Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch và Hỏa Diễm Thần Chi Thạch đồng thời phóng ra song song những ánh sáng rực rỡ làm chói lòa cả ánh mắt. Ma pháp trận thật giống như là lời đồn, chỗ trung tâm "mắt trận" nổi lên một màng ánh sáng hai màu lam sắc quấn chặt lấy nhau, quang mang không ngừng lóa lên rồi phun ra nuốt vào. Đột nhiên thế giới xung quanh dường như thay đổi, hai màu hồng lam kia đồng thời biến mất, tất cả đều biến thành màu đen nhạt. Niệm Băng và Hi Lạp Đức đồng thời nhoáng lên một cái, cùng ôm đầu ngã khuỵa xuống đất, trên mặt đều toát ra vẻ thống khổ.
Ma pháp trận trên mặt đất lúc này đã dần dần chuyển thành màu tím nhạt, trong đó mỗi một ma pháp ký hiệu đều chậm chạp xoay tròn vây lấy ma pháp trận vào bên trong, thứ mà trong mắt Niệm Băng và Hi Lạp Đức có thể thấy lúc này chính là thế giới hoàn toàn màu tím, tất cả đều là chân thật nhưng lại giống như hư ảo.
Niệm Băng thở hổn hển không dứt, mồ hôi từng giọt lớn rơi xuống, mặt dù đang trong tình trạng cực kỳ thống khổ nhưng trên gương mặt hắn lại xuất hiện nụ cười hưng phấn, ngay cả Long triệu hoán sư cũng bị hắn tính kế thì hắn làm sao mà không hưng phấn đây?
Trong cơ thể Niệm Băng ma pháp lực vẫn còn nhưng mà tinh thần lực đã bị hút hết, hắn chỉ có thể dựa vào ý thức căn bản của thân thể mà cầm cự. Đối với ma pháp sư mà nói mất đi tinh thần sẽ làm giảm đi lực khống chế đối với ma pháp, nếu tự tiện ngâm xướng chú ngữ rất có thể sẽ bị ma pháp của mình phản lại. Nhưng mà mấy thứ này đối với Niệm Băng mà nói đều không quan trọng, hắn muốn đạt được mục đích của mình bằng con đường ngắn nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhìn thấy Hi Lạp Đức so với mình còn thống khổ hơn, khóe miệng Niệm Băng xuất hiện nụ cười, hắn miễn cưỡng lắm mới lấy lại được bình tĩnh, cố gắng nén vẻ yếu ớt lại để đứng lên, "Không nghĩ tới phải không, Hi Lạp Đức tiền bối?, ta khẳng định là ngài không ý thức được việc ta vẽ ra ma pháp trận này để đối phó với ngài, kỳ thật thời điểm mà ta khắc họa ma pháp trận này, cả ta cũng không thể khẳng định bản thân mình có thành công hay không nữa?".
Lúc ma pháp trận bung ra uy lực chớt nhoáng, Hi Lạp Đức đã ý thức được là không ổn rồi, nhưng có điều lão muốn phản ứng cũng không còn kịp nữa, cảm giác bị kim đâm trong nháy mắt đã truyền vào đại não. Lão lúc nào cũng xuất ra một ít tinh thần cường đại chớp nhoáng dò xét ra bên ngoài, lúc nào cũng khống chế tinh thần lực của mình, thế nhưng lại hoàn toàn bị mất kiểm soát, trong địa não đau đớn kịch liệt rồi ngã khuỵa xuống đất.
Lúc này nghe Niệm Băng nói xong, Hi Lạp Đức đã khôi phục lại một ít thần chí, nhưng chẳng phải là khôi phục lại thực lực, mà bởi vì vài phần tinh thần lực đã hoàn toàn biến mất cho nên đại não ngược lại đã không còn đau nữa, cảm giác hoa mắt chóng mặt không ngừng tập kích mãnh liệt. Hi Lạp Đức có chút hối hận, lão vạn vạn lần không nghĩ tới "cả ngày đánh yến, hôm nay lại bị yến mỗ mắt ".
Hi Lạp Đức miễn cưỡng đứng lên, mắt toát ra vẻ hung ác khi nhìn thấy những đoàn ánh sáng tím chuyển động trong ma pháp trận, thân thể chuyển động một hồi rồi hỏi:" Đây là Cấm Chế Ma Pháp trận trong truyền thuyết?"
