Loại cảm giác sợ hãi này, khiến La Hoành Dã cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân. Rất nhiều người lạc đường ở Thiên Đế Sơn, rất nhiều lúc cũng không phải lạc đường, mà là nhầm ngã rẽ, đi vào trận pháp gì đó, thậm chí là bị cường giả nào đó trêu đùa!
La Hoành Dã là người từng trải, sao có thể không biết điều này?
Tâm thần không khỏi kinh hãi, bắt đầu tìm kiếm đường đi khác. Nhưng bất luận hắn đi như thế nào, giống như Tôn Ngộ Không ở trong lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ, làm thế nào cũng không đi ra khỏi khu vực này.
Đông Nam Tây Bắc, trái phải trên dưới, bất luận hắn đi như thế nào, lúc nào cũng là một đường giống nhau, khiến hắn rơi vào trong giãy dụa, giống như đi vào trong cạm bẫy không cách nào thoát ra được.
- Vị bằng hữu nào, lại trêu đùa tại hạ như vậy?
La Hoành Dã không kìm được truyền thức hỏi.
Bốn phía lặng yên không một tiếng động, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có. Trước mắt ngoài sương mù vô tận ra, cái gì cũng không có. Phảng phất như toàn bộ thế giới, đột nhiên đều bị đám sương mù này bao phủ vậy.
- Bằng hữu, tại hạ chỉ là một người qua đường, hà cớ phải chọc ghẹo như vậy?
- Một người qua đường sao…
Một thanh âm vô cùng nho nhã, từ trong hư không lãnh đạm vang lên:
- Vậy ngươi nói, người qua đường nhà ngươi, đang muốn đi đâu?
- Ha ha, ta đang định tới Bắc Minh Phủ, thăm viếng chủ nhân của Phiêu Tuyết Lâu – Mộ Dung Thiên Cực. Trên đường qua Thiên Đế Sơn này, lòng nảy sinh ý muốn chiêm ngưỡng, muốn tới làm lễ một chút. Tuyệt đối không có bất cứ ác ý nào.
- Bắc Minh Phủ, Mộ Dung Thiên Cực?
Thanh âm đó cười rộ lên:
- Theo như ta biết, Mộ Dung Thiên Cực lúc này không ở Bắc Minh Phủ?
- Có một chút việc riêng, muốn tiện thể ôn lại chuyện xưa.
La Hoành Dã tùy ý nói dối để chống chế.
- Ôn lại chuyện xưa? Người có thể kết giao với lầu chủ Mộ Dung, có lẽ cũng không phải là hạng người bình thường? Ngươi tên gì?
- Tên của ta xấu vô cùng, chỉ sợ sẽ khiến tiền bối bẩn tai.
- Ta có một thói quen tốt, mỗi lần xuất môn về nhà, đều sẽ gột rửa lỗ tai. Ngươi cứ nói, cho dù thật sự có sỉ nhục lỗ tai của ta, ta cũng sẽ không để ý, cùng lắm thì rửa một chút.
Thanh âm này, hiển nhiên có chút hàm xúc cố ý trêu đùa.
La Hoành Dã ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu, nhẫn nhịn nói:
- Tại hạ là tu luyện giả tới từ Hành Sơn Phủ.
- Ha ha, Hành Sơn Phủ? Hành Sơn Phủ từ lúc nào lại xuất ra cường giả Kỳ Diệu Huyền Cảnh vậy? Đây thật là một tin tức lớn. Các hạ là…
La Hoành Dã âm thầm kêu khổ, hắn thử nói một nơi hẻo lánh, chỉ mong lừa gạt được đối phương, không ngờ người này lại nắm rõ chuyện ở Hiên Viên Khâu như lòng bàn tay như vậy, nào dám mở miệng nói tiếp?
Người nọ vẫn không nhanh không chậm cười nói:
- Hành Sơn Phủ, nếu nhớ không lầm, tông môn mạnh nhất tên là Nguyên Nguyên Tông, an cư ở Thần Chỉ Sơn. Thủ lãnh mạnh nhất của Nguyên Nguyên Tông, tên là Nguyên Nguyên Thượng Nhân, là một nữ tử. Các hạ lẽ nào là Nguyên Nguyên Thượng Nhân sao?
