DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Trùng Tinh Hà
Chương 547

Quả nhiên có tiền liền có thể sai khiến được ma quỷ, một món quà, lại thêm một lời hứa, đã làm cho một Trưởng lão như La Dương cũng phải nhìn Tả phú hộ với con mắt khác.
Biệt viện Trúc Hải có thể nói là khu biệt viện cao cấp nhất của La Thiên Đạo Trường. Ở La Thiên Đạo Trường, chỉ có Đệ tử Trung tâm mới có tư cách ở đây.
Mà biệt viện Trúc Hải cũng là nơi mà hàng vạn đệ tử kiệt xuấn của La Thiên Đạo Trường đều muốn tiến vào nơi đây.
Bọn Tần Vô Song sau khi tiến nhập vào khu phòng ở dành cho khách, La Dương còn đặc biệt phái mấy người hầu tâm phúc đến hầu hạ, có thể nói là đặc biệt chiếu cố.
Tần Vô Song trong lòng cười thầm, La Dương quả là tham lam, hắn ân cần như vậy là do lời hứa lúc trước của Tả phú hộ, hứa sau này trở về sẽ hoàn trả phí tổn ăn ở trở lại.
Đêm đó, đích thân La Dương mở tiệc chiêu đãi Tả phú hộ, phí tổn của bữa tiệt tất nhiên không phải là lấy từ hầu bao của La Dương rồi. Trong bữa tiệc, La Dương hỏi không ít việc ở Châu thành Hà Khẩu, Tả phú hộ trả lời một chút sai sót cũng không có.
Tần Vô Song thầm nghĩ may mắn, may mà Tả phú hộ này là Tả phú hộ hàng thật giá thật, nếu là đổi một con khôi lỗi nào khác thì không thể trả lời mọi việc một cách tỉ mỉ cho La Dương được.
Lúc này, sở trường của Tả phú hộ được thể hiện ra hoàn toàn, trong bữa tiệc không ngừng tán dương pha trò, khiến cho không khí vô cùng sôi động, tán thưởng không tiếc lời làm cho La Dương vui như mở cờ trong bụng.
- Nào nào nào. Tả lão đệ, lão phu và ngươi có thể nói là hận vì gặp nhau quá muộn. Tài ăn nói của Tả lão đệ thật sự làm cho mấy tên gia hỏa chỉ biết trốn trên núi tu luyện như chúng ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
La Dương quả thật cũng không phải khiêm tốn. Những nhân vật cấp bậc Trưởng lão như hắn xưa nay dành rất nhiều thời gian tu luyện, vốn không có thời gian tiếp xúc với những sự gian ngoan lọc lõi trên đời, vì vậy về mặt giao tiếp, không thể khôn khéo đưa đẩy như những kẻ cả đời lăn lộn trên thương trường như Tả phú hộ.
Tả phú hộ cười nói:
- Trưởng lão La Dương, nếu Tả mỗ có thể tu luyện được một thân tu vi như các vị Trưởng lão, ta nhất định sẽ không tốn sức đi luyện cái môn công phu mồm mép thế này. Tu vi không đủ thì phải mồm mép phải linh hoạt một chút.
- Tu vi của Tả lão để cũng không kém.
La Dương liếc mắt dò xét Tả phú hộ.
- Nếu không phải là bỏ tiền mua nguyên liệu chế luyện đan dược, mời tiền bối của Đạo Trường luyện chế cho mấy viên Hóa Hư Đan, e rằng cả đời ta cũng không leo được đến Hóa Hư Cảnh.
Tả phú hộ cũng không văn vẻ, thành thật cười nói:
- Đương nhiên, tiểu đệ tiền tài cũng không nhiều, chất lượng của những nguyên liệu mà tiểu đệ chuẩn bị vốn không thể luyện hóa ra được Hóa Hư Đan cực phẩm. Cũng có nghĩa là Hóa Hư Cảnh đã là cực hạn của tiểu đệ rồi.
