Sau hai tháng thụ huấn, Phượng Âm đã gầy đi chừng 10 cân, trở thành một con gà rừng thon thả.
Dạ Tịch hài lòng mang nàng về Trường Hằng Sơn, rồi chỉnh trang cho nàng một phen, trên cổ còn đeo thêm một dải lụa đen kết thành nơ bướm, sau đó xách nàng đến Bích Hoa Thủy Tinh Điện của Bích Hoa tiên tử. Vị Bích Hoa tiên tử này tuy chỉ là một tiên tử nhưng cũng là nhân vật có nhiều đề tài để nhắc đến trên Tiên giới. Cha nàng từng tham gia một cuộc đại chiến Thần Ma thời thượng cổ, cũng là một thành viên của tiểu đội diệt ma. Thời thượng cổ, thuở sơ khai, Thần có hai đứa con ruột, một trong số đó là Phụ Thần. Phụ Thần là người sáng tạo, chim thú núi non, thiên địa vạn vật đều do một tay Phụ Thần tạo ra. Nhưng có sáng ắt có tối, có bắt đầu tất nhiên phải có kết thúc, đứa con thứ hai của Thần tên là Thái Uyên – là thần hủy diệt.
Hắn thiên tính đã thích giết chóc, u tối. Một tay sáng lập Ma giới, thu nạp những đồ đệ ‘tà ác’ của Thần giới.
Cuộc đại chiến Thần Ma thời thượng cổ sơ khai, vì đã quá xa xôi nên nguyên nhân là gì đã không ai nhớ được. Nhưng trận chiến huyết tinh ấy đến nay vẫn còn được ghi chép lại trong sách sử của Thiên đình. Phụ Thần, Ma Thần đều đã bị hủy diệt, Thần tộc hầu như không còn tồn tại. Nhớ lại năm đó, trước cuộc đại chiến, ngươi đi trên đường cũng có thể gặp bất kỳ vị thần nào, nhưng cuộc đại chiến Thần Ma đã qua hơn 10 vạn năm, tiên nhân tu luyện được thành thần xét trong tứ hải bát hoang cũng không tới trăm người. Mà phụ thân của Bích Hoa tiên tử chính là vị thần ít ỏi còn sót lại sau đại chiến Thần Ma. Nhưng sau khi Bích Hoa tiên tử chào đời không lâu ông cũng về cõi tiên. Bích Hoa tiên tử được mẫu thân một tay nuôi dạy, nàng ngày càng lung linh, đến khi hoàn toàn trưởng thành đã trở thành một trong tứ đại mỹ nhân cùng nổi danh trên Thiên đình với tứ tiểu bá vương, người theo đuổi xếp hàng không dứt, tai tiếng tình cảm cũng ngày một tăng, chưa được bình yên phút nào.
Thế nhưng…
Bị Dạ Tịch nhốt vào một cái lồng xinh xắn, Phượng Âm ngửa đầu nhìn cửa cung Bích Hoa Thủy Tinh mà lòng hậm hực.
Khi nào thì tên nhóc Dạ Tịch này cũng đã gia nhập hàng ngũ theo đuổi rồi? Chuyện này… thật ngoài dự đoán mà.
Dạ Tịch vào cửa rất dễ dàng, nhìn như đã quen thuộc lắm rồi, hẳn là đã qua lại không ít lần với Bích Hoa tiên tử. Bích Hoa tiên tử định địa điểm gặp mặt là ở hoa viên phía sau nhà nàng, rừng hoa đào bay tán loạn, bầu rượu ấm nóng, mỹ nhân ngồi dưới trời hoa rơi, nụ cười đạm mạc dành cho Dạ Tịch đang từ đằng xa đi tới, vừa gần gũi vừa không vi phạm cấp bậc lễ nghĩa, rất có phong phạm mỹ nhân.
Hai người ngồi nói nói cười cười, ở trước mặt Bích Hoa, Dạ Tịch hoàn toàn toát lên khí chất khiến người ta phải nghiến răng, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, lời nói vừa đúng mực vừa không kém phần thú vị, thật là quân tử khí khái. Đang nói, Bích Hoa cuối cùng cũng chuyển trọng điểm đến Phượng Âm, nàng cười nói: “Vài ngày trước ngài đã nói sẽ mang đến cho ta một con gà rừng đáng yêu, hôm nay có mang theo không?”
