DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Trùng Tinh Hà
Chương 487

Vừa giết người xong, Tần Vô Song cũng không có thời gian mà nghi hoặc. Hắn đứng trên cao nhìn đám cường giả ùn ùn đổ ra từ bốn phía, tâm lặng như nước, thần thức bắt đầu đếm.
- Một tên, hai tên, ba tên…
Tổng cộng có mười ba người, mười ba người này là những kẻ lúc nãy từ bốn phương tám hướng lao ra chặn đường khi hắn vừa mới giết chết tên tiều phu.
Chỉ có điều, lúc nãy Tần Vô Song không định chiến đấu cùng đám người này nên mới đi vòng qua vòng bao vây tiến vào nội bộ Quy Vương Sơn.
Lúc này, đám cường giả bao vây bên ngoài rõ ràng cũng ý thức được kẻ thù đã vòng qua chúng, tiến vào nội bộ Quy Vương Sơn nên hô ứng lẫn nhau, điên cuồng quay vào bên trong.
- Ngăn hắn lại, bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn hắn lại!
Mới giọng nói bén nhọn truyền ra từ nội bộ Quy Vương Sơn. Kỹ xảo phát thanh của giọng nói này rất cao minh, nói mà tứ phía đều có thanh âm khiến Tần Vô Song không thể nắm bắt được rốt cuộc nó được phát ra từ đâu.
Đám cường giả đang bao vây bên ngoài, nghe thấy mệnh lệnh, kẻ nào kẻ nấy như vừa được uống thuốc kích thích, đột nhiên trở nên điên cuống, ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng như một đàn châu chấu.
Tần Vô Song chỉ lạnh lùng quan sát mọi thứ, linh quang trong lòng chợt lóe, hình như vừa nảy ra sáng kiến gì.
- Những người này lúc nãy nhìn còn giống như những tu luyện giả bình thường, tại sao chỉ trong nháy mắt đã như bị người ta khống chế tâm thần, không lẽ, người nói lúc nãy chính là người thi triển cổ độc?
Tần Vô Song cũng am hiểu đôi chút về cổ độc, cổ độc không chỉ có thể dùng để hãm hại mà còn có thể dùng để khống chế người khác.
Hạ độc chỉ đơn giản là tàn phá bên trong, còn mượn cổ độc để khống chế, thao túng thần thức lại là một sự thao túng về linh hồn, còn tàn nhẫn hơn hạ độc rất nhiều.
Một khi đã bị cổ độc khống chế thì một người đang sống sẽ trở thành khôi lỗi chiến đấu trong tay kẻ thi triển cổ độc. Tần Vô Song liên tưởng lại lúc hắn mới lên núi, tên tiều phu đã có những biểu hiện quỷ dị, cả quang mang u lam trong lòng bàn tay hắn rõ ràng cũng là một loại pháp môn thi triển cổ độc.
Nghĩ đến đây, tự nhiên Tần Vô Song thấy đầu óc mình sáng sủa hơn rất nhiều. Kẻ giở trò ma quỷ ở Quy Vương Sơn này nhất định là kẻ vừa mới phát ra giọng nói kia.
Nghĩ vậy, Tần Vô Song không còn do dự nữa, Thần Tú Cung xoạt xoạt xoạt bắn liền ba phát, ba đường lục quang bay lên không trung trực tiếp giết chết ba tu luyện giả mới lao đến từ phía Đông.
Sự dung hòa của Tần Vô Song và Thần Tú Cung bây giờ không còn ở giai đoạn Linh Võ Đại viên mãn. Đừng nói những Luyện Hư Cảnh cường giả này, dù có là Hóa Hư Cảnh thì Tần Vô Song cũng cầm chắc mười phần chiến thắng.
Bắn chết những Luyện Hư Cảnh cường giả này đương nhiên chẳng khác nào bắn chết ba con chim bình thường. Ba mũi tên bắn ra, vô thanh vô tức tiêu diệt ba người mà những tu luyện giả ở ba hướng còn lại không hề hay biết.
