DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 771: Cổ Thiên Tinh

Thánh giới Hồng Hoang, trong một giới trong giới nào đó.

Trong khoảng không gian này, ánh sáng u ám nhàn nhạt đang bao phủ khắp nơi, khiến cả không gian tràn đầy sắc thái thần bí. Không gian này tuy không lớn, ước chừng bằng khoảng hai tinh cầu lớn, nhưng kẻ tồn tại trong không gian này chỉ có hai loại người, một là loại tu vi cực kỳ kinh khủng, loại còn lại là thiên phú dị bẩm. Trong thế giới hư ảo này, nơi quỷ dị như thể căn bản không tồn tại này, tràn ngập nhưng vật thần bí nhất trong hỗn độn.

Giới này bao phủ mây đen hắc ám mờ mịt. Đám mây này chính là cấm địa của cả không gian, không mấy người dám lưu trong đám mây hắc ám này, như thể đám mây này ẩn chứa uy lực nuốt chửng hỗn độn vậy, một uy lực khủng khiếp.

Mà chính tại nơi này, đột nhiên vang lên một âm thanh, âm thanh này như tiếng gió, như tiếng sấm, như tiếng chấn động của không gian.

- Linh hồn là gì? Linh hồn của hỗn độn là gì? Linh hồn của con người là gì?

Không biết bao lâu sau, trong đám mây này lại vang lên tiếng nói.

- Có thể, linh hồn của con người chính là linh hồn của hỗn độn. Lẽ nào, hỗn độn này lại thuộc về linh hồn của một người? Nói cách khác, thiên địa này là sở hữu của một tồn tại vô thượng? Hoặc, bầu trời mênh mông này chính là một bộ phận của người đó? Hay là ý cảnh?

Nếu có người nghe thấy những lời này, sợ rằng sẽ chấn động vô cùng. Những lời này cũng quá mức hoang đường, cả hỗn độn lại thuộc sở hữu của một người? Sao có khả năng?

Không biết đã qua bao lâu, tiếng nói lại vang lên.

- Nếu thật sư vậy, thì những gì ta lãnh ngộ trước đây lại là hoàn toàn sai lầm, cũng có thể, ngộ thiên địa, còn không bằng ngộ cái gốc của con người, linh hồn của con người.

Không biết bao năm lại qua đi, trong đám mấy tiếp tục vang lên một tiếng nói.

- Dù không thể sáng tạo hỗn độn, cũng có thể ngộ ra linh hồn của hỗn độn, hoàn thiện một thức cuối cùng, tên là hồn của hỗn độn, một thức chém vạn vật trong hỗn độn.

Thánh giới Hồng Hoang. Minh Lôi đem Lôi Cương phi hành cực nhanh. Trong lòng Lôi Cương vô cùng chấn động, tốc độ của Minh Lôi còn nhanh hơn mấy phần so với Xuyên Tinh Toa, tốc độ cực nhanh tạo ma sát trong không khí thành một dải ánh sáng dài cực kỳ kinh người. Những người phi hành trong hư không thấy dải ánh sáng này đều lần lượt tránh lui, mặt tỏ vẻ cung kính. Kẻ có thể sở hữu tốc độ như vậy, Thánh giới Hồng Hoang có mấy người?

- Ca ca, Huyễn Huyễn cuối cùng đã ra khỏi tinh cầu đó rồi, Huyễn Huyễn muốn đi chơi, ca ca định đi đâu vậy?

Tiếng nói của Huyễn Huyễn đột nhiên vang vong trong đầu Lôi Cương, khiến hắn đột ngột run lên, tim như ngừng đập. Hắn tùy ý liếc nhìn bốn phía, phát hiện không có thân ảnh của Huyễn Huyễn. Còn Minh Lôi khẽ liếc nhìn Lôi Cương một cái, trong mắt lộ ra ít nhiều vẻ khi hoặc.

Lôi Cương ngoảnh đầu nhìn Minh Lôi, thấy Minh Lôi không có gì lạ mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời hắn cũng có chút kinh hãi, kinh hãi sự tồn tại của Huyễn Huyễn, đến cả Minh Lôi cũng không thể phát giác được. Huyễn Huyễn rốt cuộc là tồn tại như thế nào?

