Cho dù là tiền bối cao nhân như Đại Đạo tôn, nghe thấy những lời nói này của La Đĩnh thì cũng ngẩn cả người. Chẳng qua hắn phản ứng quá nhanh, âm thanh cũng mãnh liệt hơn:
- Ngươi không nói với hắn, nếu như giết ngươi, hậu quả sẽ là đắc tội với La Thiên Đạo Trường hay sao?
- Đại Đạo tôn, ta đã nói rõ cho bọn chúng biết rồi.
Dưới sự uy nghiêm của Đại Đạo tôn, La Đĩnh ít nhiều cũng có chút căng thẳng. Đương nhiên, trong trường hợp như thế này, hắn cũng không có quá mức tự tin, cũng không biết Tần Vô Song rốt cuộc có chịu thỏa hiệp hay không.
Đại Đạo tôn ở bên kia, đột nhiên thúc dục thần thức, thúc mạnh phân tán âm thanh tăng lên, trực tiếp lao ra khỏi tấm ngọc bài kia, vang vọng cả bốn phía sơn cốc.
- Tên tiểu tử đến từ các quốc gia nhân loại kia.
Khẩu khí của Đại Đạo tôn La Thông Thiên trầm lắng, hơn nữa sự trầm lắng này cũng cảm thấy một sự quyền uy bá đạo.
- Lão phu mặc kệ ngươi có bao nhiêu năng lực, hoặc là sau lưng có bao nhiêu kỳ ngộ, nhưng nếu bây giờ ngươi giết La Đĩnh, có nghĩa là trở thành kẻ thù của La Thiên Đạo Trường ta, cái giá phải trả của chuyện này, ta khẳng định với ngươi, ngươi không thể nào thừa nhận nổi đâu.
Lời cảnh cáo của Đại Đạo tôn tràn đầy sự uy nghiêm.
La Đĩnh dựa vào sự uy hiếp của Đại Đạo tôn, sự lo lắng trong lòng nhất thời thả lỏng, ngẩng đầu giương mắt nhìn Tần Vô Song, nhìn nhất cử nhất động của Tần Vô Song thậm chí là từng ánh mắt, từng động tác.
Tần Vô Song không biểu lộ cảm xúc gì, đột nhiên Tần Vô Song cười lớn, thản nhiên nói:
- Hóa ra, chỉ cho phép La Thiên Đạo Trường các ngươi mãi luôn uy hiếp ta. Đuổi giết Tần Vô Song ta, đây là lẽ đương nhiên. Các người dùng thủ đoạn bỉ ổi đối phó với những người thân trong các quốc gia nhân loại của ta, lại là chuyện hoàn toàn đúng đắn. Còn ta, phản công lại thì bị La Thiên Đạo Trường các ngươi coi là kẻ thù? Được, không phản kháng hay phản kháng đều cũng chỉ có một kết quả như vậy, đổi lại là các ngươi, các ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Khẩu khí của Tần Vô Song bình tĩnh đến lạ thường, thế nhưng lại không hề có chút xíu nào sự do dự, chần chừ.
La Đĩnh thông qua thần thức, đem những lời này của Tần Vô Song truyền về. Đại Đạo tôn lạnh lùng cười:
- Nghe những lời nói của ngươi, định mặc cả với ta đúng không? Được, ta đây liền cho ngươi một cơ hội. Hôm nay, nếu như ngươi thả La Đĩnh đi, bổn Đạo tôn sẽ cam đoan với ngươi, sẽ không quấy rầy đến những người thân của ngươi trong các quốc gia nhân loại. Việc giữa ngươi và La Thiên Đạo Trường của ta, có thể do ngươi và La Đĩnh hai người đơn độc giải quyết. Những người khác tuyệt không nhúng tay vào, ngươi thấy thế nào?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Có nghĩa là giống với tình hình như bây giờ? Không phải hiện giờ ta và La Đĩnh đang hai người đơn độc giải quyết hay sao? Đại Đạo tôn, một khi đã nói như vậy thì ngươi can thiệp vào làm gì nữa?
