Đột nhiên Niệm Băng chấn động toàn thân, trong nháy mắt có chút ảnh hưởng mơ hồ, thông qua thiên nhãn gặp lại, dĩ nhiên hoàn toàn do tinh quang ngưng kết mà thành chính mình, hắn đang kinh ngạc, tiên thiên khí được hắp thụ trong cơ thể hắn đột nhiên bắt đầu tách khỏi cơ thể, cả những cái mới hấp thụ cũng không ngoại lệ, Niệm Băng hoảng sợ, dù đang muốn giải trừ cảnh giới kì diệu này, nhưng hắn lại phát hiện, tinh thần lực của mình bị nhốt kín trong thiên nhãn huyệt, tạm thời không thể khống chế cơ thể, dù là muốn thông qua linh côi kêu gọi Áo Tư Tạp hỗ trợ cũng không làm được.
Tiên thiên khí điên cuồng tuôn ra, làm cho Niệm Băng có cảm giác, hơi thở của mình không ngừng yếu đi, cảm giác kì diệu đến từ tiên thiên cảnh giới không còn nữa. Nhưng quái dị hơn là, khi hấp thụ tinh hoa trời đất Áo Tư Tạp cũng không phát hiện ra tình huống của Niệm băng bây giờ, mà ma pháp lực trong cơ thể Niệm Băng cũng không bị ảnh hưởng khi tiên thiên khí rút ra, vẫn vận chuyển như trước.
Hơi thở Niệm Băng cũng theo tiên thiên khí rời khỏi cơ thể, cảm giác hít thở không thông không ngừng truyền đến, Niệm Băng chỉ cảm thấy thân thể mình chợt nóng chợt lạnh, tựa hồ như cảm giác lần đầu tiên bị chôn sâu dưới đất, chỉ có điều, cảm giác này mạnh mẽ vô cùng, cực nóng, cực lạnh khiến cho huyễn tượng hiện ra trong đầu hắn, nhưng quái dị là lúc này đầu óc hắn vẫn thanh tỉnh. Thông qua thiên nhãn huyệt, có thể gặp lại tinh quang ngưng kết như trước. Thân thể của tinh quang tạo thành ngoại trừ ngực xử ngưng kết huyền nguyệt là màu trắng, còn mọi chỗ khác đều màu vàng. Màu vàng nhàn nhạt tản ra hào quang nhu hòa, tại thiên nhãn huyệt quan sát xuống, có vẻ còn rõ ràng hơn.
Tiên thiên khí bị rút ra ngoài cơ thể như tơ, hóa thành từng đạo bạch quang nhập vào tinh quang ngưng kết trong thân thể. Tiên thiên khí màu trắng kia cùng tinh quang ngưng kết là lúc tiếp xúc với cơ thể. Từng đạo tinh quang thiêu đốt mà dậy, thế nhưng tiên thiên khí màu trắng này luyện hóa, sau khi tiên thiên khí luyện hóa biến thành khí lưu màu vàng nhỏ hơn trực tiếp dung nhập tinh quang kia mà ngưng kết thành cơ thể.
Hơi thở trong cơ thể ngày càng yếu. Kích thích tinh thần lực của Niệm Băng thật lớn, các loại tia sáng kì dị không ngừng long lánh trước mắt hắn, hắn liều mạng muốn khống chế tinh thần lực thoát ra khỏi thiên nhãn huyệt, nhưng thiên nhãn huyệt lại giống như một nhà tù giam chặt tinh thần lực, phảng phất bên ngoài thiên nhãn huyệt thì lại muốn chui vào, kịch liệt làm cho tinh thần lực của Niệm Băng không ngừng chuyển động. thiên nhãn huyệt thấy lại hào quang, nhưng vì tinh thần lực đang thống khổ nên khi bốc lên trở nên rõ ràng hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
NIệm Băng không rõ tại sao lại thế này. Việc tinh thần lực đấu tranh thật sự thống khổ, hắn tận lực đem tinh thần lực của mình ngưng kết một chút, không ngừng đánh sâu vào thiên nhãn huyệt. Muốn một lần nữa khống chế thân thể mình. Vì khó mới có thành tựu ngày hôm nay hắn tuyệt không nghĩ tới vì tẩu hỏa nhập ma mà mất đi tất cả.
