DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 824: Quyết đấu

Lôi Cương không vội, cũng không gấp phá giải cấm chế, ngược lại thì Toái Hư Vân Thú kia đang hết sức nóng ruột. Nhìn Lôi Cương ngồi bàn tọa phía dưới, mở mắt nhìn quanh mà không nhúc nhích gì, trong lòng gã bất giác nổi lên lửa giận. Gã tự nhủ một khi Lôi Cương thật có thể giải trừ cấm chế, liền chắc chắn không để hắn sống. Toái Hư Vân Thú, một trong mười đại thần thú như gã, bản tính cao ngạo, cực kỳ hiếu sát. Nếu không phải vậy thì gã cũng chẳng bị giam cầm trong tinh cầu này.

Vào lúc Toái Hư Vân Thú còn đang nhìn trừng trừng Lôi Cương, thì hắn đang vô cùng mừng rỡ vì đã tìm ra kẽ hở của cấm chế này. Còn nguyên nhân mà hắn chưa giải trừ cấm chế là vì hắn đang ghi nhớ lại toàn bộ thủ pháp của cấm chế vào đầu. Cái ảo diệu hàm chứa trong cấm chế này hết sức tinh thâm, có thể giam giữ cường giả đại tôn. Nếu nhớ được cấm chế này, thì chắc chắn như có thêm một lợi khí, sau này cho dù đối mặt với cường giả đại tôn cũng có thể giam giữ.

Nhìn từ ngoài vào, thì cấm chế này có thể nói là hư vô mờ mịt, căn bản không nhìn thấy được. Kể cả là những kẻ hiểu sơ qua về cấm chế, thấy cấm chế phức tạp đến cực điểm này cũng sẽ thấy đau đầu. Nhưng một khi hiểu được thứ chứa đựng trong đó, thì tất cả đều sẽ trở nên đơn giản. Lôi Cương đã hiểu tại sao cấm chế này lại có thể giam cầm Toái Hư Vân Thú này. Với vô số thủ ấn phòng ngự tổ hợp thành, bên trong lại còn hàm chứa trận pháp phòng ngự bảy hệ giống, những trận pháp và thủ ấn này kết hợp chặt chẽ, căn bản không thể phá tan, cho dù phá tan một góc, thì chỉ gây kinh động đến các trận pháp và thủ ấn khác.

Lôi Cương từ từ mở mắt. Thủ pháp cấm chế hiện lên trong đầu hắn. Hắn giơ hữu thủ lên, điểm vào trong hư không, chỉ nghe thấy một âm thanh như tiếng vỏ trứng gà vỡ vụn vang lên, trong không gian liền vang vọng những tiếng như vậy. Trong mắt Toái Hư Vân Thú tràn ngập sự mừng rỡ, đầu gã ngẩng lên, gầm lên một tiếng kích động. Bị giam cầm vô số năm, hôm nay cuối cùng đã thoát được khỏi gông cùm, niềm vui sướng tột cùng của gã khó mà diễn tả bằng lời nói. Cái đầu khổng lồ của gã cúi xuống nhìn Lôi Cương vẫn đang bàn tọa phía dưới, gầm lên một tiếng, một thanh âm hùng hậu vang lên trong đầu Lôi Cương:

- Tiểu tử, ngươi muốn ta báo đáp ra sao? Ngươi thân là Viêm Long nhất mạch, nếu tiến vào Huyền Độn Giới cũng chỉ có chết, không bằng thành toàn cho ta có được chiến kỹ của Viêm Long nhất mạch nhà ngươi, sau này nói không chừng còn có cơ hội báo thù cho Viêm Long nhất mạch các ngươi, ngươi thấy sao?

Toái Hư Vân Thú nhảy lên, biến thành một nam tử trung niên mặc hắc y, nét mặt âm hiểm, hai mắt đầy vẻ khinh thường, chế giễu.

Lôi Cương ngồi bàn tọa tại đó, mắt nhìn về phía trước, như thể đang nhìn Toái Hư Vân Thú, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy mắt hắn không hề đặt trên người Toái Hư Vân Thú, mà ở xung quanh. Thấy Lôi Cương để ngoài tai lời nói của mình, thần sắc Toái Hư Vân Thú trở nên lạnh lẽo. Gã âm trầm cười nói:

- Đã vậy, xem như ngươi ngầm chấp thuận rồi!

