Tần Trùng Dương hiển nhiên không phải là đang nói giỡn, nhìn biểu tình của hắn, là vô cùng chân thật.
Xem ra, kết quả kiểm tra thiên phú lần này của Thành Thành là vô cùng khả quan. Bằng không thì với một đệ tử khác họ như Thành Thành, có thể được Tần Trùng Dương ưu ái vậy hay sao?
Hơn nữa, Thành Thành lúc này mới chỉ có bốn năm tuổi, có thể được Tần Trùng Dương tán thưởng như vậy, điều này đối với bản thân nó là sự vinh quang vô cùng to lớn.
- Vô Song, không nỡ sao? Muốn đem đứa cháu trai này lưu làm đồ đệ của chính ngươi à?
Tần Trùng Dương cười ha hả hỏi.
- Đương nhiên là không phải, chút đạo hạnh hiện tại của Vô Song, sao dạy được đồ đệ gì? Chỉ là vui mừng thay cho đứa nhỏ Thành Thành này thôi.
Tần Vô Song giờ phút này chính là mừng vui phát ra từ tận tâm can.
- Ừm, Vô Song, ngươi mang Thành Thành tới nơi này, không kẻ nào biết chứ?
Tần Trùng Dương đột nhiên có chút suy nghĩ hỏi.
- Không có, Tam Chưởng môn, sao vậy?
Tần Vô Song có chút khó hiểu.
Tần Trùng Dương khoát tay, ý bảo Tần Vô Song đừng gấp gáp, cười nói:
- Ta muốn thu đứa nhỏ này làm đồ đệ, nhưng tạm thời không muốn bại lộ mối quan hệ của nó với ngươi. Thành Thành này, coi như là một đứa nhỏ mà ta ra ngoài tìm được. Chú cháu hai người các ngươi, ở Vấn Đỉnh Sơn tạm thời coi như là không quen biết nhau. Vô Song, ngươi hiểu được dụng ý của ta chứ?
Tần Vô Song suy nghĩ một lát, gật đầu:
- Vô Song hiểu được. Dụng ý trong lòng Tam Chưởng môn là muốn bảo hộ Thành Thành, đồng thời cũng là bảo vệ Vô Song.
Quả đúng như Tần Vô Song đoán, hành động này của Tần Trùng Dương, gần nhất là bảo hộ Thành Thành, không làm cho thân phận của nó bị nhiều kẻ chú ý tới. Mặt khác, cũng là bảo hộ Tần Vô Song, không làm cho kẻ khác nghĩ thấy Tần Vô Song đâu đâu cũng được ưu đãi, mà dẫn đến sự ghen ghét đố kỵ không cần thiết.
Tần Trùng Dương thấy Tần Vô Song đã thông hiểu một chút, cũng là vô cùng vui mừng:
- Vô Song, Thành Thành ở bên kia, ngươi qua đó dặn dò nó một chút. Ta xem đứa nhỏ này còn nhỏ mà vô cùng thông minh lanh lợi, nên nói ra sẽ hiểu được.
Tần Vô Song cũng biết, tiểu tử Thành Thành này là cũng là nhân vật không tệ, nếu hiểu đạo lý, nó sẽ nghe lời. Nói không nghe lời được thì chỉ có thể khiến đứa nhỏ này chịu khổ rồi.
Nam tử hán, nên chịu chút khổ cực. Từ nhỏ bắt đầu chịu khổ, tuyệt đối là một khoản của cải giá trị cho sự trưởng thành sau này. Thiên tài cỡ nào đi nữa, cũng đều là từ trong cực khổ mà trưởng thành lên.
Thành Thành quả nhiên rất là nghe lời Tần Vô Song, sau khi nghe Tần Vô Song giải thích thông suốt, đứa nhỏ này rất nghiêm túc, gật gật đầu:
- Cậu à, con đã biết. Muốn con ở trước mặt những kẻ khác, làm bộ như không biết cậu. Đừng cho người khác đoán được quan hệ của hai cậu cháu chúng ta, đúng hay không?
