DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 197: Phượng hoàng huyết dịch trấp ( Hạ )

(Món canh Phượng Hoàng Huyết Dịch)

Đám Linh Trù, từng vị bình ủy trên mặt đều toát ra vẻ say mê, kỳ thật, lúc Niệm Băng hoàn thành biến phần bên trong dưa hấu thành dạng lỏng, hắn cũng đã biết Tiểu Thiên vượt qua liễu Mạc Mạc. Trong dưa hấu, nguyên liệu chủ yếu mặc dù là nước dưa hấu, nhưng thứ chân chính sinh ra hương vị, lại là thứ khác, đó chính là lòng đỏ trứng vịt muối, lòng đỏ trứng vịt muối luôn luôn là thực vật rất thơm, nhưng khi nó còn sống, lại vẫn ở dạng lỏng giống như lòng đỏ trứng gà, chỉ có sau khi xử lý mới biến thành dạng rắn, hương vị mới có thể tản mát ra được. Thế nhưng, Tiểu Thiên dùng lòng đỏ trứng vịt muối để làm thành món ăn này, Niệm Băng mặc dù minh bạch nguyên lý cơ sở của nó, nhưng hắn tự thấy mình vô pháp làm được, chỉ việc gia nhiệt làm sao cho trứng vịt muối từ dạng lỏng không bị biến thành dạng rắn, Niệm Băng tự thấy là không được.

Mỗi vị bình ủy tại giờ khắc này đều minh bạch ý tứ của Tiểu Thiên lúc trước, quả thực, hắn làm ra món ăn này, bất luận từ phương diện nào, đều cao hơn một bậc so với Mạc Mạc.

Kế tiếp, bảy trù sư còn lại từng người giới thiệu món ăn của mình, thế nhưng, so với Mạc Mạc và Tiểu Thiên, bất luận ở sáng tạo hay ở vị đạo, đều kém không ít, chúng bình ủy đi quanh sân khấu một vòng, rốt cục cũng đi tới trước mặt Niệm Băng, nhìn các món ăn tinh xảo do chín vị trù sư trước chế tác, khi bọn hắn chứng kiến dưa hấu trong tay Niệm Băng, cả đám không khỏi toát ra vẻ tò mò, bởi vì do Lục Ti Bàn Toàn Tiêu ngày hôm qua, lúc này không ai còn dám xem thường Niệm Băng, nhất là màn hắn thi triển hỏa long ma pháp mĩ lệ, càng khiến hắn trở thành một tiêu điểu của trường tỉ thí này. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Ti Nghi đưa ma pháp khoách âm khí cho Niệm Băng, nghi hoặc nhìn dưa hấu trong tay hắn, nói: " Niệm Băng trù sư, mời ngài bắt đầu giới thiệu. "

Niệm Băng thản nhiên cười, cầm ma pháp khoách âm khí nói: " Kỳ thật, món ăn này của ta cũng cần giới thiệu nhiều, có lẽ mọi người cũng thấy được quá trình chế tác của ta, trong lúc chế tác món ăn này, ta không có sử dụng gia vị gì, ta cho rằng, dưa hấu bản thân chính là hoa quả cực phẩm, hoa quả khác không thể có được đủ những đặc điểm giống dưa hấu này, cho nên, lấy dưa hấu làm món ăn chính, căn bản là không cần thực vật khác đi kèm. Dưa hấu nếu là hoa quả, vậy thì nên dùng nó để làm hoa quả, cần gì phải lao lực xử lí chứ? Món ăn này của ta không cần phải giới thiệu nhiều, mời mọi người xem đi, tên của món ăn này, là Phượng Hoàng Huyết Dịch Trấp. " Vừa nói, hắn buông tay trái vẫn đặt trên dưa hấu, nhấc mâm lên.

Ở giữa chiếc mâm đường kính thước rưỡi tự nhiên chính là dưa hấu, mà quanh dưa hấu, đặt chín cái chén, khoảng cách giữa mỗi chén hoàn toàn đều nhau, thế nhưng, đây là một món ăn sao?

Ngay khi tất cả mọi người còn đang nghi hoặc. Dưa hấu trên bàn đột nhiên đột nhiên tự chuyển động, chín sợi dưa hấu tách ra, vừa vặn rơi vào chín cái chén, ngay sau đó, các sợi dưa hấu dần dần biến thành màu đỏ, từng giọt chất lỏng đỏ tươi theo sợi dưa hấu chảy vào trong chén. Dân chúng phía dưới có lẽ thấy không rõ lắm, nhưng chúng bình ủy trên đài lại rung động, kể cả Linh Trù Na Nghiêm trong đó. Không ai minh bạch Niệm Băng làm cái gì, nước dưa hấu đỏ theo những sợi tơ không ngừng chảy xuống chén, chất lỏng trong chén chén càng ngày càng nhiều, dưa hấu bắt đầu phát ra tiếng lách tách rất nhỏ, phảng phất như một quả trứng sắp nở, thanh âm nhỏ bé mà trong trẻo. Không có chút nào gián đoạn.

