DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 366: Tử vong trung đích trọng sinh (Thượng)

Phượng Nữ thản nhiên cười, nói: "Linh nhi, hãy tin Niệm Băng, vì chúng ta, vì phụ mẫu mà chàng vẫn nhớ thương, chàng nhất định sẽ trở về. Dù cho chàng không trở về, lòng chúng ta chẳng lẽ sẽ thay đổi sao? Sẽ có một ngày nào đó, chúng ta giúp Niệm Băng hoàn thành tất cả những tâm nguyện của hắn, sau đó mang bá phụ, bá mẫu tìm một chỗ ẩn cư, chờ hắn, vĩnh viễn chờ hắn." Trong các nàng cũng không có ai không muốn đợi, bởi vì các nàng đều minh bạch, bất luận ai trong các nàng, đều không thể quên đi được tình cảm khắc cốt ghi tâm này. Trong ba người, cảm tình cùng Niệm Băng ít nhất hẳn là Long Linh, nàng cơ hồ chưa từng cùng Niệm Băng chân chính ở một chỗ, thế nhưng, khi Niệm Băng lần cuối cùng phóng thích tinh thần lực cũng không quên nàng, dùng phần năng lượng cuối cùng truyền tống từ cự ly xa, giọt thiên sứ chi lệ kia đã khiến nàng cảm nhận sâu sắc cảm tình của Niệm Băng đối với mình, như vậy đã là đủ rồi.

Đỉnh Lục sơn như một chiếc nón cực lớn rỗng ruột, mang hình thái của một ngọn hỏa sơn, chung quanh rất yên tĩnh, rất khác biệt với màu xanh của núi, sâu dưới lòng chiếc nón trăm trượng, chung quanh đều là màu xám, ngay bầu trời phía trên đỉnh núi cũng không ngoại lệ..

Phía trên lòng nón, nổi lơ lửng một thân ảnh, một vòng sóng gợn tử vong không ngừng từ đạo thân ảnh đó khuếch tán ra ngoài, từng đạo đạm hôi sắc quang mang đều đặn chậm rãi, nhìn qua thì thấy năng lượng ba động trong không khí hết sức hài hòa, đối với Thần Chi đại lục thì đây cơ hồ là một kỳ tích. Nếu hiện tại có ai có thể dùng tinh thần lực dò xét năng lượng nguyên tố trên bầu trời, sẽ thấy ngay, nơi tử vong khí tức biến thành vô hình, một lát sau sẽ tụ lại, trên mỗi hắc ám nguyên tố tràn ngập tử vong, kéo theo thủy, hỏa, thổ, phong, không gian, quang minh mỗi loại một nguyên tố, rồi dung hợp với thân hình kia. Không có một hắc ám nguyên tố nào tay không mà về. Lấy Lục sơn làm trung tâm, vì lượng ma pháp nguyên tố biến mất quá lớn, cho dù là ở phía ngoài cách đó không xa còn có ma pháp phong bạo, nơi này cũng vẫn là tĩnh lặng, mà tất cả, đều là vì thân ảnh cao lớn trong không trung kia.

Gợn sóng tử vong rốt cục cũng đình chỉ, một lúc lâu sau, trên thân ảnh trong không trung kia xuất hiện biến hóa, một đôi mắt đen láy, chậm rãi mở mở ra. Đó là một đôi mắt rất bình thường, trong ánh mắt ngoại trừ bình tĩnh thì cũng chỉ là bình tĩnh. Không có một tia năng lượng khí tức ba động. Đôi mắt đen của hắn dần dần trở nên thâm thúy.

"Nàng trao cho ta hết thảy, xem ra, ta thật sự sống lại rồi. Mặc dù còn không hoàn toàn, nhưng cũng là một sự khởi đầu rất tốt." Trên mặt lộ ra tiếu ý nhàn nhạt, Niệm Băng lầm bầm nói. Nhìn mây đen xa xa trên bầu trời, trên da thịt trắng nõn của hắn nổi lên một tầng hôi sắc lờ mờ. Hôi sắc chợt lóe lên rồi biến mất, mọi thứ lại khôi phục bình thường. Giơ tay lên. Khẽ vuốt ve một vệt màu xám nơi mi tâm, tiếu ý trên mặt hắn càng đậm, "Nguyên lai, lĩnh vực chân chính ở chỗ này."