“Chẳng những rất đáng yêu, mà còn rất thú vị.” Dạ Tịch mỉm cười, vẻ mặt tự tin nhấc cái lồng nhốt Phượng Âm lên đặt xuống bàn đá.
Bích Hoa thoáng ngạc nhiên, nhìn con gà rừng lông đỏ với cái đuôi dài chừng hai thước trước mặt mà há miệng thở dốc, muốn nói lại chẳng thốt nên lời. Chỉ biết trừng mắt nhìn Phượng Âm, vẻ mặt biến đổi đủ màu.
Dạ Tịch ngồi bên lại không phát hiện tâm tình phức tạp của tiên tử, ngược lại còn dương dương tự đắc thả Phượng Âm ra khỏi lồng, cười nói: “Con gà rừng này tên là Yêu Kê, vô cùng thông minh, có thể làm được nhiều việc mà các con gà rừng khác không làm được. Yêu Kê, lăn một vòng!”
Dạ Tịch quăng cho Phượng Âm cái liếc mắt sắc như dao. Phượng Âm uể oải ủ rũ nghe lời nằm xuống đất lăn một vòng, Dạ Tịch lại nói: “Yêu Kê, nhảy một điệu!”
Phượng Âm lập tức đứng thẳng lên, đập cánh ngoáy mông… lại đập cánh ngoáy mông…
Nhảy nhót nửa ngày, nàng quay lại nhìn Bích Hoa đang khiếp sợ nhìn cái cổ nhỏ dài vừa hoàn tất điệu múa của nàng.
Bích Hoa vẫn không nói năng gì, Dạ Tịch rất không hài lòng, vì thế lại tăng thêm độ khó.
Yêu Kê, chạy vượt chướng ngại vật 100 mét!
Yêu Kê, bơi tự do!
Yêu Kê, mau, múa lửa!
Nội dung ngày càng khó, đến khi múa lửa xong thì Phượng Âm mệt muốn tắt thở ngã vật xuống đất, mà Bích Hoa nãy giờ vẫn cứ im lặng đã tái mét mặt mày, chậm rãi mở miệng nói: “Dạ Tịch Nguyên quân, ngài đã nói nó là con gà màu vàng?”
“Nó… gần đây lông bị nhuộm màu…” Dạ Tịch mở miệng một cách khó nhọc, sắc mặt Bích Hoa tiếp tục xanh mét: “Ngài còn nói, nó chỉ là gà con, cỡ bằng quả táo.”
“Nó… gần đây béo lên…” Dạ Tịch nói với vẻ bình tĩnh, nhưng đã hơi ngắc ngứ. Phượng Âm vừa rã rời nằm xuống nghỉ ngơi đang cảm thông liếc hắn, rồi lại lo lắng liếc về phía Bích Hoa. Thấy sắc mặt Bích Hoa càng lúc càng khó coi, sau khi Dạ Tịch nói xong Bích Hoa cũng phất tay, không thèm nể mặt nói: “Nguyên quân mời về cho!”
Dứt lời nàng xoay lưng bỏ đi, để Dạ Tịch ngẩn người đuổi theo, nắm được ống tay áo rộng thùng thình của nàng nói: “Xin hỏi tiên tử vì sao lại thế?”
Bị kéo tay áo Bích Hoa có vẻ rất tức giận, quay lại trợn mắt nhìn Dạ Tịch, đôi mắt đẹp lóng lánh toát lên vẻ giận dữ, nàng lạnh lùng nói: “Nguyên quân không rõ sao?”.
“Rõ cái gì?”
“Nguyên quân đã từng nói thích Bích Hoa?”
“Chắc chắn.” Dạ Tịch nghiêm túc gật đầu. Bích Hoa lại hừ lạnh, chỉ sang Phượng Âm đang nằm úp sấp: “Đây là thích của Nguyên quân?”
“Nó… có gì không tốt?” Dạ Tịch nhíu mày, vẻ mặt hơi bất mãn. Trong mắt Bích Hoa lại chua xót lắc đầu: “Không phải nó không tốt, mà là Nguyên quân đừng xem Bích Hoa như đứa ngốc. Bích Hoa dù có ngây thơ cũng không phải không phân biệt được thật giả. Hôm nay chỉ là một con gà rừng, Nguyên quân đã lừa gạt thế này, ngày sau còn gì nữa ai mà biết được?”