Nhưng thiên nhãn huyệt chắc chắn đã vượt qua phỏng đoán của Niệm Băng. Không gian xung quanh mưa lất phất khiến cho hắn phảng phất nhớ lại thời gian linh hồn và thân thể chia lìa, cũng không thống khổ như thế này. Hoàn cảnh như địa ngục khiến cho Niệm Băng như phát điên, nếu không phải từ nhỏ hắn đã rèn luyện tính kiên nhẫn thì có lẽ đã không chịu được thống khổ như thế.
Rốt cục, một hơi thở đã thoát ra được khỏi cơ thể Niệm Băng, trong tích tắc, thống khổ trong cơ thể Niệm Băng nháy mắt đã lên đến đỉnh điểm, tinh thần lực phảng phất bộc phát bình thường, trong lúc thống khổ kịch liệt đồng thời phóng thiên nhãn huyệt đi khắp mọi ngóc ngách, thế nhưng tinh thần lực cũng mãnh liệt trở về tràn ngập. Chợt tốc độ của tinh thần lực quay trở về nhanh hơn, ở giữa thiên nhãn huyệt ngưng kết một chút, Niệm Băng chỉ thấy tinh thần lực của mình phát ra một tiếng nổ ầm ầm. Ngay sau đó, hắn không còn ý thức được nữa.
Mặc dù mất đi tri giác, nhưng trong tiềm thức của Niệm Băng lại cảm thấy thoải mái dị thường, cũng không phải thật sự thư thái, mà bởi vì trong thời gian ngắn mất đi ý thức, hắn không cảm thấy thống khổ, thoát khỏi thống khổ mãnh liệt. Thân thể đúng là thoải mái. Niệm Băng bây giờ thậm chí không muốn có lại tri giác, ít nhất như vậy hắn cũng không phải chịu nỗi thống khổ của thể xác.
Nhưng hắn chỉ mất đi tri giác trong ngắn ngủi vài giây, một lần nữa thông qua thiên nhãn huyệt hắn thấy rõ hết thảy thế giới bên ngoài, hắn kinh ngạc phát hiện, thông qua thiên nhãn huyệt của mình thấy hết thảy bên ngoài, chỉ cần vừa có chút ý niệm, tinh thần lực dường như có thể theo thiên nhãn huyệt tuôn ra ngoài. Ngưng thần bên trong, hắn càng kinh ngạc những chuyện đã xảy ra, tinh thần lực vốn ở bên trong thiên nhãn huyệt lúc này đã biến thành một người chỉ nhỏ khoảng một tấc, đang mở ra song chưởng hai bên, thân thể màu trắng thẳng đứng trôi lở lửng trong thiên nhãn huyệt, năng lượng hình tiểu nhân kia là chính mình hay sao?
Vừa có ý niệm, thân ảnh màu vàng nhỏ bé ấy do tinh thần lực ngưng kết mà thành kia nâng cánh tay phải lên, kì dị là chính Niệm Băng cũng nâng cánh tay phải của mình lên, căn bản là cùng lúc, động tác của thân thể và tinh thần hoàn toàn có dũng khí như nhau. Linh quang chợt lóe, Niệm Băng mờ mờ hiểu ra, tinh thần lực của chính mình vừa tiến vào một cảnh giới mới.
