Tận dưới đáy ở đây chính là trong không gian bảy màu ở tầng thứ nhất của tạo hóa chi tháp. Mặc kệ cho Lôi Cương có hài cốt đệ tử của Hoang Cổ, thì cũng không thể chịu được uy áp ở tầng thứ nhất này một chút nào cả. Cũng có thể nói rằng, hắn đã tiêu tan trong nháy mắt. Nhưng khí thần hồn của hắn đã được khôi phục, khiến cho thần hồn đã tiêu tán của hắn hóa thành ba bộ phận khác nhau và được hút vào giới hồn chiến cổ, u giới, và hạo huyền Lôi phủ. Ba thứ này ở cái tầng này không hề bị uy hiếp. Hơn nữa khi thần hồn của Lôi Cương tiêu tan, chúng đều mở ra sự bảo vệ để giữ cho thần hồn của Lôi Cương không bị nghiền nát.
Thần hồn vỡ vụn của Lôi Cương chia làm ba bộ phận, mà chủ yếu là ở giới hồn chiến cổ, số thần hồn còn lại chia làm hai bộ phận ở u giới, hạo huyền Lôi phủ. Việc này xem như phân thân Lôi Cương, và cũng vẫn chưa khiến hắn phải đối mặt với những nguy hiểm.
Không biết, Lôi Cương đã ngủ say ở tầng này bao lâu, thần thức đột nhiên vỡ vụn khiến hắn rơi vào trạng thái ngủ mê mệt. Lúc này, ở tầng thứ bảy, cơn giận trong lòng Liệt Bí bùng lên, sắc mặt gã hết sức tái nhợt. Luồng uy áp này cực kỳ mạnh mẽ, gã liên tục đưa linh lực vào để duy trì kết giới, mà kết giới vẫn không ngừng tan vỡ trước mặt gã. Cuối cùng, gã căn bản không thể giữ được đến trăm tức, mà linh lực trong cơ thể gã đã trống rỗng, gã hoảng sợ đứng im tại chỗ, cơ thể lại không có cách nào nhúc nhích được.
- Ầm!
Sau khi linh lực kiệt quệ, sắc mặt Liệt Bí tái nhợt, cơ thể run rẩy trong luồng uy áp ở đây. Cuối cùng, gã phun ra một ngụm máu và toàn thân cũng chảy đầy máu tươi. Gã gắng sức chống lại, toàn thân nhếch nhác, mà quần áo cũng đã hóa thành những mảnh nhỏ rơi xuống dưới từ lâu. Gã nắm chặt song quyền, gân xanh trên trán nổi lên, gã kêu lên từng tiếng nhỏ, mà ánh sáng màu vàng tựa như tạo thành vô số lợi kiếm màu vàng xuyên vào trong cơ thể gã.
Tại tầng thứ sáu, người Quật Xá đã đầy máu từ lâu, máu thịt toàn thân y lẫn lộn, lờ mờ thấy rõ cả cốt hài màu trắng. Y liên tục phát ra tiếng kêu hoang dã. Mặc dù, y đã chuẩn bị rất nhiều thần đan, thần khí, nhưng lúc này những thứ đó căn bản không có tác dụng gì. Lúc này, y chỉ có thể đứng ở trên không trung, không nhúc nhích, chịu đựng luồng uy áp này. Những ánh sáng màu nâu xuyên qua cơ thể y, tựa như xé tan huyết nhục và cốt hài của y, khiến y liên tục kêu lên những tiếng thảm thiết.
Tại tầng thứ năm, toàn thân hai người Thất Thải Đồng Tử, Hoang Thái Hư chỉ còn lại một bộ cốt giáp, nhưng ở đan điền, có thể lờ mờ thấy rằng cương anh đang gắt gao chống lại luồng uy áp này. Nhưng như vậy căn bản cũng không có tác dụng nhiều lắm. Còn trong không gian này, những ánh sáng màu vàng, màu nâu, màu xanh không ngừng đập vào hài cốt của bọn họ, mà bọn họ lại căn bản không cảm thụ được một chút đau đớn nào. Bọn họ đã chết rồi, chỉ còn lại cương anh mà thôi, bởi vậy mới có thể thấy được luồng uy áp kinh khủng ấy.
