DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 765: Huyễn Huyễn

Lôi Cương đứng trên cành cây nghe thấy lời nói của hài đồng kháu khỉnh, ngây thơ trong sáng nọ thì thiếu chút nữa từ trên nhánh cây rơi xuống, hắn ho nhẹ một tiếng, nhảy xuống khỏi cành cây, mắt nhìn hài đồng đầy vẻ cảnh giác, hắn rõ ràng biết được hành tinh này là cấm địa của Hồng Hoang thánh giới, đứa trẻ ba tuổi này sao có thể là hài đồng bình thường cho được, Lôi Cương thậm chí cho rằng, hài đồng này ắt hẳn là do Thần Thú khác biến ảo mà thành, mắt hắn cảnh giác nhìn hài đồng, lại phát hiện hài động gọi là Huyễn Huyễn này hai mắt vô cùng trong suốt đang nhìn hắn, Lôi Cương căn bản không cảm giác được chút nào từ sát khí cho đến lệ khí trên người đứa trẻ, cứ như thể là hài đồng trong thế tục bình thường vậy. Bất quá mặc dù là như vậy, Lôi Cương cũng sẽ không tin tưởng hài đồng này là hài đồng bình thường.

Lúc này, hắn lộ ra một phần ý cười nói:

- Tiểu tử kia, ca ca còn có việc, không có thời gian chơi cùng ngươi, lần sau có thời gian ắt sẽ chơi cùng ngươi.

Nói xong Lôi Cương hai chân vừa động, cấp tốc rời khỏi nơi này, cho dù biết được phía trước có thần thú, Lôi Cương cũng muốn nhanh thoát khỏi nơi này, hài đồng này che dấu quá mức hoàn mỹ, ngay cả một tia khí tức đều không thể cảm nhận được, điều này lại càng khiến cho Lôi Cương cảm thấy có một cỗ nguy cơ không nói ra lời được, thầm nghĩ sớm rời khỏi đây là tốt nhất.

Hài đồng nhìn Lôi Cương chạy đi với tốc độ cực hạn khiến cho trên mặt đất tro bụi nổi lên bốn phía, không khỏi trợn mắt há miệng nhìn theo, sau đó cái miệng nhỏ nhắn xụ xuống, rầu rĩ không vui nói:

- Vì sao không chơi với Huyễn Huyễn chứ?

Rồi sau đó, Huyễn Huyễn một mình ngồi trên mặt đất lấy bùn đất chơi, rồi như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nó ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Cương rời đi , nói:

- Ca ca không phải không chơi với Huyễn Huyễn, mà là có chuyện, chờ hắn không còn việc gì nữa sẽ chơi với Huyễn Huyễn.

Huyễn Huyễn kháu khỉnh cúi đầu nhìn quần áo, dáng vẻ suy tư, bỗng nó ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Cương, cự nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Lôi Cương cấp tốc thoát đi, quay đầu nhìn về phía sau lưng, không còn thấy có thân ảnh của Huyễn Huyễn nữa thì mới nhẹ nhàng thở ra, hắn dò xét bốn phía, phát hiện thấy ba đầu Thần Thú đang phòng ngự ở ngoài vạn mét, điều này làm Lôi Cương kinh hồn táng đảm, tu vi bị phong ấn, hắn lúc này không dám xằng bậy, dù sao, thân thể có cường đại hơn nữa cũng không chịu nổi Thần Thú chà đạp a.

Ngắm nhìn bốn phía, Lôi Cương nhẹ nhàng thở ra, ngồi xếp bằng xuống, suy tư tình cảnh của chính mình, tinh cầu này Thần Thú vô số, mà Thần Thú Hỗn Độn thiên giai cũng không ít, chỉ dựa vào thân thể căn bản không cách nào tồn tại, Lôi Cương lại thử mở U giới, Hạo Huyền lôi phủ ra, kết quả y như cũ đồng dạng không cách nào mở ra được.

- Hừm, Minh Lôi hắn rốt cuộc là có dụng ý gì? Vì sao phải phong ấn tu vi của ta, đem ta bỏ lại Tinh Tú này lịch luyện chứ? Hắn nói là để dung hợp hài cốt, nhưng phải dung hợp như thế nào đây? Lúc này ta đến thần thức đều không thể vận dụng, làm thế nào mà thăm dò được xem hài cốt ra sao chứ?

Lôi Cương thầm nghĩ, lập tức, Lôi Cương lâm vào trong trầm tư, nghiền ngẫm dụng ý của Minh Lôi.

