DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Trùng Tinh Hà
Chương 526

Khẩu khí của Lỗ Tiên Lâu rõ ràng là có ý ám chỉ cái gì.
Tần Vô Song ngạc nhiên nhìn Lỗ Tiên Lâu, tất nhiên hắn ý thức được, Lỗ Tiên Lâu đã phát hiện ra thân phận của bọn họ.
Lỗ Tiên Lâu liếc mắt ra ngoài, nói to:
- Cầm lấy đồ của các ngươi rồi đi đi.
Nói xong, hắn liền hướng về phía Tần Vô Song truyền một đạo âm thanh, nói:
- Các ngươi mau chạy nhanh đi, La Thông Thiên có lẽ đã đến Đan Hà Phủ rồi.
Tần Vô Song trong lòng chấn động, kinh ngạc nhìn Lỗ Tiên Lâu, Lỗ Tiên Lâu nở nụ cười có chút kỳ quái:
- Người trẻ tuổi, ta tin ngươi, nếu có người có thể lật đổ được La Thiên Đạo Trường, ta tin người đó nhất định chính là ngươi.
Lỗ Tiên Lâu vừa truyền âm vừa đẩy Tần Vô Song ra ngoài.
- Ta và La Thông Thiên có mối thù không đội trời chung, lần này hắn đến đây nhất định là muốn tìm ta giải quyết. Trong cái la bàn mà ta đã đưa ngươi, ở chính giữa có kẹp một tấm bản đồ, hãy nhớ lấy, nhớ lấy!
Đến đây, Lỗ Tiên Lâu hung hăng đẩy bọn Tần Vô Song ra ngoài, không ngừng la mắng:
- Không có tiền trả công, luyện linh bùa cái gì? Cút đi!
Bọn Tần Vô Song thuận thế đi ra ngoài, gã thanh niên phe phẩy cái quạt giấy lạnh lùng mỉm cười nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song liếc mắt nhìn lại, cười lạnh một cái, không thèm để ý đến người đó.
- Tiểu tử, ngươi một khi đã đi vào, mà vẫn còn muốn ung dung rời khỏi nơi đây sao?
Gã thanh niên lạnh lùng nói:
- Đứng lại!
Tần Vô Song vẫn không thèm để ý, tiếp tục bước đi, nếu gã thanh niên đó bước thêm một bước, hắn tuyệt đối sẽ không ngại trực tiếp hạ sát thủ, đem đối phương xử lý.
Tuy chỉ là những tên lâu la, nhưng bất luận nói thế nào cũng là người của La Thiên Đạo Trường. Đối với Tần Vô Song, chỉ cần là người của La Thiên Đạo Trường thì đều đáng chết. Nếu không phải là tạm thời không muốn sinh chuyện không đáng, e rằng hắn đã ra tay tàn sát rồi.
Gã thanh niên đó thấy Tần Vô Song không thèm để ý mình, mặt biến sắc, gật nhẹ đầu, một đám võ sĩ mặc áo đen lập tức bao vây lấy bọn Tần Vô Song. Hiện trường nhất thời liền biến thành một mảnh giương cung bạt kiếm.
Tần Vô Song lạnh lùng nhìn gã thanh niên kia, thản nhiên nói:
- Ngươi chính là cố tình muốn tự chuốc họa vào thân phải không? Nếu không muốn chết thì lập tức cút ngay đi.
- Cút ngay!
Cô Đơn cũng hét lên.
Gã thanh niên đó tên La Nghị, cũng là một nhân vật tương đối kiệt xuất trong thế hệ trẻ của La Thiên Đạo Trường. Lần này La Đĩnh chết đi, đối với hắn mà nói cũng là một cơ hội. Hắn chính là muốn thể hiện năng lực của mình trước mặt các trưởng bối La Thiên Đạo Trường, do vậy lần này hắn mới chủ động chạy đến đây hành sự.
Tất nhiên, La Nghị muốn làm tốt việc này, cho nên không tránh khỏi có chút hấp tấp muốn lập công.
La Nghị nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của Tần Vô Song, trong lòng nhất thời ngẫm nghĩ lại. La Nghị khác với La Đĩnh, hắn khá trầm tĩnh, không quá kiêu ngạo giống như La Đĩnh, vì quá kiêu ngạo có lúc sẽ rước họa vào thân.
La Nghị rất trầm tĩnh, trong cái trầm tĩnh còn có chút âm hiểm, hắn không dám ra tay trực tiếp với Lỗ Tiên Lâu, nhưng những người khác thì hắn không kiêng nể gì.
Đặc biệt bọn Tần Vô Song vừa mới vào cửa hàng của Lỗ Tiên Lâu, ai biết Lỗ Tiên Lâu có đưa cho bọn họ những đồ vật đặc biệt gì đó không?
Xuất phát từ suy nghĩ như vậy, đương nhiên La Nghị không dễ dàng để bọn Tần Vô Song rời đi.
- Chuyện gì đây?
Lỗ Tiên Lâu vẻ mặt âm trầm từ bên trong đi ra.
