DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 852: Huyền Độn

-Thần hồn của các ngươi là ta, chúng ta vốn là một thể? Vì sao nhất định phải phân biệt ngươi ta? Các ngươi đừng nên lầm đường lạc lối.

Lôi Cương bình thản nói.

Chờ phân thân hành thổ, hành thủy dung hợp xong, thân thể của Lôi Cương liền xuất hiện thay đổi, vốn dĩ thân hắn chỉ có màu vàng và màu tím, giờ đã có thêm cả màu vàng đất và màu lam. Khí thế toàn thân hắn càng lúc càng phát ra kinh khủng hơn.

Phân thân hành hỏa, phân thân hành mộc cùng thoáng do dự. Thực lực của bọn họ dù mạnh nhưng đối mặt với bản thể, bọn họ nhất định vẫn bị hắn thanh toán. Lúc này, Lôi Cương nói ra chẳng qua là nói những suy nghĩ trong lòng bọn họ mà thôi. Bọn họ dù sao cũng không thể chống lại hắn được. Bản thể là bản thể, phân thân là phân thân. Phân thân dù có cường đại cũng không thể thoát khỏi tay bản thể. Dù sao, tất cả của phân thân đều là nhờ bản thể mà có được, bản năng của phân thân vốn là phục tùng bản thể. Nguồn truyện:

Phân thân mộc hành thoáng do dự rồi bay vào trong cơ thể của Lôi Cương. Màu da thịt của hắn lần nữa lại có thêm màu nâu. Lôi Cương nhìn phân thânh hành hỏa chăm chú, nói:

-Lúc trước, ta lấy xác của Viêm Long để luyện chế phân thân hành hỏa, thật không ngờ, chính vì là xác Viêm Long mà lại sinh ra linh trí độc lập. Nếu ta có thể lấy Viêm Long luyện chế ra thân thể của ngươi thì cũng có thể rút nó ra khỏi cơ thể ngươi được! Ta có thể luyệ chế ngươi, cũng hoàn toàn có thể hủy diệt ngươi.

Phân thân hành hỏa biến sắc, hết sức sợ hãi nhìn Lôi Cương. Hắn đã nói trúng điểm uy hiếp y. Y do dự một hồi lâu, thở dài, bay vào trong cơ thể hắn. Cả bốn phân thân cùng dung nhập vào bản thể xong, cả cơ thể Lôi Cương như một đại dương sáu màu, từ trên xuống dưới đều có sáu màu; đặc biệt là đôi mắt quỷ dị của hắn, dường như có thể nhìn thấu vạn vật trên thế gian. Lôi Cương kiểm tra toàn bộ cơ thể một hồi, rồi mới khôi phục lại nguyên hình, tức thì rời khỏi không gian này.

Lôi Cương xuất hiện trong đại điện, nhìn Hắc Long ở phía trước. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, một bóng đen đã xuất hiện trước mắt hắn, nói:

-Lôi Cương, lão gia hỏa Kỳ Lân truyền tin báo Thánh Thú Huyền Độn đã xuất quan. Đệ tử bộ tộc Kỳ Lân vẫn đang ở phía sau Thần Loạn Tinh. Ngươi có định đi gặp không?

Lôi Cương nghe vậy thì giật mình, không chút do dự, nói:

-Người đó ở đâu?

Hắn sớm đã vội vã. Nghe nói Tiểu Giác đã xuất quan, hiển nhiên hắn hết sức vui mừng. Mấy vạn năm không gặp nhau, giờ nhìn Tiểu Giác liệu có còn giống như xưa nữa hay không? Tuy hắn không biết Tiểu Giác có mất trí nhớ hay không, nhưng trong lòng hắn, gặp y là tốt rồi, trí nhớ đã mất có thể từ từ lấy lại được!

Mười ngày sau, Lôi Cương được các đệ tử Kỳ Lân dẫn đến tinh cầu tổng bộ của Kỳ Lân. Hắn không gặp chút khó khăn nào để gặp lão tổ tông của Kỳ Lân.

