Tại phía Tây của thánh giới Hồng Hoang....
Ngày hôm đó ở khu vực phía Tây đột nhiên xuất hiện một cái khe. Bốn bóng người từ trong đó bay ra. Trong bốn người thì có một đồng tử mặc quần áo bảy màu, cùng với một lão già tóc trắng, một thanh niên có gương mặt lạnh lùng. Kẻ dẫn đầu là một nam tử khôi ngô cao lớn. Bốn người đó đúng là bốn người Lôi Cương.
Tại trấn Sơn Hà khi thấy Lôi Cương quay lại, Trương Phàm vô cùng kích động và vui sướng. Nhìn thấy Lôi Cương, sự kính nể trong lòng y có thể nói là vô cùng lớn. Nên khi nghe Lôi Cương nói, Trương Phàm chẳng hề nghĩ ngời mà đồng ý rời khỏi. Ở giới Thái Cổ, người thân duy nhất của Trương Phàm là Trương Dật Hiên đã đi xa. Còn Lôi Cương chính là người thân cuối cùng của y. Hơn nữa, vốn Trương Phàm muốn đi cùng với Lôi Cương để rèn luyện nên không hề từ chối.
- Nói này là thánh giới Hồng Hoang sao? - Ánh mắt Hoang Thái Hư run rẩy nhìn xung quanh, mà nói với một sự ngạc nhiên, vui mừng. Chỉ cần liếc mắt có thể vô số những tinh cầu lớn nhỏ trong không gian, chẳng khác nào những viên ngọc tỏa sáng trong sương mù. Lần đầu tiên được nhìn thấy thế giới rộng lớn như vậy đối với một người bị nhốt vô số năm ở giới Thái Cổ như Hoang Thái Hư và Thất thải đồng tử đều ngạc nhiên. Còn Trương Phàm thì ngây người đứng nhìn quanh mà không thể nói ra lời.
Tu vi của họ tuy mạnh nhưng kiến thức và lịch duyệt của họ chỉ gói gọn trong giới Thái Cổ.
Lôi Cương vẫn cười cười không nói gì, thần thức của hắn tản ra xác định vị trí rồi nói:
- Đi thôi.
Lúc này, Lôi Cương muốn đi tới Tây Tháp tinh để tìm cách trở lại Vô Thượng giới. Mấy ngày này hắn luôn suy nghĩ, nếu theo lời Cổ Hoang nói vậy thì thân thể của Tiên Hoàng có khả năng ở Thất giới. Mặc dù Lôi Cương cũng không xác định nhưng thử thăm dò một lần cũng được. Hơn nữa ở Thất giới còn có người mà hắn ngày đêm mong nhớ... Không biết bọn họ và nàng như thế nào?
Cả bốn người nhanh chóng bay tới Tây tháp tinh.
Ba ngày sau tại Tây Tháp tinh, nhìn xuống kết giới bên dưới, Lôi Cương không nói tiếng nào liền tiến vào bên trong. Kết giới bên ngoài đối với hắn mà nói chỉ như thứ đồ trang sức. Còn Hoang Thái Hư và Thất Thải đồng tử thì rất nôn nóng. Mới tới Thái cổ giới khiến cho họ muốn du ngoạn. Tất cả những điều đó Lôi Cương đều nhận thấy. Còn về phần Trương Phàm mặc dù nét mặt có sự tò mò nhưng không hề có ý bỏ đi.
Sau khi tới Tây Tháp tinh, Lôi Cương tới thẳng thành Tử Vong. Ở bên ngoài thành, Lôi Cương nhíu mày khi thần thức của hắn phát hiện ra trong động phủ Đạo Hoang không còn có người. Điều này khiến cho Lôi Cương kinh ngạc. "Chẳng lẽ bọn họ đã đi hết? Hay Cổ Hoang thả họ ra?" Lôi Cương xác định đám người Thâm Uyên đã rời đi khỏi đây.
Sau khi trầm ngâm một lúc, Lôi Cương lấy hai viên thần thạch rồi đưa cho Hoang Thái Hư và Thất Thải đồng tử, nói:
- Các ngươi đi du lịch thánh giới Hồng Hoang trước đi. Nếu có chuyện gì thì dùng viên thần thạch này liên hệ với ta. - Giới chỉ của Lôi Cương và Lôi phủ Hạo Huyền đều bị hai thần hồn mang đi, nên trên người hắn chỉ còn giới hồn chiến cổ. Hai viên tinh thạch đó do Lôi Cương mua tại trấn Sơn Hà, ở trong đó có thần nệm của Lôi Cương nên có thể tìm kiếm.
Sau khi nhận lấy, Hoang Thái Hư và Thất Thải đồng tử liền rời đi.
Lôi Cương nhìn Trương Phàm với ánh mắt yêu thương. Trong những năm qua, sự trưởng thành của Trương Phàm đã vượt quá sự sở liệu của Lôi Cương, lúc này tu vi đã đạt tới Hỗn độn cương thần. Mặc dù hắn không biết Trương Phàm làm như thế nào, nhưng Lôi Cương biết y cũng phải trải qua nhiều đau khổ. Hắn nhìn thành Tử Vong rồi nói một cách chậm rãi: Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Phàm nhi! Đây là ngôi thành khiêu chiến của Tây Tháp tinh. Lúc trước vi sư rèn luyện ở đây, bây giờ, ngươi cũng vào đó một thời gian đi. - Không để cho Trương Phàm phản ứng, Lôi Cương vung tay phải xé không gian ra thành một cái khe rồi đẩy Trương Phàm vào đó. Lôi Cương đẩy gã vào thẳng chiến trường Huyền giai.