Đại Đạo tôn biết Tần Vô Song cố ý giả bộ, tức giận nói với hắn:
- Lời mà ta nói, đương nhiên là tính từ sau lần này trở đi.
Tần Vô Song cười nói:
- Sau lần này trở đi? Nói tới nói lui, vẫn muốn ta tha cho cái mạng chó của La Đĩnh, đây có phải là điều ngươi muốn?
Sắc mặt của La Đĩnh lúc trắng lúc xanh, bị Tần Vô Song lôi ra làm trò đùa trước mặt Đại Đạo tôn, nói như vậy hắn không còn giá trị gì, cho dù có sống sót quay trở về thì hắn cũng không còn địa vị gì ở La Thiên Đạo Trường.
Nhưng sự cao ngạo của La Đĩnh có cao tới đâu, dù bất chấp tất cả thì hiện nay khát vọng duy nhất chính là thoát khỏi cái chết, chỉ cần thoát khỏi kiếp nạn ngày hôm nay, hắn nhất định làm cho Tần Vô Song phải trả giá gấp bội phần. Hiện giờ, xem ra Đại Đạo tôn có thể ngăn cản được Tần Vô Song.
Đại Đạo tôn lạnh lùng nói:
- Chàng trai trẻ, nhất thời sính cường khua môi múa mép, hoặc là chỉ vì sự nông nổi nhất thời mà làm, tuyệt đối không phải là hành động của người thông minh. Thoạt nhìn, mặc dù là ngươi còn cách đây rất xa xôi, nhưng nếu như ngươi bình tâm suy nghĩ lại một chút, sẽ biết, tất cả những hậu quả có thể phát sinh, nhất định sẽ giống như là thủy triều ập xuống, phô thiên cái địa hướng về phía ngươi mà đổ xuống. Ta bảo đảm, sự công kích toàn lực của La Thiên Đạo Trường, tuyệt đối không phải ngươi có khả năng thừa nhận nổi đâu.
Tần Vô Song nở nụ cười nhạt, những lời nói giống như sự uy hiếp này thật vô vị, hắn cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy. Chỉ là Tần Vô Song rất kiên quyết, có gì đáng thỏa hiệp chứ?
Sự đe dọa này càng vô lý, Tần Vô Song càng cảm thấy trong lòng rất tức giận, rõ ràng người chiếm thế chủ động hiện giờ là Tần Vô Song, thế mà khẩu khí của đối phương rõ ràng là cao cao tại thượng, thịnh khí lăng nhân, không chịu hạ mình, quả thực không có cách nào đàm phán được.
Điều tức giận nhất là bọn họ cưỡng từ đoạt lý, bọn họ đuổi giết Tần Vô Song, thì xem là việc đương nhiên, thế nhưng hắn muốn đối phó với La Đĩnh, bọn họ lại nói theo kiểu giống như hắn đã phạm vào luật trời vậy.
Loại không chút ngang bằng nào như thế này, tổng kết lại, cũng là do thực lực mà quyết định.
Có lẽ, trong mắt của Đại Đạo tôn kia, La Thiên Đạo Trường chịu hạ mình nói chuyện với Tần Vô Song đã là một ân huệ lớn rồi, có lẽ trong mắt hắn, Tần Vô Song chẳng qua chỉ là con kiến hôi nhỏ bé.
Nhưng mà, cho dù chỉ là con kiến trong mắt họ, nhưng Tần Vô Song vẫn có niềm tin của chính mình, niềm tin này tuyệt đối sẽ không vì sự đe dọa mà chịu khuất phục, không có lý do gì mà lại tự dưng thay đổi.
Lấy đạo của người trả lại cho người!
Tất cả những điều này chính là nhân quả, cho nên hiện giờ La Đĩnh đến nông nỗi này chính là kết quả của hắn tự gây ra, Tần Vô Song sợ rằng ngay sau đó có gặp phải Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, cũng tuyệt đối sẽ không tha, cũng không bỏ qua cơ hội giết La Đĩnh.