Niệm Băng lạnh nhạt cười:" Tiền bối, ngài không nghĩ tới sao? Kỳ thật ma pháp trận này lúc bình thường mà nói tác dụng không phải là quá lớn, nó chỉ có hiệu quả làm ức chế tinh thần lực trong chu vi ngàn trượng mà thôi, chỉ cần đi ra khỏi phạm vi này sẽ tự nhiên hồi phục. Đây vốn là một loại ma pháp trận dùng để áp chế thực lực ma pháp sư, bất quá chỗ tốt nhất của nó là dùng để đối phó với bạch nhân như ngài, bạch nhân trên người không có ma pháp lực, sở trường của ngài là tinh thần ma pháp mà tất cả đều do tinh thần lực biến đổi ra, dưới tác dụng của ma pháp trận này có lẽ tinh thần ma pháp cường đại kia của ngài đã không thể thi triển rồi".
Hi Lạp Đức cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong thân thể, hừ lạnh nói:" Không sai, ta bây giờ quả thật giống như người bình thường, nhưng như ngươi đã nói chỉ cần đi ra phạm vi ngàn trượng thì tinh thần lực của ta sẽ có thể khôi phục lại, ma pháp trận này hạn chế ma pháp của ta nhưng cũng đồng thời đã kiềm hãm ma pháp của ngươi. Ta không tin ngươi bây giờ còn có dũng khí sử dụng ma pháp, không có tinh thần lực khống chế, có lẽ đến lúc đó người chết vị tất đã là ta …ha ha".
Niệm Băng nở nụ cười: "Không sai, ngài nói quả thật rất đúng, bây giờ ta thật sự không dám sử dụng ma pháp, nếu không lỡ có điều gì xấu xảy ra,chúng ta đều sẽ "đồng quy vu tận". Hi Lạp Đức tiền bối, từ trước tới nay ta đối với ngài đều với tâm tư thiện kính, thật không nghĩ rằng bản thân ngài lại có tâm tư muốn giết ta. Lúc đầu nhìn vào vẻ mặt của Miêu Miêu, ta cũng không muốn làm ngài khó xử, nhưng mà ta không muốn sau này lại bị một vị Triệu hoán sư cường đại có khả năng triệu hồi cả rồng truy sát, dù sao vận may không phải bình thường mà có. Tiền bối, ngài hôm nay thua ta là do trong lúc hạ thủ đã nổi lên một tia nhân từ, chúng ta đều đã không còn ma pháp, ta nghĩ có thể bắt đầu ra tay được rồi, dưới đao pháp của ta không biết là ngài có thể kiên trì bao lâu đây? Ngài nên nhớ rõ, ta là một gã trù sư, là trù sư thì thể lực so với ma pháp sư bình thường thường mạnh mẽ hơn rất nhiều".
Hắn đưa Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức cùng Hỏa Diễm Chi Thần Đích Hào Bao lên, hướng về Hi Lạp Đức bước đến một bước. Vào lúc này trong lòng Niệm Băng tràn ngập sát ý, mặc dù Hi Lạp Đức vốn là phụ thân của Miêu Miêu, nhưng mà nếu mình không giết hắn thì hắn nhất định sẽ làm thịt mình, vì để có thể sinh tồn, giết chết đối phương lúc này chính là lựa chọn duy nhất.
Cảm thụ sâu sắc được khí tức của hai thanh thần đao phát ra, sắc mặt của Hi Lạp Đức càng trở nên khó coi. Quả thật đối với Triệu hoán sư mà nói việc đáng sợ nhất chính là bị hạn chế tinh thần lực, chỉ có điều ma pháp hạn chế tinh thần lực vốn căn bản là không tồn tại, chỉ có Cấm Chế Ma Pháp trận trong truyền thuyết mới có thể làm được. Đối mặt với tên gia hỏa mới là đại ma pháp sư vậy mà hắn lại có thể tạo ra loại ma pháp trận thất truyền này, bản thân lão đã xem nhẹ gã khắc tinh của toàn bộ bạch nhân rồi! Một ngày hắn còn tồn tại thì bạch nhân Triệu Hoán sư đều hoàn toàn bị uy hiếp.