- Mặc dù không biết Minh Lôi có thật sự xem ta là quân cờ hay không, nhưng hắn lúc này cũng sẽ không làm điều gì bất lợi với ta được, nếu như hắn thật muốn ta chết đi thì hà tất phải phiền toái như vậy? Hay là, hắn phong ấn tu vi của ta là có dụng ý khác? Hay là ...... như thế sẽ càng dễ dung hợp hài cốt hơn?

LôiCương âm thầm nghĩ ngợi, bỗng nhiên, Lôi Cương nhớ lại lúc trước khi Minh Lôi một quyền đánh bay Vạn Ma chi tổ, Lôi Cương không khỏi rơi vào trầm tư, có được lực lượng như thế, quả thật phi thường? Cho dù Minh Lôi tu vi cường đại cũng không có khả năng có được lực lượng như vậy, hay là mà hắn cũng có được hài cốt như vậy?

Nghĩ đến chỗ này, Lôi Cương không khỏi trở nên ngưng trọng, hắn cũng không có tự nhận là hài cốt như vậy chỉ có một mình hắn có được, Hỗn Độn to lớn, không gì là không thể, Minh Lôi có hài cốt như vậy hay không cũng đáng để suy nghĩ.

- Nếu như hắn thật sự có hài cốt như vậy, vì sao còn phải làm thế? Mục đích của hắn rốt cuộc là cái gì?

Lôi Cương trầm ngâm, sau khi suy tư thật lâu mà vẫn không có đầu mối, Lôi Cương đành phải để vấn đề này qua một bên, mặc dù không cách nào biết mục đích của Minh Lôi, nhưng hắn đem tu vi của ta phong ấn rồi bỏ lại hành tình này hẳn là để ta có thể dung hợp hài cốt tốt hơn.

Hít sâu một hơi, ánh mắt Lôi Cương lóe lên quang mang, nhìn về Thần Thú phía trước, hẳn nhiên là có mục đích, như vậy ta lúc này chỉ có thể dựa theo sự điều khiển của hắn đi dung hợp hài cốt, dù sao dung hợp hài cốt đối với ta cũng không có hại.

- Đúng rồi, lúc trước kia người bên trong cuộn tranh nói ta đã trở thành quân cờ của Minh Lôi, hay là là bởi vì thân phận thần sử của ta chứ?

Lôi Cương đột nhiên lại nghĩ đến lời nói của đạo hư ảnh bên trong cuộn tranh, không khỏi trở nên trầm mặc.

- Ôi chao, thôi, lúc này có lẽ ta thật sự cũng đã là cá nằm trên thớt, chỉ có thể tìm cơ hội thoát khỏi việc bị Minh Lôi nắm trong tay.

Lôi Cương thầm thở dài nói, sau đó hắn đứng lên, hướng tới một đầu Thần Thú phía trước phóng đi, theo khí tức mà nó phát ra thì đây hẳn là một đầu Thần Thú Hỗn Độn địa giai, thân thể Lôi Cương đã đạt tới thiên Giai đủ để đối mặt với Thần Thú Hỗn Độn địa giai.

Nửa khắc sau, một tiếng gầm vang lên.

- Gràooooooooooo ...........

Thần Thú đang nằm đó đã bị Lôi Cương đánh cho một kích, phát ra tiếng kêu thảm thiết, lực lượng cơ thể của Lôi Cương kinh người, một quyền này đã cự nhiên đánh lùi thần thú có hình thể dài chừng năm chục trượng này, thần thú này thân thể khổng lồ, tứ chi lại là cực đoan, không cách nào nhìn thấy được tứ chi của nó dưới thân thể khổng lồ.

- Vù!

Thần Thú mạnh mẽ quay đầu trở lại, hai mắt khổng lồ gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Cương phát ra một tiếng rít gào.

- Tiểu bối, ngươi đây là khiêu chiến ta sao?

Trong đầu Lôi Cương đột nhiên vang lên một tiếng động giận giữ, hắn hơi sửng sờ, thần thú này rít gào một tiếng vì sao hắn lại nghe được ý nghĩa chứ? Hay là ........... Lôi Cương trầm ngâm, bỗng nhiên, hắn nghĩ đến Hỏa hành Phân thân, đó là thân thể của Thần Thú, hay là, thần thú này đã xem hắn cũng là một Thần Thú sao?

Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Lôi Cương thoải mái hơn không ít, nếu thật là như vậy, hắn hành tẩu trên hành tinh này sẽ an toàn hơn nhiều, không cần lúc nào cũng lo lắng các Thần Thú khác khiêu khích nữa. Đối mặt với sự cảnh cáo của thần thú này, Lôi Cương không sợ chút nào, thân xác của hắn hơi động, đột nhiên nhảy đến, bởi vì không có nội kình cùng cương khí, Lôi Cương chỉ có thể nhảy ra, không cách nào đạp không hành tẩu, nhưng lực nhảy của hắn cũng cực kỳ kinh người, cự nhiên đạt tới trên hai mắt của thần thú này.

- Phanh!

- Phanh!

Song quyền nhanh cùng cực oanh kích lên con mắt to đùng của Thần Thú.

- Gràooooooo!

Thần Thú không ngờ Lôi Cương lại còn dám động thủ, sau khi phát ra tiếng kêu thảm thiết, khí thế của hắn ầm ầm bùng nổ, toàn thân nhìn như cây cổ thụ, da tay cư nhiên nở rộ quang mang màu kim, hóa thành từng đạo lợi kiếm đâm về phía Lôi Cương, Lôi Cương không chút do dự, thân mình tựa như linh hầu, nhảy đến bên con mắt to đùng còn lại của Thần Thú, hai quyền tiếp tục trào ra.

Lực lượng cường đại trực tiếp phá hủy hai mắt Thần Thú làm nó kêu thảm thiết không thôi, nhưng nó dù sao cũng là thần thú Hỗn Độn địa giai, có thể nói tương đương với cường giả Hỗn Độn địa giai, mặc dù hai mắt thị lực cơ hồ không còn nhưng điều này còn chưa là gì so với sự thống khổ do đau nhức mang đến, dù sao, thần thức của thần thú này so với hai mắt càng có thể thấy rõ bốn phía hớn, nó mạnh mẽ há to chiếc miệng rộng, phát ra tiếng gầm giận dữ, dư chấn do sơn băng địa liệt hình thành thiếu chút nữa khiến cho Lôi Cương đứng trên mặt đất bị đánh bay, tay Lôi Cương gắt gao bắt lấy da tay Thần Thú, lực tay cường đại cơ hồ bóc rách da tay của Thần Thú này.

Cự thú này thấy thanh âm không cách nào đánh bay Lôi Cương, lại mạnh mẽ ầm ĩ vọt lên một cái, mặc dù chỉ nhảy lên cao mấy trượng, nhưng thân thể khổng lồ kia cư nhiên lại mạnh mẽ rơi xuống.

- Rầm rầm .............

Đại địa chung quanh nháy mắt văng tung tóe, phía dưới Thần Thú lõm xuống, chấn lực cường đại thiếu chút nữa đem Lôi Cương đánh bay đi rồi, nhưng hai tay của hắn đã thọc sâu vào bên trong da thịt Thần Thú khiến Thần Thú kêu thảm thiết liên tục.

- Tiểu bối, ngươi chẳng lẽ không biết trên hành tinh này mà khiêu chiến là có ý vị như thế nào sao?

Thần Thú phẫn nộ rít gào nói, thân thể Lôi Cương đối với nó mà nói, quá mức nhỏ bé, nhỏ bé đến cơ hồ có thể bất chấp, thân thể nó tuy là khổng lồ nhưng không cách nào đánh được Lôi Cương, làm sao bây giờ. Đột nhiên, hào quang trong mắt nó bắn ra bốn phía, thân hình cấp tốc nhỏ đi, trong khi đó tròng mắt Lôi Cương cũng nhảy dựng lên, vội vàng nhảy xuống, hắn biết, thần thú này muốn biến thành hình người.

Quả nhiên, thần thú này cư nhiên biến hóa thành một nam tử khôi ngô cao tới mười trượng, cơ bắp cả người tựa như khe núi, bất quá bộ dạng nó lại cực kỳ xấu xí, đầu giống như một quả cầu lớn, tứ chi ngắn nhỏ, thân hình khổng lồ, nhưng khí tức mà nó phát ra lại khiến Lôi Cương không dám coi thường.

- Tiểu bối, ngươi đã muốn chọc giận ta, cho dù có liều mạng khiến cho các Thần Thú khác cắn nuốt chúng ta, ta cũng muốn đánh chết ngươi.

Thần thú này giận dữ hét.

Lôi Cương nghe vậy chấn động, hắn mạnh mẽ ngắm nhìn bốn phía, phát hiện bốn phía mơ hồ có mấy đạo thân ảnh ngồi chổm hổm chờ đợi, bọn chúng hóa thành hình người, mặt khác khí tức cường đại, cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương, bọn chúng dồn dập phát ra tiếng khốc dài

Đọc truyện chữ Full