Năng lực của thiên nhãn huyệt hiển nhiên là tăng lên. Mỗi một người, bất luận như thế nào khống chế thân thể của mình, phản ứng của thân thể cùng tinh thần đều có một khe hở thời gian ngắn ngủi, mặc dù thời gian đối với người bình thường mà nói có thể xem nhẹ, nhưng đối với một gã ma pháp sư hoặc là một người có võ thuật mà nói thì vô cùng quan trọng, nhất là thời điểm khống chế mà pháp và đấu khí, một chút chênh lệch đều có thể sinh ra hậu quả không mong muốn. Niệm Băng lờ mờ cảm giác được, tựa hồ mình chỉ hiểu được mặt ngoài của hiện tượng, tiểu nhân tinh thần lực ngưng kết mà thành này tuyệt không thể chỉ đơn giản như vậy.
Thống khổ đã biến mất, Niệm Băng trở nên thong dong hơn rất nhiều, hơi thở trong cơ thể như trước không có gì tồn tại, nhưng hắn cũng phát hiện, cơ thể mình không có gì là không khỏe, chỉ phảng phất dường như thân thể không còn là của chính mình nữa. Ngưng thần nhìn ra, thông qua thiên nhãn huyệt hắn lại thấy hết thảy bên ngoài, người giống hắn do tinh quang tạo thành vẫn lẳng lặng trôi lơ lửng như trước, chỉ có điều, lúc này khe hở của không gian tinh quang đã không thấy, mà bạch quang của huyền nguyệt ngưng kết thành đã biến thành một điểm sáng màu trắng, nhìn thấy điểm sáng phía dưới ngực một chút, Niệm Băng đột nhiên sinh ra cảm giác kì dị, hắn nghĩ gì, nhưng không thể biết được, hắn chỉ thấy vị trí của cái điểm màu trắng kia thật kỳ diệu, tựa hồ có liên quan trọng yếu tới việc tu luyện của mình.
Niệm Băng không ngừng tự hỏi hết thảy những gì phát sinh trước mắt mình, thân ảnh màu vàng kia đột nhiên càng lúc càng lớn, hắn tập trung tinh thần nhìn lên, mới phát hiện ra cũng không phải thân ảnh lớn, mà nhìn gần tựa hồ như chính mình. Đột nhiên trong nháy mắt thân ảnh màu vàng kia tăng tốc trong nháy mắt, không đợi Niệm băng có phản ứng, hắn đột nhiên cảm giác được một sự va đập mạnh mẽ.
Ầm một tiếng, thân thể của mình dường như phảng phất bay lên, một lượng tiên thiên khí giống như nước biển chảy vào trong cơ thể hắn.
Áo Tư Tạp vốn phân tán trong năng lượng màu xám trong cơ thể Niệm Băng nhưng đột nhiên bị tiên thiên khí dũng mãnh điên cuồng bức áp, trong nháy mắt buộc thu hồi vào trong tâm tạng. Trong cơ thể Niệm Băng nhanh chóng hình thành một thế giới màu vàng, thiên nhãn huyệt từ mi tâm truyền đến một trận thanh lương, Niệm Băng nhìn vào điểm sáng mãnh liệt trong cơ thể mình rồi bất ngờ trầm xuống. Trong chớp mắt đã phá tan thiên nhãn huyệt vây quanh.
Niệm Băng chợt nhớ đến Áo Tư Tạp muốn hỏi hắn có tổn hại gì hay không, nhưng hắn phát hiện, sau khi tinh thần lực của mình biến thành hình thái mới mặc dù có năng lực khống chế thân thể của mình, nhưng không thể liên lạc với Áo Tư Tạp như trước.