Cái này cũng giống với Tiên Thiên Sơ Linh Đan vậy, nếu không phải là đan dược thuộc hàng cực phẩm, một khi đã dùng thì cũng chỉ có thể đủ để đột phá bình cảnh, cả đời cũng không thể tu luyện thêm được nữa. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nhưng nếu như dùng đan dược thuộc hàng cực phẩm thì sẽ không phải lo lắng về chuyện này. Sau khi dùng, vẫn có thể tiếp tục gia tăng lên những cảnh giới cao hơn.
Như viên Thâu Thiên Đan mà Lỗ Tiên Lâu để lại cho Tần Vô Song ở bên trong thâm cốc kia, nó thuộc loại đan dược nghịch thiên cực phẩm, có thể tăng một cấp cảnh giới vô điều kiện.
Loại đan dược thuộc cấp bậc này, ngoại trừ cần thủ bút của đại sư chế luyện ra, còn cần phải có các loại nguyên liệu cực phẩm, có thể nói là tạo hóa trăm năm mới gặp một lần.
Lúc này Tần Vô Song mới hiểu ra nguyên nhân tại sao tu vi của Tả phú hộ có thể đạt đến Hóa Hư Cảnh, nhưng lại không thể vào La Thiên Đạo Trường.
Nào ngờ, câu nói này của Tả phú hộ lại nói trúng tâm tư của La Dương, than nhẹ một tiếng:
- Tả lão đệ, ngươi có thể quyết đoán dùng Hóa Hư Đan, cho thấy dũng khí của ngươi quả thật cũng không nhỏ. Đáng hận là, mãi cho đến bây giờ lão phu vẫn đứng sững ở Động Hư Cảnh, e rằng đến cuối đời cũng khó có khả năng đột phá…
Tả phú hộ cười làm lành nói:
- Trưởng lão La Dương ở tu luyện ở La Thiên Đạo Trường, ở Thiên Dương Sơn sẽ có cơ hội, sẽ có lúc gặp kỳ duyên, tiểu đệ vốn không thể so sánh được. Tin rằng Trưởng lão chắc chắn có thể dựa vào sức của mình mà đột phá, tiến nhập Hư Võ Đại viên mãn.
La Dương thở dài:
- Nếu thực sự có ngày đó, nhất định nhớ lời nói của tiểu đệ ngươi ngày hôm nay.
- Tiểu đệ ở Châu thành Hà Khẩu đợi tin tốt lành của Trưởng lão.
La Dương chua sót cười, ảo tưởng vẫn bị lý trí áp chế, cười như mếu nói:
- Thẳng thắn mà nói, lão phu đến hơi sức cũng không còn, lão phu đã chuẩn bị rồi, trong ba mươi năm nếu không có đột phá, thì dùng đan dược, xung kích Hư Võ Đại viên mãn, thành hay không thành còn phải xem ý trời.
Tu vi càng cao, cảnh giới càng cao, tỷ lệ dùng đan dược để thăng cấp thành công càng thấp hơn, La Dương quyết định như vậy, Tả phú hộ cũng có thể hiểu được.
Dù sao, dương thọ tới rồi, quyết tâm có cao đến đâu cũng không thể không chấp nhận số phận, thử một lần còn hơn ngồi chờ chết. Dùng đan dược có thể không thành công, cũng còn hơn là không thử một lần.
Một khi xung kích thành công, thuận lợi đạt đến Hư Võ Đại viên mãn, ít nhất có thể đạt được hai trăm năm tuổi thọ, điều này khiến bất kỳ tu luyện giả nào cũng không thể chống lại sự hấp dẫn này.
Càng già càng sợ chết, đây cũng không phải là lời nói vô căn cứ.
Sở dĩ La Dương chần chừ không muốn dùng đan dược, kỳ thực cũng là vì trong lòng còn tồn tại một cái ảo tưởng, muốn dùng tu vi của mình tự xung kích đột phá.
Đột phá như vậy sau này còn có thể lên cảnh giới cao hơn nữa, cũng có thể có được tuổi thọ lâu hơn.
