DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 850: Manh mối

Có bốn phân thân, tốc độ hấp thu của Lôi Cương nhanh lên mấy lần. Còn bốn phân thân điên cuồng hấp thu nguyên thạch tương ứng. Phân thân hấp thu lực lượng dồn hết vào không gian nội tạng tương ứng, liên tục cường hóa không gian. Đồng thời như vậy, thần hồn và thân thể của chúng cũng được tăng cường. Sau khi làm cho không gian no đủ, bốn phân thân chẳng khác nào bốn tinh cầu hấp thu vào trong nhục thể. Gần như mỗi một bộ phận cơ thể đều hấp thu lực lượng khủng bố ẩn chứa trong nguyên thạch.

Bản tôn của Lôi Cương cũng hấp thu như vậy. Hắn hấp thu lực lượng tràn ngập trong không gian khiến cho lực của mỗi hệ trong không gian đạt tới một sự khủng bố. Sau khi làm cho không gian bành trướng, Lôi Cương liền bắt đầu để cho hài cốt đệ tử thái cổ hấp thu lực lượng đó để làm cho nó mạnh thêm. Hài cốt của Lôi Cương và hài cốt đệ tử Thái cổ đã dung hợp với nhau, có thể nói là không phân biệt được. Trong lúc hài cốt hấp thu, đồng thời thần hồn của Lôi Cương cũng điều khiển để cho mỗi một cơ bắp cũng hấp thu.

Hấp thu nhiều nguyên thạch như vậy mất rất nhiều thời gian. Thân thể bản tôn của Lôi Cương bành trướng lên tới một trượng. Đây thực sự không phải do Lôi Cương biến háo thành mà là do hấp thu lực lượng gây ra. Lúc này, mỗi một cơ bắp của Lôi Cương bành trướng khiến cho người hắn giống như một quả mướp đắng, lại như con rồng làm cho người ta có cảm giác hết sức uy mãnh.

Thái Cổ giới...

Một nam tử có tên Mặc và một nam tử tên Ma trưởng thành với tốc độ như sao chổi. Với thiên tư hơn người Mặc liên tiếp xông vào chín đại hung tinh của Thái Cổ giới. Đối với một số ít người mà nói một khi Mặc gặp nguy hiểm, Ma liền xuất hiện. Điều này khiến cho rất nhiều người cho rằng cả hai có quan hệ rất sâu.

Tại Ma Tội tinh đứng thứ tư trong chín đại hung tinh, một gã thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi xếp bằng trên một ngọn núi. Nam tử đó mặc quần áo màu đen, gương mặt có một sự lạnh lùng giống như tảng băng. Toàn thân y tản ra sát khí dầy đặc, ánh mắt liên tục nhìn xung quanh. Khi trước mặt y đột nhiên xuất hiện một bóng người, đầu tiên y sửng sốt rồi lập tức tản ra sát khí. Tuy nhiên, khi thấy rõ bóng dáng người đó, sát khí của y liền thu lại, nét mặt không giấu được sự vui mừng. Mà người đến cũng rất giống với y, hơn nữa hơi thở tản ra cũng chẳng kém. Nếu như không biết hai người này thì người khác còn tưởng họ là huynh đệ.

- Đại bá! - Nam tử áo đen ngồi xếp bằng đứng dậy, nhỏ giọng nói. Thanh âm của y lúc này vẫn lạnh như băng nhưng đã thêm một chút tình cảm. Người đó đúng là Lôi Mặc, còn người vừa tới là Lôi Ma.

Lôi Ma gật đầu rồi quan sát Lôi Mặc từ đầu tới chân. Lôi Mặc mấp máy miệng, do dự một chút rồi gã hỏi:

- Đại bá! Có tin tức của phụ thân không?

Lôi Ma lắc đầu. Trong những năm qua, Lôi Ma liên tục xuyên qua giữa hai giới để tìm kiếm Lôi Cương nhưng không hề có kết quả. Lúc trước, sau khi Lôi Ma tỉnh lại thì phát hiện mình đã ra khỏi động phủ của Đạo Hoang về tới Thái Cổ giới. Còn sư tôn Thiên Diệu cũng chẳng biết đi đâu. Sau đó, Lôi Ma liền đi tới thánh giới Hồng Hoang để tìm kiếm Lôi Cương thì phát hiện hắn đã biến mất. Cuối cùng khi y đi vào liên minh Hạo Huyền thì phát hiện sau khi Lôi Cương tới đây liền biệt dạng. Điều này khiến cho Lôi Ma lo lắng. Trong những năm qua, một là y đi theo Lôi Mặc tu luyện, hai là hỏi thăm tin tức của Lôi Cương.