Vừa nhìn thấy Lôi Cương, lão tổ tông Kỳ Lân đã lộ vẻ ngạc nhiên, kinh ngạc nói:

-Tiểu tử, không ngờ có mấy trăm năm không gặp, ngươi đã gia tăng sức mạnh đến mức này!

Lão tổ tông Kỳ Lân làm sao lại không nhìn thấy thân thể hắn? Lúc này, thân thể của Lôi Cương có lẽ cũng đã đạt ngang với người của tộc Thái Cổ khi xưa. Sức mạnh của hắn giờ dù không cần đến cốt hài của đệ tử Thái Cổ cũng có thể đánh được một đòn mạnh như của cốt hài. Dĩ nhiên, bộ cốt hài này từ lâu đã dung nhập vào trong cơ thể hắn, trở thành một bộ phận của hắn.

Lôi Cương thản nhiên cười, vẻ mặt đầy tha thiết, vội vàng nói:

-Tiền bối, đưa ta đi gặp Tiểu Giác trước đi, được không?

Lão tổ tông Kỳ Lân nhíu mày, nhìn Lôi Cương, chậm rãi nói:

-Đưa ngươi đi thì được, thế nhưng lão phu không dám chức y muốn gặp ngươi đâu. Ta đã nói rồi, y giờ không còn những ký ức lúc trước. Địa vị của ngươi trong lòng y đã không còn nữa rồi.

Lôi Cương ngây người, Tiểu Giác thực đã mất trí nhớ sao? Tuy rằng từ lâu hắn đã biết chuyện này là thật, nhưng giờ được nghe lão nói lại lần nữa, Lôi Cương vẫn cảm thấy hết sức khó chịu và phức tạp. Hắn buồn bã, nói vẻ cô đơn:

-Cho dù thế nào có thể gặp y là tốt rồi.

Lão tổ tông Kỳ Lân gật đầu, vung tay lên, biến mất cùng Lôi Cương.

Tại một tinh cầu nhỏ ở cực tây giới Huyền Độn. Nhìn từ bên ngoài, tinh cầu này dường như không hề tồn tại, bởi trên tinh cầu đã được bố trí một huyễn cảnh thâm sâu, người bình thường vốn không thể nhận ra được. Ngày hôm đó, hai thân ảnh nhanh chóng đi tới trên tinh cầu này. Nhìn tinh cầu bên dưới, Lôi Cương thoáng mừng rỡ, chăm chú nhìn. Thần thức hắn nhanh chóng lan ra, nhưng lại bị một kết giới ngăn lại. Hắn vội vã hỏi:

-Tiền bối, Tiểu Giác ở tinh cầu này sao?

Lão tổ tông Kỳ Lân sửng sốt, hết sức ngạc nhiên nhìn Lôi Cương, nói:

-Ngươi có thể nhìn thấy tinh cầu này sao?

Chuyện này khiến Lôi Cương hết sức khó hiểu, nói:

-Vì sao không thể thấy được?

Lão tổ tông Kỳ Lân ngạc nhiên, nhìn Lôi Cương, nói:

-Thánh Thú Huyền Độn ở tinh cầu này. Lão phu chỉ có thể giúp đến đây, có gặp được y hay không còn phải xem ngươi thế nào đã.

Lôi Cương nhanh chóng rơi xuống, định vào trong tinh cầu nhưng bị một kết giới bao phủ lại. Hắn thử công phá kết giới một hồi mà vẫn không thành công, đành ngẩng đầu nhìn lão tổ tông Kỳ Lân, lại nghe lão nói:

-Nếu như y muốn gặp ngươi thì kết giới này sẽ mở ra. Còn nếu không muốn, ngươi không thể công phá nổi kết giới này đâu!

Lôi Cương sửng sốt nhìn kết giới hiện ra, thoáng trầm tư. Một lúc lâu sau, hắn khẽ gọi:

-Tiểu Giác! Là ta! Cho dù ngươi có còn nhớ ta hay không, hãy để ta gặp ngươi đi. Kể từ khi từ biệt lúc xưa, vi phụ vẫn rất nhớ thương ngươi!

