Quả nhiên đúng như Tần Vô Song đã dự liệu, linh thú trong Thiên Dương Sơn, may mắn chạy thoát mạng, đều hướng về phía ngoài quan khẩu mà chạy. Hiển nhiên, những linh thú này đã ở trong Thiên Dương Sơn lâu ngày, đột nhiên gặp phải kiếp nạn như vậy, căn bản không biết là chuyện gì, phản ứng đầu tiên chính là chạy trối chết.
Chạy ra khỏi Thiên Dương Sơn, càng xa càng tốt.
Bao Bao và Cô Đơn xen lẫn vào trong đám linh thú, không để lộ chân tướng, khi đến cửa vào, lại phát hiện cửa vào đó, mặc dù bị phá hủy, nhưng đã bố trí xong trận tuyến phòng ngự.
Pháp vương Kim Tu dẫn theo hai đại Trưởng lão Động Hư Cảnh và mười tên Đệ tử Trung tâm, bày ra một đường phòng tuyến canh gác.
Thấy rất nhiều linh thú từ hướng Thiên Dương Sơn chạy ra, Pháp vương Kim Tu và hai đại Trưởng lão đương nhiên không thể để bọn chúng xông ra quan khẩu.
Pháp vương Kim Tu thân là cường giả Hư Võ Đại viên mãn, địa vị ở La Thiên Đạo Trường vô cùng cao, tuyệt đối là cao thủ xếp trong mười người đứng đầu, trong tay cầm một lang nha bổng cực lớn, rất có khí thế một người trấn thủ, vạn người khó qua.
Chí ít có mấy trăm con linh thú, kéo dài cuồn cuộn mà đến, thấy Pháp vương Kim Tu chắn ở quan khẩu, đều lớn tiếng huyên náo, gào rít biểu thị thị uy về hướng Pháp vương Kim Tu.
- Các ngươi muốn đi đâu chứ?
- Mau tránh ra, chúng ta phải rời khỏi nơi này.
- Cút ra, đừng ngăn cản! La Thiên Đạo Trường các ngươi bây giờ tự thân còn khó bảo toàn, còn rảnh rỗi quản chuyện của chúng ta làm cái gì?
Trong số linh thú này, cũng có không ít cường giả cấp bậc Hư Võ Cảnh, có thể dùng ngôn ngữ của nhân loại để nói chuyện. Bọn chúng thấy Pháp vương Kim Tu chặn đường, hiển nhiên đều rất khó chịu.
- Chư vị, La Thiên Đạo Trường chúng ta và các ngươi cùng ở Thiên Dương Sơn yên thân gửi phận, tai nạn trước mắt, chúng ta nên cùng nhau gánh vác mới đúng.
Pháp vương Kim Tu cố ý đem linh lực tản ra, hình thành khí trường kinh sợ những con linh thú này.
Trong những linh thú này, cũng không thiếu cấp bậc Động Hư Cảnh, thậm chí có một số, có đủ thực lực trùng kích vào Hư Võ Đại viên mãn, đương nhiên sẽ không bị khí thế của Pháp vương Kim Tu hù dọa.
Một Hổ vương Động Hư Cảnh cười lạnh nói:
- Tai họa cùng nhau gánh vác, vậy còn khi có lợi ích thì sao? Lợi ích có phải là La Thiên Đạo Trường các ngươi một mình độc chiếm đúng không?
- Đúng vậy, ngươi là Pháp vương Kim Tu, chúng ta nhận ra ngươi. Thực lực của ngươi không tệ, nhưng ngươi cảm thấy, dựa vào mấy người các ngươi, có thể chống đỡ được bao nhiêu trùng kích của đám linh thú chúng ta chứ?
Pháp vương Kim Tu trong lòng thật sự lo sợ, nếu chỉ có mấy con linh thú Động Hư Cảnh, hắn vẫn có khả năng đối phó được. Nhưng nếu mấy trăm con linh thú nhất tề xông lên, giống như thủy triều phá đê, một mình hắn căn bản không ngăn cản được. Ngoài hai đại Trưởng lão ra, những Đệ tử Trung tâm khác, nhất thời căn bản không có đầy đủ lực sát thương tuyệt đối.
