Lôi Cương ở trấn Sơn Hà có thể nói là quãng thời gian an nhàn nhất trong cuộc đời tu luyện. Mỗi ngày hắn chỉ ngồi trong tiểu viện, hoặc là ngẩn người lên nhìn trời không biết suy nghĩ cái gì, hoặc là cùng với Trương Dật Hiên tiếp xúc với mọi người. Được Trương Dật Hiên dùng thảo dược điều trị, cử động của Lôi Cương càng lúc càng trở nên linh hoạt. Mà đau đớn trong cơ thể cũng từ từ biến mất. Có điều cảm giác mỏi mệt vẫn tồn tại. Nhưng Lôi Cương biết rằng đó không phải là chuyện thảo dược có thể chữa được vì đó là hậu quả của việc thần hồn bị thương nặng gây ra. Lúc này, mặc dù Lôi Cương không thể nào xem xét được Nê hoàn cung nhưng hắn có thể cảm nhận được thần hồn của mình vô cùng yếu ớt.
Việc sống sót làm cho Lôi Cương càng thêm vững vàng với hy vọng trong lòng. Chuyện Lôi Cương trải qua nhiều lắm làm cho con tim của hắn càng thêm vững chãi.
- Lão gia gia! Phàm nhi mới pha thuốc cho người, người nhân lúc còn nóng mà uống đi. - Trương Phàm bưng một cái chén thuốc nóng hôi hổi vội vàng đi tới. Lôi Cương thản nhiên đón lấy, còn Trương Phàm thì trợn mắt nhe răng vội vàng giơ tay nắm lấy *** tai cho bớt nóng. Nhìn Lôi Cương bưng bắt, Trương Phàm kinh ngạc thốt lên:
- Lão gia gia! Da của người dầy thật. Nóng như vậy mà không ngờ người lại không có cảm giác gì. - Trương Phàm đã tự thành thói quen nói chuyện một mình với lão nhân trước mặt.
Lôi Cương nhìn Trương Phàm rồi uống hết bát thuốc đắng. Thuốc đắng dã tật nhưng bệnh lại chẳng qua. Lúc này bệnh của hắn không phải là thứ mà thảo dược bình thường có thể chữa được. Nhưng Lôi Cương cũng không muốn từ chối tâm ý của Trương Dật Hiên. Nhìn nét mặt tò mò của Trương Phàm, trong lòng Lôi Cương có chút ấm áp và yêu thương. Lúc đầu, Trương Phàm có chút sợ hãi nhưng ở càng lâu nó quen dần. Có điều nó vẫn còn nhỏ nên cái gì không hiểu cũng tìm Lôi Cương để kể. Không có chuyện lục đục trong giới tu luyện, chỉ có những câu nói chân thành khiến cho Lôi Cương vô cùng hưởng thụ.
Lôi Cương cũng từ miệng Trương Phàm mà biết được từ nhỏ nó không có mẹ, chỉ sống với Trương Dật Hiên. Chẳng qua, mẫu thân của Trương phàm ở trong lòng nó chẳng khác nào một vị thánh. Thậm chí nó không cho người khác làm nhục mẫu thân lấy một câu. Mười ngày trước chỉ vì việc đó mà nó đánh nhau với đám thiếu niên lớn hơn vài tuổi trong trấn một trần. Mặc dù Trương Phàm còn nhỏ nhưng vóc dáng cũng cao hơn người bình thường. Nhưng kết quả cuối cùng là mặt mũi Trương Phàm cũng bị bầm dập và bị Trương Dật Hiên trách mắng.
Nhìn Trương Phàm, Lôi Cương đột nhiên nghĩ tới Lôi Hư, Lôi Mặc và Lôi Thải. Ba đứa chúng nó có còn bướng bỉnh như trước nữa không? Mỗi khi nghĩ tới điều đó, Lôi Cương lại cảm thấy đau đớn. Bản thân hắn không làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân. Điều này khiến cho Lôi Cương vô cùng áy náy.