Bởi vì, sự đê tiện của La Đĩnh, đã xúc phạm cực mạnh đến nghịch lân của Tần Vô Song!
- Giết!
Lệ quang trong mắt của Tần Vô Song không ngừng chớp động, đột nhiên tinh quang lóe lên, Bá Vương Phá Trận Thương đã xuất hiện trong tay, chỉ thẳng về phía La Đĩnh:
- La Đĩnh, đám La Thiên Đạo Trường các ngươi quả thật là nhất mạch giống nhau a. Cái tên Đại Đạo tôn này, theo ý ta quả thực là một khuôn đúc ra với ngươi. Nhớ kỹ, Tần Vô Song ta một thân tung hoành, cho dù ngươi có là thiên thần hạ phàm cũng không thể thay đổi quyết định mà ta đã đưa ra đâu. La Đĩnh, trời đất không dung ngươi, sớm đã đáng chết từ lâu, có giết ngươi mười lần cũng không làm giảm bớt sự tức giận trong lòng ta, cũng không làm các tán tu vô tội kia nhắm mắt được.
Đồng tử La Đĩnh kịch liệt co rút lại, hét lớn:
- Tần Vô Song, ngươi nhất định sẽ hối hận!
- Hối hận sao? Sợ đến lúc đó ngươi cũng không thể chứng kiến được, nam tử hán đại trượng phu đã làm thì không hối hận!
Nói xong, hai tay Tần Vô Song giơ lên, Bá Vương Phá Trận Thương khí thế vô cùng, đâm thẳng về phía La Đĩnh.
La Đĩnh hét lớn, hiển nhiên là giãy dụa trước khi sắp chết, thanh âm la lớn của hắn tác động trực tiếp đến thần thức của Đại Đạo tôn. Trái tim của Đại Đạo tôn giống như bị một con dao nhọn đâm thẳng vào.
Hắn biết sự đe dọa của hắn không thể ngăn chặn Tần Vô Song, mà biểu hiện của La Đĩnh trong thời điểm quan trọng đó lại làm cho Đại Đạo tôn cảm thấy thất vọng vô cùng.
Tấm Ngọc bài Truyền thức kia liên tục truyền lại sự giãy dụa trước lúc sắp chết của La Đĩnh, mỗi một động tác phản kháng, mỗi một trò hề của hắn, hoàn toàn rơi vào trong thần thức của Đại Đạo tôn.
Đại Đạo tôn há lớn miệng, oa lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu đỏ tươi, đây không phải là nội thương mà do quá tức giận sinh ra máu tươi.
Một tiếng thét cuối cùng của La Đĩnh vang lên, khiến cho Đại Đạo tôn đang ở bên trong tĩnh thất, cả người lửa giận phừng phừng, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng nổi nữa.
Đại Đạo tôn hét lớn:
- Người đâu!
Hai gã đồng tử hầu cận trái phải bên cạnh của hắn nhất thời đi tới, đứng bên cạnh La Thông Thiên với vẻ mặt vô cùng sợ hãi nói:
- Đại Đạo tôn, xin phân phó!
La Thông Thiên gầm gừ nói:
- Hãy tập trung toàn bộ các cao tầng cùng với Đệ tử Trung tâm của La Thiên Đạo Trường lại Thông Thiên Lâu, nhanh lên!
Ba hồi chuông vang lên, tất cả các tu luyện giả ở các vùng lân cận phàm là nghe được, đều không dám chậm chễ, biết đây là do đích thân Đại Đạo tôn tập trung nhân thủ, nên không dám chậm trễ nhanh chóng tập hợp tại Thông Thiên Lâu.
Mọi người đều nhìn thấy Đại Đạo tôn La Thông Thiên đứng ở phía trước, trên bức tường rộng vẽ một bảo vật truyền thế của La Thiên Đạo Trường, trên bức tường giống như bàn cờ vua đan chéo làm cho mọi người có cảm giác là một loại ngụ ý sâu sắc.
La Thông Thiên chậm rãi quay người lại nhìn xuống phía dưới nói:
- Đều đã đến đông đủ rồi sao?
