DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 751: Lôi Hư bị thương nặng

Một kích cường đại của Tinh Thiên Sát tấn công lên hàng phòng ngự của Lôi Hư do màn sương đen tạo thành. Mặc dù hầu hết sức mạnh của chiêu này đã bị trung hòa hết, nhưng bị thần khí thiên giai đánh trúng, Lôi Hư vẫn buộc phải lui lại hơn mười bước. Vẻ mặt lạnh lẽo, Lôi Hư quát lạnh, nói:

-Ngươi là ai?

Tinh Thiên Sát từ xa đạp không đến sửng sốt. Gã cẩn thận quan sát Lôi Hư, đôi mày kiếm nhẽ nhíu lên.

-Tinh đạo hữu, y không phải là Lôi Cương.

Long U Nhi vội vã nói. Ánh mắt vốn tĩnh mịch của nàng ánh lên sự kinh ngạc. Sức mạnh có trong một đòn của Tinh Thiên Sát nàng hiểu rất rõ, nhưng tu vi của người này dù chỉ là đạo thần huyền giai mà chỉ phải lùi lại mấy bước thôi sao? Hơn nữa hỏa diễm màu đen này là thứ gì? Vì sao nàng chưa từng nghe nói qua?

-Ngươi là ai?

Tinh Thiên Sát cũng nhận ra điểm khác biệt giữa Lôi Hư và Lôi Cương, buột miệng hỏi.

-Ta là ai? Ta muốn hỏi ngươi là ai mới đúng?

Lôi Hư hừ lạnh một tiếng, cất giọng nói hết sức lạnh lùng nói. Hỏa diễm màu đen từ người y bốc lên càng lúc càng mạnh mẽ, chẳng khác nào lôi vân cuồn cuộn, dường như có thể đốt sạch cả hư không.

-Đây là…

Tinh Thiên Sát nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đen đang phát ra từ người Lôi Hư. Gã dường như nghĩ ra chuyện gì đó, thất thanh kêu lên, liên tục lùi lại mấy bước, vẻ mặt hết sức e ngại. Long U Nhi thấy Tinh Thiên Sát như vậy cũng thầm giật mình. Có thể khiến Tinh Thiên Sát e ngại như vậy, thứ lửa màu đen mà người này phát ra rốt cuộc là thứ gì? Vì sao lại khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo thấu xương như vậy?

-Đạo hữu, ngươi rất giống với một kẻ thù của ta. Lúc trước mạo muội là do tại hạ lỗ mãng rồi.

Tinh Thiên Sát hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói. Long U Nhi đứng một bên trợn tròn đôi mắt đẹp, không thể tin vào mắt mình. Tinh Thiên Sát vốn là người hết sức cuồng ngạo vậy mà lại khiêm nhường khi nói chuyện với một gã đạo thần huyền giai sao? Long U Nhi lẳng lặng nhìn chằm chằm Lôi Hư, dường như muốn nhìn cho rõ người này.

-Kẻ thù? Ngươi nói đến Lôi Cương sao?

Lôi Hư lạnh lùng nhìn Tinh Thiên Sát, nói.

-Đúng vậy.

Tinh Thiên Sát gật đầu, nhìn Lôi Hư đầy e ngại.

-Hắn đang ở đâu?

Lôi Hư hỏi.

-Hắn bị ta đả thương cương anh nghiêm trọng, hiện đang chạy trốn vào không gian trong thần khí.

Tinh Thiên Sát trả lời bình thản, dường như đang nói chuyện với các đệ tử ngang hàng với gã. Đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy đối với Tinh Thiên Sát, bởi ngay cả các kỳ tài của các thế lực lớn thông thường gã cũng không bao giờ thèm để mắt đến.

-Ngươi dám!

Lôi Hư biến sắc. Hỏa diễm từ người y phát ra hừng hực như xé rách cả không gian, càng lúc càng bùng cháy dữ dội như đang diễn tả sát khí trong lòng y lúc này. Nhiệt độ trong không gian chợt ngưng lại, một cơn gió lạnh thổi qua khiến Long U Nhi rùng cả mình.