- Trong thời gian ba mươi năm, có thể xảy ra rất nhiều chuyện, Trưởng lão không cần phải âu sầu như vậy!
Tả phú hộ an ủi nói.
La Dương xua tay:
- Đối với người đời mà nói, ba mươi năm đã là nửa cuộc đời rồi! Nhưng đối với những tu luyện giả chúng ta chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Vẫn là tiểu đệ suy nghĩ thoáng đạt, tự do tự tại. Kỳ thực đệ như vậy đã là rất tốt rồi.
La Dương tán thưởng từ tận đáy lòng.
Tả phú hộ cười khổ nói:
- Tiểu đệ tìm được niềm vui trong nỗi khổ, rõ ràng biết không có hy vọng xung kích lên cảnh giới cao hơn thì vui đùa hồng trần, tiêu sái tự tại, tiểu đệ không có tiền đồ, chỉ hy vọng vào Tả Thiệu thôi!
La Dương thở dài:
- Đây cũng là điều mà lão phu ngưỡng mộ ngươi, ít nhất ngươi còn có đứa con trai để chờ mong, còn ta trước đây từng có hai đứa con, đến bây giờ đều đã không còn. Đứa cháu trai yêu quý nhất cũng bị tên tiểu tử đến từ các quốc gia nhân loại sát hại. Người ngoài cũng thấy, ta là Trưởng lão của La Thiên Đạo Trường, địa vị cao quý, ở Thần Chiếu Phủ, vô số người ngưỡng mộ địa vị của ta, ngươi nói xem thật sự có đáng để ngưỡng mộ hay không?
La Dương đã hơi ngà ngà say, hắn cũng có nhiều nỗi uất hận, hôm nay gặp Tả phú hộ vừa quen đã như thân thiết, vì vậy lời nói đã phát ra, cũng không còn giữ kẽ nữa.
Tả phú hộ xấu hổ sờ mũi, đang muốn nói điều gì, đột nhiên La Dương mở ánh mắt hung dữ:
- Ba mươi năm, bây giờ lão phu chỉ cho mình ba mươi năm. Trong ba mươi năm, nếu như còn không thể đột phá, coi như từ chức Trưởng lão của La Thiên Đạo Trường, ta cũng phải cố gắng hoàn thành hai việc.
- Ồ?
Tả phú hộ ngạc nhiên nhìn La Dương.
- Việc thứ nhất, là tìm một người kế thừa trong đám con cháu hậu bối, truyền lại hết công phu cả đời của ta cho nó. Thứ hai, là đi đến Đế quốc Đại La điện ở các quốc gia nhân loại đại khai sát giới.
- Việc này…
Tả phú hộ vô cùng kinh ngạc:
- Truyền công lực phải có công pháp đặc biệt mới được? Mà đi các quốc gia nhân loại đại khai sát giới, sẽ biến mình thành kẻ thù chung của cả Đại lục Thiên Huyền a.
La Dương cười:
- Nếu ngươi biết mình đã đến cực hạn cuộc đời, thì còn để ý đến công địch này nọ nữa hay sao? Ta cũng đã nghĩ qua, nhiều nhất ta từ chức Trưởng lão, không còn quan hệ gì với La Thiên Đạo Trường, như vậy cũng làm không liên lụy đến La Thiên Đạo Trường, tóm lại, không làm được hai chuyện này, ta chết không nhắm mắt.
La Đĩnh chết, La Dương vẫn bình thường, vì người chết không phải là máu thịt thân thiết của ông ta. Nhưng Tả Thiên Tứ là cháu trai ruột của ông ta, từ sau khi hai đứa con trai lần lượt chết đi, ông ta coi cháu trai chẳng khác nào con mình. Không ngờ, lại bị tên tiểu tử đến từ các quốc gia nhân loại không danh không tánh sát hại.
La Dương ôm hận báo thù đã không phải chuyện ngày một ngày hai. Nhưng Đại Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường cũng không dám công khai phát động tấn công các quốc gia nhân loại, chỉ âm thầm cử người đi đối phó với người nhà và sư môn của Tần Vô Song mà thôi.