Nhưng mà bây giờ Hi Lạp Đức làm gì còn năng lực chống cự đây? Một lượng lớn tinh thần lực đã trôi mất khiến cho thương tổn của lão so với Niệm Băng trầm trọng hơn rất nhiều. Niệm Băng vẽ ra cái ma pháp trận kia vốn cũng đã hao mòn một lượng cực lớn tinh thần lực, nhưng mà đối với hắn mà nói thì mất đi tinh thần lực cũng không phải là hạn chế quá lớn. Nhưng Hi Lạp Đức lại không giống như vậy, là Triệu hoán ma pháp sư nên tinh thần lực chính là mệnh mạch, bất luận là với Triệu hoán thuật hay các loại ma pháp khác đều cũng phải cần lấy tinh thần lực làm cơ sở.
Niệm Băng đột nhiên cười nhẹ một cái, dừng lại:"Tiền bối, ta nghĩ nếu ngài trước khi chết cũng không biết ma pháp trận này là cái gì, thì ngài cho dù xuống địa ngục cũng sẽ tiếc nuối lắm a! Ma pháp trận này vốn là một Thượng Cổ Ma Pháp trận, là ta vô tình tìm được trong một quyển điển tịch. Thời điểm khi ta bắt gặp được cái ma pháp trận này thì nó đã không còn được đầy đủ nữa rồi, trong đó điểm thiếu hụt quan trọng nhất chính là bộ phận khởi động. Ta suy nghĩ sắp xếp vô số lý luận, cuối cùng mới phát hiện ra loại ma pháp trận này cần phải cân bằng trạng thái ma pháp nguyên tố mới có thể khởi động, mà ta lại là Băng Hỏa Đồng Nguyên cho nên vừa vặn có thể đạt đến loại trình độ đó. Bất quá ma pháp trận này hấp dẫn ta chính là tính chất đặc biệt và phức tạp của nó, khi bắt đầu ta không nghĩ sẽ sử dụng tới vì hạn chế tinh thần lực đối với ta cũng là một việc chẳng có lợi lộc gì. Nhưng mà vừa rồi khi ngài muốn giết ta, ta đột nhiên nghĩ tới nó, cái ma pháp trận này không hẳn là khắc tinh của Triệu hoán sư như ngài đâu? Chỉ cần ngài không thi triển Triệu hóan thuật trước khi xâm nhập vào bên trong ma pháp trận này, thì tất cả đều trở nên dễ dàng rồi. Thỉnh ngài nhớ kỹ cho, ma pháp trận này có tên gọi là " Vĩnh Hằng Đích Thụy Miên" (Tinh thần đang ngủ say). Tiền bối, ngài yên tâm, ta sẽ tận lực chiếu cố cho Miêu Miêu, có chuyện ta cần phải nhắc lại cho ngài biết, ta đối với Miêu Miêu căn bản không có một chút tình cảm như ngài tưởng tượng đâu, ta chỉ xem nàng là muội muội mà thôi", vừa nói dứt, thanh đao trong tay hắn đã vung lên. đích
thụy miên
"Chờ một chút". Hi Lạp Đức đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể suy yếu của lão muốn ngã về phía sau lẫn tránh, nhưng bởi vì tinh thần lực suy yếu nên không thể dùng sức được, thân thể của lão quả thật so với Niệm Băng còn kém xa. Niệm Băng ngước nhìn Hi Lạp Đức, hắn lúc này cũng chẳng cần phải vội, dù sao thì sau khi giết xong Hi Lạp Đức hắn cũng không quay về Tháp Lỗ thành nữa, bởi vì hắn không biết phải đối mặt với Miêu Miêu như thế nào, suy cho cùng hắn đã từng mất đi phụ thân nên hiển nhiên là biết sự thống khổ tột cùng đó. Nhưng mà bây giờ tình thế bức bách, hắn thật sự không làm như vậy thì không được. Không giết người thì sẽ bị người giết, giữa hai việc đó mà chọn một thì căn bản là không cần suy nghĩ nhiều lắm.