Tinh Thiên Sát sợ hãi rút lui từng bước một, nhíu mày, nhìn Long U Nhi, rồi truyền âm nói với Lôi Hư:

-Chắc hẳn ngươi là Lôi Hư. Sư tôn ta có mối giao tình với sư tổ ngươi đã lâu. Ngươi và Lôi Cương có quan hệ thế nào?

-Giao tình đã lâu? Có giao tình thì sao? Ngươi đối địch với hắn thì cũng là kẻ thù của ta.

Lôi Hư hừ lạnh một tiếng, giơ hai tay lên, vẽ ra một hình cung tròn. Ngọn lửa đen nhanh chóng lan ra, bao phủ lấy toàn bộ không gian. Long U Nhi đứng một bên biến sắc, nhanh chóng rút lui, thầm suy nghĩ những lời Lôi Hư nói.

-Giao tình đã lâu? Người này có quan hệ thế nào với Tinh Thiên Sát? Có lẽ nên nói là người đứng sau Tinh Thiên Sát có quan hệ thế nào với người này thì đúng hơn? Bạn đang đọc truyện được copy tại

Long U Nhi trầm ngâm, nhìn Lôi Hư với sát khí bao phủ toàn thân. Nàng trầm tư suy nghĩ.

-Lôi Hư, ta không muốn động thủ với ngươi.

Tinh Thiên Sát nhìn Lôi Hư, cau mày, quát khẽ nói.

Lôi Hư coi như không nghe thấy gì, hai tay kháp một thủ quyết. Một ngọn hỏa diễm đen sì hóa thành một thanh kiếm đen bắn về phía Tinh Thiên Sát. Tinh Thiên Sát biết gặp đại địch, liền dùng cương khí bao phủ toàn thân. Gã nghiêm nghị nhìn Lôi Hư, lần nữa quát lên:

-Lôi Hư, ngươi nhất định muốn động thủ sao?

-Ầm!

Thanh kiếm đen do ngọn lửa đen biến thành bắn lên cương khí của Tinh Thiên Sát, bốc cháy dữ dội. Chưa được ba giây sau, thanh kiếm đen này đã đốt sạch cương khí của Tinh Thiên Sát. Gã nhướng mày, lần nữa lập cương khí, nhanh chóng rút lui. Nhưng Lôi Hư nhất quyết không cho Tinh Thiên Sát cơ hội rút lui. Ngọn hỏa diễm đang bao phủ trong không gian đột nhiên hóa thành hàng nghìn hàng vạn thanh kiếm đen bắn về phía Tinh Thiên Sát như cơn mưa kiếm.

Tinh Thiên Sát đột nhiên thay đổi sắc mặt. Gã hiểu rõ những thanh kiếm đen này có ý nghĩa như thế nào, ánh sáng từ thanh thần kiếm thiên giai trong tay gã phát sáng rực rỡ, tháo gỡ phong ấn bốn con thần thú trong thanh thần kiếm này. Khí tức toàn thân Tinh Thiên Sát phát ra mạnh mẽ, tạo thành một con thần long ba đầu bao phủ lấy người gã. Bản thân gã không ngừng thối lui, dường như muốn trốn khỏi không gian có ngọn lửa đen này.

-Ầm ầm ầm!

Một tiếng va chạm vang lên. Con thần long ba đầu bị thanh kiếm đen đốt trụi, bốn con thần thú trong thanh thần kiếm phẫn nộ rít lên. Tinh Thiên Sát chạy ra ngoài cả trăm trượng, mới lại quát khẽ, nói:

-Lôi Hư, ngươi đang ép ta đấy!

Lôi Hư vẫn để ngoài tai mọi lời Tinh Thiên Sát nói như trước. Y không ngừng thực hiện các thủ quyết. Bầu trời chợt ngùn ngụt bốc cháy lửa đen, không gian như chìm trong bóng tối, nhưng khí tức lại lạnh đến thấu xương khiến người phải run rẩy. Tinh Thiên Sát thấy thế, nhếch miệng, tay phải gã vỗ mạnh lên bốn con thần thú. Bốn con thần thú được Tinh Thiên Sát thả ra đều rít lên, lao đến tấn công Lôi Hư.

