Chỉ trong chốc lát, tên tiểu nhị đã nhanh chóng chạy lên.
- Hà thiếu gia. Ngài tìm tiểu nhân sao?
Tên tiểu nhị này tác phong vô cùng chuyên nghiệp, nở nụ cười tươi hỏi.
Bao Bao thản nhiên nói:
- Vị thiếu gia đây là khách nhân từ nơi đó đến. Nghe nói ông chủ đứng phía sau gian tửu lầu này của các ngươi là Tả phú hộ bản địa, có đúng không?
Điếm tiểu nhị sửng sốt:
- Từ nơi đó ư?
- Chính là từ nơi đó.
Bao Bao ra vẻ thâm trầm nói.
Tiểu nhị gãi gãi đầu:
- Xin hỏi chỗ đó là chỗ nào vậy?
- Hiên Viên Khâu tổng cộng có mấy nơi quan trọng?
Bao Bao trừng mắt lên có chút không kiên nhẫn hỏi lại.
Điếm tiểu nhị cười trừ nói:
- Nói ra thì nhiều lắm. Tiểu nhân kiến thức nông cạn, không biết hết được. Xin hỏi chư vị thiếu gia có điều gì giao phó, tiểu nhân xin đi làm ngay ạ.
- Cũng không có việc gì đặc biệt giao phó chỉ là muốn được tiếp kiến Tả phú hộ một lần thôi. Đây là việc mà cả hai bên đều có lợi, chúng ta muốn hợp tác cùng Tả phú hộ.
- Các vị thiếu gia. Đây là một việc lớn, các vị nên tự mình ra mặt tiếp kiến Tả lão gia, chúng tôi chỉ là tiểu nhị nhỏ bé, cái việc như thế này không đến lượt chúng tôi hỏi đến ạ.
Tiểu nhị này là một kẻ lanh lợi, mặt lộ vẻ khổ sở trả lời.
- Ai nói bắt ngươi đi hỏi?
Bao Bao lườm hắn một cái.
- Ngươi đừng lo lắng. Ta chỉ gọi người lên để hỏi chút chuyện. Ngươi chắc biết Tả phú hộ có sở thích gì đặc biệt?
Tiểu nhị là một kẻ thông minh biết việc này hắn không thể tham gia chỉ cười nói:
- Lão gia, không giấu gì ngài, tiểu nhân chính là một hạ nhân chạy việc ở trong khách điếm mà thôi, sở thích đặc biệt của Tả phú hộ tôi, tôi thật không có tư cách hỏi đến cũng không có rảnh thời gian để đi hỏi. Muốn nói sở thích của các vị lão gia chẳng qua chính là mấy việc này. Chư vị đều là những đại nhân thân phận cao quý nên những việc này so với tiểu nhân càng phải hiểu rõ chứ?
Lời nói của hắn quả không sai. Bao Bao đập bàn quát:
- Hỗn láo, mồm mép tép nhảy lưỡi trơn như bôi mỡ, một câu nói thật cũng không có.
Tần Vô Song khẽ cười thuận tay ném ra một ít tinh thạch:
- Tiểu ca, đây là một ít tinh thạch coi như chút tấm lòng, việc gì nói được thì nói, việc gì không nói được cũng không sao, đây là chút lễ mọn gặp mặt. Cầm lấy đi.
Đây không phải là hoàng tinh thạch mà là lục tinh thạch, đối với hắn mà nói chỗ tinh thạch này quả là một gia tài. Cho dù hắn có làm việc vất vả vài năm cũng không kiếm được khoản tiền lớn đến thế.
Trong ánh mắt lộ ra tia nhìn tham lam, nhưng lý trí lại thắng được lòng tham. Nuốt nước bọt mà cổ họng vẫn khô khốc muốn nói mà lại không biết nói gì, chỉ giương mắt lên nhìn những khối tinh thạch kia. Muốn lấy, nhưng biết là đã cầm rồi thì phải trả giá đắt.
Tần Vô Song bây giờ vô cùng giàu có, thu thập được rất nhiều tinh thạch. Mấy khỏa tinh thạch này đối với hắn cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi.