Một gã chuyên kiểm kê quân số báo cáo:
- Trừ một số vị cao tầng đã đi tiếp viện ra, đã đến đông đủ. Đương nhiên, còn có La Đĩnh công tử cũng vắng mặt.
- La Đĩnh…
Khi nhắc tới chuyện này, trong lòng La Thông Thiên như có nhát dao đâm. Tình cảnh La Đĩnh giãy dụa trước khi chết, một lần nữa lại lan tràn trong thần thức của hắn.
Vẻ mặt của La Thông Thiên tối sầm lại, biểu tình âm sầm liếc nhìn bốn phía xung quanh, trong đầu diễn lại một lần nữa trình tự lúc trước, chậm rãi thở dài ra một hơi.
- La Đĩnh, hắn vĩnh viễn không thể tham dự nữa.
Khẩu khí của La Thông Thiên trầm lại, vô cùng đau đớn. Trên người của gã đệ tử trẻ tuổi này, La Thông Thiên đã dốc hết sức muốn đào tạo hắn, biến hắn trở thành người truyền nhiệm sau này. Trên người cũng đổ không biết bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu tài lực vật lực.
Nhưng La Đĩnh, trong một sự kiện đột ngột xảy ra không hề biết trước đã phải bỏ mạng. Mặc dù người chết chỉ là La Đĩnh, nhưng trong sự thừa nhận của mọi người, hắn đã được xem là người kế nhiệm của La Thiên Đạo Trường. Một khi hắn chết đi, những chiến lược và phương pháp đào tạo người kế nhiệm, toàn bộ đã bị bãi bỏ hết.
Những lời nói này của Đại Đạo tôn lập tức làm cho mọi người phải kính nể, dường như yên tĩnh đến mức một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ.
La Đĩnh không thể tham dự, điều này có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ La Đĩnh…
- Không thể nào!
- La Đĩnh làm sao có thể chết được.
Trong tiềm thức của nhiều người kỳ thực đã coi La Đĩnh là người kế nhiệm tương lai của La Thiên Đạo Trường, căn bản không thể chấp nhận tin tức La Đĩnh đột ngột mất mạng.
Sự nghi ngờ, tiếng thở dài tràn ngập khắp đại sảnh.
La Thông Thiên thanh âm lãnh liệt nói:
- Mọi người đều nghe rõ cả rồi, kẻ thù chính là Tần Vô Song đến từ các quốc gia nhân loại. Cái tên này cũng không phải là lần đầu tiên khiến cho La Thiên Đạo Trường ta không thoải mái. Ta không cần biết các ngươi dùng biện pháp gì, nói tóm lại, ta muốn Tần Vô Song muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong. Trước khi tất cả người thân bạn bè của hắn chưa chết, ta không hy vọng hắn có thể nhẹ nhàng mà chết được. Nhớ rõ, ta muốn hắn chống mắt mà nhìn gia đình, bằng hữu của hắn chết, hơn nữa phải còn chết trong đau khổ!
La Thông Thiên nói đến đây hàm răng nghiến chặt, không thể diễn tả được bộ dạng tức giận, oán hận của hắn lúc này, hắn chỉ hy vọng nghĩ ra nhiều biện pháp để hành hạ Tần Vô Song.
Mặc dù một số cao tầng của La Thiên Đạo Trường nghe thấy khẩu khí lạnh lùng như vậy của La Thông Thiên cũng là một nỗi khiếp sợ trong lòng, do dự gật đầu. Trong lòng bọn họ cũng đều là kinh đào hãi lãng, rõ ràng đối với cái chết của La Đĩnh trong chốc lát không thể bình tĩnh được. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Sau khi nhận được phân phó, các vị cao tầng đều nhất thời lui ra, nhìn thấy bộ dạng tức giận của La Thông Thiên ai cũng không muốn ở lại đón nhận sự phẫn nộ của hắn.
Vạn nhất nếu làm cho Đại Đạo tôn khó chịu thì chẳng khác nào tự rước họa vào thân.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Trùng Tinh Hà
Chương 521
Chương 521