Lôi Hư dường như vẫn chưa thấy gì, tiếp tục thực hiện các thủ quyết như trước. Đợi đến khi bốn con thần thú kéo tới gần, vô số cơn mưa kiếm mới đánh úp đến chúng. Ngọn lửa đen ẩn chứa sức mạnh thiêu nuốt vạn vật đẩy bọn thần thú liên tục rút lui, chừng như bọn chúng hết sức sợ sệt. Lôi Hư vốn có thân thể hư hỏa, ngọn lửa đen này chính là ngọn lửa hư hỏa thần bí nhất trong hỗn độn, có thể thiêu đốt thần hồn, đốt sạch vạn vật. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Tinh Thiên Sát e ngại Lôi Hư.

Tinh Thiên Sát thấy vậy, nhíu mày, nhảy lên không, thu lại bốn con thần thú vào trong thanh thần kiếm. Gã tiếp tục lập cương khí, chiến giáp màu vàng bao phủ toàn thân gã phát ra ánh sáng rực rỡ. Gã bay về phía Lôi Hư. Nếu đã nhất định muốn đánh, như vậy, Tinh Thiên Sát sẽ không bận tâm nữa. Gã không thèm để ý đến hư hỏa đang kéo đến, một kiếm đâm thẳng đến cổ Lôi Hư.

Sức mạnh thiêu đốt quỷ dị của hư hỏa đã đốt sạch cương khí của Tinh Thiên Sát, bao vây lấy gã. Bộ chiến giáp màu vàng của gã phát sáng rực rỡ, ngăn lại sự thiêu đốt của hư hỏa. Xuyên qua hư hỏa, sát khí của Tinh Thiên Sát cũng lộ ra, một kiếm của gã không chút do dự đâm tới Lôi Hư.

Lôi Hư nhíu mày, liên tục rút lui. Hư hỏa chẳng qua là chút thành tựu của y, vốn dĩ không thể loại bỏ khả năng phòng ngự của chiến giáp phòng ngự cấp thiên giai. Thấy Tinh Thiên Sát tiến đến, y buộc phải rút lui. Nhưng tốc độ của Tinh Thiên Sát cực nhanh, thanh thần kiếm thiên giai chém thẳng xuống hàng phòng ngự do hư hỏa tạo nên.

-Ầm!

Hàng phòng ngự của hư hỏa tuy đã phá tan được hầu hết sức mạnh có trong một đòn này của Tinh Thiên Sát nhưng đòn tấn công của gã quá mạnh đến nỗi vẫn xuyên qua hàng phòng ngự, đâm vào cơ thể Lôi Hư. Lôi Hư tuy có thân thể hư hỏa, nhưng khả năng vẫn chưa đạt đến mức cường đại như Lôi Cương. Bị một đòn này của Tinh Thiên Sát, người y bị chọc thủng một lỗ đáng sợ. Máu huyết đen sì từ người chảy ra ròng ròng, bừng cháy hừng hực, thiêu chảy một lỗ trên thanh thần kiếm thiên giai của Tinh Thiên Sát. Lôi Hư cố nhịn đau, tay phải y đánh mạnh lên đỉnh đầu Tinh Thiên Sát. Bàn tay phải ẩn chứa sức mạnh hư hỏa tinh khiết xóa đi cương khí của Tinh Thiên Sát, vỗ lên bộ chiến giáp màu vàng. Hư hỏa cuồn cuộn cháy ào vào trong bộ chiến giáp màu vàng.

-A!!

Tinh Thiên Sát hét lên một tiếng thảm thiết. Khả năng phòng ngự của chiến giáp màu vàng này tuy mạnh, có thể ngăn lại hầu hết hư hỏa, nhưng ngọn hư hỏa này dường như có sức mạnh xuyên thấu tất cả, ùa vào trong cơ thể Tinh Thiên Sát. Hư hỏa thiêu đốt thần hồn của gã. Cũng may Tinh Thiên Sát kịp thời phản ứng, một kiếm đâm tới ngực Lôi Hư rồi vội vã rút lui. Gương mặt gã hết sức thảm hại, từng giọt mồ hôi lạnh ứa ra, cương khí nhanh chóng đẩy hư hỏa ra khỏi cơ thể. Có điều thần hồn Tinh Thiên Sát đã bị thương, gã hết sức sợ hãi nhìn Lôi Hư đang bay ngược lại.