- Lão gia gia! Người nói xem tu tiên là thế nào? Lưu Thiên Thính ở thôn phía Tây nói trước đó không lâu bị tiên nhân đưa đi. - Trương Phàm đón lấy cái bát từ tay Lôi Cương rồi ngồi dưới chân hắn mà dựa vào đó, ngửa mặt lên trời để hỏi.
Lôi Cương ngoảnh mặt làm ngơ, ngẩn người nhìn về phía trước.
- Lão gia gia! Phàm nhi cũng muốn tu tiên. Phàm nhi cũng muốn đằng vân giá vũ. Hơn nữa, Phàm nhi nghe mọi người nói thì mẫu thân của Phàm nhi cũng là người tu tiên. Có điều không biết tại sao lại biến mất. Phàm nhi muốn tu tiên để đi tìm mẫu thân. Nhưng Phàm nhi không muốn để phụ thân một mình, Phàm nhi muốn làm bạn với phụ thân. - Tròng mắt Trương Phàm xuất hiện nước mắt, rồi ôm lấy chân Lôi Cương mà khóc. Không ngờ một đứa bé mười tuổi lại như vậy.
Khi thấy trước mặt có bóng người, Trương Phàm vội vàng lau nước mắt, rồi nở nụ cười mà bưng bát chạy đi. Nhìn theo Trương phàm, Lôi Cương thầm than trong lòng. Chẳng bao lâu nữa, chẳng phải mình cũng mong đợi tu chân đó sao?
Ngày hôm đó, Lôi Cương mặc chiếc áo bào màu tro, cầm cái chổi trong tay mà quét lá cây rơi xuống trong sân. Đây đã là năm thứ hai, Lôi Cương ở trấn Sơn Hà. Lúc này, Lôi Cương như một lão già đang tuổi xế chiều, dáng vẻ lòng khỏng. Thần hồn của Lôi Cương vẫn yếu như trước nhưng thân thể của hắn đã hồi phục rất nhiều. Trong hai năm qua, Lôi Cương cũng không phải ngồi yên. Hắn thử lĩnh ngộ khai thiên nhưng do thân thể quá yếu nên không vung kiếm được. Hắn chỉ có thể cầm một cái chổi mà từ từ diễn luyện Khai Thiên. Mặc dù việc này không có nhiều tác dụng để hồi phục tu vi nhưng Lôi Cương phát hiện ra thân thể càng thêm có sức. Từ lúc bắt đầu khó khăn chống gậy để đi, bây giờ hắn có thể quét tước. Mặc dù đây chỉ là việc đơn giản đối với người thường nhưng với Lôi Cương mà nói thì đó là điều mà hắn mong đợi. Lôi Cương không hy vọng một bước lên trời mà chỉ hy vọng với sự cố gắng có thể làm cho bản thân hồi phục. Ít nhất thân thể hồi phục được thì mới có hy vọng.
- Lão gia gia! Người hãy nghỉ ngơi đi, để đấy Phàm nhi quét cho. - Một thiếu niên với khuôn mặt ửng hồng chạy đến. Đó chính là Trương Phàm. Nó lau mồ hôi trên trán rồi đỡ Lôi Cương ngồi xuống ghế, sau đó cầm lấy cái chổi trong tay Lôi Cương để dọn dẹp.
Không chỉ có Trương Phàm mà Trương Dật Hiên cũng quen với sự tồn tại của Lôi Cương. Ngay cả người dân trấn Sơn Hà lúc đầu còn sợ hãi, bây giờ cũng quen dần với một lão nhân người đầy vết thương và không biết có phải bị câm điếc hay không. Thi thoảng lại có láng giếng mang đồ vật tới cho Lôi Cương ăn. Mặc dù Lôi Cương không có tu vi nhưng thân thể của hắn vẫn không thèm ăn như trước. Có điều Lôi Cương vẫn hết lòng nhận lấy.
Khi trời chiều, Trương Dật Hiên lại mang đồ ăn ngon tới mời Lôi Cương. Trong hai năm qua, ngày ba bữa ăn của Lôi Cương đều nhờ Trương Dật Hiên mà y cũng coi Lôi Cương như trưởng bối cần chăm sóc.