La Thông Thiên phải nghĩ đến lợi ích của La Thiên Đạo Trường, cũng không dám tùy tiện hành động khiến cho La Thiên Đạo Trường phải gặp một sự nguy hiểm vạn kiếp bất phục.
Nhưng La Dương thì lại không cần lo lắng đến những điều này, cái hắn muốn chính là nhanh chóng báo thù. Cho dù là do Tả Thiên Tứ đi xâm lược người khác mà bị giết, hắn cũng chẳng cần quan tâm.
Trong giới tu luyện, từ trước đến nay chỉ là giúp người thân chứ không giúp đạo lý.
Tần Vô Song lạnh lùng cười nghe La Dương nói, trong lòng nổi sóng không thôi, ngẫm nghĩ:
- Ba mươi năm? Ngươi còn có được ba mươi năm để đợi sao?
Tả phú hộ thấy La Dương đã say, liền khuyên nhủ:
- Trưởng lão La Dương, hôm nay Đại Đạo tôn đích thân xuất mã, tin rằng Tần Vô Song sẽ không chạy được xa, người đừng đau buồn quá.
La Dương cầm chén rượu, lại uống thêm một chén nữa. Bây giờ hắn đã thấy vô cùng tuyệt vọng đối với năng lực của đám cao tầng La Thiên Đạo Trường rồi, vốn không hy vọng lần này bọn họ có thể bắt được Tần Vô Song.
- Tả lão đệ, tên tiểu tử Tần Vô Song ấy rất xảo quyệt, coi như Đại Đạo tôn đích thân xuất mã, lão phu cũng không xem trọng… Ngay từ đầu ta liền không nên dưỡng hổ gây họa…
La Dương đã bắt đầu lớn tiếng.
Tả phú hộ mồ hôi ứa ra, lòng nghĩ cái tên khốn này đã say rồi, ngang nhiên nghi ngờ quyền uy của Đại Đại tôn, thậm chí còn nghi ngờ năng lực làm việc của các cao tầng La Thiên Đạo Trường nữa.
- Trưởng lão La Dương, người say rồi, hôm nay đến đây thôi nhé?
Phía sau La Dương, những gã tâm phúc đi ra thấp giọng nói, đồng thời cảnh giác nhìn Tả phú hộ, lo lắng Tả phú hộ bán đứng La Dương, nói lời say vừa nãy ra ngoài.
Tả phú hộ vội xua tay nói:
- Các vị, lời người say không coi là thật, những thuộc hạ của ta cũng không phải là người nhiều chuyện. Yên tâm đi, những lời vừa nãy coi như kết thúc bàn tiệc.
La Dương trừng mắt nhìn Tả phú hộ:
- Tả lão đệ, lão phu tin ngươi, coi trọng ngươi mới nói những lời này với ngươi, nếu ngươi bán đứng ta…
Tả phú hộ cười nói:
- Nãy giờ Trưởng lão nói những lời gì vậy? Thẳng thắn mà nói, bây giờ ta cũng hơi mơ hồ rồi, rốt cục Trưởng lão La Dương nói gì ta cũng không nhớ nổi. Khi tỉnh lại e rằng đã quên hết rồi. Coi như ta nói chuyện thị phi thì Đại Đạo tôn cũng không tin ta, mà sẽ tin ông, đúng không?
Tần Vô Song thầm khen Tả phú hộ này thật biết ăn nói, quả nhiên, sắc mặt La Dương giãn ra, nói với Tả phú hộ:
- Tả lão đệ, ngươi là người chính trực, lão phu nhắc một câu, ngươi ở lại biệt viện Trúc Hải, không được đi lại lung tung, không được gây chuyện thị phi.
Tả phú hộ vâng vâng dạ dạ:
- Đương nhiên rồi, đa tạ Trưởng lão La Dương nhắc nhở
Thanks nhiều thì có nhiều ch hơn

Đọc truyện chữ Full