“Ta…” Nghe xong Dạ Tịch lại muốn giải thích, nhưng đối phương lắc đầu giật tay lại, khẽ nói: “Nguyên quân hãy về cho!”
Bích Hoa nói xong thì xoay người đi, lệnh cho hạ nhân tiễn khách còn mình trở về phòng. Dạ Tịch trầm mặc nhìn bóng người uyển chuyển, bờ môi mỏng khẽ nhếch với vẻ giận dữ. Phượng Âm gần đó cũng cảm nhận được áp suất không khí đang hạ xuống, bèn cúi đầu muốn giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân nhưng Dạ Tịch nào có quên nàng, trầm tư một lát hắn quay lại, bỏ nàng vào lồng rồi xách xuống núi.
Sau khi xuống núi, Dạ Tịch không quay về Trường Hằng Sơn. Hắn đi vào một trấn nhỏ, lại vào một tửu quán.
Lúc ấy trời đang mưa, tửu quán vắng hoe, Dạ Tịch chiếm vị trí gần cửa sổ trên tầng hai, lặng lẽ uống rượu. Phượng Âm an vị một bên nhìn hắn uống rượu.
Tư thế uống rượu của hắn rất tùy ý, không chút quy củ. Lúc nâng chén, rượu lại sánh ra ngoài một ít, nhìn là biết không phải xuất thân trong gia đình gia giáo rồi, nhưng vì hắn có lớp da đẹp nên động tác đó được hắn thực hiện đều trở nên phong lưu phóng khoáng. Hắn không biết là đang suy nghĩ gì mà cứ cau mày, rượu thì liên tục hết chén này đến chén khác, nhìn thì như có vẻ mượn rượu tiêu sầu. Đến nửa đêm, Phượng Âm đã không nhìn nổi nữa, thở dài nói: “Nguyên quân, ngươi theo đuổi thất bại có một lần thôi mà, không cần vậy chứ. Ngươi còn có cơ hội…”
“Ngươi không hiểu.” Dạ Tịch liếc qua nàng, quyết đoán mở miệng. Phượng Âm bị ngắt lời mà sinh giận, lập tức phản kích nói: “Ta không hiểu cái gì?”
Dạ Tịch lại không nói, chỉ nhíu mày cười khẩy rồi tiếp tục uống rượu. Phượng Âm cũng học theo hắn, cười khẩy rồi quay phắt đi, không thèm để ý đến hắn nữa. Dạ Tịch cứ uống không ngừng, đến khi chủ quán đóng cửa thì hắn vẫn ôm theo một vò rượu nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi cửa.
Lúc này trời vẫn mưa, hắn lại không mang ô, toàn thân đều thấm nước, không lâu sau thì ướt sũng, dáng vẻ chao đảo thật chật vật.
Phượng Âm được hắn thả ra khỏi lồng thì vẫn đi theo hắn, nhìn hắn đi một chút rồi ngừng, ngừng rồi lại đi, không biết qua bao lâu, đột nhiên té lăn quay trước cửa một căn nhà cũ nát. Sau khi hắn té xuống đã không đứng lên nổi nữa, một mình lặng lẽ ngồi đó, ngẩng đầu nhìn đám mây đen dày đặc trên trời không nói không rằng.
Phượng Âm rụt rè đi tới, lại rụt rè hỏi hắn: “Ngươi… khó chịu?”
Dạ Tịch vẫn không nói, đôi mắt đẹp trầm lặng nhìn trời, sau một hồi mới chậm rãi hỏi: “Ngươi… có cha mẹ không?”
Không đợi Phượng Âm trả lời, Dạ Tịch lại nói tiếp: “Ta không có. Sinh ra ta là thiên địa, nuôi ta là Hồng Hoang. Bình sinh cô độc, dù cho có một ngày, ta mai xương dưới hoàng thổ cũng chẳng ai vì ta mà rơi nước mắt.”
“Ngươi vì chuyện này mà khó chịu?” Phượng Âm ngạc nhiên, Dạ Tịch không đáp, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, dựa vào cánh cửa gỗ nhìn không chắc chắn, duỗi thân có vẻ muốn ngủ. Một lúc sau, giọng hắn lại vang lên: “Khó chịu? Hay không khó chịu? Ta vì sao phải khó chịu? Vì sao lại không khó chịu?” (Anh...xoắn não quá)
Nói xong, hắn cười nhẹ, nâng vò rượu lên uống ngụm cuối rồi thả ra, vò rượu lăn lông lốc bên cạnh. Phượng Âm thở dài, thấy hơi thương cảm.