Bàn tay nhăn nheo của Lôi Cương từ từ cầm lấy chiếc đũa, gắp một chút cơm trắng rồi bắt đầu ăn. Trương Phàm thấy vậy liền gắp một miếng thức ăn to bỏ vào bát của Lôi Cương rồi nói:
- Lão gia gia! Người ăn thêm một chút. Thân thể của người cần phải hồi phục. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Đúng vậy! Lão tiên sinh. Người ăn nhiều một chút đi. - Trương Dật Hiên ngồi bên cười nói. Hai năm qua, Trương Dật Hiên cũng bị thời gian mài mòn, trên trán xuất hiện nhiều nếp nhăn.
Lôi Cương yên lặng đón nhận, từ từ cảm nhận đồ ăn của Trương Phàm gắp cho. Mặc dù cảm giác của hắn không còn mạnh như trước nhưng cuộc sống thế này cũng khơi gợi lên sự mong muốn của Lôi Cương. Thậm chí Lôi Cương còn nguyện ý vất bỏ tất cả cùng với vợ và mấy đứa con sống một cuộc sống của người thường.
Tại năm thứ năm, Lôi Cương ở trấn Sơn Hà, Trương Dật Hiên lên núi tìm thảo dược, sơ ý bị ngã gãy chân. Mặc dù y thuật của y rất tốt nhưng vẫn để lại di chứng. Trương Dật Hiện không còn có thể lên núi tìm kiếm thảo dược, tất cả dồn hết lên người Trương phàm. Mặc dù Trương Phàm có lòng muốn tu tiên nhưng cũng phải nghe theo lời của phụ thân.
Có được sự giúp đỡ của Trương Phàm, Trương Dật Hiên cũng nhàn đi nhiều. Ngoại trừ việc trị bệnh ra, y cùng với Lôi Cương đánh cờ. Vốn Lôi Cương đánh cờ vây dốt đặc cán mai nhưng dưới sự chỉ bảo của Trương Dật Hiên cũng học được. Điều đó khiến cho cuộc sống của Lôi Cương lại thêm phong phú. Thân thể của hắn đã hồi phục nhiều, ngoại trừ việc chơi cờ với Trương Dật Hiên, Lôi Cương lấy việc quét tước để diễn luyện Khai Thiên. Lôi Cương từ từ thích ứng với cảm giác an nhàn, không hề có áp lực, không có chuyện lục đục của giới tu luyện.
Vào ban đêm, khi dân chúng nghỉ ngơi, Lôi Cương lại ngồi xếp bằng lĩnh ngộ Khai Thiên. Ban ngày thì hắn diễn luyện, buổi tối lĩnh ngộ đó là những gì mà Lôi Cương tu luyện. Hắn phát hiện ra sau khi buông tất cả, tốc độ lĩnh ngộ của bản thân nhanh hơn. Đó có thể coi là hy vọng trong tuyệt vọng.
- Gia gia! Hôm qua Phàm nhin lại thấy một tiên nhân phi hành. Phàm nhi rất hâm mộ, không biết một ngày nào đó có thể làm được như vậy hay không. - Ngày hôm đó, Trương Phàm ngồi trên mặt đất nhìn lên trời mà nói. Cách xưng hô của gã với Lôi Cương từ lão gia gia chuyển thành gia gia, còn Trương Dật Hiên thì từ lão tiên sinh chuyển thành bá phụ. Cả hai người gần như đã coi Lôi Cương là người thân của mình.
Lôi Cương cũng không nói lời nào, thậm chí trong năm năm qua, hắn cũng chẳng hề mở miệng. Nếu Lôi Cương muốn, hắn có thể giao pháp quyết tu luyện cho Trương Phàm nhưng hắn không làm vậy. Vì hắn biết, bản thân mình chỉ là một người xen vào cuộc sống của hai cha con. Mà hắn cũng nhận ra rằng Trương Dật Hiên không muốn để cho Trương Phàm tu luyện. Sở dĩ gọi là Trương Phàm có lẽ muốn để cho nó là một người bình thường thôi.