Bao Bao trừng mắt nói:
- Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm đi bọn ta có ăn thịt ngươi đâu mà sợ.
Điếm tiểu nhị xoa xoa tay. Tần Vô Song nhìn là biết ngay ra tâm ý của hắn, biết hắn thật tình rất muốn cầm số tinh thạch này nhưng trong lòng lại sợ hãi, do dự, muốn lấy mà không dám lấy.
Tần Vô Song nhét khỏa tinh thạch vào tay hắn cười nói:
- Nhận lấy đi không bắt ngươi làm gì đâu, nếu ngươi không muốn nói bây giờ không cần phải nói. Bọn ta sẽ tự đi bái phỏng Tả phú hộ.
Điếm tiểu nhị đưa mắt nhìn xung quanh, giở tay ra thấy khỏa lục tinh thạch trong tay, cảm nhận thấy khỏa tinh thạch này thật sự đang tồn tại, tim đập thình thịch. Đi đến cửa nhìn không thấy ai mới hạ thấp giọng dè dặt nói:
- Các vị thiếu gia, tiểu nhân chỉ là một người dân bình thường, chưởng quầy thấy tiểu nhân nhanh nhẹn mới lưu lại cho làm tiểu nhị ở đây. Tiểu nhân mỗi năm nhận lương cũng đủ sống tạm. Vốn biết là không nên nhiều lời, nhưng các vị đây vốn không có ác ý gì chỉ là muốn tìm hiểu thì cũng không có vấn đề gì, tiểu nhân sẽ trả lời. Nhưng các vị thiếu gia muốn hỏi những chuyện quan trọng thì tiểu nhân thật sự không biết gì hết.
Tần Vô Song thấy lời của hắn có ẩn ý, mỉm cười an ủi nói:
- Yên tâm đi, chúng ta chỉ muốn biết được sở thích của Tả lão gia thôi, chẳng qua muốn tặng ông ấy một chút đồ nhưng không biết ông ấy thích gì để có thể đàm phán hợp tác, còn những vấn đề khác chúng ta không quan tâm. Cũng chỉ vì muốn phát tài mà thôi.
Điếm tiểu nhị gật đầu nói:
- Nếu chỉ như thế thì cũng không có gì. Không dám dối các vị, Tả phú hộ thích nhất là thu thập các kỳ trân dị bảo trong thiên hạ, dưới trướng ông ấy nuôi rất nhiều môn khách. Họ không làm việc gì ngoài hằng ngày thu thập kỳ trân dị bảo trong thiên hạ về cho Tả phú hộ. Các vị nếu như dâng lên được cho ngài một món đồ quý làm cho Tả lão gia động tâm thì muốn gì cũng đều nói ra được.
- Kỳ trân dị bảo? Cái phạm trù này lớn quá.
Bao Bao khẽ nói một câu.
Điếm tiểu nhị cười:
- Cái này cũng không phải là quá lớn, lệnh lang của Tả lão gia tuổi còn trẻ nhưng tương lai đầy hứa hẹn, là Đệ tử Trung tâm của La Thiên Đạo Trường, Tả lão gia thu thập nhiều đồ quý như vậy cũng chỉ là muốn cho địa vị của Tả thiếu gia không ngừng được đề cao mà thôi.
Lời này nói ra như nhắc nhở Tân Vô Song. Mục đích của Tả phú hộ chính là vì muốn địa vị của con trai mình trong La Thiên Đạo Trường được nâng cao. Tâm tình mong con nên ngươi này không khó để hiểu. Hắn suy đi tính lại một lúc sau cười hỏi:
- Ngoài sở thích này ra Tả lão gia còn có sở thích đặc biệt nào nữa?
Điếm tiểu nhị cười cười:
- Ngoài cái này ra thì chính là mỹ sắc tiền tài. Tả lão gia giàu sang phú quý, con người phóng khoáng lạc quan, thích mỹ sắc, cái này không coi là sở thích đặc biết sao?
Thích mỹ sắc?