Ba ngày sau, Thánh giới Hồng Hoang, tinh vực Vạn Tiên.

- Nơi này là tinh vực Vạn Tiên, Cổ Thiên Tinh. Thời gian tới người sẽ ở đây, lão phu hy vọng ngươi có thể dung hòa xương cốt được năm thành trong vòng bốn trăm năm. Nếu không được, thì ngươi không có tư cách sống tiếp. Trong Cổ Thiên Tinh, Cổ Tu rất nhiều, lão phu đã sớm sắp xếp xong. Xuống đi.

Minh Lôi tươi cười nói, tiếp đó hữu thủ vung ra, Lôi Cương bị một chùm ánh sáng bao lấy thân thể, nhanh chóng rơi xuống.

Thân thể rơi xuống với tốc độ chóng mặt, Lôi Cương lộ vẻ kinh hãi, nơi này chính là tinh vực Vạn Tiên? Tây Hạo Nguyệt, Đông Vạn Tiên, trong ba ngày vừa qua từ tinh vực Hạo Nguyệt, Thánh giới Hồng Hoang đến tinh vực Vạn Tiên, ba ngày xuyên Thánh giới Hồng Hoang, tốc độ như vậy thật khiến người khác chấn động.

Đột nhiên, Lôi Cương chợt nghĩ đến lời Minh Lôi đã nói, đây là Cổ Thiên Tinh? Lôi Cương còn nhớ lúc đầu khi Trọng Luyện rời khỏi, từng bảo hắn nếu rảnh thì đến Cổ Thiên Tinh của tinh vực Vạn Tiên. Nơi này tập trung vô số người của bộ tộc Cổ Tu, lẽ nào chính là tinh cầu này? Hơn nữa, theo như lời Minh Lôi nói thì Lôi Cương có thể đoán lão vô cùng quen thuộc đối với Cổ Thiên tinh, có thể là một phần tử của nơi đây. bằng không thì lão làm sao mà sắp xếp?

Lôi Cương từ trên không rơi nhanh xuống, lúc sắp chạm đất liền trở nên nhẹ như bay, từ từ chạm đất. Lập tức, hắn nhìn lên không một cái, rồi nhìn quanh, thấy địa hình xung quanh cũng giống những tinh cầu khác. Hắn lúc này đang rơi trên một ngọn núi cao. Trầm ngâm một lát, hắn nhìn lên không, khẽ than lên, nhẹ giọng nói:

- Huyễn Huyễn?

Chưa thấy Huyễn Huyễn lên tiếng, thần sắc Lôi Cương chợt ngưng trọng, nhìn lên không trung một cái, đang định rời đi thì trên không truyền đến tiếng chấn vang "Ầm ầm ầm!". Hai âm thanh ép nhanh đến từ phía chân trời, tiếng chấn động vang lên như sấm rền vừa rồi phát ra từ dưới chân họ, từ đó có thể thấy nhục thể bọn họ đã đạt đến đẳng cấp thế nào.

Trong vòng hai hơi thở, hai đạo thân ảnh đã xuất hiện trước mặt Lôi Cương. Hai người này thân mặc áo vải, cơ thịt cả người nở lên cuồn cuộn, cường tráng như núi cao. Sắc mặt họ trầm ổn, , gương mặt cực kỳ điềm tĩnh, mắt hổ nhìn chòng chọc vào Lôi Cương. Nam tử vạm vỡ khá cao trầm giọng nói:

- Ngươi chính là Lôi Cương?

Lôi Cương gật đầu đáp:

- Chính là ta.

- Rất tốt, thân thể phàm nhân lại dám xuất ngôn ngông cuồng khiêu chiến tộc Cổ Tu chúng ta. Hôm nay Trọng Khuê ta chính là người đầu tiên khiêu chiến với ngươi.

Nam từ tên Trọng Khuê này hai mắt đầy sát khí quát.