- Thành Thành thực thông minh. Cậu cũng không phải không nhận con. Cậu chỉ là sợ người khác biết con là cháu trai của cậu, cố ý nhằm vào con mà đối phó. Kẻ thù của cậu rất nhiều, Thành Thành có hiểu không?
Thành Thành tiếp tục gật đầu:
- Thành Thành hiểu! Nhưng mà cậu ơi, cậu không có việc gì thì phải đến thăm Thành Thành đó. Thành Thành ở trong này cũng chỉ có một người thân duy nhất là cậu à.
Tần Vô Song vuốt ve đầu của tiểu tử kia, cười nói:
- Yên tâm đi, người của Tần gia, đều là người thân của con. Chỉ cần con vào Vấn Đỉnh Sơn, đồng môn đều là người thân của con. Đương nhiên, cậu so với bọn họ vẫn là thân thiết hơn một chút. Thành Thành, con yên tâm đi, Tam Chưởng môn thu con làm đồ đệ, kẻ khác muốn ức hiếp con cũng không dễ dàng đâu.
- Cậu, Thành Thành không sợ người khác ức hiếp, đợi con trưởng thành rồi, kẻ nào từng ức hiếp Thành Thành, Thành Thành phải đi đánh hắn.
Tiểu tử kia lắc lắc nắm tay, chững chạc đàng hoàng nói. Tần Tần Vô Song thấy thế mỉm cười, dặn dò nói:
- Tiểu tử, nhớ kỹ lời cậu nói, nam tử hán, từ nhỏ cần phải gánh vác việc lớn. Con hiện tại được Tam Chưởng môn thu nhận làm đệ tử quan môn, đại biểu không chỉ là bản thân con, còn có phụ mẫu của con, người thân của con, sư phụ của con, nói xa xôi, còn đại biểu cho cả Tần gia Thiên Đế Sơn nữa.
Thành Thành nghiêm túc gật đầu:
- Cậu, Thành Thành biết. Cậu yên tâm, con một… không… sợ khổ, hai không sợ… mệt. Tuyệt đối sẽ không làm mọi người mất mặt đâu.
Đừng thấy tiểu tử kia tuổi còn nhỏ, nhưng bản thân lại khôn lanh lạ kỳ, vô cùng hiểu chuyện. So với đứa nhỏ cùng tuổi bình thường không biết chín chắn trưởng thành hơn bao nhiêu lần.
Cái này cũng khiến cho Tần Vô Song vô cùng yên tâm. Có đại nhân vật như là Tần Trùng Dương thu làm đệ tử, đối với Thành Thành mà nói, xác thực là cái đại kỳ ngộ.
Tuy rằng Mộ Dung Nhạn đã là vị hôn thê của Tần Vô Song, nhưng không thể đi theo Tần Vô Song tiến vào Thăng Long Pha. Bởi vì đó thuộc khu vực của Đệ tử Trung tâm của Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, còn Mộ Dung Nhạn dù sao vẫn là đệ tử thuộc Phiêu Tuyết Lâu, bởi vậy, trừ phi Mộ Dung Nhạn cùng Tần Vô Song thành hôn, mới có tư cách đi tiến vào Thăng Long Pha.
Bởi vậy, Mộ Dung Nhạn mặc dù đang ở Vấn Đỉnh Sơn, lại bị an bài ở trong khách trọ. Đương nhiên, đại tông môn như Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, kiến tạo của phòng trọ cũng là vô cùng tinh xảo.
Mộ Dung Nhạn biết, phụ thân không bao lâu sẽ tới hỏi thăm, cho nên ở một nơi nhỏ trong Vấn Đỉnh Sơn, chờ phụ thân tới chơi. Từ sâu thẳm trong lòng nàng, cũng là hy vọng Phiêu Tuyết Lâu cùng Tần gia kết minh.
Tần Vô Song trở lại Thăng Long Pha, mỗi ngày chuyên tâm tu luyện, lúc nhàn hạ, đi thăm Mộ Dung Nhạn, hai người tuân theo lễ nghi, rất vui vẻ hòa thuận, vô cùng hòa hợp.