Tuy nhiên y không hề nhận được một chút tin tức. Điều này khiến cho Lôi Ma thêm lo lắng.

Lôi Mặc nghe thấy vậy, khuôn mặt liền có chút cô đơn. Gã chưa hề gặp Lôi Cương nhưng qua lời Lôi Hư, sự oán hận của Lôi Mặc đối với Lôi Cương từ từ biến mất. Sau khi biết Lôi Cương mất tích, Lôi Mặc cũng rất lo lắng.

Sự biến mất của Lôi Cương không chỉ tác động tới Lôi Mặc, Lôi Ma. Tại Tây Tháp tinh, Lôi Hư, Ngu Đao lúc nào cũng lo lắng tìm kiếm Lôi Cương. Điều tác động tới tâm trạng của Lôi Hư đó là trong những năm qua lại không biết Lôi Thải đi đâu. Khi gã quay trở lại Thú Triều tinh không ngờ mẫu thân cũng biến mất. Điều này khiến cho Lôi Hư sống một ngày chẳng khác gì một năm. Cũng may gã nghe được Lôi Cương từng xuất hiện ở liên minh Hạo Huyền nên mới tĩnh tâm được một chút.

Còn tại động phủ của Đạo Hoang, sáu người Thâm uyên vẫn bị nhốt ở đây. Bọn họ xếp bằng ngồi trên mặt đất. Mặc dù bị nhốt nhưng tất cả chẳng hề lo lắng, thậm chí còn nói chuyện với nhau. Còn Cổ Hoang thì rơi vào tình thế hết sức khó xử. Một khi y rời đi, với thực lực của đám người Thâm Uyên chẳng mất bao lâu sẽ đánh nát trận pháp. Vì vậy mà y phải ngồi ở đây để duy trì. Có thể vây khốn được Lục vương đúng là một cơ hội khó khăn nên y không muốn bỏ. Tuy nhiên, Lôi Cương đi nhiều năm như vậy lại càng làm cho y thêm lo lắng, không biết Lôi Cương có tìm được thân thể tiên hoàng hay không.

Một ngày, Tà Đạo vốn trầm mặc không nói chợt mở miệng.

- Cổ Hoang! Ngươi là phân thân của lão đại Đạo Hoang. Ta không biết lúc trước khi lão đại bỏ mình thì tại sao ngươi không bị liên lụy? - Tà Đạo đột nhiên nhìn Cổ Hoang đang xếp bằng mà lên tiếng.

Cổ Hoang từ từ mở mắt rồi cười lạnh:

- Lúc trước ta hoàn toàn cắt đứt với thần hồn của y cho nên hoàn toàn độc lập. Cho dù y có bị hồn bay phách lạc thì liên lụy gì tới ta?

- Lão tam phát hiện ra chuyện gì hay sao? - Thâm Uyên nghe Tà Đạo nói vậy thì trầm ngâm một lát rồi lên tiếng hỏi. Tứ vương còn lại cũng nhìn Tà Đạo.

- Trong những năm qua, lão phu xâu chuỗi tất cả mọi chi tiết thì đột nhiên lại nảy sinh một vấn đề đó là tại sao sáu người chúng ta lại nổ ra trận chiến với lão đại Đạo Hoang, Cổ Nguyệt và Thần Không? Mặc dù trong suy nghĩ có chút ấn tượng nhưng bây giờ nghĩ lại thì không thể nào hiểu được. Hơn nữa, lão đại Đạo hoang, chúng ta khó có thể đánh chết được. Bây giờ, chúng ta bị phân thân trận pháp của y vây khốn thì làm sao chúng ta có thể đánh chết được lão đại Đạo Hoang?