Tay trái nhấc lên, một đạo hắc sắc quang mang từ trong cơ thể hắn lao ra, lẳng lặng trôi nổi trước mặt hắn. Trên mũi đao hẹp mà dài tản ra một tầng văn lộ màu đỏ sậm, hắc sắc bảo thạch trên chuôi đao đã biến thành ám hồng sắc, phệ huyết khí tức vô cùng bá đạo.

"Ra đi, ta nghĩ, chúng ta cũng nên nói chuyện một lần cho ra nhẽ." Niệm Băng bình tĩnh nói với Phệ Ma đao. Phảng phất như hắn đối mặt không phải một thanh đao, mà là một người.

Một đạo hắc sắc thiểm điện từ chuôi đao lao ra. Đao, vẫn lơ lửng chỗ đó như trước, mà trước mặt Niệm Băng, lại xuất hiện một Niệm Băng toàn thân hắc y, hắn nhìn Niệm Băng toàn thân xích lõa, gật đầu, nói: "Ngươi rốt cục cũng biết."

"Ta cũng nên biết." Niệm Băng nở nụ cười, ánh mắt hắn rất nhu hòa.

"Đúng vậy! Ngươi cũng nên biết. Bất quá, ta thật sự không ngờ, kẻ ta lựa chọn kế thừa phệ ma lại cường đại như vậy, không, phải nói là, nhanh trở nên cường đại như vậy. Cũng chỉ có ngươi, người có hắc ám chân chính mới có thể xứng với chuôi Phệ Ma đao này, không phải sao?"

Niệm Băng mỉm cười đáp: "Ngươi nói sai một chút rồi, ta cũng không phải người nắm giữ hắc ám chân chính, ta nắm giữ, chỉ là bí mật của tử vong mà thôi, tử vong cùng hắc ám, cũng không phải là một khái niệm, không nên quên thân phận của ta, ta chỉ là một ma pháp sư, không, phải nói là một ma pháp trù sư, có thể nói cho ta biết mọi chuyện phát sinh trước đây không? Ta rất muốn biết về chuyện của ngươi, Hắc Vũ Hoàng các hạ."

Đúng vậy, ám ảnh khôi lỗi kia của Niệm Băng chính là Hắc Vũ Hoàng, sau khi Niệm Băng tiến nhập hắc ám lĩnh vực chân chính, đã hoàn toàn minh bạch điểm này. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Thần sắc của Hắc Vũ Hoàng rất bình tĩnh, "Đương nhiên có thể, hiện tại, ngươi chẳng những là chủ nhân của Phệ Ma đao, đồng thời, cũng có thể nói là chủ nhân của ta. Lúc đầu, trong bảy người chúng ta, chỉ có ta là một trường hợp đặc biệt, bởi vì, ta vốn không phải tu luyện giả trên Ngưỡng Quang đại lục, Thần Chi đại lục này, là nơi ta từng sinh sống, chính vì ta là từ phiến đại lục này mà đi ra, cho nên, ta mới biết được sự trân quý của lực lượng, mới hiểu được thực lực chính là đạo lý của mọi điều. Ở Ngưỡng Quang đại lục không ác liệt như Thần Chi đại lục, cho nên, ta phải trở nên càng cường đại hơn, nhất định phải không ngừng khiêu chiến cường giả, chỉ có như vậy, mới có thể giúp ta càng trở nên mạnh, cũng chỉ có như vậy, có một ngày ta mới có thể ưỡn ngực trở lại phiến đại lục này.

Niệm Băng có chút kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Nói như vậy, ngươi hẳn là một trong những thần nhân nơi này."