Ngay khi tất cả mọi người còn há miệng ngạc nhiên, biến hóa đột nhiên xảy ra, treen những vết nứt trên dưa hấu đột nhiên phát ra kim sắc quang mang nhàn nhạt, thế rồi, kim mang chói mắt từ dưa hấu bốc lên, bắn thẳng lên trời. Giờ khắc này, không ai còn có thể thấy rõ mọi thứ trước mặt, dưa hấu của Niệm Băng tựa như mặt trời tỏa ra ánh sáng chói lọi dị thường, đó là khí tức thánh khiết, đó là khí tức nhu hòa, thanh hương nồng đậm phảng phất như đưa mọi người tới ruộng đồng, cảm giác thanh sảng mà băng lương thấm đẫm lòng người, hết sức thư thái.

Rốt cục, kim quang dần dần ảm đạm, chỉ còn lại tầng kim sắc hào quang nhàn nhạt trên mâm, mọi người vô pháp chứng kiến mọi chuyện bên trong, Niệm Băng vung tay phải lên, tầng kim sắc hào quang trong nháy mắt biến mất, tiếng kinh ngạc tiếng vang lên, bởi vì, mọi người phát hiện ở giữa mâm, xuất hiện một con hỏa phượng hoàng rất sống động đang vẫy cánh bay cao, dưới chân phượng hoàng, điêu khắc một ngọn lửa đỏ, nhìn qua vô cùng thần kỳ, băng lãnh khí tức tràn ngập trong không khí, hỏa phượng hoàng trong suốt như mã não phảng phất giống thật, lay động theo vầng sáng.

Niệm Băng bê mâm tới trước mặt mọi người, " Mời thưởng thức, Phượng Hoàng Huyết Dịch Trấp. " Hồ Quang là người đầu tiên cầm chén, hắn nhìn Niệm Băng thật sâu, khẽ uống một ngụm, nhất thời, một luồng băng lãnh khí tức không thể nói lên lời trong nháy mắt xuyên thấu phế phủ tới từng ngõ ngách thân thể, các lỗ chân lông trên da đều mở ra, Hồ Quang rùng mình một cái, cảm giác dị thường thư thích lúc này mới truyền đến toàn thân. Không thể chờ đợi làm một hơi cạn sạch chén, thánh khiết khí tức làm dịu thân thể hắn, kinh mạch phảng phất thông sướng hơn nhiều, quả thực rất thư thích, tựa như được một quang minh ma pháp trị liệu thuật gột rửa, tinh thần nhất thời đạt tới trạng thái tốt nhất, chín loại mỹ thực lúc trước thưởng thức đã bị lãng quên, trong đầu hắn chỉ còn lại hỏa phượng hoàng hoa lệ trước mặt. Hồ Quang tán thán: " Tuyệt, Phượng Hoàng Huyết Dịch Trấp thật tuyệt, Niệm Băng, ta thật sự kinh ngạc, mặc dù ta biết ngươi là đem ma pháp ứng dụng vào thức ăn, thế nhưng, ngươi đến tột cùng là một ma pháp sư gì? Hỏa long xuất tràng, dưa hấu đóng băng, thêm vào quang minh gột rửa che mắt vừa rồi, mọi thứ đó tựa hồ không nên đồng thời xuất hiện ở cùng một người chứ. "

Niệm Băng mỉm cười, nói: " Ma pháp có nhiều chỗ thần kỳ mà chúng ta đến bây giờ vẫn còn vô pháp lĩnh ngộ, đây chỉ là một món ăn, cũng không có nhiều huyền cơ như ngài nói. " Kỳ thật, hắn cũng không coi món này là một món ăn ngon, chỉ bất quá là nước dưa hấu có dung hợp quang minh khí tức mà thôi. Thế nhưng, Linh Trù Na Nghiêm từng nói, một món ăn dựa vào sắc, hương, vị, ý, hình, khi một loại đạt tới cảnh giới vô pháp tưởng tượng, thì các phương diện khác có kém một chút, cũng hoàn toàn có thể bù đắp. Niệm Băng nói Phượng Hoàng Huyết Dịch Trấp, ở sắc, ý, hình ba phương diện đã đạt tới cực chí, mà hương cùng vị lại cũng không kém, thêm vào diệu dụng của ma pháp trong đó, tự nhiên chiếm được sự tán thành của chúng bình ủy, không ai nghĩ món ăn này của hắn là bình thường cả.