-Phốc!

Lôi Hư phun ra một ngụm máu đen sì. Y đã quá yếu rồi. Thần khí thiên giai xuyên qua ngực y, nếu như không phải có hư hỏa trong cơ thể y điên cuồng nuốt lấy một chiêu kiếm này và bốn con thần thú trong thanh thần kiếm không dám tiếp xúc với hư hỏa thì sợ rằng Lôi Hư đã hồn phi phách tán dưới nhát kiếm này rồi. Mặc dù như vậy, nhưng Lôi Hư cũng đã bị thương rất nặng, thân thể y còn chưa đạt đến mức thượng thừa như Lôi Cương. Y rút thanh thần kiếm ra, hư hỏa hừng hực thiêu đốt. Thanh thần kiếm thiên giai dường như cảm nhận được nguy hiểm, rung lên boong boong. Không chờ Lôi Hư rút hẳn ra, thần kiếm đã hóa thành một luồng sáng lao bắn vào không trung. Lôi Hư ngồi xuống, hư hỏa bốc lên bao phủ lấy toàn thân y. Y bắt đầu khôi phục.

Tinh Thiên Sát bị hư hỏa thiêu đốt thần hồn không dám ở lại lâu. Trước không nói thần hồn của gã đã bị thương nặng, mà bản thân gã cũng không dám lấy mạng Lôi Hư. Gã đành căm giận rời khỏi nơi này, đi vào một động phủ trên tường thành.

Mặc dù trận chiến này chưa kinh thiên động địa, nhưng Long U Nhi đứng một bên quan sát vẫn hết sức kinh sợ. Điều làm nàng kinh hãi chính là ngọn hư hỏa đã làm Tinh Thiên Sát bị thương nặng kia. Nhìn dáng dấp nàng đủ thấy nàng đang hết sức sợ hãi, nàng không ngừng suy nghĩ xem ngọn lửa đen kia rốt cuộc là thứ gì mà lại có thể hóa giải đòn tấn công sắc bén của Tinh Thiên Sát. Đây đúng là chuyện Long U Nhi chưa từng nhìn thấy lần nào.

Trong một hòn đảo nhỏ ở tinh cầu Mỗ Tọa ở Thánh giới Hồng Hoang, một nam tử trung niên khôi ngô cùng một lão giả tóc trắng bình thản hạ hắc, bạch kỳ trong tay xuống. Đôi hàng lông mày kiếm của nam tử trung niên này dựng thẳng, tựa như hai thanh thần binh lợi khí, khuôn mặt giản dị nhưng lại có vẻ không giận mà uy. Lão giả kia nhìn giống những lão nhân bình thường nơi trần thế, nhưng bàn tay lão lúc đó lại làm không gian rung lên.

-Không ngờ hai đứa bọn chúng lại giao chiến với nhau.

Nam tử trung niên cầm bạch kỳ trong tay đứng trên không, thở dài nói.

-Ha ha, đó là chuyện của bọn chúng, chúng ta không cần phải nhúng tay vào làm gì.

Lão giả cười nói.

-Ngươi nói tên Lôi Cương kia đến từ Thất giới?

Nam tử khôi ngô ngẩng đầu lên, hỏi.

-Khi xưa, lão phu đã gặp hắn một lần, không ngờ hắn lại có duyên đến Thánh giới Hồng Hoang. Có điều, lão phu khuyên ngươi đừng nên động đến hắn. Thanh trường mâu đó đã bị hắn lấy mất, đó là ý trời. Người đứng phía sau hắn dù là lão phu gặp mặt cũng phải gọi một tiếng tiền bối thôi.

Nam tử trung niên khôi ngô nhướng đôi mày kiếm, khẽ biến sắc, thất thanh:

-Là ai?

-Sau này, ngươi sẽ biết thôi. Chuyện bọn họ cứ để bọn họ giải quyết. Sống chết đã có số trời. Nếu như ngươi cứ bất chấp tất cả nhúng tay vào, chỉ tổ động đến lão quái vật đứng sau lưng hắn mà thôi.

Lão giả cười nói, vẻ không muốn nhiều lời.

Đọc truyện chữ Full