Hàn quang chợt lóe, điểm sáng kia bất chợt quay lại, hướng về phía thân ảnh màu vàng mới tạo thành phóng tới. Ở phía dưới ngực một chút, hào quang màu trắng bỗng dừng lại trong sát na rồi điên cuồng tuôn vào trong cơ thể Niệm Băng, tiên thiên chi khí phảng phất như tìm được lối thoát hướng điểm bạch nhũ kia lao tới. Niệm Băng cảm thấy trên ngực tựa hồ như có một toà đại sơn đè lên đến không thở nỗi. Hắn cảm nhận được một lượng lớn tiên thiên chi khí nhưng lại không biết chúng từ đâu mà có, tuy nhiên đồng thời hắn cũng phát hiện lượng tiên thiên chi khí này cùng thân thể hoàn toàn không xảy ra xung đột. Điểm bạch nhũ kia dường như chứa đựng một không gian vô tận, bất luận có bao nhiêu tiên thiên chi khí mạnh mẽ tuôn vào cũng đều có thể nhất nhất hấp thụ. Đột nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu, rốt cục Niệm Băng cũng hiểu được cái cảm giác kia từ đâu mà đến. Vui mừng đến phát điên lên, trong lòng hắn không khỏi thầm hét lên sung sướng: "Thể chất của ta thật sự là rất tốt a, như vậy cũng được sao?"
Áp lực cực lớn không hề khiến cho hắn có cảm giác gặp nạn gì, Niệm Băng tập trung toàn bộ tinh thần lực của mình, thúc giục ma pháp lực chuyển động nhanh hơn, cố gắng chống đỡ cái áp lực thật lớn kia, xương cốt trong ngực hắn tựa hồ giãy chuyển động không ngừng phát ra tiếng lách cách, Niệm Băng cảm thấy hân hoan, thiên khí khổng lồ đối với hắn hoàn toàn không trở thành gánh nặng, bây giờ hắn chỉ sợ không đủ tiên thiên khí mà thôi. Hắn âm thầm cầu mong cho cơn bão này mãnh liệt hơn nữa.
Tiên thiên khí phảng phất nghe được Niệm Băng kêu gọi, tốc độ càng nhanh hơn, sinh ra áp lực ngày càng lớn, ma pháp lực của Niệm Băng mặc dù có thể phá giải tác dụng đó, nhưng thân thể hắn lại run rẩy không ngừng. Nếu lúc này có ai nhìn thấy hắn, nhất định sẽ rõ ràng thấy hắn đang kịch liệt run rẩy.
Ngay lúc đó, trước ngực Niệm Băng có một điểm bạch nhũ chói sáng, lóe ra hào quang vàng nhạt lúc sáng lúc tối.
Niệm Băng đang đợi, chờ đợi thời khắc kia đến. Bởi vì áp lực cực lớn, từng lỗ chân lông đều có tơ máu chảy ra. Kỳ thật, hắn cũng không biết, lúc này mình đang ở giai đoạn hết sức nguy hiểm. Người bình thường muốn đột phá cảnh giới như hắn, ít nhất đã tu luyện ngoài năm mươi năm, chẳng những phải cương hóa thân thể, mà còn phải cường hóa tinh thần lực. Mà hắn dưới cơ duyên xảo hợp, được thiên thời địa lợi. Dưới tác dụng của thiên nhãn huyệt, hắn có năng lực hấp thụ tinh hoa trời đất, là tiên thiên khí tinh khiết nhất a! Nhưng, nếu hắn chỉ là người bình thường, đột nhiên sinh ra lượng tiên thiên khí khổng lồ như vậy, thân thể tất sẽ bị tan thành trăm mảnh. Đừng nói là thực lực, cả tính mạng cũng không có khả năng bảo toàn.
Có lẽ, thật sự giống như Niệm Băng tưởng tượng, thể chất của hắn vốn rất được rồi, lúc trước, vì bảo vệ Thất Long vương suýt nữa mất mạng khiến cho hắn cùng long phách Áo Tư Tạp dung hợp, hoàn toàn cải tạo cải tạo thân thể con người yếu ớt của hắn, lại khiến cho hắn có được khí lực của loài rồng, mới có thể duy trì được lượng tiên thiên khí lớn như vậy. Đồng thời thiên nhãn huyệt tiến hóa đã khiến cho hắn có thể nhận được tiên thiên khí vào trong tinh thần lực, khiến cho hắn có thể thanh tỉnh điều khiển ma pháp lực của mình chống đỡ thân thể.