Thần thức của Lôi Cương tìm hiểu, bao phủ toàn bộ Tây Tháp tinh. Cuối cùng thần thức của hắn tập trung tại thành Thiên Chấn. Lôi Cương cảm nhận được Lôi Hư, Ngu Đao đều có mặt ở phủ thành chủ. Sau khi trầm ngâm một lúc, Lôi Cương thở dài không đi tới gặp họ bởi tình hình lúc này không tiện. Lôi Cương suy nghĩ một lúc rồi tính toán tới Thất giới. Trước đó hắn phải tới liên minh Hạo Huyền. Vân lão nhất định biết cách làm sao tới Thất giới. Lôi Cương đã thử xé rách không gian nhưng hắn không biết vị trí cụ thể nên không thể làm được.
Một ngày sau tại liên minh Hạo Huyền...
Lôi Cương từ từ xu hiện tại tổng bộ của liên minh. Nhìn xuống phía dưới, hắn lại biến mất rồi xuất hiện ở một cái tiểu viện nào đó bên dưới. Trong căn phòng có một lão già tóc trắng đang ngồi. Lão già đó đúng là Vân lão. Vân lão cũng không cảm nhận được Lôi Cương tới mà vẫn ngồi nhắm mắt. Lôi Cương nhìn Vân lão trong lòng có chút cảm khác. Cuộc đời của hắn với Vân lão có thể nói là cùng một nhịp thở. Nếu không có Vân lão thì cũng không có hắn bây giờ.
- Vân lão. - Lôi Cương lên tiếng gọi. Vân lão mở mắt, tản ra khí thế. Nhưng khi nhìn thấy Lôi Cương, Vân lão sững sờ, sự cảnh giác trên khuôn mặt cũng biến mất. Lão nhìn Lôi Cương rồi vội vàng đứng dậy nói:
- Thiếu chủ.
- Vân lão! Đã lâu không gặp, tu vi của người lại tăng lên rồi. Như vậy không lâu nữa có thể vượt qua được Hỗn độn thiên giai. - Lôi Cương nhìn Vân lão mà nói. Vân lão đã dừng ở cảnh giới Hỗn độn thiên giai đỉnh đã bao nhiêu năm mà không có sự đột phá. Lần này, Lôi Cương thấy Vân lão đã đạt tới bình cảnh, sắp đột phá rồi.
Vân lão giật mình, nhìn Lôi Cương chằm chằm như muốn nhìn thấu hắn. Có điều hơi thở của Lôi Cương hoàn toàn hư vô mờ mịt khiến cho Vân lão không thể đoán được. Rất lâu sau, gương mặt lão có chút vui mừng, cười nói:
- Thiếu chủ! Không biết tu vi của ngài bây giờ đã đạt tới mức nào? Lão nô không thể nào nhìn rõ. - Thanh âm của Vân lão mặc dù cô đơn nhưng lại ẩn chứa một sự mừng rỡ.
Lôi Cương nở nụ cười rồi giơ tay chộp một cái vào không trung. Tuy nhiên một làn ánh sáng bảy màu xuất hiện trong tay Lôi Cương khiến cho Vân lão khiếp sợ. Thân thể của lão hơi run rẩy, một lúc sau lão cười to mà nói:
- Từ trước tới nay, cả đời lão phu chỉ kính nể một người. Nhưng đến hôm nay, thiếu chủ lại làm cho lão phu kính nể. Với tư chất như vậy, không biết trong hỗn độn có được bao nhiêu người như thiếu chủ đây?
Lôi Cương vẫn nở nụ cười nhìn Vân lão. Khi Vân lão bình tĩnh lại, Lôi Cương mới hỏi:
- Vân lão! Ngài biết làm thế nào tới Thất giới được không?
Nụ cười của Vân lão biến mất. Lão nhìn Lôi Cương, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Thiếu chủ! Người phải về Thất giới?
Lôi Cương gật gật đầu. Vân lão cũng không hỏi nhiều, chỉ tiện nói:
- Muốn tới Thất giới chỉ có một cách đó là dùng Truyền tống trận của Quân gia ở tinh vực Đỉnh Thiên. Quân gia ở đó cũng là Quân gia ở Vô Thượng giới. Ngày xưa khi Quân gia đang ở thời điểm huy hoàng, còn hôm nay đã xuống dốc nhưng vẫn là một trong ba thế lực lớn của tinh vực Đỉnh Thiên.
- A! - Lôi Cương kinh ngạc nhìn Vân lão rồi lên tiếng:
- Chỉ có một cách? Chẳng lẽ cường giả Đại tôn cũng không thể tới Thất giới?
Vân lão gật đầu rồi nios:
- Thiếu chủ! Chưa nói tới việc người thánh giới Hồng Hoang không thể vào được Thất giới mà tiến vào Thất giới cũng không phải là chuyện đơn giản. Lúc trước lão chủ nhân muốn trở về thất giới nhưng không thể xé rách được không gian. Tuy nhiên ở Thất giới lại có thể xé rách không gian để tới thánh giới Hồng Hoang. Có thể nói ra thì dễ mà vào thì khó. Muốn vào được Thất giới chỉ có phương pháp đi qua Truyền tống trận của Quân gia. Đó là lý do vì sao Quân gia có nhánh ở Vô Thượng giới.
Lôi Cương gật đầu, trầm ngâm một lúc liền cùng với Vân lão tới Quân gia.