Tần Vô Song lao về phía Đông, thuận tay mất một cái, triệu hồi ba mũi bích lục tiễn quay về, lúc này, bốn tu luyện giả phía Nam đã xông đến trước mặt, quây chặt lấy Tần Vô Song. Tần Vô Song nhìn nét mặt của chúng không khỏi giật mình. Cả bốn tên mắt đỏ quạch, mặt như bị trát lên một lớp phấn dày, trắng bệch như những cái xác khô mới chui ra từ mộ, vô cùng dữ tợn.
Tần Vô Song biết, là cổ độc đang thúc giục bọn chúng, kích phát tiềm năng năng chiến đấu của chúng. Đối với đám khôi lỗi chiến đấu bị cổ độc điều khiển này thì triền chiến tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Tần Vô Song đương nhiên sẽ không phạm sai lầm này, hai cánh sau lưng bất ngờ xòe rộng, lăng không phi khởi ngay tại chỗ. Bá Vương Phá Trận Thương liên tiếp bắn liền bốn phát Kiếm phách giữa không trung rồi đột ngột lao xuống như một con diều hâu bắt mồi.
Bịch! Bịch!
Hai thương Thâm Hạch Thức thức lập tức giết chết hai tên. Hai tên còn lại lúc này đã tả hữu giáp công. Cước bộ Tần Vô Song dẫm mạnh, nhanh chóng xoay nhanh người sang một bên. Bộ pháp tinh diệu Lăng Vân Tiên Bộ bất cứ lúc nào cũng đều là trợ lực thực chiến quan trọng của Tần Vô Song, huyền diệu vô cùng.
Hai người rõ ràng đã tới gần, nhưng Tần Vô Song nhảy ngang khiến bọn chúng đâm sầm vào nhau. Tần Vô Song thu lại binh khí, hai tay trái phải đồng thời đánh ra, xoạt xoạt hai chiêu Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm.
Chớp mắt, mấy ngón tay như bay, đẩy ra liên tục, kiếm khí tung hoành, xoạt xoạt xoạt xoạt, đánh thẳng vào vị trí yếu hại của hai kẻ đó.
Hai kẻ này trong tay rõ ràng có binh khí nhưng độ mau lẹ và biến hóa linh hoạt sao sánh bằng Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm? Lấy hai đánh một, vậy mà ngược lại còn bị Tần Vô Song đánh đến không kịp trở tay.
Tần Vô Song hai tay phối hợp, mười mấy kiếm khí chớp mắt đã ào đến như thủy triều khiến hai kẻ đó không sao né kịp, bị mười mấy kiếm khí của Tần Vô Song đồng thời tấn công vào vị trí yếu hại. Chỉ nghe thấy tiếng kiếm khí đâm phốc phốc rồi cả hai ngã lăn ra đất.
Mười ba tu luyện giả khôi lỗi nháy mắt đã bị Tần Vô Song tiêu diệt bảy tên. Phía Tây và sau lưng mỗi bên còn ba tên nữa bây giờ cũng đang nhanh chóng áp sát.
Tần Vô Song xoay người một cái, khởi động Thần Tú Cung một lần nữa, chẳng cần ngắm, tay nâng cung mở, trực tiếp phóng ba phát.
Ba tên còn lại vừa mới ý thức được có chuyện không ổn, nhưng thần thức của chúng đã bị cổ độc thao túng, mặc dù ý thức được nguy hiểm nhưng vẫn phải liều mình xông lên.
Tần Vô Song cước bộ nhanh chóng vô cùng, thân thể lăng không đảo người, triệu hồi bích lục tiễn. Cung lên, tên bắn, ba đường lục quang trực tiếp tiêu diệt ba tên tu luyện giả khôi lỗi còn lại.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng nổ lớn gần như vang lên đồng thời, lục quang bắn trúng mục tiêu, nổ tung thành trăm mảnh, huyết vũ bao trùm, máu thịt tan tác khắp nơi.