Thiên nhãn huyệt lúc này có khả năng nhìn thấy, dù chỉ là một mảnh màu vàng, có khả năng cảm nhận được lượng tiên thiên khí vô cùng khổng lồ, toàn thân Niệm Băng đều đang run rẩy, kinh mạch toàn thân như bị vặn vẹo, bóp méo, máu trong cơ thể dường như đã ngưng lưu thông. Lượng tiên thiên khí thật lớn kia, nhằm điểm bạch nhũ hướng đến, trong khoảnh khắc khiến nó như biến thành màu vàng.
Cuối cùng, Niệm Băng cũng nhận thấy tinh thần lực mạnh mẽ không thể nhận được áp lực lớn như vậy nữa, luồng tiên thiên khí bắt đầu yếu dần, nhưng, cảm giác đè nén ở ngực hắn vẫn không giảm, trái lại còn tăng thêm, thân thể NIệm Băng thống khổ đứng lui lại, tiên thiên khí còn lại trong cơ thể xoay tròn một vòng, hóa thành mũi nhọn, cuối cùng hướng ngực hắn điên cuồng chảy vào.
Ca sát một tiếng, một thanh âm đổ vỡ vang lên, thân thể Niệm Băng đột nhiên dừng lại, nhanh chóng ấn xuống, khỏa kim sắc thái dương trước ngực hắn liên tiếp bảy lần từ kim chuyển bạch rồi lại từ bạch chuyển kim. Thân thể Niệm Băng lơ lửng, ầm một tiếng, điểm bạch nhũ vụt bay tứ tán vào không trung như những ánh sao phát ra những tia sáng nhu hoà. Tại giờ khắc này, vầng hào quang đã yếu đi rất nhiều, kim quang bao trùm không gian trong vòng một trượng đã bị thất thải quang mang ngăn cản dần thu về. Hắn dần đứng lên, đôi mắt mấp máy chậm rãi mở ra, hai đạo kim quang bắn ra từ đôi mắt màu lam, tại mi tâm, thiên nhãn huyệt thật sự trở thành một con mắt có quang mang màu bạc, nơi đồng tử loé ra hai tia tử quang (tử còn có nghĩa là màu tím) yêu dị. Ngay lúc này, hắn chợt phát hiện quần áo trên người đã hoàn toàn biến mất, dưới ngực khoảng một tấc có một vòng kim quang bằng nắm tay đang dần co rút lại đến khi bằng một cái móng tay mới dừng lại, tuy nhiên trước khi co rút lại, nó đã lướt qua thái dương lưu lại một vân sáng kì dị phảng phất như từ thái dương bắn ra, vân lộ rất nhỏ nhưng lại phát ra ánh sáng lóng lánh, trước ngực Niệm Băng như được bao phủ một vầng hào quang. Hào quang chợt loé, một đạo kim quang bắn ra rồi lập tức tụ lại trong không trung ngoài mười trượng. Đến khi biến thành dòng năng lượng mảnh như kim châm có thể xuyên thấu hết thảy mởi dần biến mất.
Hợp quang trong mắt Niệm Băng dần giảm đi, màu thái dương trước ngực Niệm Băng đã ảm đạm đi nhiều, thiên nhãn của mi tâm chầm chậm đóng lại, cuối cùng chỉ chừa lại một điểm sáng to bằng hạt đậu. Hắn nở nụ cười, nụ cười hưng phấn xuất phát từ nội tâm, thành công rồi, mình thật sự đã thành công, thất đại khiếu huyệt thật là huyền bí, nhưng thời gian mở ra như thế, thì phải là lệ trung huyệt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 319: Thất đại khiếu huyệt chi nhị (Thượng)
Chương 319: Thất đại khiếu huyệt chi nhị (Thượng)