DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 889: Trận pháp

Thân thể của Lôi Cương đã vượt quá suy nghĩ của Quân Bá thiên. Cơ bản y không ngờ được lực lượng mà bản thân vẫn kiêu ngạo mà đánh lên người Lôi Cương lại không thể làm cho hắn nhúc nhích lấy nửa bước. Y hiểu rất rõ lực lượng cơ thể của mình. Mặc dù không thể đánh nát được một tinh cầu nhưng vẫn có thể đánh sập một quả núi. Vậy mà thân thể của người này có thể chịu được, chẳng lẽ đã mạnh tới mức tương đương với một quả tinh câu? Quân Bá Thiên rung động, nhìn gương mặt của Lôi Cương. Y lắp bắp nói:

- Lão...lão đệ! Thân thể của ngươi...

Lôi Cương cười cười. Thần hồn của hắn ở trong tháp Tạo Hóa chịu áp lực mạnh như vậy mà vẫn còn sống thì sự dẻo dai chẳng cần nói cũng biết. Mặc dù chỉ ở trong trạng thái thần hồn nhưng Quân Bá Thiên cũng không thể nào đánh nổi. Lúc này, thần hồn so với thân thể ngày xưa cũng không yếu hơn. Nhìn Quân Bá Thiên, Lôi Cương cười nói:

- Lực lượng thân thể của lão ca cũng không tồi.

Gương mặt của Quân Bá Thiên giật giật mấy cái, lùi lại mấy bước rồi nói với giọng ủ rũ:

- Lão đệ! Ngươi đang chê cười lão phu không biết tự lượng sức mình sao? Lão ca vẫn kiêu ngạo về thân thể của mình vậy mà trước mặt người lại không thể làm gì được thì lão ca còn có mặt mũi để nói về thân thể với ngươi sao? - Quân Bá Thiên không hề giả vờ. Sự phòng ngự của Lôi Cương khiến cho sự tự tin của lão xuống tới mức thấp nhất. Lão không thể tưởng tượng được thân thể của Lôi Cương đã đạt tới mức nào. Điều khiến cho lão khiếp sợ đó là không biết Lôi Cương tu luyện như thế nào mà đạt được tới mức đó?

Lôi Cương nhìn Quân Bá Thiên với ánh mắt tán thưởng. Xem ra Vân lão và Quân Bá Thiên có thể thoải mái như vậy cũng là có nguyên nhân. Tính cách của Quân Bá Thiên rất phóng khoáng, đã cầm lên được thì đặt xuống được, không hề có cái sự cố chấp của một tộc lớn. Lúc này, Lôi Cương lên tiếng:

- Thân thể của lão ca cũng rất mạnh. Có điều ngươi có biết được thất hệ đối ứng với nội tạng trong người không? - Lôi Cương chỉ có thể nói vậy mà không nói hết được. Hắn chỉ có thể gợi ý cho Quân Bá Thiền còn y có nghĩ được hay không là do tạo hóa của y.

Quân Bá Thiên nghi hoặc, hơi nhíu mày rồi trở nên trầm tư. Cuối cùng, gương mặt của lão từ từ xuất hiện một sự sợ hãi và vui mừng. Y nhìn Lôi Cương rồi vái một cái sau đó nói:

- Đa tạ Lôi lão đệ đã chỉ điểm

Nếu người của Quân gia mà nhìn thấy chắc chắn sẽ không thể tin được khi gia chủ lại cúi đầu với một thanh niên. Phải biết gia chủ Quân Bá thiên nổi tiếng là một người kiêu ngạo.

Lôi Cương gật đầu tán thưởng. Tính cách của Quân Bá Thiên chiếm được tình cảm của Lôi Cương. Y thân là gia chủ của một dòng họ, bản thân hắn cũng mới nói có một câu mà cảm tạ như vậy, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu của Quân gia, gia chủ của gia tộc đứng thứ ba ở Tinh vực Đỉnh Thiên. Y cúi đầu đại diện cho Quân gia của y. Lúc này, Lôi Cương liền nói:

- Ngươi có thể ngộ đó là số phận của ngươi. Tin rằng sắp tới thân thể của ngươi cũng sẽ tăng lên. - Nói xong, Lôi Cương liền đưa mắt nhìn Vân lão.

Vẫn lão hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc trong lòng rồi nói với Quân Bá thiên:

- Quân lão nhi! Lần này đến đây là do Thiếu chủ ta muốn tới Thất giới, cần phải nhờ trận pháp của Quân gia các ngươi.

Quân Bá Thiên nghe thấy vậy liền nhìn Vân lão. Sau khi trầm ngâm một lúc, y liền cười sang sảng:

- Không thành vấn đề. Quân gia của ta đã dùng huyết mạch duy trì trận pháp lâu năm. Có điều nếu Lôi lão đệ muốn tới Thất giới, lão ca cho dù thế nào cũng phải giúp.

Lôi Cương nghe thấy vậy liền sửng sốt. Hắn kinh ngạc nhìn Quân Bá Thiên:

- Lão ca! Huynh nói dùng huyết mạch để duy trì trận pháp là sao?

- Lão đệ không biết cái trận pháp đó là do tiền bối tạo ra để đi thông tới Thất giới. Nhưng không biết tại sao có một thời gian, muốn mở trận pháp đều phải dùng máu mới có thể kích hoạt được trận pháp. - Quân Bá Thiên cũng không hề giấu diếm, nói với Lôi Cương. Thấy Lôi Cương vẫn còn khó hiểu, Quân Bá Thiên lại nói:

- Đi! Lôi lão đệ tới đó thì sẽ biết.