Cái này thật ra không thể tính là sở thích đặc biệt, rất nhiều vị quan to quý nhân đều có sở thích này, Tần Vô Song có một manh mối thế là đủ rồi. Lập tức mỉm cười xua tay:
- Cảm ơn tấm thịnh tình của tiểu ca đã nói rõ.
Điếm tiểu nhị nghe Tần Vô Song nói thế, như trút được gánh nặng. Chỉ với mấy câu nói mà kiếm được không biết bao nhiêu tinh thạch, thật là của trời cho bất ngờ
Những việc hắn vừa nói đến đều là những việc nhỏ nhặt không liên quan đến bí mật gì, đường đường chính chính dù cho có người biết cũng không sao. Khỏa lục tinh thạch này kiếm được thật sự quá mức dễ dàng. Nghĩ đến đây trong long vui sướng không để đâu cho hết.
Có được khỏa tinh thạch này ở vùng ngoại thành cũng có thể mua được một căn nhà lớn, thê tử cha mẹ con nhỏ không phải xa cách, không cần đi ở cho ai nữa.
Thấy điếm tiểu nhị đi rồi, Tần Vô Song cùng với mọi người cười ầm lên:
- Tả phú hộ thích những kỳ trân dị bảo, thật chúng ta không có gì để hiếu kính hắn.
Bao Bao cười nói:
- Lão Đại, vì sao chúng ta phải hiếu kính hắn? Kệ cha lão và đứa con trai của lão, ta cứ trực tiếp lợi dụng thân phận của Tả phú hộ mà thôi.
- Hửm?
Tần Vô Song nhìn Bao Bao.
- Gã con trai của hắn chẳng phải là tâm phúc của La Thiên Đạo Trường sao? Chúng ta cứ trực tiếp lợi dụng thân phận của Tả phú hộ, tiến vào Thiên Dương Sơn.
Bao Bao đưa ra một đề nghị lớn mật làm Tần Vô Song phải động tâm. Sau một lúc trầm tư hắn vỗ đùi nói:
- Được, chúng ta đành khai đao Tả phú hộ trước vậy.
Nói xong, bọn người Tần Vô Song cũng không tiếp tục thảo luận cái đề tài này nữa. Mọi người tiếp tục chén tạc chén thù, ước chừng một canh giờ sau mới thôi.
Sau giờ ngọ, Tần Vô Song dẫn bọn Bao Bao đi thẳng đến phủ của Tả phú hộ. Chỗ này ở trong Châu thành Hà Khẩu cũng được coi như nhất đẳng trang viên.
Tần Vô Song biết địa vị ngày hôm nay của Tả phú hộ, nếu tùy tiện đến bái phỏng sẽ không dễ dàng được gặp hắn. Bọn họ có thể nâng cao thân phận với điếm tiểu nhị, nhưng trước mặt Tả phú hộ mà đùa giỡn như thế hiển nhiên không được.
Nếu như người đến đây là một nhân vật quan trọng, là người từ Thiên Đế Sơn đến làm khách thì chỉ cần một cái lệnh bài là đủ. Nhưng Tần Vô Song lấy đâu ra lệnh bài như vậy.
Hắn có một cái lệnh bài nhưng đây chỉ là lệnh bài thân phận của Tần gia Thiên Đế Sơn mà thôi, nếu đem ra thì chẳng khác nào là tự rước lấy phiền phức. Tần Vô Song đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến như thế
Một khi Tả phú hộ đã thích tìm kiếm những thứ đồ lạ thì hắn nhất định sẽ làm được. Chỉ cần được gặp Tả phú hộ, được ở một mình với hắn thì mọi việc thật dễ giải quyết.
Đó là điều hắn cần, đơn giản là mượn thân phận Tả phú hộ mà thôi.
Trong trang viên Tả gia, sau giờ ngọ là khoảng thời gian nghỉ ngơi. Trong một căn phòng lớn, Tả phú hộ đang nằm dài trên một chiếc ghế dài. Toàn thân trần như nhộng, chỉ quấn một chiếc khăn chỗ hạ bộ.
Bên cạnh hắn là sáu cô thiếu nữ yến yến oanh oanh diện mạo trẻ trung, xinh đẹp, quyến rũ đang tìm mọi cách để lấy lòng vị đại phú hộ bậc nhất Châu thành Hà Khẩu này.