Tiểu Thiên đi tới bên cạnh Niệm Băng. Thấp giọng nói: " Ngươi tại sao có nhiều hệ ma pháp? Lấy ma pháp nhập trù, đây là tuyệt chiêu của ngươi sao? Thế nhưng, ta rất hoài nghi tác dụng của ma pháp đối với trù nghệ, ngoại trừ hoa lệ ra, còn có gì chứ? Trận đầu này ta thua, nhưng không phải thua ma pháp của ngươi, mà là thua đại lục trù nghệ giới đệ nhất đao pháp Long Vu Tập Vũ, bất quá, chuyện này sẽ không ra tái hiện. "

Niệm Băng thản nhiên cười, đáp: " Ta sẽ cho ngươi chứng kiến tác dụng của ma pháp đối với trù nghệ. Trù nghệ của ngươi không tồi, thế nhưng, muốn thắng ta, biểu hiện vừa rồi của ngươi còn chưa đủ. " Hắn rất minh bạch cảm thụ trong lòng Tiểu Thiên hiện tại, không phải chân chính ma pháp sư, tuyệt đối vô pháp cảm nhận được tác dụng của ma pháp đối với trù nghệ, nó không chỉ có là hoa lệ, ma pháp tại tất cả các mặt đều có thể hỗ trợ rất lớn đối với trù nghệ, chỉ đơn giản với thủ pháp như thiểm điện mà lúc trước Niệm Băng dùng để tách hạt dưa hấu. Chính là tác dụng của tinh thần lực, không có diệu dụng của tinh thần lực, hắn sao có thể dò xét để biết được vị trí của từng hạt chứ?

Kết quả trận đấu nhanh chóng được tuyên bố, y như Niệm Băng cùng Tiểu Thiên nói chuyện đã phán đoán. Niệm Băng lấy được đủ mười khỏa tinh, mà Tiểu Thiên lại chiếm được chín khỏa tinh, Mạc Mạc bát khỏa, chiếm giữ ba vị trí đứng đầu của vòng thứ nhất. Vì để trù sư có thể phát huy tốt nhất, trận thứ hai sẽ được tiến hành vào buổi chiều, mười trù sư theo thứ tự xuống đài, được tại công tác nhân viên dẫn đi, tới khu vực nghỉ ngơi. Đợi đến buổi chiều sẽ tiến hành trận thứ hai. Khu nghỉ ngơi khu có đủ các loại tiện nghi tốt nhất, mỗi vị trù sư đều có một chiếc sô pha thư thái, các loại điểm tâm cùng đồ uống được cung ứng đầy đủ hết.

" Niệm Băng, ngươi ra đây một chút. " Niệm Băng ngồi ở khu nghỉ ngơi, mông còn chưa ấm đã bị Linh Trù Na Nghiêm gọi ra ngoài.

" Tiền bối, ngài tìm ta sao? " Niệm Băng mỉm cười với Na Nghiêm. Đối với vị tiền bối trong trù nghệ giới này, trong lòng hắn phi thường tôn kính.

Na Nghiêm gật đầu, nói: " Niệm Băng, sư phụ của ngươi có khỏe không? Vốn là, khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền nhìn ra ngươi là đệ tử của lão Quỷ, chỉ bất quá còn chưa hoàn toàn xác định. Hôm nay ngươi thi triển Long Vu Tập Vũ, khiến ta được thấy lại tuyệt kỹ của lão quỷ, cách qua điêu khắc ( ND: qua – dưa) tuyệt kỹ trước kia ngay cả lão Quỷ cũng không hề thi triển qua, xem ra, ngươi đã thanh xuất vu lam rồi. "

Niệm Băng cúi đầu, buồn bã nói: " Không, trù nghệ của ta còn kém xa so với sư phụ, chỉ bất quá là có ma pháp mà tiện nghi hơn thôi, nếu không phải trước đó đem dưa hấu đóng băng, ta không thể hoàn thành điêu khắc như vậy, ở kinh nghiệm nấu nướng, ta còn xa mới sánh được tiền bối các người, con đường ta phải đi còn có rất dài, Na Nghiêm tiền bối, sư phụ ta nửa năm trước đã ra đi rồi. "

Na Nghiêm toàn thân kịch chấn, " Cái gì? Ngươi, ngươi nói lão Quỷ đã chết? Sao có thể? Đây tuyệt đối không có khả năng, thân thể của lão Quỷ là tốt nhất trong mấy chúng ta, hắn sao lại chết chứ? "

Niệm Băng thở dài một tiếng, " Ai cũng phải chết, lúc đầu sư phụ thua đổ ước mà phế bỏ gân tay, gân chân, thân thể đả kích lại không trầm trọng bằng tinh thần, đổi lại người khác chỉ sợ cũng vô pháp thừa nhận sự thật đó. Khi ta nghệ thành là lúc sư phụ ra đi, người đi rất bình thản, có lẽ là bởi vì người đã đem tất cả kỹ nghệ truyền lại đời sau. "