Hi Lạp Đức nhìn thấy động tác của Niệm Băng đã tạm thời ngừng lại thì cười mếu nói:" Tiểu tử, ngươi so với ta nghĩ còn thông minh hơn, tâm cơ lại càng thâm trầm. Ma pháp đích xác là không giống như vũ kĩ, dưới tình huống đặc biệt thì dù có mạnh hơn ma pháp sư cũng đành thất bại. Bất quá ma pháp trận này cũng không phải là không có khuyết điểm. Ta nghĩ phạm vi không chế của nó không có rộng lớn như ngươi nói đâu, hơn nữa nếu ta là ma pháp sư giống ngươi, bằng vào cường đại ma pháp lực ta hoàn toàn có thể từ ma pháp trận này mà lao ra, đạt tới cảnh giới ma tầm sư. Cho dù là không có tinh thần lực cũng không hoàn toàn là không có phương pháp khống chế ma pháp lực, ma pháp trận này của ngươi từ một góc độ nào mà nói thì gần như hoàn toàn dùng để đối phó đám Triệu hoán sư chúng ta. Thẳng thắn mà nói nếu ta không chết, ta có thể được gần gủi âu yếm vợ con. Nếu bây giờ ngươi buông tha ta, ta thề sẽ không làm tổn thương ngươi, bây giờ không, sau này cũng không…, thế nào?"
Dưới nguy cơ bị đe dọa đến tính mạng, Hi Lạp Đức đành chịu khuất phục, lão cũng không phải là người sợ chết, nhưng lão không muốn thê tử của mình mất đi trượng phu, nữ nhi thì mất cha. Nghĩ đến hình dáng bi thương của nương tử và nữ nhi, lão không thể không khuất phục trước Niệm Băng. Là một Long triệu hoán sư cao ngạo, đây là lần đầu tiên trong đời Hi lạp Đức nhận thua.
Niệm Băng nhất thời ngây ngốc, Hi Lạp Đức không hổ là cường giả đã đạt tới cảnh giới ma tầm sư, hắn nói thật không sai, cự li ngàn trượng theo như lời mình nói lúc trước chẳng qua chỉ là một chuyện cười mà thôi. Dựa vào pháp lực Băng Hỏa Đồng Nguyên hiện tại của mình thì căn bản là không đủ chống đỡ một khoảng cách xa như vậy, bây giờ khả năng khống chế ma pháp trận này của mình kể ra thì cũng khoảng trong chu vi mười trượng. Hơn nữa Hi Lạp Đức có bị thê thảm thì cũng chỉ rất ngắn ngủi, Long Trí đã từng nói qua cho Niệm Băng rằng ma pháp trận này đối với ma pháp sư đã ngoài cảnh giới ma tầm sư hoàn toàn không có hiệu quả, bởi vì đạt tới ma đạo sư cảnh giới thì mất đi tinh thần lực mặc dù không thể hoàn toàn khống chế ma pháp, nhưng khống chế phương hướng của ma pháp thì vẫn có thể làm được. Chỉ cần hủy đi ma pháp trận, hoặc là giết hết toàn bộ địch nhân thì mọi thứ đều chẳng còn ý nghĩa, nếu không là như thế thì dựa vào ma pháp trận này Niệm Băng đã sớm đi tính sổ với Băng Tuyết nữ thần tế tự rồi.
"Tiền bối, dựa vào cái gì để cho ta tin tưởng lời ngài nói đây? Cứ coi như ngài là một người giữ chữ tín đi, nhưng thứ trò chơi văn võ này là thứ rất dễ dàng lừa gạt trẻ con. Ngài chỉ nói là ngài không giết ta, nhưng ngài không có nói tộc nhân và sủng vật của ngài không giết. Là một Triệu hoán sư cường đại, ngài có nhiều phương pháp để đối phó với ta lắm. Ta thì chỉ có một mình, lại là một tiểu ma pháp sư, một tiểu trù sư cho nên ta không dám mạo hiểm". Niệm Băng nhìn Hi Lạp Đức, dưới tình huống đối phương không có uy hiếp mình nên hắn đã nói ra những lời tận đáy lòng. Vì sinh mệnh của chính mình nên bây giờ giết người diệt khẩu là biện pháp tốt nhất. Suy cho cùng thời điểm hắn và Hi Lạp Đức rời đi, căn bản là không có người nào bắt gặp, chỉ cần giết Hi Lạp Đức xong rồi rời xa Tháp Lỗ thành, nếu có người nào hoài nghi hắn thì cũng không có chứng cứ.