Thần sắc Lôi Cương chợt sửng sốt, khiêu chiến tộc Cổ Tu? Đây chính là cái mà Minh Lôi gọi là sắp xếp sao? Lôi Cương hít sâu một hơi, mặt giật giật đáp:

- Đạo hữu, liệu có hiểu lầm gì không? Tuy ta là Lôi Cương, nhưng chưa từng xuất ngôn ngông cuồng.

- Hừ, tiểu tử, giờ mới tỉnh ngộ, hối hận không cảm thấy có hơi muộn rồi sao? Hình dạng của ngươi đã lan truyền khắp trong lòng hàng ngàn vạn đệ tử tộc Cổ Tu ta rồi, không phải ngươi thì còn ai? Đã dám lớn tiếng khoe mẽ như vậy hẳn cũng có chút năng lực, hãy để Trong Khuê ta thử xem.

Cơ thịt cả người Trọng Khuê lấp lánh ánh sáng như ôn ngọc, khí thế toàn thân như núi cao, sau lưng hắn không ngờ mơ hồ thoáng hiện ra một ngọn núi cao.

Lôi Cương cứng người lại. Tộc Cổ Tu này sao cố chấp như vậy, một khi đã nhận định rồi thì không gì thay đổi được. Lôi Cương thầm mắng Minh Lôi một cách thậm tệ, biết rõ sự việc đã rồi, hắn đành đáp:

- Ta là thân thể phầm nhân, nhưng ta nắm chắc rằng, một khi ngươi không sử dụng nội kình, chỉ dựa vào nhục thể thì ngươi không thể chiến thắng nổi ta.

- Ngông cuồng!

Trọng Khuê giận dữ cười to, áp xuống toàn bộ tu vi toàn thân, thu hồi khí thế, cơ thịt khắp người bất ngờ nổi lên như núi cao phân bố cả người. Song quyền hắn đánh mạnh ra mang theo tiếng sấm rền ầm ầm, tiếp đó, hắn nói:

- Tiểu bối, ta nhường ngươi ba chiêu.

Lôi Cương ngạc nhiên, nở nụ cười quỷ dị. Hắn cảm nhận ra được nhục thể của Trọng Khuê hiện tại chắc là đỉnh cao thanh cấp, mà lúc này, nhục thể của Lôi Cương mới có thể so với trung kỳ thanh cấp, nhưng đối với hắn mà nói vẫn chẳng có chút sức uy hiếp nào. Hắn cũng không nói gì thêm, cơ thịt toàn thân từ từ rung động. Giờ Minh Lôi đã "sắp xếp" thành như vậy rồi, thì hắn cũng đành phải thản nhiên tiếp nhận. Để tránh khỏi việc hàng ngàn hàng vạn đệ tử tộc Cổ Tu đến khiêu chiến, Lôi Cương trước tiên phải thị uy.

Hắn đạp lên trước một bước, thân người nhảy lên, thuận thế đá một chân lên vai Trọng Khuê. Lôi Cương nắm chắc, hai mươi mốt trọng kình đồng thời bạo phát trong phút chốc có thể làm Trọng Khuê hồn bay phách tán, nhưng hiện đang ở Cổ Thiên Tinh, có cho hắn một vạn lá gan hắn cũng không dám giết người của tộc Cổ Tu.

Trọng Khuê thấy Lôi Cương thuận thế đá xuống, mặt cười gằn, cơ thịt của hắn đã nhanh chóng kết hợp lại hình thành một đạo phòng ngự mạnh mẽ. Hắn định sau ba chiêu sẽ đẩy Lôi Cương vào chỗ chết. Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng chân Lôi Cương đá xuống như tiếng sóng lớn đập vào bờ, tiếng sấm rền vang. Sắc mặt hắn đờ đẫn lại, thân là thể tu, hắn đương nhiên biết âm thanh này ẩn chứa cái gì, mà nam tử bên cạnh hắn cũng khẽ biến sắc, thần sắc trở nên ngưng trọng.

Ầm vang một tiếng, sóng chấn động mạnh mẽ hữu lực khuếch tán ra, trực tiếp đánh bay nam tử đó, còn thân người Trọng Khuê đứng trên mặt đất trong phút chốc cũng chui vào trong núi cao dưới chân, đá lớn vỡ tan, Trọng Khuê kêu lên một tiếng thảm thiết.