Lời này hiển nhiên là cố ý nói ra làm mất mặt. La Hoành Dã chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng bừng, đã biết đối phương căn bản không tin lời nói dối của hắn.
Trong lòng có chút lo lắng, liền muốn lấy Ngọc bài Truyền thức ra, thông báo với Đại Đạo tôn, báo cáo tình cảnh lúc này.
Cầm Ngọc bài Truyền thức trên tay, hắn mới phát hiện, hư không đè áp xung quanh đang nằm ở trạng thái toàn bộ phong tỏa, Ngọc bài Truyền thức của hắn, thậm chí một chút phản ứng cũng không có!
Lúc này, La Hoành Dã rút cuộc đã biết tính nghiêm trọng của chuyện này. Rất có thể, cục diện trước mắt, căn bản không phải là chuyện bất ngờ, mà là phục kích có âm mưu từ trước!
Nghĩ đến đây, trong lòng La Hoành Dã có chút nóng nảy, ngay cả thần thức cũng không truyền đi được, cục diện vô cùng không ổn. Sống chết của cá nhân hắn, vào lúc này ngược lại có vẻ không quan trọng. Nếu làm chậm trễ kế hoạch lớn của La Thiên Đạo Trường, vậy muôn lần chết cũng không chuộc tội được!
Bất luận hắn giãy dụa đột phá vòng vây như thế nào, đều giống như vô dụng, căn bản không có một chút hiệu quả nào.
- Bằng hữu, rút cuộc ngươi là ai? Muốn giết ta, cũng phải để ta hiểu rõ đối thủ là ai! Quyết đấu này, ta đã xác định rồi!
La Hoành Dã biết rõ không cách nào cứu vãn được cục diện, không kìm được hỏi.
- La Hoành Dã, chúng ta chờ ngươi lâu rồi. Ngươi còn đến chậm hơn chúng ta tưởng tượng một bước.
Thanh âm đó thản nhiên nói, đó chính là Tam Chưởng môn của Tần gia Thiên Đế Sơn, Tần Trọng Dương.
Trong lòng La Hoành Dã vẻn vẹn chỉ có một tia may mắn, bị những lời nói ra này của Tần Trọng Dương hoàn toàn tiêu diệt. Giống như bị hắt một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.
- Ngươi… Ngươi là cường giả của Tần gia Thiên Đế Sơn?
- Ha ha, La Hoành Dã, xem như ngươi thông minh. Vị này là Chưởng môn đại nhân đại danh lừng lẫy của Tần gia Thiên Đế Sơn. La Thiên Đạo Trường không biết lượng sức, lấy trứng chọi đá, lại dám chống đối Tần gia Thiên Đế Sơn, bây giờ, chính là lúc ngươi gặp báo ứng!
Khẩu khí hưng phấn của Bao Bao từ bên ngoài truyền vào.
Trong lòng La Hoành Dã trầm xuống:
- Ngươi lại là người nào?
- Hắc hắc, các ngươi đuổi giết Lão Đại nhà ta lâu như vậy, ngay cả trợ thủ đắc lực Bao Bao bên cạnh hắn cũng không biết sao? Tình báo của các ngươi cũng quá kém cỏi?
- Ngươi chính là con khỉ thối sao?
La Hoành Dã đột nhiên hiểu ra gì đó, nhất định là con khỉ thối này có liên lạc với Tần Vô Song, nhanh chân giành trước, đến Tần gia Thiên Đế Sơn cầu cứu, mới có cục diện sa lưới hôm nay của hắn xuất hiện!
Nghĩ đến đây, trong lòng La Hoành Dã đầy bi ai, đây chính là vận mệnh, không chỉ là vận mệnh của cá nhân hắn, mà là vận mệnh của La Thiên Đạo Trường.
Tất cả, đều bị kẻ địch cướp được thời cơ trước, liên tục đều là kẻ địch nắm được cái mũi của bọn họ dắt đi, từ đầu đến cuối, bọn họ không có nắm giữ được quyền chủ động! Cục diện như vậy, sao có thể không thất bại được? La Hoành Dã lòng như tro tàn.
Trước mắt như hoa đi, giống như bị một luồng sức mạnh vô hình tập trung, giống như điện giật, thân hình vừa run rẩy, lập tức đã ngất đi.