" Đã chết, lão Quỷ đã chết, xem ra, đám gia hỏa chúng ta thật sự đã dần dần rời khỏi vũ đài lịch sử rồi, sau này trù nghệ giới là của thanh niên nhân các ngươi. Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ta đi. " Na Nghiêm đi, bóng lưng hắn có vẻ có chút tiêu điều, trong đôi mắt hắn trước khi đi nồng đậm bi ý khiến Niệm Băng không khỏi nhớ tới Tra Cực. Sư phụ, sư phụ, ngươi có nhiều bằng hữu tốt nhớ thương như vậy, lúc đầu cần gì phải tức ẩn sơm lâm chứ? Nếu tâm tình của ngươi có thể tốt hơn một chút, có lẽ cũng sẽ không ra đi sớm như vậy.

" Niệm Băng ca ca, ngươi thật giỏi! " Miêu Miêu không biết từ đâu nhảy ra, hì hì cười, đi tới cạnh Niệm Băng, kéo bàn tay của hắn, trong mắt tràn ngập hưng phấn.

Thấy Miêu Miêu, tâm tình nặng nề của Niệm Băng nhất thời thư hoãn rất nhiều, " Thế nào? Nước dưa hấu uống ngon không? "

Miêu Miêu hì hì cười, nói: " Đương nhiên ngon, nhưng lại quá ít, Niệm Băng ca ca, lần tới ngươi làm cho mình ta uống có được không? "

Niệm Băng mỉm cười: " Đương nhiên là được, Miêu Miêu, ngươi cũng mau trở về thôi, đừng để cho Hi Lạp Đức tiền bối lo lắng. " Hắn cũng không hy vọng vì quan hệ với mình mà Miêu Miêu bị Hi Lạp Đức quở mắng.

Miêu Miêu nhu thuận gật đầu, nói: " Ca ca, hai trận sau ngươi cũng nhất định phải thắng, Miêu Miêu sẽ cổ vũ cho ngươi. "

Niệm Băng cười đáp: " Ta sẽ cố, bất quá, ngươi nếu bằng lòng đưa tiểu sủng của ngươi để ta làm nguyên liệu, có lẽ tỷ lệ thắng của ta sẽ cao hơn một chút. "

Miêu Miêu hoảng sợ, nhìn Niệm Băng cười quái dị mới biết được mình bị đùa, " Niệm Băng ca ca, ngươi thật là xấu, không cho động đến tiểu sủng của người ta, chúng nó đều rất láu lỉnh. Ta đi đây. "

Miêu Miêu đi, Niệm Băng trở lại phòng nghỉ, chín trù sư không hề nói chuyện với nhau, đều tự làm chuyện của mình, Niệm Băng cũng vui vẻ hưởng thanh nhàn, ngồi tiến nhập trạng thái nửa minh tưởng, truy cầu ma pháp là khát vọng lớn nhất của hắn hiện tại, mỗi thời gian đều không muốn lãng phí.

Hi Lạp Đức cùng Miêu Miêu được Ma Soái Hồ Quang mời tới quân doanh nghỉ ngơi, ngồi trong mã xa thoải mái, Hi Lạp Đức nhắm mắt nhớ lại hình dáng món ăn của Niệm Băng khi mở ra, vốn là, hắn cùng nghĩ rằng Niệm Băng chỉ là một đại ma pháp sư, thế nhưng, lúc quang minh quang mang chiếu rọi, hắn lại phát hiện mình đã xem thường Niệm Băng. Băng hỏa đồng nguyên ma pháp sư đã là cực kỳ hãn hữu, sao hắn còn có thể có quang minh lực lượng? Rốt cuộc thì là thế nào? Mình rốt cuộc có nên dựa theo kế hoạch ban đầu mà hạ thủ hắn, khiến hắn vĩnh viễn cũng vô pháp tiếp cận nữ nhi của mình?

Lúc Hi Lạp Đức còn đang tự hỏi, Ma Soái Hồ Quang mở miệng, thanh âm ôn nhu của hắn nghe mặc dù rất thoải mái, nhưng thanh âm như vậy từ miệng của một nam nhân phát ra, dù sao cũng khiến người rất khó tiếp nhận, " Lão Hi! Ngươi nghĩ tên Niệm Băng trù sư thế nào? Ngươi là ma pháp hành gia, hắn tại sao lại sở hữu ba loại ma pháp chứ? Chẳng lẽ trên đại lục có ma pháp sư có thể đồng thời thi triển ba loại ma pháp? Sẽ không phải như vậy chứ. Ta xem, hắn hẳn là một hỏa hệ ma pháp sư, về phần băng cùng quang minh lưỡng chủng ma pháp, hẳn là dùng ma pháp quyển trục thi triển. "

Đọc truyện chữ Full