Hi lạp Đức giận xì khói nói:" Ngươi nghi ngờ ta thất tín sao? Ta là người như thế nào? Làm sao có thể làm ra loại chuyện hèn hạ như thế?".
Niệm Băng ung dung đáp lại:" Cái này gọi là thế sự khó liệu, lúc trước ta từng liều chết cứu Miêu Miêu, nhưng hôm nay không phải là ngài muốn giết ta sao? Tâm tư của ngài quả thật có thể biến hóa rất nhanh, ta lại không muốn mang sinh mệnh của mình ra làm trò đùa. Như vậy đi, ngài thề là trong thời gian ngài còn sống thì không dùng bất cứ thủ đoạn nào trả thù ta, làm thương tổn đến ta, nếu không thì bộ tộc bạch nhân sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, như vậy ta mới có khả năng tin tưởng được".
Hắn biết rất rõ đối với mấy người bạch nhân Triệu Hoán ma pháp sư mà nói, lời thề làm cho bọn họ chịu chút ít cái gì gọi là trời phạt đều chẳng có hiệu quả gì, bọn họ vốn đã hận ông trời thấu xương rồi nên tử huyệt của Hi Lạp Đức chính là nằm trên người tộc nhân hắn.
Hi Lạp Đức sắc mặt đại biến: "Niệm Băng, ngươi tàn nhẫn lắm! Hảo, hảo, hảo, bất quá ngươi nên cẩn thận một chút, một người quá hèn hạ sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu".
Niệm Băng lại cười, nụ cười lạnh như băng: " Ta không biết là ta có chỗ nào hèn hạ? Ta chỉ muốn bảo vệ mình tốt hơn, chẳng lẽ điều này cũng có gì sai sao? Ta cần phải nói rằng ta còn có rất nhiều việc muốn làm. Tiền bối, ta còn muốn quay về Tháp Lỗ thành tham gia trận đấu cuối cùng, xin ngài thề nhanh một chút đi." Hắn nở thêm nụ cười, lúc này trong lòng hắn hoàn toàn thanh thản, có thể không giết Hi Lạp Đức hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Hi Lạp Đức oán hận hừ một tiếng, nắm đấm chỉ lên trời, trầm giọng nói:" Ta Hi Lạp Đức xin thề, nếu hôm nay Niệm Băng không thương tổn đến ta. Trong thời gian ta còn sống sẽ không dùng bất cứ thủ đoạn hay phương pháp nào thương tổn đến hắn, nếu làm trái lời thề này hãy để cho bộ tộc bạch nhân duy nhất trong lịch sử của ta hoàn toàn biến mất ". Trong quá trình phát thệ, thanh âm của lão không ngừng run rẩy, có thể thấy được trong lòng lão sự phẩn nộ đã đạt tới cực điểm.
Niệm Băng trong lòng đắc ý không nguôi, có thể làm cho một Long triệu hoán sư thề độc không thương tổn đến mình e là chưa từng có ai làm được.
Đương lúc hắn chuẩn bị thu đao để giải trừ ma pháp trận, dị biến đột nhiên xảy ra, sơn động rung lên kịch liệt, thanh âm ầm ầm vang lên không dứt, ánh sáng màu tím của ma pháp trận bốc lên tận trời. Trong phút chốc cả sơn cốc đều bị màu tím bao phủ hết, lúc này đây uy lực của ma pháp trận thật sự là lan xa tới ngàn trượng, nhưng chỉ tồn tại trong nháy mắt. Do ma pháp trận biến mất nên Niệm Băng và Hi Lạp Đức đã cảm giác được tinh thần lực đã bắt đầu khôi phục. Mặt đất đột nhiên nứt ra, từng vết nứt thật lớn trải dài cả sơn cốc, khí tức màu đen xám phóng vút lên cao, từng cổ rồi lại từng cổ tà khí lạnh như băng lan tràn ra ngoài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 202: Cổ ma pháp trận Vĩnh Hằng Đích Thụy Miên ( Thượng )
Chương 202: Cổ ma pháp trận Vĩnh Hằng Đích Thụy Miên ( Thượng )