Nếu là bình thường, những linh thú này vốn cũng không rời khỏi những nơi như Cửu Luyện Huyền Phong Cốc và Lang Nha Phong, vì những nơi này đều có cơ quan cấm chế, hình thành khống chế giới hạn với linh thú.
Nhưng Trấn Ma Thạch Bia vừa đổ, tất cả cơ quan toàn bộ đều tự động hủy diệt, đối với những linh thú này, cũng chính là không còn lực trói buộc. Vì vậy những linh thú này tương đương tìm được một cơ hội tự do, sao có thể bỏ qua được chứ?
- Kim Tu, nếu ngươi muốn cố gắng ngăn cản, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.
Những bọn Thú Tộc lúc này đều vô cùng cuồng ngạo. Hiển nhiên, đối với sự sợ hãi đại tai họa, với phương hướng của tự do, đều khiến tình tự của bọn chúng vô cùng táo bạo.
Pháp vương Kim Tu vội vàng truyền thức cho Tả Lãnh Sương, thỉnh cầu Tả Lãnh Sương trợ giúp.
Tả Lãnh Sương nghe nói có mấy trăm con linh thú cùng nhau xông ra cửa, hít một ngụm lãnh khí, hạ lệnh nói:
- Ngăn cản bọn chúng, nhất định phải ngăn cản bọn chúng.
Pháp vương Kim Tu cũng nổi cáu, ngăn cản bọn chúng? Nói thì rất dễ, mấy trăm con linh thú giống như hồng thủy lao tới, ai có thể ngăn cản nổi chứ?
Làm không tốt, mười Đệ tử Trung tâm, thậm chí là hai đại Trưởng lão, đều sẽ táng thân nơi này. Quay đầu lại nhìn hai đại Trưởng lão, cố nhiên cố gắng trấn định, nhưng mười gã Đệ tử Trung tâm, sắc mặt tái nhợt, mặc dù tận lực che giấu tâm tình sợ hãi của bọn họ, nhưng trong ánh mắt, vẫn ít nhiều có thể nhìn thấy sự thê lương trong lòng bọn họ. Hiển nhiên, bọn họ vừa mới chạy trốn từ trong đại họa, lúc này lại gặp phải tràng diện này, trong lòng đương nhiên không có bất cứ sức lực nào, càng không nói đến ý chí chiến đấu dâng trào.
Pháp vương Kim Tu nắm chặt lang nha bổng, đang muốn nói chuyện. Đột nhiên, Trưởng lão La Thư sau lưng hắn truyền thức nói:
- Pháp vương Kim Tu, những Đệ tử Trung tâm, tâm lý đã gần như sụp đổ rồi, bọn chúng căn bản không chống cự lại được. Thậm chí đợt công kích đầu tiên đều rất khó đương đầu được.
Bao Bao và Cô Đơn xen lẫn trong đám yêu thú, hô to nói:
- Mọi người xông lên, Kim Tu này đang kéo dài thời gian, không xông lên, đợi những cao thủ của La Thiên Đạo Trường trở về, chúng ta đi không được đâu.
- Xông lên, không xông lên chính là chết, mọi người đều hy vọng đạt được tự do, chẳng lẽ các ngươi lại muốn vĩnh viễn ở lại Thiên Dương Sơn, bị La Thiên Đạo Trường nô dịch sao?
- Xông lên, xông lên!
Tình tự của các Thú Tộc, xác thực đã đến giới hạn bộc phát, bất cứ một chút kích thích nào, đều có thể kích phát những cảm xúc này triệt để.
Quả nhiên, dưới sự cổ động của Bao Bao và Cô Đơn, tất cả Thú Tộc, giống như thủy triều lao tới phá đê, chen chúc xông lên phía trước.
Những Thú Tộc này, tên nào cũng rất thông minh, tránh phương hướng của Pháp vương Kim Tu, giống như nước lũ chia làm hai đường, lao về phía trước.
Pháp vương Kim Tu nắm lấy lang nha bổng, chủ ý cũng xác định nói:
- Đừng hành động, để bọn chúng qua đây.