Tiên nhân đông đảo là vậy, đại hội Tây Thiên Phật hiệu tham dự cũng đông, nói đến nói đi lại thường mơ hồ khó hiểu, nghe nửa ngày chẳng những không hiểu đối phương đang nói gì, mà ngay cả người nói cũng chưa chắc hiểu mình nói gì. Nhưng không biết thế nào, ngươi nói người ta càng không hiểu, họ lại càng cảm thấy đạo hạnh của ngươi cao thâm, thế cho nên Phượng Âm là kẻ nói chuyện vừa thẳng thắn vừa đơn giản nên thường bị các tiên nhân khinh bỉ, cho nàng là phần tử không chịu đọc sách, trình độ văn hóa thấp. Ở chung đã vài ngày Phượng Âm còn tưởng rằng, Dạ Tịch cũng có thể là người như nàng, nhưng hôm nay nàng mới biết Dạ Tịch dù sao cũng là một thần tiên, Dạ Tịch dù sao… cũng là một thần tiên có văn hóa.
Nàng ngoẹo đầu muốn khuyên bảo Dạ Tịch vài câu. Nhưng đang định mở miệng đã cảm nhận được cơn cuồng phong quen thuộc đang ập đến, trong thoáng chốc nàng phản ứng kịp thời, đánh Dạ Tịch hét to: “Chạy mau!”
Nhưng kẻ say dù có đánh thế nào cũng không tỉnh, đôi mắt đục ngầu giương lên, mờ mịt nhìn nàng. Trong lúc đó cuồng phong đã kịp cuốn quanh thân họ bằng lực không thể đỡ được, hút họ vào trung tâm. Xung quanh tối đen, hai bên trái phải xương trắng bay vòng vòng, Phượng Âm ôm lấy đầu mình, liên tục kêu gào: “A a a a a…”
Nàng kêu lên sợ hãi khi bị cuốn vào một con đường hầm tối kịt, rồi giống viên đạn lao đầu xuống và chạm đất bằng gáy, ‘bịch’, đập xuống nền đá cứng, nàng hoa mắt ngất luôn. Trước khi ngất nàng đã nghĩ, mụ nội nó, Linh Hư Ảo Cảnh này sao lại cứ để nàng gặp phải!
Kể ra, Phượng Âm cũng được xem như một thần tiên có sức mạnh phi phàm. Từ xưa đến nay tuy hay gây chuyện một chút, quậy phá một chút, người gặp người sợ quỷ gặp quỷ né nhưng trong việc chính, nàng không hề chậm trễ. Tiên giới tổng cộng đã trải qua ba cuộc đại chiến Thần Ma, nàng đã tham gia hai cuộc.
Lần đầu tiên Phượng tộc chết trận hơn phân nửa, hoàng tộc Phượng tộc đã chết sạch, chỉ có nàng mạnh mẽ không chết, vì thế đã kế thừa đế vị của Phượng tộc trên chiến trường, lúc ấy còn làm cảm động rất nhiều thần tiên, khơi dậy phân nửa sĩ khí, trở thành nhân vật đáng thương nhất trong cuộc đại chiến.
Lần thứ hai, đại chiến Thần Ma tuy rằng thanh thế không bằng lần đầu nhưng nàng lại chạm phải quân chủ lực của đối phương trên chiến trường, còn bị vây khốn bên trong Linh Hư Ảo Cảnh ngàn vạn năm khó gặp, nếu không phải Diệp Tiếu bị thương có vẻ bi thảm thì phỏng chừng nàng sẽ trở thành ‘đệ nhất bi kịch’ chứ không phải ‘đệ nhị bi kịch’ trong cuộc chiến này.