Mấy cô thiếu nữ này mỗi người đều có vẻ lả lướt khêu gợi. Tả phú hộ mỗi tay ôm một người, không ngừng vuốt ve những đường cong trên người cô ta, trên miệng nở một nụ cười khả ố dâm dục, các cô thiếu nữ này cũng ra sức hầu hạ để hắn được khoái lạc.
Tràng cảnh này nhìn qua cực kỳ biến thái, mà mấy cô thiếu nữ khác không bị hai tay của Tả phú hộ sờ mó, thì sử dụng những loại tư thế khác nhau, hầu hạ những bộ vị khác trên người Tả phú hộ.
Không đầy một khắc hắn đã là tên đã lên cung, uy phong cực hạn, chiếc khăn duy nhất quấn trên hạ bộ không biết đã rơi xuống tự lúc nào.
Trong lúc hắn đang đánh nhau kịch liệt, chợt ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng chạy vào. Thính lực của hắn rất nhạy liền nhanh chóng đẩy cô thiếu nữ trước người mình ra, quát lớn:
- Nhị hào, có chuyện gì?
Ngoài cửa đúng là tên thủ hạ tâm phúc của hắn Ngân Ưng Nhị hào.
Ngân Ưng Nhị hào cung kính thưa:
- Lão gia, ngoài cửa có một người đưa lễ vật tới, nói là muốn được gặp lão gia, muốn bàn chuyện hợp tác với lão gia.
- Tặng lễ vật gì?
Tả phú hộ lạnh nhạt hỏi.
- Thưa lão gia, theo như thuộc hạ xem xét, phải là vài khối hắc ngọc tinh khiết, còn có hai khối lục tinh ngọc tinh khiết thượng phẩm. Đây đều là những thứ nguyên chất. Nguồn truyện:
Tả phú hộ thân hình khẽ rung lên, người quấn chặt lấy một cô thiếu nữ tư thế trông thật cổ quái, rõ ràng là đang tận hưởng khoái lạc.
Nghe thấy Ngân Ưng Nhị hào trả lời như vậy, thì thấy hiển nhiên lễ vật không phải là nhỏ, lòng tham nổi lên, thân hình khẽ rung lên thiếu chút nữa là dương quan không khống chế được, vội vàng vận khí điều hòa nội tức.
- Món quà hào phóng đó là của ai mang đến?
- Người đó không nhìn rõ mặt cũng không rõ dáng người.
Ngân Ưng thật thà trả lời.
- Hắn có nói ý đồ đến đây không?
- Thưa lão gia, nghe khẩu khí của hắn thì hắn muốn cùng với lão gia hợp tác, hơn nữa hắn còn nói hắn có một đường dây cung cấp rất nhiều kỳ trân dị bảo.
Tả phú hộ vừa thấy toàn thân đã chấn động. Lần chấn động này khiến cho thân thể hắn gồng lên một chút, bộ hạ đẩy lên, cô nàng bên dưới kia không kịp đề phòng, suýt chút nữa là cắn đứt luôn "tiểu đệ đệ" của hắn rồi.
Tả phú hộ tuy rằng toàn thân khổ luyện nhưng vẫn chưa luyện đến mức chỗ nào cũng cứng như sắt thép, hạ bộ vẫn bị đau, phóng ra một chưởng sắc như lưỡi kiếm, chém bay đầu cô nàng kia.
Huyết quang bắn vọt ra, đầu của cô nàng kia không biết đã bay đi hướng nào. Tả phú hộ giết cô nàng giống như bóp chết một con kiến, đứng thẳng người dậy.
Năm cô nàng còn lại thấy huyết quang bắn ra tung tóe, sợ hãi kêu ầm lên, Tả phú hộ không thèm nhìn, phóng chưởng thay đao, hàn quang chợt lóe lên năm người đã thành mười đoạn rồi.
Tả phú hộ này thế nhưng có loại sở thích giết người biến thái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Trùng Tinh Hà
Chương 541
Chương 541