- A! Tam ca nói vậy khiến cho ta cũng thấy dường như chuyện lúc đó chẳng khác nào giác mơ. Nói trận chiến giữa chúng ta và lão đại, lão thất cùng với lão bát đáng nhẽ phải khắc sâu mới đúng. - Tê Thiên thánh thú cũng kinh ngạc lên tiếng.

Còn Minh Lôi thì trầm tư rồi sau đó lên tiếng:

- Lúc trước ta phát hiện có sự quái dị. Nhưng khi tu vi của ta cao lên thì ngoại trừ tiên hoàng ra còn ai có thể làm cho chúng ta bị như vậy? Nếu các ngươi cũng có cảm giác này thì việc trước đây không hề đơn giản.

- Chẳng lẽ chúng ta bị ảo ảnh? Sao có thể có chuyện đó? Chẳng lẽ có loại thánh thú như vậy hay sao? - Thâm Uyên nắm chặt hai tay rồi trầm giọng nói.

- Cũng không chắc. Lúc trước tiên hoàng từng nói rằng hỗn độn vô cùng ảo diệu, có lẽ cũng có người như vậy. Nếu đúng như vậy thì việc này do ai khống chế? - Ma Tiên trầm ngâm một chút rồi thấp giọng nói.

- Hừ... Các ngươi nghĩ nhiều quá. Tất cả là do ta khống chế. Lúc trước, ta bố trí ảo trận để cho các ngươi tàn sát lẫn nhau. - Cổ Hoang đang ngồi xếp bằng chợt cao giọng nói.

Lục vương đều im lặng. Nếu đúng như lời Cổ Hoang vậy thì khả năng này có thể là thật. Cổ Hoang có được trận pháp của Đạo Hoang, nên đối với trận pháp đã lĩnh ngộ tới một mức cực sâu.

- Có thật không? Ngươi cho rằng mình bố trí trận pháp có thể làm cho lão đại cũng rơi vào đó? Nếu như ngươi nói thì lão đại Đạo hoang vẫn chưa chết. - Minh Lôi lạnh lùng nhìn Cổ Hoang rồi nói.

Cổ Hoang nghe vậy thì sửng sốt. Câu nói của Minh Lôi đã uy hiếp y. Trận pháp của y là kế thừa từ Đạo Hoang, làm sao có thể để cho Đạo hoang vào đó mà không có cảm giác? Sắc mặt của Cổ Hoang trở nên khó coi. Y đột nhiên phát hiện ra có điều gì đó không ổn nhưng không thể nói rõ.

- Nếu nói như vậy thì việc này chắc chắn có người khống chế. Cổ Hoang ngươi cũng giống như chúng ta bị cuốn vào đó. Việc lúc trước có lẽ không hề đơn giản. - Tà Đạo trầm giọng nói.

Trong động phủ hoàn toàn yên tĩnh. Bảy người đều chìm vào trầm tư, muốn tìm hiểu việc này thật rõ ràng.

- Nói vậy thì lão đại Đạo Hoang, lão thất, lão bát cũng chưa chết? Hay là bọn họ bị người khống chế việc này đánh chết? - Rất lâu sau, Tê Thiên thánh thú đột nhiên lên tiếng.

- Nếu đúng như vậy thì khi người nọ đánh chết lão đại Đạo Hoang tại sao không đánh chết chúng ta? - Ma Tiên liếc mắt nhìn Tê Thiên thánh thú rồi nói.

Cả lục vương nhìn nhau rồi một suy nghĩ trong đầu họ xuất hiện khiến cho trống ngực họ đập nhanh hơn. Lục vương nhìn nhau rồi cùng lúc lên tiếng:

- Như vậy thì lão đại Đạo Hoang vẫn chưa chết?

Lục vương nhìn nhau còn ánh mắt của Cổ Hoang trở nên sợ hãi. Y thấp giọng lẩm bẩm:

- Không thể như vậy. Ta tận mắt thấy sáu người các ngươi giết chết hắn. Làm sao mà hắn không chết được.

Lục vương cũng không để ý tới Cổ Hoang mà trầm tư. Rất lâu sau, Tà Đạo đột nhiên thấp giọng nói:

- Nếu đúng như vậy thì người khống chế việc này có trình độ trận pháp và ảo cảnh đạt tới một mức độ người khác không thể tưởng tượng được.

Đọc truyện chữ Full