Mười ba tên Luyện Hư Cảnh tu luyện giả chỉ trong chớp mắt đã bị Tần Vô Song quét sạch, ngay cả bản thân Tần Vô Song cũng không tin nổi.
Dùng nhất tâm nhị dụng sử dụng Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, lại thêm uy lực bá đạo của Thần Tú Cung khiến sức chiến đấu của Tần Vô Song trở nên siêu cường. Mười ba tên tu luyện giả ập đến từ tứ phía ngay cả cơ hội giao đấu chính diện cũng không có, trước mặt Thần Tú Cung dù có là Luyện Hư Cảnh thì cũng không thể kháng cự.
Tần Vô Song tâm lặng như nước, nội tâm không một gợn sóng, một luồng sát khí quen thuộc cứ lan dần, lan dần trong thần thức hắn, thậm chí còn đang tăng tốc kịch liệt.
Sát! Giờ này khắc này trong đầu Tần Vô Song chỉ có duy nhất ý niệm thô bạo này.
Cảm giác này ít nhiều mang lại cho Tần Vô Song chút cảm giác quen thuộc. Ngày Đại Ngô Quốc bắt tay với Tây Sở Quốc tấn công Bách Việt Quốc, giết chết Võ Thánh hộ quốc Cừu Lệnh Đức, Tần Vô Song cũng đã từng có cảm giác giết chóc này, trận chiến đó, Đại Ngô Quốc gần như tinh anh toàn bộ ngã xuống. Mà Tây Sở Quốc thì cũng phải trả một cái giá tương đương.
Bây giờ, Tần Vô Song mở lại hình thức giết chóc ấy, có lẽ cũng bởi trận chiến ở Cuồng Diễm Nhai, bởi Bao Bao và Cô Đơn đã cùng lựa chọn song song liều chết dưới sự truy sát của hai đại Hư Võ Đại viên mãn. Chuyện này đã kích phát triệt để lệ khí trong lòng Tần Vô Song. Nguồn truyện:
Yến Thanh Vân và Ô Lực Hổ, hai cái tên này làm trào sôi lửa hận trong lòng Tần Vô Song. Đối với tên tặc đồ thi triển cổ độc này, Tần Vô Song đương nhiên không cần phải thương hại gì. Những kẻ này, hãm hại thôn dân vô tội, dù có chết một trăm lần cũng không đáng tiếc.
Tần Vô Song uy phong lẫm lẫm, cao giọng nói:
- Ta đã thay ngươi giải quyết sạch sẽ đám tôm binh cua tướng của ngươi rồi.
Từng trận từng trận thanh âm, tính xuyên thấu cực mạnh, thấu nhập vào tận sâu trong lòng Quy Vương Sơn.

Lúc này, tại sâu bên trong một sơn động bí ẩn của Quy Vương Sơn, có một tên áo đen đang ẩn nấp trong đó. Hắn nghe thấy thanh âm của Tần Vô Song truyền vào, đã biết đám người mình bố trí bên ngoài đã bị kẻ địch tiêu diệt gọn, đồng thời cũng biết kẻ địch đến đây thực lực không tầm thường.
Hắn liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhìn cái sơn động mà ngay cả lúc ngủ hắn cũng không thể bình tĩnh được, nhìn từng món từng món bảo bối được phong ấn trong động, hắn giận tới mức nghiến răng ken két.
Không cam tâm, hắn thật sự không cam tâm!
Nghĩ đến đây, một tia sắc thái kiên định vụt lóe lên trong mắt, hắn giơ tay với lấy thanh hắc trượng dựng bên cạnh, miệng lẩm bẩm:
- Trước tiên phải ra diệt tên nhãi ranh kia đã! Sơn động này là của ta, tất cả bảo bối đều là của ta, đừng kẻ nào hy vọng lấy được. Kẻ nào muốn cướp, kẻ đó sẽ phải chết!