Trả lời Lôi Cương chỉ có giọng nói của chính hắn, tiếng thanh ngân dài không mất, như tiếng sấm rền vang trong không gian. Lôi Cương đứng trên không lẳng lặng chờ đợi. Hắn tin tưởng với tính cách của Tiểu Giác thì dù y có không nhớ cũng sẽ xuất hiện gặp mặt hắn. Nhưng Lôi Cương không biết rằng Tiểu Giác giờ đã là Thánh Thú, là đế vương trong các thần thú. Sự cao ngạo của y bắt nguồn từ huyết mạch và truyền thừa của y. Y chiếm được truyền thừa của Thánh Thú Huyền Độn đời trước xong, đã có được toàn bộ trải nghiệm của Thánh Thú Huyền Độn đời trước, từ lâu y đã không còn là Tiểu Giác non nớt ngày xưa, mà thực sự trở thành đế vương của thần thú.

-Thánh Thú Huyền Độn, ta là Lôi Cương. Bất kể ngươi còn nhớ kỹ chuyện khi xưa hay không, xin hãy cho ta thấy mặt ngươi đi. Kể từ khi từ biệt, vi phụ thật vẫn rất nhớ thương ngươi.

Lôi Cương sợ Tiểu Giác quên mất khi xưa y được gọi là Tiểu Giác, liền dùng tên Thánh Thú Huyền Độn để gọi y. Lôi Cương vốn coi Tiểu Giác như con đẻ của hắn, cho dù y có mất trí thì tình cảm của hắn cũng không biến mất, càng không phai nhạt.

Kết giới bên dưới vẫn như trước không có chút động tĩnh nào. Vẻ mặt của Lôi Cương hết sức cô đơn. Hắn tin rằng Tiểu Giác chắc chắn biết hắn đến. Hắn đã chờ rất lâu mới đến ngày Tiểu Giác xuất quan, giờ hai người lại chỉ cách nhau một bức màng kết giới, hắn sao có thể cam lòng được. Lôi Cương dứt khoát ngồi xuống, đợi.

Trong một ngôi nhà tranh ở tinh cầu bên dưới, một thanh niên uy nghiêm cùng một lão giả đang đứng đó. Người thanh niên này mặc hắc y, mái tóc dài có bảy màu, hai hàng lông mày dựng thẳng gợi cảm giác uy phong lẫm liệt. Đôi mắt của y cũng có bảy màu, từ đôi mắt đó ánh lên vẻ vô tình cùng lạnh lùng.

-Hắn rốt cuộc là ai? Cái tên Tiểu Giác này sao ta cảm thấy quen thuộc vậy?

Người thanh niên nhìn phía trên, bình thản hỏi.

-Hắn là một bằng hữu của người trước khi người có được truyền thừa. Sao người không đi gặp mặt hắn?

Lão bên đứng bên cạnh chậm rãi nói.

Khuôn mặt của người thanh niên vừa bình thản vừa dứt khoát, y uy nghiêm nói:

-Ta là Huyền Độn, không cần bằng hữu!

Lão giả thở dài, lấy ra một viên tinh thạch, đưa cho người thanh niên, nói:

-Đây là ký ức trước lúc người đạt được truyền thừa. Lúc đó, người đã nói nếu như người quên đi tất cả thì đưa viên tinh thạch này cho người. Người tự mình xem đi.

Người thanh niên nhận lấy tinh thạch, do dự một lát rồi đưa thần thức vào trong viên tinh thạch. Dần dần, vẻ mặt bình thản của y biến chuyển, đôi mắt bảy màu của y ánh lên tia nhìn giận dữ. Y bóp vụn viên tinh thạch trong tay, thấp giọng nói:

-Đây chính là ta lúc trước sao? Ta sao lại có một vi phụ là con người chứ? Thế gian này có ai xứng là cha của Huyền Độn ta đây? Ngay đến Thái Cổ khi xưa còn phải kính nể ta bảy phần. Ta thật muốn xem người này rốt cuộc có bản lĩnh gì đây?!

Nói xong, người thanh niên liền xé rách không gian, biến mất.

Đọc truyện chữ Full