Sau khi không biết đã ở trong tháp tạo hóa được bao lâu, thì Lôi Cương mới bắt đầu thong thả tỉnh lại. Hắn phát hiện ra mình đang bám vào mặt ngoài của giới hồn chiến cổ, giới hồn chiến cổ đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tạo thành một màn ánh sáng khiến luồng uy áp tại đây khồng hề làm hắn bị thương. Điều này làm Lôi Cương rất khó hiểu. Nếu trước đó, giới hồn chiến cổ không có cách nào bảo vệ mình, thì vì sao bây giờ lại có thể? Thần hồn của Lôi Cương tạo thành một hình người nhỏ bé. Nhìn quanh không gian bảy màu, hắn vô cùng kinh ngạc, nơi này quả nhiên kỳ lạ không thể tưởng tượng được, xưa kia, Thái Cổ sinh ra từ đây sao? Ánh mắt Lôi Cương chợt tập trung vào U giới và hạo huyền Lôi Phủ đang bập bềnh. Hắn nhìn chăm chú vào thần hồn phía trên, hắn sửng sốt, thần hồn bị chia làm ba phần, điều này khiến cho trong lòng hắn có cảm giác không tốt. Trước đây, thần hồn tách rời phân thân nhưng không lâu thì liền dẫn tới phân thân khác thường, vậy mà lúc này…. Lôi Cương căn bản không biết đến năm nào tháng nào mới có thể chuyển động được. Nói cách khác, mấy năm nay, việc phân thân thần hồn này đã nảy sinh linh trí hay chưa?
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hơi cam chịu, hắn thầm than ý trời trêu người. Giờ tới nơi đây, hắn không biết phải như thế nào mới có thể khôi phục lại, cũng may mà thần hồn không bị diệt. Tâm tình Lôi Cương đã đạt đến mức không giận từ lâu, xưa kia đối mặt với tình thế không lối thoát như vậy, mà hắn đều đã đứng lên được. Còn bây giờ, tuy là đi vào không gian này, nhưng cũng không phải là không có cách nào để thoát ra. Hơn nữa, hắn còn có thể cảm giác được rằng, nếu Thái Cổ đã khiến mình tới đây, thì tất nhiên là có nguyên nhân, rất có thể là muốn hắn rèn luyện ở nơi này một phen.
Nghĩ đến đó. Lôi Cương âm thầm nghĩ, chẳng nhẽ, Thái Cổ đã chết thật rồi? Hắn có thể đoán trước tất cả mọi thứ sao? Lôi Cương không dám kết luận, nếu Đạo Hoang còn sống, thì Thái Cổ cũng có thể, mặc dù điều này có thể hơi xa vời. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Ánh mắt Lôi Cương từ từ nhìn về phía dưới, hắn đang ở tầng tháp thấp nhất, điều này có thể khiến hắn thấy được trận pháp khổng lồ ở tầng này. Hắn nhớ rõ, trước khi thần hồn của hắn vỡ vụn, hắn đã thấy được trên trận pháp cuồn cuộn này có một bóng người. Nhưng lúc này, khi nhìn lại, thì hắn lại không thấy đâu. Điều này khiến hắn ngạc nhiên, do lúc trước mình bị hoa mắt sao? Hay thật sự có người này? Nếu thật sự có người này, thì có lẽ không thể nào tưởng tượng được người đó đã đạt tới mức nào. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, sắc mặt hắn dần dại ra. Hắn nhìn về phía trận pháp cuồn cuộn phía dưới thì lại cảm nhận được một cổ khí tức hỗn độn nồng đậm. Lôi Cương vốn hiểu rõ sự bí ẩn của hỗn độn, hắn cũng cảm thụ được sự ẩn chứa sự bí ẩn của hỗn độn. Có lẽ không thể nói là dày đặc, mà chính là nguyên bản sự ảo diệu của hỗn độn.