Khẩu khí của gã áo đen này gần như điên cuồng. Nếu người khác nhìn thấy hắn, nhất định sẽ nghĩ người này là một kẻ điên. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng đi được mấy bước hắn lại đứng lại, trong lòng có chút do dự:
- Tên đó giết đám khôi lỗi cường giả của ta nhẹ nhàng như vậy. Chí ít cũng là Động Hư Cảnh cường giả. Bây giờ ta có ra đó cũng chẳng làm được gì.
Nghĩ vậy, lại đứng im tại chỗ do dự không quyết.
- Ta thấy cái tên Quy Vương Sơn này đặt hay lắm, phải chăng các hạ cũng muốn làm con rùa rụt đầu, giấu mình trong Quy Vương Sơn không dám chui ra?
Tiếng người chửi bới bên ngoài, mỗi một câu vào đến tai gã áo đen đều vô hiệu lực.
Hắn có thể không cần thanh danh, có thể không quan tâm đến lời mắng chửi của kẻ thù. Nhưng cái hắn quan tâm chính là sơn động này tuyệt đối không thể lộ ra trước mặt người khác.
Hắn thao túng từng ấy con khôi lỗi, ngụy tạo ra bao nhiêu chuyện kinh dị, thậm chí còn nhẫn tâm hạ độc thôn trại xung quanh, biến tất cả những thôn trại ấy thành tử địa. Tất cả cũng chỉ để đảm bảo một duy nhất rằng Quy Vương Sơn này là địa bàn của riêng một mình hắn. Người ngoài nhìn vào đây sẽ sợ hãi mà không dám tới gần. Quy Vương Sơn càng lạnh lẽo, càng tiêu điều hắn càng có lợi.
Nhưng mà, tạo hóa đã không cho Quy Vương Sơn là địa bàn của hắn, dù hắn có nghĩ ra trăm phương ngàn kế để chiếm hữu cho riêng mình thì cũng căn bản không có khả năng.
Bên ngoài, Tần Vô Song cười nhạt nói:
- Ngươi tưởng ngươi không ra thì ta sẽ không tìm được ngươi sao?
Gã áo đen khẽ giật mình:
- Nếu như đúng là Động Hư Cảnh cường giả, thậm chí là cường giả mạnh hơn đi qua thật thì muốn tìm ra động huyệt trong sườn núi này cũng không có gì khó! Nếu như đối phương dùng toàn lực thần thức tìm kiếm, dù một hai ngày không tìm được, nhưng mười ngày, mười lăm ngày nhất định sẽ tìm ra chút manh mối…
Trong lòng gã áo đen rối loạn vô cùng.
Nếu sơn động này bị đối phương tìm ra thì chẳng khác nào dâng mỡ tận miệng mèo. Gã áo đen không cam tâm, có rất nhiều thứ rất quý báu đang được phong ấn trong sơn động này.
Đây rõ ràng là một nơi cất giấu bảo bối. Một kho báu trong lòng núi. Hắn ở trong này nghiên cứu bao nhiêu năm mà vẫn chưa tìm ra cách phá vỡ những phong ấn này, vì vậy, đối diện với những bảo bối quý giá này, hắn chỉ biết trơ mắt đứng nhìn thèm thuồng. Không cần tưởng tượng cũng biết cảm giác đó đau khổ như thế nào.
- Ta không có được thì cũng đừng hòng nhường cho kẻ khác! Định cướp những bảo bối này khỏi tay ta à, trừ phi bước qua xác ta, nếu không hắn sẽ phải chết!
Gã áo đen do dự một lát, kiên định lại chủ ý. Hắn quyết định sẽ chẳng đi đâu hết mà ở lại đây, tránh phiền phức. Đợi đối phương tìm ra được chỗ này rồi, lúc ấy hắn sẽ ám toán từ bên trong! Ít nhất, hắn cũng quen thuộc địa hình uốn lượn của sơn động này, đây có thể coi là một ưu thế vượt trội! Vừa tránh phiền hà mà cơ hội còn rất lớn!

Đọc truyện chữ Full