Hắc Vũ Hoàng gật đầu, trả lời: "
Đúng vậy, khi rời khỏi nơi này, ta đã tiếp cận bán thần cảnh giới, chỉ là vì ta lựa chọn lộ tuyến tu luyện bất đồng, cho nên, mới bị nơi này trục xuất. Là một thần nhân, phải tỏ ra có chút đạo mạo trang nghiêm, bọn họ biểu hiện ra ngoài là không tiếp thụ kẻ tu luyện hắc ám năng lực, nhưng vụng trộm thì ai biết chứ? Thủ đoạn ti tiện này của bọn họ thì kẻ tu luyện hắc ám như ta há có thể so được sao? Vì tranh đấu, ta tự khiến chính mình phải lưu vong, sau khi tới Ngưỡng Quang đại lục, nhận thức sáu người kia mà ngươi đã biết. Trong bảy người chúng ta, thực lực mạnh nhất chính là ta, mặc dù sau này chúng thần nhân vì sợ ta đem chuyện của Thần Chi đại lục nói ra mà phát động thần phạt, nhưng bọn hắn thật sự có thể giết chết ta sao? Ngay cả Tát Phân còn có thể nghĩ đến biện pháp đào sinh, huống hồ là ta? Ta khi đó, đã không còn là một hắc ám thuộc tính thần sư nữa. Ngay cả Hắc Ám long vương cũng từng thua dưới tay ta. Hắc ám năng lực của ta đã đạt tới thập tam giai. Khiếu huyệt cũng mở ra ba, một cái chung cực, hai cái trung kỳ. Cho dù đối mặt với uy lực cực mạnh của thần phạt, ta cũng không chết."

"
Bỏ nhục thân, đem linh hồn nhập đao, ta nói đúng không?" Niệm Băng đột nhiên chen lời.

Hắc Vũ Hoàng gật đầu, đáp: "
Không sai, chính là vậy. Phệ Ma đao là một thanh thần khí, bởi vì có linh hồn của ta, nó thay đổi, trở thành siêu thần khí. Lúc ngươi dùng tiên huyết của chính mình thức tỉnh linh hồn của ta, chuôi Phệ Ma đao này đã xảy ra biến hóa về bản chất, mà tiên thiên chi khí mang theo hắc ám khí tức của ngươi, cũng khiến ta có thể có lại thân thể một lần nữa, mặc dù thân thể là ở hình thái năng lượng, nhưng với ta mà nói, vậy cũng đã đủ rồi. Tát Phân là vì tính mạng mà lựa chọn buông bỏ thân thể, mà ta là vì để trở nên mạnh hơn mà buông bỏ thân thể, cho dù ta chỉ có thể lấy đao này làm bản thể, năng lượng làm linh hồn mà tái thể, thế nhưng, ta cũng là một thanh đao cực mạnh." Giọng nói bá đạo tràn ngập khát vọng với thực lực, đó gần như là một lựa chọn điên cuồng. Nhưng Niệm Băng vốn đã từng khắc sâu nhận thức này, cũng rất minh bạch lòng cầu thắng kia của Hắc Vũ Hoàng.

Nhìn Hắc Vũ Hoàng trước mặt có ngoại hình giống hệt mình, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng, nhìn ám hồng sắc văn vân không ngừng lấp lánh trên Phệ Ma đao, Niệm Băng nói: "
Được, ta hiểu được. Ngươi truy cầu là thực lực đỉnh phong, hiện tại, ngươi cùng Phệ Ma đao hoàn toàn là một thể, biến thành một siêu thần khí. Từ nay về sau, chúng ta là bằng hữu, là đồng bọn."

"
Đồng bọn? Mặc dù ta từng giúp ngươi, nhưng ngươi phải hiểu rằng, ta đồng thời cũng là giúp chính mình, chỉ có hấp thu đại lượng hắc ám khí tức và tử vong khí tức. Ta mới có thể khiến linh thể tách khỏi thân đao, chẳng những giúp linh hồn khôi phục, đồng thời cũng giúp ta dần dần khôi phục thực lực. Hơn nữa, ta sớm đã thanh tỉnh, nhưng ta không nói cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không có gì nghi hoặc sao? "

Niệm Băng mỉm cười nói: "
Ta có nghi hoặc sao? Đó là chuyện trước kia, từ một mặt nào đó, ngươi ta đều là kẻ sống lại. Quá khứ thì để cho quá khứ đi, lời ta nói ra sẽ không thu hồi, chúng ta là huynh đệ. Ta hiện tại chỉ muốn biết thực lực của ngươi khôi phục mấy phần rồi."