Nói xong, hai tay gã vụt chộp về phía Lôi Cương, mơ hồ còn nghe được tiếng hư không vỡ tan, hai đạo hắc quang lóe lên. Nhưng đột nhiên, thân thể Toái Hư Vân Thú chợt cứng ngắc, xung quanh gã không ngờ hiện lên vô số vạch sáng, đồng thời từng đạo hạo quang bay ra từ nội thể Lôi Cương.

Lôi Cương chợt mở mắt, với tốc độ không thể nhìn rõ được, hai tay hắn điên cuồng làm ra đủ loại thủ quyết. Một thủ ấn nhanh chóng bay ra từ trong tay hắn, mắt Toái Hư Vân Thú đột nhiên co rút lại. Nhìn Lôi Cương đang làm thủ quyết, gã lộ vẻ kinh hãi, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như thường. Chỉ nghe gã cười lạnh nói:

- Chắc không phải ngươi cho rằng mình còn có thể bố trí lại cấm chế giam cầm ta chứ? Thật đúng là ngu dốt!

Nói xong, hai tay gã không chút do dự chộp về phần đầu Lôi Cương.

- Kết!

Đúng lúc vuốt sắc của Toái Hư Vân Thú sắp chạm vào đầu mình, Lôi Cương vụt mở hai mắt, gầm nhẹ một tiếng, một sóng âm từ trong miệng hắn khuyếch tán ra, thứ đang tỏa ra tia sáng gợn sóng kia cũng chợt kết hợp chặt chẽ lại trong nháy mắt. Thân thể của Toái Hư Vân Thú đột nhiên cứng lại trên không, thần sắc tràn đầy vẻ không dám tin. Gã kinh hãi trừng mặt nhìn Lôi Cương rồi gầm lên:

- Sao có thể như vậy! Sao ngươi có thể học được cấm chế của hắn?

Lôi Cương chậm rãi đứng dậy, nhìn Toái Hư Vân Thú mỉm cười. Hắn hiện giờ hơi mệt mỏi, cấm chế này quá mức tinh thâm, lại cực kỳ tiêu hao thể lực. Hắn hít sâu một hơi, chăm chú nhìn Toái Hư Vân Thú đang vô cùng kinh hãi kia, nói:

- Ngươi thuộc mười đại thần thú, thân phận cao quý. Vậy, ta cho ngươi một cơ hội, đánh bại ta, nếu không, ngươi sẽ vĩnh viễn bị giam giữ ở đây. Ngươi thấy sao?

Thần sắc Toái Hư Vân Thú sững ra, sắc mặt trở nên âm trầm, thầm đánh giá Lôi Cương. Thân là thần thú cấp bậc đại tôn, gã sao có thể là loại ngu xuẩn được? Lúc Lôi Cương bố trí thành công cấm chế giam giữ gã, thì gã đã bắt đầu nhìn nhận lại Lôi Cương. Gã kinh hãi nhận ra, tên tiểu viêm long trước mắt này tạo cho gã một cảm giác nguy hiểm khó tả. Gã khẽ cau mày, trầm giọng nói:

- Tiểu bối viêm long, ngươi nói lời phải giữ lấy lời.

- Đương nhiên!

Lôi Cương lãnh đạm cười. Hắn giơ tay phải lên, chỉ về phía trước. Những gợn sáng xung quanh tan vỡ trong nháy mắt. Toái Hư Vân Thú cũng vụt xông vào hắn. Khoảng cách giữa hai người gần như chưa đến một mét. Hai cái vuốt sắc lóe lên, Toái Hư Vân Thú xé toác hư không, hai tay ngưng thành trảo chộp về phía Lôi Cương. Nếu người thường chịu một kích này, thì chắc chắn sẽ bị xé rách thành thịt vụn. Nhưng Lôi Cương lại không hề lùi lại nửa bước, mà mặc cho hai tay của Toái Hư Vân Thú đánh vào mình.

Ầm! Ầm!

Hai tiếng sắt thép chạm nhau vang lên. Hai tay Toái Hư Vân Thú thoáng qua trước ngực Lôi Cương, tiếp đó gã vội vàng lùi lại mấy trượng, hai mắt khiếp sợ nhìn Lôi Cương vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Chỉ thấy xiêm y trên người Lôi Cương đã nát vụn, trước ngực có hai vết cào, nhưng da chưa bị rách.

- Tiểu bối viêm long, nhục thể của ngươi sao có thể mạnh mẽ đến mức này?