Mê trận tản ra, Bao Bao và Cô Đơn chạy tới, đi đến trước mặt La Hoành Dã, nhìn một hồi, hồ nghi hỏi:
- Chưởng môn đại nhân, tại sao không giết chết tên gia hỏa này?
- Giết hắn rất dễ dàng, nhưng phải giữ lại hắn trước, xem xem khi cần có thể phát huy tác dụng được không, cho dù không cần, muốn giết hắn cũng phải giết trước mặt người của La Thiên Đạo Trường, bằng không sao có thể uy hiếp được loại ngu xuẩn không biết sợ đó chứ?
Khi nói những lời này, trên mặt Tần Trọng Dương quét sạch vẻ nho nhã, khẩu khí có vẻ có chút âm trầm.
- Được rồi, tiểu hầu tử, La Hoành Dã đã giải quyết xong rồi, bây giờ các ngươi hãy cầu nguyện thế lực hai nhà đó đừng cảnh giác quá sớm, Tần Vô Song có thể chống đỡ được bao lâu, phải trông chờ vào vận may.
Ý muốn này của La Hoành Dã đã bị quét sạch, rút cuộc có thể vì Tần Vô Song sáng tạo ra thêm thời gian, đó chính là chuyện phó thác cho số phận. Có thể làm gì, Tần Trọng Dương đều đã làm rồi.
Thủ đoạn của Thần đạo cường giả, quả nhiên không phải bọn Bao Bao có thể hiểu được, từ Thiên Đế Sơn đến Thần Chiếu Phủ, bọn chúng đi ba bốn ngày, nhưng Chưởng môn đại nhân, chỉ dùng thời gian hơn nửa ngày, đã nhẹ nhàng tới được Thần Chiếu Phủ.
Bao Bao cảm thấy kính nể, tán thưởng nói:
- Xem ra Thần đạo cường giả ngay cả tốc độ cũng nhanh như vậy.
Có Thần đạo cường giả che chở, tâm tình của Bao Bao và Cô Đơn lần này tiến vào La Thiên Đạo Trường, tuyệt nhiên khác nhau, không có một chút lo lắng.
So sánh, Tần Trọng Dương trái lại có vẻ cẩn thận hơn. Hắn cũng không có gióng trống khua chiêng tiến vào La Thiên Đạo Trường, mà là lặng lẽ thi triển thần thông Thần đạo của hắn, lẻn vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc.
Cửu Luyện Huyền Phong Cốc lúc này, sớm đã bày thiên la địa võng, trong ngoài mười mấy đạo phòng ngự, các đạo phòng ngự, đều có cường giả tọa trấn, tư thế đó đâu có giống đang vây bắt một gã thanh niên của các quốc gia nhân loại? Quả thực giống như đứng trước kẻ địch sinh tử vậy.
Người không biết nội tình bên trong, nhất định tưởng rằng đây là trận vây quét một Thông Huyền Cảnh cường giả nào đó của La Thiên Đạo Trường, là cường giả đỉnh cao. Có ai có thể ngờ được, người mà bọn chúng muốn đối phó, chỉ là một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi?
Tần Trọng Dương dẫn theo hai con linh thú, đối với những phòng ngự này quả thực nhìn như không thấy gì. Nhìn qua những thế trận này giống như tường đồng vách sắt nhưng đối với cường giả Thần đạo đột phá thế tục mà nói, những cái này căn bản chính là không có tác dụng.
Tần Trọng Dương thoải mái như chốn không người, ở bên trong như cá gặp nước, rất nhanh tiến vào khu vực trung tâm của Cửu Luyện Huyền Phong Cốc. Lúc này, La Thiên Đạo Trường vẫn đang trấn thủ hiện trường, Thiên Phạt Chi Ưng cũng đang phối hợp ở hiện trường.
Tần Trọng Dương hiển nhiên không hứng thú lắm với trận thế này, tới được đây, bọn Bao Bao cũng không tiện dùng thần thức trao đổi với Tần Vô Song, chỉ sợ vạn nhất sóng thần thức bị loại linh cầm biến thái như Thiên Phạt Chi Ưng bắt được, ngược lại còn bại lộ.