Nói đến Linh Hư Ảo Cảnh, nàng vẫn hận không thôi. Bên trong Linh Hư Ảo Cảnh mênh mông hoang hoải, cất giữ cả trời đất còn được. Nhưng bên ngoài nó lại vô cùng nhỏ, hơn nữa còn căn cứ vào hoàn cảnh mà biến màu, bình thường vốn không thể nhìn ra, càng đáng giận là… nó rất hiếu động, nó có thể chạy nhảy, mỗi ngày bôn ba ngàn dặm, rảnh hơi chạy quanh thế giới vào vòng. Vì thế, nếu ngươi đụng phải nó thì không có cách nào tránh được, nếu muốn tìm nó thì rất ư là khó khăn. Xui xẻo là Linh Hư Ảo Cảnh đối với tiên nhân bình thường mà nói có lẽ cả đời cũng không gặp phải, tỷ lệ gặp được nó cũng bằng như trúng thưởng, vậy mà cái tỷ lệ ấy lại rơi trúng nàng hai lần.
Hai lần đó!
Nàng chất chứa đủ loại cảm xúc bi phẫn, từ từ hồi tỉnh sau cú ngất. Đập vào mắt là một cây cổ thụ khổng lổ với lá cây màu xanh, nhánh cây màu trắng, quanh thân có rất nhiều đom đóm đang phát sáng khiến cây cổ thụ tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa trong bóng đêm.
Trên cây có một loại quả như quả đào, nhìn có vẻ rất ngon nhưng Phượng Âm thấy quả đào này thì lại sững sờ, chậm rãi nói: “Linh Hư quả…”
“Tỉnh rồi?” Một giọng nói thanh trong vang lên, trong đó có chút tắc nghẽn. Phượng Âm quay lại thấy Dạ Tịch đang ngồi dưới tàng cây.
Hắn hôm nay vì đi gặp Bích Hoa nên mất bao nhiêu công sức chỉnh chu áo sống, dù đã ướt nước mưa nhưng vẫn khí khái bức người. Hắn đang quay lưng về phía cây, đằng sau là gốc đại thụ đang tỏa sáng, một thân trường bào tím dưới ánh sáng lập lòe có chút quái dị, như dòng nước đang chảy quanh thân hắn, khuôn mặt lại tuấn tú thoáng chốc khiến Phượng Âm nhìn mà ngây ngẩn.
Phượng Âm cứ chăm chú nhìn hắn, hắn cũng không để ý, chuyên tâm gặm đào, đến khi ăn xong hắn mới chậm rãi nói: “Ngươi cứ nhìn ta thế này là muốn ăn đào?”
“Đào?” Phượng Âm cuối cùng cũng chuyển mắt đến quả đào chỉ còn lõi trong tay Dạ Tịch, lát sau nàng mới hoàn hồn, toàn thân khôi phục sức lực xoay người nhấc cẳng gà lên phóng đi, chắc là muốn nhanh chóng thoát khỏi Dạ Tịch. Dạ Tịch khó hiểu nhưng không hỏi, cơ thể di động theo quán tính, nắm cổ Phượng Âm hỏi: “Ngươi chạy cái gì?”
“Cách… cách ta… xa… Khụ khụ…” Bị nắm cổ, Phượng Âm nói chuyện rất khó khăn, một câu đứt quãng còn chưa nói xong đã thấy đất trời xoay chuyển, lần này bị xoay tròn trên không, Dạ Tịch lại hỏi to: “Làm sao vậy?”
“Đó là Linh Hư quả không phải đào đâu, Nguyên quân!!” Phượng Âm đau khổ kêu lên.
“Linh Hư quả là cái gì?!” Dạ Tịch tiếp tục rống to.
Phượng Âm: “…”
Một chốc sau, bàn tay Dạ Tịch vẫn cầm cánh của Phượng Âm cuối cùng cũng rảnh rang, còn Phượng Âm lại một lần nữa rơi xuống theo tư thế hôn đất. Nhưng đã có kinh nghiệm lần trước, Phượng Âm chỉ cảm thấy đầu choáng váng rồi nhanh chóng tỉnh lại. Bên cạnh là đất đai khô nứt nóng hạn, hoang dã xa xăm, mặt trời chói chang. Còn thấp thoáng bóng cây khô khốc xiêu xiêu vẹo vẹo đứng bên, nàng nhìn quanh, nhớ lại lời Dạ Tịch nói - sinh ta ra là thiên địa, nuôi ta là Hồng Hoang.
Nhìn nơi này, ngoài Hồng Hoang ra nàng thật sự không nghĩ được còn nơi nào khác!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư
Chương 5: Để ngươi hết chạy
Chương 5: Để ngươi hết chạy