Thời khắc mấu chốt, Pháp vương Kim Tu vẫn áp chế được ý chí chiến đấu, hắn biết, một khi ra tay, thực lực của hắn khẳng định có thể đánh ngã được không ít Thú Tộc, nhưng mà, cho dù một mình hắn có thể giết chết mười mấy hai mươi con, đối với mấy trăm con Thú Tộc này mà nói, cũng không có gì đáng nói. Nhưng cơn sóng này đánh tới, mười gã Đệ tử Trung tâm, khẳng định là không chống đỡ nổi.
La Thiên Đạo Trường bây giờ đã hy sinh không ít, tuyệt không chịu nổi bất cứ sự hy sinh thêm nào nữa. Pháp vương Kim Tu nắm chặt lang nha bổng, cắn răng ken két, trợn mắt phẫn nộ, nhìn đám Thú Tộc giống như thủy triều dũng mãnh lao tới.
Phía bên La Thiên Đạo Trường không chủ động công kích, Thú Tộc đương nhiên cũng sẽ không tìm phiền phức cho mình. Ý chí chiến đấu của hai bên hết sức căng thẳng, đến cuối cùng lại kết thúc không tổn hao một cọng lông nào.
Trưởng lão La Thư tiến lên, thấp giọng nói:
- Pháp vương Kim Tu, nếu thả bọn chúng đi, phải chịu trách phạt, La Thư tình nguyện cùng gánh vác với Pháp vương.
Trưởng lão còn lại La Mông cũng đi tới:
- Hãy tính cả ta nữa.
Mười đại Đệ tử Trung tâm đều vô cùng hổ thẹn, nhưng vẫn cảm kích đi tới. Ngoài miệng bọn họ ngại nói cám ơn, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm kích Pháp vương Kim Tu.
Nếu hắn không hạ lệnh, bọn họ nhất định phải ngăn cản, cho dù châu chấu đá xe, cho dù là lấy trứng chọi đá cũng phải chấp hành.
Vì đây là mệnh lệnh, kỷ luật của La Thiên Đạo Trường vô cùng nghiêm minh, mệnh lệnh đã hạ xuống, chỉ cần còn một hơi sống sót, nhất định phải chấp hành. Nhưng một khi ngăn cản, kết quả lộ ra rất dễ dàng thấy được. Trước mặt mấy trăm con linh thú giống như hung thần ác quỷ, bọn họ căn bản không có bất cứ đường sống nào để phản kháng, chỉ có một kết cục duy nhất là bị xé rách thành hàng trăm mảnh nhỏ.
Vì vậy, Pháp vương Kim Tu hạ lệnh không kháng cự, kỳ thực là cứu vớt tính mạng của bọn họ. Nhưng đối với Pháp vương Kim Tu mà nói, chẳng khác nào làm trái lại mệnh lệnh của Tứ Đạo tôn.
Tần Vô Song ở trong nội địa vực sâu, linh lực xung quanh dao động, không có bất cứ dấu hiệu giảm bớt nào, ngược lại ngày càng mãnh liệt, không ngừng đè ép tường phòng ngự của hắn.
Tất cả cảm giác, giống như con thuyền cô độc phiêu đãng trong đại dương. Nhưng linh lực dao động này mang tới cho Tần Vô Song cảm giác đè ép, cũng khiến Tần Vô Song cảm nhận được cái gì gọi là hoàn cảnh tu luyện có độ linh lực tinh khiết cao.
Trong không gian phong bế này, quả thực chính là một cái hộp linh lực, đem hắn nhốt vào bên trong, nhưng trong cái hộp này lại có linh lực tinh khiết và nồng đậm mà bên ngoài không thể nào tưởng tượng được.
Loại hoàn cảnh linh lực này, quả thực Tần Vô Song trước nay chưa từng nghe nói đến. Mới đầu, Tần Vô Song thôi động sức mạnh bản thân, để đối kháng với loại linh lực vọt ra từ bốn phương tám hướng.
Nhưng càng đối kháng, Tần Vô Song phát hiện dao động của những linh lực này càng lợi hại. Hắn quyết định đổi một loại phương thức khác, thay đổi đường dẫn khơi thông.