Cả ba người nhanh chóng hạ xuống dưới.

Ở ngọn núi phía sau tổng bộ của Quân gia, dưới chân núi là một cái trận pháp khổng lồ. Cái trận pháp đó cũng không có gì kỳ lạ, cũng không có người canh giữ. Dù sao muốn tiến vào Thất giới cũng chẳng có nhiều người. Mà người có thể tới đây không kinh động tới Quân gia lại càng ít. Ba người Lôi Cương nhanh chóng xuất hiện trước trận pháp. Nhìn xung quanh xong, Lôi Cương liền nhìn vào trận pháp. Mới nhìn thì cái trận pháp cũng không có gì thần kỳ. Chỉ có điều ở trong trận pháp có một cái bình ngọc nhỏ. Tuy nhiên nếu cân nhắc kỹ thì tất nhiên có thể thấy được nó được tạo ra từ xưa.

- Cái trận pháp này trong những năm qua không biết bao nhiêu người đã đi vào để tới Thất giới. Còn đây là huyết mạch. - Quân Bá Thiên đi tới bên cạnh trận pháp rồi chỉ vào cái bình ngọc.

Thần thức của Lôi Cương nhanh chóng tản ra, vừa mới chạm vào cái bình ngọc thì một làn hơi thở vô biên từ trong đó phát ra khiến cho Lôi Cương lảo đảo lùi lại mấy bước. Sắc mặt Lôi Cương thay đổi, thu hồi thần thức nhìn cái bình ngọc chằm chằm. Hắn không ngờ cảm nhận được một làn hơi thở quen thuộc từ trong cái bình, không kém hơn giới hồn chiến cổ là bao nhiêu. Chẳng lẽ là Tiên Hoàng? Lôi Cương giật mình cho ra kết luận đó.

- Có chuyện gì vậy thiếu chủ? - Vân lão thấy nét mặt của Lôi Cương có chút nặng nề thì lên tiếng hỏi.

Lôi Cương lắc đầu không nói gì mà chỉ trầm tư. Hắn vô cùng kinh ngạc, nhìn trận pháp không hề chớp mắt. Không ngờ nó lại có liên quan tới Tiên Hoàng? Tại sao lại như vậy?

Quân Bá Thiên kinh ngạc nhìn Lôi Cương rồi nói:

- Lão đệ! Có thể để cho huyết mạch chảy ra hay không thì đành phải dựa vào ngươi. Dùng thần thức tiến vào trong cái bình làm cho huyết mạch chảy ra nhiều hay ít là được. Hơn nữa mỗi lần chỉ có thể truyền tống động một người.

- Quân lão nhi! Tại sao lại như vậy? - Vân lão nhìn Quân Bá Thiên chằm chằm rồi nói.

- Đây là quy định. Lão phu cũng không thể biết được. Trong cái bình này có trận pháp kích hoạt huyết mạch. Nhưng mỗi lần chỉ có người đi vào mới có thể làm cho huyết mạch chảy ra. Với tu vi của Lôi lão đệ bức ra huyết mạch thì chắc không còn vấn đề. Quân gia của ta còn có một hậu bối bức ra được rồi tiến vào trong Thất giới.

Lôi Cương tỉnh táo lại liền gật đầu rồi từ từ tiến vào bên trong trận pháp mà ngồi xuống. Thần thức của hắn lại tản ra thăm dò bình ngọc. Hắn phát hiện có bảy màu máu tươi ở trong bình ngọc. Lôi Cương hít một hơi thật sâu rồi mới để cho thần thức đè vào máu tươi. Sau khi cố gắng một lúc, Lôi Cương chẳng hề gặp chút khó khăn liền lấy ra được một giọt máu tươi. Máu tươi chảy vào trong cái hố bên dưới không ngờ khiến cho trận pháp nở rộ hào quang rồi một luồng ánh sáng từ trận pháp phóng lên cao.

Không để cho Lôi Cương kịp phản ứng, chỉ thấy có một thứ lực lượng khó hiểu bao vây lấy khiến cho hắn không thể nhúc nhích.

- Thiếu chủ! - Vân lão đứng bên cạnh thốt lên một tiếng. Nhìn Lôi Cương biến mất mà lão biến sắc.

- Vân lão! Không được làm trận pháp bị ảnh hưởng. Nếu làm rối loạn, không biết trận pháp sẽ truyền tống Lôi lão đệ tới đâu. Lôi lão đệ đúng là không tầm thường, không ngờ có thể bức được huyết mạch tổ tiên ở trong đó ra. - Quân Bá Thiên giữ chặt lấy Vân lão, nét mặt cũng không giấu được sự khiếp sợ. Y không ngờ được Lôi Cương thực sự có thể nặn ra một giọt máu. Không chỉ có y mà bao nhiêu năm ra rất nhiều người của Quân gia đã thử nhưng không có một người nào tiến được vào Thất giới.

Sau khi ánh hào quang bảy màu mờ dần, bóng dáng Lôi Cương đã biến mất. Vân lão để cho thần thức thăm dò vào bình ngọc muốn nặn ra một giọt máu. Nhưng thần thức của lão vừa mới chạm tới bình ngọc thì một làn hơi thở kinh khủng từ bình ngọc phát ra khiến cho Vân lão phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi lại. Còn Quân Bá Thiên thì sửng sốt, run người rồi nói một cách bất đắc dĩ:

- Máu tươi trong cái bình này không phải thứ có thể chạm tới một cách dễ dàng.

Đọc truyện chữ Full