La Nghị nhìn thấy Lỗ Tiên Lâu đi ra, không khỏi có chút căng thẳng, nói với Lỗ Tiên Lâu:
- Họ Lỗ kia, chuyện này tạm thời không liên quan đến ngươi, ngươi cứ ở đây, Đại Đạo tôn của ta sẽ đến nói chuyện với ngươi. Đừng quản chuyện người khác.
Lỗ Tiên Lâu lạnh lùng cười nói:
- Ngươi cho rằng ta muốn quản chuyện người khác? Các ngươi muốn đánh muốn giết thì đi chỗ khác, đừng làm ô uế địa bàn của ta.
Lỗ Tiên Lâu không hề khách khí đi đến trước mặt La Nghị, nhìn La Nghị một cách kiên quyết:
- Sao, không phải là muốn đích thân ta ra tay tiễn các ngươi chứ?
Trong mắt La Nghị lóe lên ánh nhìn phức tạp, trước mặt Lỗ Tiên Lâu, La Nghị hắn dám kiêu ngạo, nhưng muốn đánh, thì đến mười La Nghị cũng không đánh lại Lỗ Tiên Lâu.
- Họ Lỗ kia, địa bàn của ngươi nhất định sẽ máu chảy thành sông, hôm nay ta sẽ diễn thử ở đây trước cho ngươi chuẩn bị tâm lý.
Sắc mặt Lỗ Tiên Lâu trầm xuống, bả vai hình như hơi rung lên, La Nghị cảm thấy toàn thân nhè nhẹ, lúc sau cả người đã bay ra ngoài, ngã sấp xuống cái rảnh nhỏ ở xa mấy trượng, nắm sóng soài dưới đất.
La Nghị xấu hổ quá hóa giận, nhảy lên bờ, chỉ vào Lỗ Tiên Lâu nói:
- Họ Lỗ kia, ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt phải không? Hãy đợi đấy, ngày mai Đại Đạo tôn chúng ta sẽ đến tìm ngươi.
Lỗ Tiên Lâu lạnh lùng cười:
- Ta cho các ngươi thời gian suy nghĩ, La Thông Thiên sẽ cần phải phái người đến đưa thi thể các ngươi trở về.
La Nghị nhìn thần thái của Lỗ Tiên Lâu, cũng không thấy có chút đùa cợt. Trong lòng do dự, lại thoáng nhìn thấy bọn người Tần Vô Song đã đi rất xa, hắn cắn răng, khoát tay:
- Chúng ta đi!
Nói xong, hắn dẫn theo một tốp võ sĩ áo đen rất nhanh chạy theo hướng bọn người Tần Vô Song.
Sau khi rời đi, bọn Tần Vô Song lập tức ngự không mà đi, như vậy sẽ khiến cho gã La Nghị cảm thấy lúng túng. Đám võ sĩ áo đen hắn đưa theo đều là cao thủ cấp bậc Luyện Hư Cảnh, đều không thể ngự không phi hành.
Tuy bản thân La Nghị đã là Hóa Hư Cảnh cường giả, nhưng thấy đối phương ba người đều có thể ngự không phi hành, bên hắn chỉ có một mình là Hóa Hư Cảnh cường giả, cho dù có lòng nhưng cũng không có gan đuổi theo.
Hắn chỉ đành dậm chân, oán hận nhìn lên trời, lấy ra Ngọc bài Truyền thức, truyền thức nói:
- Tứ Trưởng lão, vừa nãy có một tên đến chỗ Lỗ Tiên Lâu lấy đồ vật. Ta lo rằng, Lỗ Tiên Lâu đã đưa vật đó cho hắn mang đi.
- Kẻ đó là ai? Là đệ tử của Lỗ Tiên Lâu sao?
Đối phương hỏi lại.
La Nghị ngẩn người, lắc đầu:
- Nghe khẩu khí thì không phải là đệ tử của Lỗ Tiên Lâu, nhưng tu vi người này vô cùng cao, xem ra là đệ tử thế gia, khí chất rất phi phàm, trong vòng vây của bao nhiêu ngươi của ta mà hắn vẫn bình tĩnh. Chỉ sợ là cho dù Lỗ Tiên Lâu không quen biết hắn, cũng dám đưa món đồ đó cho người này lấy đi, lão già này thà phá hư đồ vật chứ không chịu để lại cho Đại Đạo tôn!
La Nghị nghiến răng bất lực, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Đối phương trầm ngâm một lát, không hề do dự nói:
- Ngươi hãy tả lại tướng mạo của người đó, ta lập tức báo lại với Đại Đạo tôn.
Lập tức La Nghị tả lại hình dáng hiện tại của Tần Vô Song.
- Đối phương có ba người?
Tứ Trưởng lão cảnh giác hỏi.
- Đúng vậy, chúng có ba người, đều rất kiêu ngạo. Ta thấy ba tên gia hỏa này hình như có chỗ dựa phía sau, nếu không, tuyệt đối sẽ không kiêu căng đến như vậy.
Tứ Trưởng lão khẩu khí phức tạp nói:
- La Nghị, rất có thể ngươi đã bỏ lỡ cơ hội lập công lớn. Ngươi đừng quên, Đại Đạo tôn chúng ta cần cái la bàn kia về, là để đối phó với ai!