Điều khiến Tần Vô Song không tưởng tượng được là, hắn càng đổi loại phương pháp, hiệu quả rõ ràng tốt thần kỳ. Ở dưới sự dẫn dắt của hắn, những linh lực nồng đậm này, bắt đầu hình thành một loại dung hợp với đan điền của hắn. Loại dung hợp này, khiến nguyên thần của hắn không ngừng lớn mạnh. Giống như một con tằm đang nhả tơ, theo sự nhả tơ không ngừng, cái kén kết thành cũng càng ngày càng lớn. Nguồn truyện:
Nguyên thần của Tần Vô Song, lúc này hoàn toàn giống hệt như một cái kèn tằm. Một loại cảm giác quen thuộc khiến trong thần thức của Tần Vô Song đột nhiên toát ra một ý niệm khiến người hắn hưng phấn – Đột phá!
Quả nhiên, linh lực từ bốn phương tám hướng vọt tới, trong đan điền của Tần Vô Song sau khi không ngừng dung hợp thai nghén, đem nguyên thần của hắn đẩy lên một cảnh giới và độ cao mới.
Hóa Hư Cảnh!
Cuối cùng một dòng nước ấm khoan thai chảy xuôi quanh người Tần Vô Song, tứ chi bách hài đều cảm thấy thoải mái vô cùng. Trên Luyện Hư Cảnh, là Hóa Hư Cảnh.
Mặc dù chỉ là một lần đột phá nhỏ trong cảnh nội của Hư Võ Cảnh, nhưng đối với Tần Vô Song mà nói, lại là một thay đổi cực kỳ lớn trong cuộc đời hắn. Đặc biệt là trong thời khắc then chốt như hiện nay.
Một cảnh giới, một tầng tu vi, có lẽ có ý nghĩa là sự khác biệt sinh tử. Tần Vô Song hưởng thụ khoái cảm do đột phá mang lại, linh lực trong cơ thể, đem nguyên thần của hắn làm nền tảng, khiến Tần Vô Song cảm nhận được ý cảnh kỳ diệu của Hóa Hư Cảnh.
Lúc này, Tần Vô Song đem tất cả phiền não và bận tâm, toàn bộ vứt bỏ sang bên, hắn cần phải nắm bắt lấy cơ hội, đem Hóa Hư Cảnh củng cố thật tốt. Đặc biệt là bây giờ dưới điều kiện linh lực sung túc, bỏ ra một chút khổ công, thì thu hoạch sẽ nhiều hơn một chút.
Điều kiện sung túc của linh lực, có thể nói là phần thưởng đặc biệt nhất đối với Tần Vô Song, là ban thưởng hậu hĩnh trong họa có phúc.
- Xem ra, Trấn Ma Thạch Bia này, chính là nơi linh lực sung túc nhất của Thiên Dương Sơn. Cũng thật là kỳ quái, cùng là Thiên Dương Sơn, linh lực tại sao lại khác biệt lớn như vậy?
Linh lực dao động dưới Trấn Ma Thạch Bia, đem lại cho Tần Vô Song chấn động thực sự quá lớn. Hắn quả thực không dám tin, trên thế giới lại có nơi linh lực sung túc như vậy. Mỗi một góc không khí của nơi này, tựa hồ đều tràn ngập linh khí, quả thực chính là nhân gian tiên cảnh.
Hắn cũng không biết, nơi ở của tấm Trấn Ma Thạch Bia này, chính là di chỉ chiến trường Thái cổ, là một mắt trận phong ấn, là con mắt linh nguyên nối tiếp với địa mạch.
Ý nghĩa của thu hoạch này không thể không nói là đã giúp đỡ cho Tần Vô Song một lần hoàn thiên đột phá, tạo hóa thần kỳ, được và mất, thực sự không thể nào đoán trước được.
Tần Vô Song tại thời khắc Trấn Ma Thạch Bia sụp đổ, bị luồng sức mạnh đó cuốn vào trong nháy mắt, đã nhận định bản thân chắc chắn sẽ chết, nhưng không ngờ, lại xuất hiện cảnh tượng này.
Đại nạn không chết, nhất định có phúc.
Trong đầu Tần Vô Song đột nhiên toát ra tám chữ này
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Trùng Tinh Hà
Chương 558
Chương 558