DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 896: Thăm lại chốn cũ

Cảm thấy ánh mắt đỏ như máu của Tượng, Lôi Cương thầm kinh ngạc: "Tượng này liệu có thật đã phát hiện không?"Hắn rất có lòng tin vào khả năng ẩn núp của mình. Bản thân hắn vốn ở trạng thái thần hồn, mà thần hồn lại đã trui rèn bao năm ở tháp tạo hóa, đã sớm đạt đến một trình độ cực đỉnh, người bình thường không thể phát giác ra được. Lôi Cương vẫn giữ nguyên dạng, đám mây hắn hóa thành theo gió cuốn đi. Không biết Tượng có nhìn thấy thật hay không, một đạo hào quang đen sì bắn ra từ tay phải lão, đánh vào đám mây phía trên. Lôi Cương hơi căng thẳng, hắn tản ra bốn phía theo đúng hình dạng đám mây bị công kích. Một lỗ thủng lớn hiện ra. Mọi thứ đều không khác gì đám mây bình thường.

Lôi Cương đã bám theo đến mức này, giờ chỉ còn sót lại phân thân cuối cùng. Hắn không thể không cẩn trọng, thật cẩn trọng.

Tượng dán chặt mắt vào đám mây bị đánh ra một lỗ lớn, trong ánh mắt đỏ tươi lộ ra vẻ suy tư. Thần Vân thì liếc nhìn phía trên một cái, kinh ngạc nói:

- Phía trên không người.

Tượng hít sâu một hơi, nhìn lại đám mây phía trên lần nữa, thấp giọng nói:

- Có lẽ là do lão phu nghĩ nhiều rồi.

Sở dĩ Tượng công kích phía trên, là vì lão cảm nhận được phía trên có một cảm giác khó hiểu, nhưng giờ xem ra lại hoàn toàn bình thường, chẳng lẽ thật là do lão phát giác sai sao? Tượng thầm suy ngẫm, cuối cùng, lão nói:

- Đi thôi, tìm một phân thân Hư cuối cùng nữa là xong.

Hai người liền rời đi. Lôi Cương ở phía trên nghe vậy thầm kinh ngạc: "Phân thân Hư không ngờ lại ở Trung Xu Giới." Mà vị trí hai người đến tiếp đó càng làm hắn chấn động hơn. Không ngờ họ lại đến thành Đạo Nghĩa. Trước đây, Chí Bảo mở ra cách thành Đạo Nghĩa chừng vạn dặm, mà giờ họ cũng đến đây, chẳng lẽ có liên quan gì đến Chí Bảo.

Đối với Chí Bảo, Lôi Cương chỉ cảm thấy kinh ngạc và hiếu kỳ. Trước đây Chí Bảo mỗi mười vạn năm mở ra một lần, chỗ quái dị trong Chí Bảo hắn cũng không nói rõ nổi. Hơn nữa, từ chỗ ca ca Lôi Ma hắn được biết, y đã tìm được một viên Thiên Diệu Châu. Chính viên Thiên Diệu Châu này đã biến đổi cả đời Lôi Ma. Vậy Thiên Diệu Châu này làm sao vào trong Chí Bảo được? Hơn nữa, vũ khí của thượng cổ ngũ đế đều bị phong ấn trong Chí Bảo, vì sao lại như vậy?

Cuối cùng, Tượng và Thần Vân quả thật đã đến ngoài vạn dặm phía Đông thành Đạo Nghĩa, cũng là vị trí Chí Bảo mở ra. Thần Vân nhìn lên bầu trời. Gã trầm tư, thần sắc tỏ vẻ khó hiểu. Còn Tượng thì dò xét xung quanh, tìm kiếm cái gì đó.

- Phân thân Hư ở đây sao?

Tượng ngoảnh lại hỏi với vẻ quỷ dị.

-Đúng vậy. Ta cảm thấy y ở ngay đây, nhưng lại không phải ở đây. Như thể y đang bị thứ gì đó giam giữ, hoặc là đang ở trong thứ gì đó.

Thần Vân nhìn lên trời, thấp giọng nói.

Đôi mắt đỏ tươi của Tượng lóe lên. Lão nhìn quanh, thầm nghĩ:

- Nơi này chính là chỗ Chí Bảo mở ra. Chẳng lẽ, phân thân Hư ở trong Chí Bảo?

Tượng đã ở vô số năm tại Vô Thượng Giới, tự nhiên biết rõ Chí Bảo đã khiến Thất Giới chấn động. Điều lão không ngờ tới là phân thân Hư lại ở chỗ Chí Bảo mở ra, dù không muốn liên hệ phân thân Hư với Chí Bảo cũng khó. Lão liếc nhìn Thần Vân, trong lòng lại chìm vào trầm tư. Ánh mắt lóe lên một lát, lão nói:

- Nghe nói nơi này là chỗ Chí Bảo mở ra, vậy chúng ta hãy đơi thêm một thời gian, lúc này cách lần tiếp theo Chí Bảo mở ra cũng không còn mấy nghìn năm nữa.