Hắc Vũ Hoàng cười, đáp: "
Hay cho câu quá khứ thì để cho quá khứ đi. Đúng vậy! Có lẽ, ta đúng là sống lại giống ngươi. Thực lực của ta sau khi được năng lượng tử vong nơi này gột rửa đã khôi phục đến trạng thái trước kia, mặc dù mấy năm nay Hắc Ám long vương cũng đang không ngừng tiến bộ, nhưng ta cũng có vài phần chắc chắn có thể bình thủ với hắn. Lúc ngươi cần, ta sẽ hỗ trợ ngươi, đồng thời, ta cũng sẽ không khách khí dựa vào ngươi mà hấp thu hắc ám cùng tử vong khí tức. Chuyện của ngươi đã hoàn thành rồi, nữ nhân kia trước khi đi đã đem ba con hắc ám ma thú vốn trấn trấn thủ ở quanh Lục sơn thu vào trong Phệ Ma đao này giúp ta rồi. Cũng bảo ta chuyển cáo ngươi, quay lại nơi ngươi đã xuất phát." Hắc quang lóe lên, Hắc Vũ Hoàng phiêu nhiên dung nhập vào trong đao, Phệ Ma đao khẽ lật giữa không trung, rơi vào tay Niệm Băng.

Cầm Phệ Ma đao, Niệm Băng dùng sức vặn thân thể, cảm giác thư thái truyền khắp toàn thân, vẫn chẳng có tí sinh cơ gì như trước, thậm chí vốn là hắc ám đã hoàn toàn biến thành tử vong, nhưng hiện tại hắn cũng đã có cảm giác chân thật, giống như cảm giác bình thường, da dẻ không còn cứng như trước, mà tràn ngập co dãn, ngoại trừ màu da hơi tái nhợt ra, nhìn từ bề ngoài, hắn cũng chẳng khác gì người thường. Quan trọng hơn là, Niệm Băng bây giờ, đã lấy lại được thứ hắn cần nhất, đó chính là ma pháp.

Thân hình lóe lên, người nhẹ nhàng rơi bên mép núi, nhìn thật kỹ tử thần tuyền nhãn đã không còn tử vong chi thủy chảy xuống, một làn gió mát thổi tới, kéo theo thân thể Niệm Băng phiêu phiêu bay đi, hướng về phương xa. Niệm Băng biết rõ mình đã ở nơi này bao lâu, đó là nửa năm! Trong nửa năm này, nhìn từ bề ngoài thì hắn có ba thu hoạch, thứ nhất là tìm lại được cảm giác của nhân loại, thứ hai là khôi phục ma pháp, mà thứ ba, chính là hoàn toàn minh bạch hàm nghĩa của tử vong. Chỉ với ba thu hoạch này thôi, thực lực của hắn cũng không có tiến bộ như dự liệu, mọi thứ vẫn dừng ở cảnh giới vốn có, chỉ là bất tri bất giác, Niệm Băng lại cảm giác được mình có chút thay đổi, đó là biến hóa đến từ chính thân thể, đáng tiếc, hắn lại chỉ có thể cảm giác được này một phần hàm nghĩa trong biến hóa này, có lẽ, chỉ khi quay trở lại khởi điểm, mới có thể minh bạch hết thảy biến hóa này.

Vừa phi hành, Niệm Băng vừa hồi hộp trong lòng, bởi vì hắn biết, quay trở lại khởi điểm, sẽ đối mặt không phải là Hắc Ám Thiên Hương, mà là người đã bị mình hôn mãnh liệt khi mất đi khống chế đối với thân thể, Sinh Mệnh nữ thần. Nàng sẽ bỏ qua cho mình, dễ dàng chịu giúp mình khôi phục sinh mệnh sao? Sợ rằng sẽ rất khó.

Quên đi, nếu Hắc Ám Thiên Hương và Tạp Áo đã lựa chọn mình, vậy thì, nàng sẽ không thể chân chính làm khó mình, giờ cứ về gặp Tích Lỗ và mấy vị ải nhân tiền bối, thuận tiện thu hồi lục bính thần đao của mình. Nghĩ tới đây, Niệm Băng tăng tốc phi hành, hướng về phương hướng từ đó xuất phát bay nhanh.

Vừa mới bay không được bao lâu, đột nhiên, mây đen trên bầu trời xảy ra biến hóa, những đám mây lao vào nhau, bầu trời đột nhiên sáng bừng lên, Niệm Băng đột nhiên cảm giác được một luồng áp lực cực lớn trước nay chưa từng có từ không trung truyền đến, ầm ầm, Thiên Nhãn huyệt của hắn mặc dù cảm giác được sự biến hóa của bầu trời, thế nhưng, tốc độ của người thì sao có thể nhanh hơn lôi điện chứ?

Đọc truyện chữ Full