Nhẹ nhàng tiếp đất, Lôi Cương nhìn Trọng Khuê bị đánh vào trong núi, nở nụ cười. Hắn chỉ dùng đến lực dung hòa của mười trọng kình, sẽ chỉ làm Trọng Khuê trọng thương, chứ không nguy đến tính mạng.

Nam tử bị chấn bay kia vội vàng đến bên cạnh Lôi Cương, thần sắc hắn ngưng trọng nhìn Lôi Cương một cái, tiếp đó lại nhìn xuống phía dưới, trong mắt chứa đầy sát khí. Hắn nhảy vào trong hố, một lát sau bay ra, trong tay nắm Trọng Khuê cả người nhếch nhác đầy máu tươi. Lúc này, phần vai Trọng Khuê gần như đã xệ hẳn xuống, áo vai sớm đã hóa thành vải vụn treo trên người, gương mặt dữ tợn co quắp lại, ánh mắt nhìn Lôi Cương tràn đầy sát khí và chiến ý.

- Tiểu tử, ngươi dám chiến với Trọng Vân ta không?

Nam tử đưa nội kình vào nội thể Trọng Khuê xong, âm trầm nói.

Lôi Cương tươi cười, nhìn chăm chú Trọng Vân, đáp:

- Có phải ngươi cũng cần áp chế tu vi?

Sắc mặt Trọng Vân chợt ngẩn ra. Tu vi của hắn và Trọng Khuê không mấy cách biệt, nhưng lúc này, một kích của Lôi Cương đã khiến Trọng Khuê ra bộ dạng thế này, hắn nào dám áp chế tu vi nữa. Có điều Lôi Cương là thân thể phàm nhân, nếu hắn không áp chế tu vi, có thắng cũng không vinh. Hắn kiêng kỵ nhìn Lôi Cương, lưỡng lự một lát liền cắn răng nói:

- Được.

Tức thì, hắn áp chế tu vi xuống, song quyền đánh ra tiếng như long ngâm hổ gầm, trầm giọng nói:

- Động thủ đi.

Hắn đã không còn suy nghĩ sẽ nhượng Lôi Cương ba chiêu nữa, đành phải nói như vậy.

Lôi Cương gật đâu, thân thể chợt động. Lúc này Trọng Vân cũng động. Hai người hóa thành hai hắc ảnh nhanh chóng áp sát đối phương.

Uỳnh!

Một tiếng nổ vang như sấm sét, Trọng Vân nhanh chóng lùi lại. Va chạm với quyền của Lôi Cương khiến nội thể hắn như đảo lộn, hắn thầm kinh hãi nhục thể của Lôi Cương không ngờ lại đạt đến trình độ như vậy. Nhưng chưa đợi hắn phản ứng lại, thì thân ảnh của Lôi Cương đã xông đến trước mặt hắn, hữu thủ chộp lấy hữu thủ của hắn, thân thể đột ngột xoay chuyển, khiến Trọng Vân đập vào đất như đập đá.

Bịch!

Tiếng vang lớn liên tục phát ra, thân thể Trọng Vân bị đập xuống đất hình thành một hố lớn dài chừng mười trượng. Trọng Vân nằm trong hố, toàn thân nhếch nhác, miệng ứa máu, hai mắt vô cùng kinh hãi nhìn Lôi Cương.

Lực đạo của Lôi Cương nhắm rất chuẩn, dễ dàng khiến Trọng Vân trọng thương. Hắn nhìn Trọng Vân, nói:

- Ngươi còn muốn chiến không?

Trọng Vân hít một hơi, cực kỳ không cam lòng, ấp a ấp úng muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống. Hắn hừ một tiếng, không nhìn Lôi Cương nữa. Nguồn truyện:

- Không tồi, không hổ là tiểu bối đã xuất ngôn ngông cuồng đòi khiêu chiến tộc Cổ Tu chúng ta. Có thể sở hữu nhục thể như vậy, ngươi có tư cách đó.

Trong không trung vang lên một tiếng nói tang thương nhưng cực kỳ hữu lực.

Đọc truyện chữ Full