Lôi Cương ở phía trên nghe vậy thầm than trong lòng. Lần trước khi Chí Bảo mở ra, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu tử cương vương. Ai có thể ngờ được mấy vạn năm sau, hắn đã bước lên đỉnh cao của tu luyện. Mà mọi việc trong cái ngày Chí Bảo mở ra lần trước giống như mới hôm qua vậy, khiến hắn ít nhiều có chút bùi ngùi. Hắn nhìn xuống dưới. Hắn biết, chắc chắn Tượng sẽ không bỏ qua Thần Vân. Sở dĩ y để Thần Vân nuốt phân thân hệ Hỏa và hệ Thổ, nguyên nhân chủ yếu là muốn dựa vào Thần Vân để tìm kiếm phân thân. Có điều, hiện giờ Tượng vẫn chưa động thủ làm hắn thấy hơi quỷ dị. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ, hắn liền hiểu ra. Tương này sợ rằng đã đợi ngày này không biết bao năm rồi, nên lúc này, để đảm bảo chắc chắn, lão không thể không nhẫn nhịn ý muốn nuốt Thần Vân, chỉ có tìm được phân thân Hư xong, lão mới dám động thủ.

Chỉ là, thân phận của Tượng rốt cuộc là gì, Lôi Cương thực tình không lí giải nổi. Lão đã ở Vô Thượng Giới vô số năm, tại sao trước đây không thấy lão tìm? Điều này quả thật không giải thích được.

Thấy Tượng và Thần Vân cùng rời đi, Lôi Cương cũng không lưu lại nữa. Có điều lần này hắn không bám theo Tượng và Thần Vân nữa, mà biến hóa lại nguyên dạng, hành tẩu Trung Xu Giới, nơi có những hồi ức đẹp nhất của hắn.

Mấy ngày sau, Lôi Cương đến Kiếm Đỉnh Môn. Nhìn Kiếm Đỉnh Môn không biến hóa gì nhiều sau mấy vạn năm, hắn thầm xúc động. Tuy đã qua mấy vạn năm, Kiếm Đỉnh Môn hồi đó cũng không để hắn vào mắt, thậm chí đều là vì thương hại mà lưu giữ hắn mấy năm, nhưng bất kể thế nào, nơi này cũng là tông phái đầu tiên của hắn. Hơn nữa, tại đây hắn mới gặp được Ngự Thiên tiền bối. Nếu không có người, thì sao hắn đến được Kiếm Cương Môn? Sao gặp được Tử Vận? Tất cả mọi thứ đều là vì một sự việc nào mà đó kéo theo đủ loại nhân quả à.

Tiếp đó, Lôi Cương lại đến Kiếm Cương Môn. Thứ làm hắn kinh ngạc là sườn Tây Kiếm Cương Môn nơi hắn ở trước đây không ngờ vẫn chưa dỡ bỏ, không những thế còn giữ nguyên dạng. Cảnh này làm lòng hắn cảm thấy ấm áp. Trải qua vô số kiếp nạn, hắn không kìm được mà đến sườn Tây của Kiếm Cương Môn. Hắn còn nhớ, lúc đầu đã quen biết Thiên Tuyết tại đây. Nơi này vẫn được lưu lại sợ rằng phần lớn là nhờ Ngự Thiên tiền bối. Không biết giờ người đã đi đâu.

Thân ảnh của Lôi Cương hiện ra nơi sườn Tây của Kiếm Cương Môn. Nhìn nơi trước đây mình từng ở, nét mặt hắn trở nên hết sức ôn hòa. Nhín mấy thân ảnh phía trước, thân hắn chầm chậm biến mất. Hắn không muốn quấy nhiễu cuộc sống của đệ tử Kiếm Cương Môn. Tuy hắn tưởng nhớ, nhưng quá khứ vẫn là quá khứ, cái gì đã qua thì cho nó qua đi. Kiếm Cương Môn hiện tại sợ rằng cũng không có cố nhân của hắn, hắn cũng không cần hiện thân.

Rời khỏi Kiếm Cương Môn, Lôi Cương lại đến bể hàn băng nơi hắn đã gặp Tử Vận. Hắn hủy đi bia mộ ngày trước lập cho Tử Vận xong liền rời đi. Cuối cùng, hắn đến thôn Lôi Kiếm.

Song, thôn Lôi Kiếm nay sớm đã không còn nữa, khiến Lôi Cương có chút tiếc nuối. Hắn không biết rằng, sở dĩ thôn dân thôn Lôi Kiếm chuyển đi đều là vì hắn lúc đầu đã đánh tan ngọn núi cao có thác nước đó, dẫn đến toàn thôn phải di rời. Đến phía dưới di tích của thác nước, sắc mặt hắn phức tạp, ngồi xuống chỗ di tích đó. Hắn ngồi bàn tọa, chìm vào hồi tưởng. Hắn nghĩ lại từng cảnh lúc đó, trong lòng chợt hiện lên nghi vấn: "Sao mình lại có thể tiến vào không gian ý niệm của Đạo Hư?"

Lúc này nghĩ lại, Lôi Cương vẫn cảm thấy có chút khó tin. Hiện tại hắn đã đạt đến trình độ đủ để nhìn thấy được nhiều vật trên thế gian, rất ít người hiểu về hỗn độn sâu sắc hơn hắn. Nhưng hắn vẫn không nhớ lại được việc hắn tiến vào không gian ý niệm của Đạo Hư, chẳng lẽ đó thật sự chỉ là ngẫu nhiên? Bạn đang đọc truyện được copy tại

Lôi Cương cau mày, chìm vào trầm tư.

Đọc truyện chữ Full