Lôi Cương càng nhìn trận pháp cuồn cuộn thì lại càng có cảm giác không đơn giản. Hắn suy đoán, nơi này rất có khả năng là nguồn gốc của hỗn độn, mà cũng là nơi sinh ra Thái Cổ. Thái Cổ ra đời và hỗn độn cũng hình thành, vì vậy có thể rút ra, nơi này là nguồn gốc của hỗn độn, đó là ý nghĩa thật sự. Trả lời xong câu hỏi này, Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Trong lòng không thể yên ổn được lâu, hắn nghìn lần muốn vạn lần mong, rằng đúng là hỗn độn có dáng dấp ấy! Bánh xe lớn của trận pháp này rất có thể có vật cân bằng của hỗn độn, nhưng cụ thể thế nào, thì Lôi Cương vẫn không biết được. Đối mặt với sự thâm ảo của hỗn độn, hắn không thể nào hiểu rõ.
Nhưng chính điều này mới khiến Lôi Cương mở cờ trong bụng, khai thiên là sư tôn quan sát diễn biến của hỗn độn mà lĩnh ngộ. Lúc này, chính Lôi Cương đã thấy nguồn gốc của hỗn độn, vì thế để lĩnh ngộ, thì bất chấp sức mạnh hay tốc độ đã nâng cao mấy bậc. Hắn đưa mắt nhìn hai thần hồn đã tỉnh lại, rồi lại nhìn trận pháp cuồn cuộn phía dưới để bắt đầu lĩnh ngộ khai thiên.
Thời gian ở tháp tạo hóa hình như không tồn tại.
Ở tầng thứ bảy, Liệt Bí vẫn bất động như cũ, nhưng ánh sáng đã tràn ngập cả hài cốt thậm chí cả máu thịt toàn thân gã. Không, mà phải nói là máu thịt, hài cốt đã biến thành màu vàng, toàn thân gã cũng biến thành màu vàng. Gã nhắm nghiền hai mắt, trên khuôn mặt đã không còn sự đau đớn nào nữa, có lẽ cảm xúc đã tiêu tán và lờ mờ toát ra sự vui vẻ.
Tại tầng thứ sáu, Quật Xá cũng như vậy. Nhưng y và hài cốt biến thành màu nâu. Y cũng nhắm hai mắt lại, trên khuôn mặt vẫn đọng lại vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Tại tầng thứ năm, toàn thân Hoang Thái Hư đã biến thành màu vàng, màu nâu, màu xanh, nhưng cương anh của lão càng ngày càng nhỏ đi. Uy áp ở tầng này liên tục hủy hoại cương anh của lão. Lúc này, toàn thân Thất Thải Đồng Tử cũng lóe lên ánh sáng ba màu. Mặc dù bọn họ đã đạt tới trình độ Huyền tôn, nhưng hình như, lần này, tháp tạo hóa đã sửa lại bọn họ. Còn có thể đạt được trình độ nào thì cũng không biết được, chỉ có chờ bọn họ tỉnh lại mới biết. Đương nhiên, bọn họ có thể tỉnh lại được hay không, cũng phải xem bọn họ có phúc không nữa.
Chỉ còn lại một thần hồn, Lôi Cương đi vào lĩnh ngộ khai thiên, còn hai thần hồn khác của hắn không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, bọn chúng cũng ngồi để tu luyện. Lần này, thần hồn có thể phát sinh dự biến hay không, cũng không biết, tất cả chỉ có thể xem vận may của Lôi Cương!
Tạo hóa tại đây đều huyền bí, tất cả đều là không biết.