương? Huynh không chết sao? Thật tốt quá, thật tốt quá. Huynh không chết.

Trận U Tuyết lại nhìn bộ y phục đang mặc, rồi nghi hoặc nhìn Lôi Cương, nói:

-Lôi Cương, chuyện này là sao? Lẽ nào muội đang mơ sao? Không phải muội đang ở cùng Quân Lâm sao?

Lôi Cương nhìn biểu tình của Trận U Tuyết, thầm than nhỏ. Hắn càng hiểu rõ được sức mạnh cường đại của Vân lão, có thể lấy đi ký ức của tu luyện giả phải là người có tu vi mạnh cỡ nào đây? Lúc này, Lôi Cương mỉm cười ấm áp, nói:

-U Tuyết, đây không phải là mơ đâu.

Trận U Tuyết ngơ ngác nhìn Lôi Cương. Đôi mắt nàng thoáng đã đỏ hoe, nước mắt chan chứa, nàng run giọng nói:

-Lôi Cương…. Muội còn tưởng sẽ không được gặp lại huynh nữa. Muội…Muội còn tưởng rằng muội sẽ phải gả cho Quân Lâm. Ô…Ô..

Trận U Tuyết ôm Lôi Cương, khóc rống lên.

Lôi Cương khẽ thở dài, ôm lấy Trận U Tuyết. Hắn hiểu rõ, tình cảm hắn giành cho Trận U Tuyết không phải là tình yêu, chỉ thuần tuý là thích, thích bản tính thuần khiết của nàng. Nhưng tình cảm của Trận U Tuyết…Lôi Cương biết trong lòng hắn chỉ có Chỉ San, không thể tiếp nhận bất cứ người nào khác. Trận U Tuyết một lòng muốn giúp Lôi Cương báo thù, hắn vừa chua xót lại vừa cảm kích. Cũng may hắn kịp ngăn cản hôn lễ giữa Trận U Tuyết và Quân Lâm, nếu không Lôi Cương nhất định sẽ tự trách bản thân cả đời không thôi. Hắn nhẹ nhàng xoa mái tóc của nàng, thở dài nói:

-U Tuyết, mọi chuyện đều đã qua đi. Muội đừng đau buồn nữa. Ngày sau muội có muốn làm gì cũng đừng có miễn cưỡng nữa.

-Được, Lôi Cương.

Trận U Tuyết ôm chặt lấy Lôi Cương.

-Được rồi, U Tuyết. Chúng ta tới Vạn Tượng các trước, tìm Chỉ San tỷ tỷ của muội đã.

Lôi Cương chậm rãi nói.

-Chỉ San tỷ tỷ đang ở Vô Thượng giới sao?

Trận U Tuyết lau khô nước mắt, hỏi.

-Ừ!

Lôi Cương gật đầu. Từ khi biết được tình cảm của Trận U Tuyết, hắn bắt đầu do dự. Lần này, hắn đến Vạn Tượng các là để cầu hôn, nếu Trận U Tuyết biết thì sẽ như thế nào đây? Lôi Cương thoáng cảm thấy khó nghĩ.

-Tốt lắm. Đã lâu muội không gặp Chỉ San tỷ tỷ, thật nhớ nàng quá.

Trận U Tuyết nín khóc, mỉm cười nói.

Lôi Cương gật đầu, thở dài, bay về phía trước.

Đọc truyện chữ Full