Vì vậy, hắn trái lại càng thích thú thưởng thức kiệt tác của Tần Vô Song, nhìn bộ dạng một đống hỗn độn xung quanh của La Thiên Đạo Trường, Tần Trọng Dương phảng phất như đang thưởng thức một bức tranh của học giả nổi tiếng, có vẻ vô cùng say mê, vô cùng yêu thích. Nếu không phải chứng cớ quá xác thực, hắn thật sự rất khó tin, cánh tay phía sau tạo thành lực phá hoại lớn như vậy, lại có thể là gã thanh niên tới từ các quốc gia nhân loại.
Rất nhanh, thời gian ba ngày đã trôi qua. La Thông Thiên có chút sốt ruột, không có khả năng La Hoành Dã lúc này còn chưa đến Thiên Đế Sơn chứ?
Nếu tới rồi, tại sao một chút tin tức cũng không thấy truyền về?
Hắn biết, Thiên Đế Sơn là cấm địa, dưới tình huống bình thường, rất khó truyền thức ra vào. Nhưng trước khi đến Thiên Đế Sơn, chí ít cũng nên có một lời thông báo chứ.
Suy tính, La Hoành Dã đã đi được bảy tám ngày rồi. Căn cứ vào ngày ước định trước đó, cho dù không đến, cũng nên có manh mối chứ.
Nhưng La Hoành Dã, vẫn bặt vô âm tín. La Thông Thiên có chút không ngồi yên, âm thầm trách cứ La Hoành Dã không tuân thủ quy củ, không tuân thủ ước định.
Đến ngày thứ mười, La Thông Thiên đã hoàn toàn không ngồi yên được, nói với Thiên Phạt Chi Ưng:
- Thần ưng, Lão Nhị nhà ta tới Thiên Đế Sơn, cũng nên có tin tức rồi chứ?
Thiên Phạt Chi Ưng nói:
- Có lẽ hắn vẫn còn mưu đồ thuyết phục Lôi Đình Tông sao? Dù sao ta cũng đã liên lạc với Thiên Phạt Chi Ưng rồi, La Hoành Dã cũng không có tới đó.
- Lão Nhị không tới Thiên Phạt Chi Ưng?
La Thông Thiên giật mình kinh hãi, có chút bất mãn nói:
- Sao ngươi không nói sớm cho ta biết?
Thiên Phạt Chi Ưng lạnh lùng nói:
- Ngươi lại không hỏi ta. Hơn nữa, ta không thích nói ngôn ngữ của nhân loại các ngươi, La Hoành Dã không ở đây, ta lười nói chuyện.
La Thông Thiên thật sự muốn tát cho Thiên Phạt Chi Ưng này một cái, cố nén tức giận, dối lòng cầu khẩn nói:
- Thần ưng, vậy vẫn xin ngươi hãy bỏ ra chút sức lực, liên lạc lần nữa với người phụ trách của Thiên Phạt Sơn Trang, nhờ bọn họ nhất thiết phải tới Lôi Đình Tông xem rút cuộc. Lão Nhị nhà ta làm chuyện trước nay luôn rất cẩn trọng, không thể không có chút xíu vết tích nào như thế này được. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Thiên Phạt Chi Ưng gắng gượng nói:
- Vậy để ta thử xem. Ai kêu chuyện này đã phát triển tới độ cao tranh chấp của Thiên Đế Sơn chứ?
Ý tứ trong lời này của nó hiển nhiên là nói, Tần Vô Song một khi ở đây kiêu ngạo, sẽ trực tiếp uy hiếp đến kế hoạch lớn đối phó với Tần gia Thiên Đế Sơn của thế lực hai nhà. Thiên Phạt Chi Ưng là linh thú trấn sơn của Thiên Phạt Sơn Trang, rất khó có thể ngồi yên không quan tâm!
Sau một lúc tiến hành liên lạc qua lại, mới truyền đến một tin tức, ngay cả Lôi Đình Tông cũng không hề thấy bóng dáng của La Hoành Dã.
Cũng chính là nói, La Hoành Dã mất tích rồi!
La Thông Thiên như gặp điện giật, sau khi có được tin tức, đứng ngây ngốc, quả thực là ngây người
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Trùng Tinh Hà
Chương 570
Chương 570