La Nghị run rẩy, cảm thấy đắng cay ngọt bùi đều ở trong miệng, trong đầu hiện ra một cái tên… Tần Vô Song!
- Tần Vô Song!
La Nghị thất thanh nói.
- La Nghị ơi là La Nghị, ngươi nóng vội muốn thể hiện mình, đến giờ khắc quan trọng, sao lại có thể sơ suất như vậy? Nếu ba người đó là Tần Vô Song và đồng bọn của hắn, công lớn đến tay còn để mất. Ha ha, cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt ngươi, ngươi lại không biết nắm bắt.
La Nghị vẫn có chút khó tin:
- Không phải như thế chứ?
Tứ Trưởng lão thở dài nói:
- Cũng có lúc chính là trùng hợp như vậy đấy. Được rồi, dù sao người cũng đã đi, hối hận cũng đã muộn, bây giờ ta sẽ báo việc này cho Đại Đạo tôn, xin lão nhân gia ông ấy tự mình định đoạt.
Hóa ra, La Nghị chỉ là một Đệ tử Trung tâm trẻ tuổi, dù sao cũng không phải là loại người kế thừa được chỉ định nối nghiệp như là La Đĩnh, vì vậy cũng không có tư cách truyền thức trực tiếp với đại nhân vật như là La Thông Thiên, chỉ có thể thông qua Tứ Trưởng lão, trưởng bối cao nhất bên trong nhất mạch của hắn tại La Thiên Đạo Trường, mới có thể truyền tin tức đến chỗ La Thông Thiên.
La Nghị cảm thấy vô cùng chua xót, oán hận nói:
- Tần Vô Song, Tần Vô Song, ngươi không được chết quá sớm, thiếu gia đây vẫn phải trông cậy vào ngươi để lập công lớn đó.
La Nghị cũng là người có dã tâm, bây giờ La Đĩnh đã không còn, nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ của La Thiên Đạo Trường đa số trình độ đều ngang nhau, không có La Đĩnh thì mọi người vẫn còn đang tranh nhau vị trí người kế thừa sau này của La Thiên Đạo Trường, vì vậy, gần đây La Nghị năng động hẳn lên. Nhưng năng động thì năng động, những việc hắn làm mấy ngày nay đều là phí công vô ích cả.
La Nghị chỉ có thể tự trách đã để cá đến tay còn vọt mất!
Lại nói về Tứ Trưởng lão kia, sau khi báo lại tin tức của La Nghị cho La Thông Thiên, La Thông Thiên nhất định sẽ phát điên vì tin tức này. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Thì ra, gần đây La Thông Thiên đang tiến hành bế quan tế luyện một kiện vũ khí, vì vậy đến bây giờ vẫn chưa kịp xuất quan. Sau khi nghe được tin tức này, La Thông Thiên quả thật phẫn nộ đến mức muốn bóp chết La Nghị ngay lập tức.
Nhưng việc đã đến nước này, tức giận cũng vô ích, La Thông Thiên chỉ có thể kiềm chế cơn tức giận trong lòng, dặn dò:
- Phái hai Chấp pháp Trưởng lão lập tức đi đến Long Nguyên Bình đi, cho dù thế nào cũng phải chặn ba tên đó lại. Tên khốn khiếp Lỗ Tiên Lâu chắc chắn đã đưa ngọc bàn cho bọn chúng mang đi rồi!
La Thông Thiên và Lỗ Tiên Lâu không phải là oan gia một hai năm, hắn rất rõ tính cách của Lỗ Tiên Lâu, chỉ cần là đồ vật mà La Thông Thiên hắn muốn, Lỗ Tiên Lâu không những không đưa tận tay mà còn tìm mọi cách phá hủy nó. Những việc mà La Thông Thiên muốn làm, Lỗ Tiên Lâu nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản, phá hoại nó mới thôi.
Thù oán của hai người này đã có mấy trăm năm, nguyên nhân bắt nguồn từ một cô gái, cô gái đó và Lỗ Tiên Lâu yêu nhau, nhưng bị La Thông Thiên cường ngạnh cướp đoạt, kết quả khiến cho giai nhân buồn thảm âu sầu, không bệnh mà chết.
Cũng chính vì vậy, có thể nói Lỗ Tiên Lâu hận La Thông Thiên đến tận xương tận tủy.
Chỉ là thực lực của Lỗ Tiên Lâu kém hơn La Thông Thiên một chút, mà La Thông Thiên cũng hận Lỗ Tiên Lâu không kém. Hắn cho rằng, nếu không vì Lỗ Tiên Lâu, thì người đàn bà của hắn cũng sẽ không âu sầu mà chết.
Vì vậy mấy năm nay, La Thông Thiên luôn tìm mọi cách hạ nhục Lỗ Tiên Lâu, hắn quyết không giết Lỗ Tiên Lâu nhưng luôn đến hạ nhục Lỗ Tiên Lâu. Mấy năm nay, Lỗ Tiên Lâu thật cũng không dễ sống chút nào.

Đọc truyện chữ Full