Toái Hư Vân Thú dán chặt mắt vào vết cào trước ngực Lôi Cương, hít sâu một hơi nói.

- Toàn lực tấn công, đánh với ta một trận, nếu không, ta sẽ giam ngươi lại lần nữa.

Lôi Cương thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại đã có nhận thức mới về lực công kích của Toái Hư Vân Thú. Một chiêu xé nhìn có vẻ hết sức đơn giản đó, suýt nữa đã xé rách da thịt hắn. May mà hắn đã dung hòa với hài cốt đệ tử Thái cổ, giúp bản thân mạnh mẽ hơn nhiều, nếu không nhục thể của hắn đã không thể chống đỡ nổi. Sau khi biết về lực xé của Toái Hư Vân Thú, hắn liền bắt đầu phản kích.

Khí thế cả người hắn bạo phát, thân thể nhanh chóng lớn lên, trong nháy mắt đã cao lớn đến một trượng, cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn cuộn, trông như một ngọn núi. Lôi Cương gầm nhẹ một tiếng, xông thẳng vào Toái Hư Vân Thú còn đang kinh ngạc.

Đang chìm trong kinh hoàng, Toái Hư Vân Thú cả kinh. Thấy Lôi Cương chuyển động, gã lùi lại theo phản xạ. Nhưng gã còn chưa kịp nhấc chân lên, thì một lực mạnh như thủy triều đã tràn vào nội thể gã. Toái Hư Vân Thú gầm lên một tiếng khổ sở, vội bay ra.

Trong một quyền của Lôi Cương ẩn chứa trọng kình dung hòa, toàn lực bạo phát, khiến nhục thể của Toái Hư Vân Thú gần như biến thành thịt vụn, giống như thiên binh vạn mã giày xéo trong cơ thể vậy.

Nhưng thân là thần thú cấp bậc đại tôn hoàng giai như Toái Hư Vân Thú sao dễ dàng bị đánh bại được? Toái Hư Vân Thú đang bay ngược lại chợt cố đáp xuống đất, thân thể vẫn trượt ngược lại, kéo thành một vệt lớn trên đất. Gã gầm nhẹ một tiếng, cả người hóa thành hình thú, lợi trảo dựng lên như đuôi bọ cạp, điểm mạnh về phía Lôi Cương. Một đạo ánh sáng đen sì bắn mạnh ra từ cái đuôi đó, còn gã thì bổ thẳng vào Lôi Cương, thân thể vô cùng sắc nhọn bao phủ lân giáp đó công kích thẳng vào hắn.

Lôi Cương đang xông vào Toái Hư Vân Thú thấy vậy liền đột ngột dừng lại. Mặt đất chấn động, mắt hắn co lại, hai tay nắm thành quyền, khép lại trước ngực, chống đỡ một kích đang bắn tới.

Ánh sáng đen sì bắn lên người Lôi Cương, không ngờ khiến hắn bị chấn lui mười trượng, mà cái miệng sắc của Toái Hư Vân Thú cũng đã công kích đến, đánh lên hai cánh tay hắn, lần nữa chấn bay hắn. Cùng lúc đó, cái đuôi dài tỏa hào quang của hệ Kim cũng đang nhanh như cắt xẹt qua hư không, giáng một đòn vào hắn.

Nhận thấy nguy cơ trùng trùng, sắc mặt Lôi Cương không hề biến đổi, chỉ cố hết sức chống đỡ công kích. Hắn đã dung nhập hài cốt của đệ tử Thái Cổ, phòng ngự của nó không hề tầm thường. Hơn nữa, nhục thể của hắn cũng đã đạt đến tử cấp, có thể chống đỡ công kích của cường giả đại tôn. Hắn gầm lên một tiếng, phóng ra lực lượng toàn thân, song thủ đang khép lại đột nhiên chộp về phía trước, chống đỡ cái đuôi kim thiết to lớn của Toái Hư Vân Thú.

Ầm!

Đất đá dưới chân Lôi Cương nổ tung, hóa thành tro bụi mù mịt bay đầy trời. Cái đuôi khổng lồ đề lên đỉnh đầu Lôi Cương, người hắn bị ép vào đất đến mấy trượng. Nhưng bất chợt, một lực lớn như đại dương mênh mông tràn vào nội thể Toái Hư Vân Thú.

- U…

Toái Hư Vân Thú phát ra tiếng kêu thảm thiết, thê lương vô cùng.

Đọc truyện chữ Full