Đây cũng là một đoạn thời gian nhàn nhã nhất từ lúc Tần Vô Song xuất đạo cho tới nay. Đoạn thời gian này, Tần Vô Song cũng không hề nhàn rỗi, cố gắng củng cố cảnh giới Động Hư Cảnh của mình.
Hắn hiện tại vô cùng tưởng niệm địa mạch nồng đậm linh lực kia của La Thiên Đạo Trường, chỉ đáng tiếc loại sự tình này, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù cho là qua một trăm năm nữa, có thể cũng không hội ngộ một chuyện tốt như vậy.
Viên Thâu Thiên Đan kia, luôn ở trong thân thể của Tần Vô Song, Tần Vô Song cũng không vội mà luyện hóa. Hắn vô cùng lý trí, dưới tình huống mà tự bản thân có thể cố gắng, hắn không muốn đi mượn dùng ngoại lực để thực hiện đột phá, điều này đối với kế hoạch lâu dài của kẻ tu luyện mà nói, lại không phải một chuyện tốt đẹp gì.
Cho nên, viên Thâu Thiên Đan kia, hắn tạm thời không nghĩ đi luyện hóa, trừ phi là lúc nguy cấp cần tới, hắn mới suy nghĩ đi luyện hóa thâu thiên chi đan đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Cuộc sống cứ như vậy, không cảm nhận được nửa năm đã trôi qua rồi. Lại là đầu mùa xuân một năm mới. Trong thời gian nửa năm này, tu vi của Tần Vô Song tuy rằng không có tính đột phá, nhưng ở trên Động Hư Cảnh, lại đạt được sự củng cố nâng cao chất lượng hơn. Đồng thời, hắn cùng với mười đầu Linh thú Phong ấn kia phối hợp, sự ăn ý lại càng được phát huy.
Mười đầu Linh thú Phong ấn này, hôm nay đã trở thành trợ thủ đắc lực của Tần Vô Song.
Bao Bao cùng Cô Đơn cũng không có nhàn rỗi, đều là cố gắng tu luyện. Hai kẻ này trên danh nghĩa giống như Linh thú Khế ước bình thường của Tần Vô Song, bởi vì thân phận không giống mẫn cảm như Mộ Dung Nhạn, ngược lại lại có thể tự do xuất nhập Thăng Long Pha.
Hoàn cảnh của Thăng Long Pha, tự nhiên khiến Bao Bao cùng Cô Đơn đều là như cá gặp nước, ở Thăng Long Pha tu luyện, cũng khiến cho bọn chúng được lợi không ít.
Có một ngày, Bao Bao đột nhiên trong lòng có điều cảm ứng, bảo Cô Đơn hộ pháp cho nó. Bởi vì nó có một loại dự cảm mãnh liệt, chính mình hình như sắp phải tấn chức Động Hư Cảnh.
So sánh với tiến độ tu luyện của Tần Vô Song, Bao Bao nghĩ thấy chính mình đã là rất chậm. Nhưng ở trước mặt Cô Đơn, tiến độ của Bao Bao hiển nhiên đã thuộc loại vô cùng nhanh rồi.
Cô Đơn lần này lại vô cùng bình tĩnh, từ sau khi nghe những lời về khả năng mình là linh thú biến dị của Tần Trùng Dương, Cô Đơn liền trở nên bình tĩnh rất nhiều. Ở sâu thẳm trong nội tâm của hắn, đã có nhiều hơn một phần chờ đợi.
Huyết mạch của Bao Bao, không ngừng lưu động mãnh liệt. Trong cơ thể có một luồng lực lượng thần kỳ, khiến cho Bao Bao cảm thấy cả thân thể giống như phải nổ tung ra.
Cả triền núi, giờ phút này đây đều là bị một mảnh kim quang bao phủ, sự đột phá của Bao Bao, bất thình lình liền dẫn động hoàn cảnh chung quanh biến hóa kịch liệt.
Cô Đơn nhìn thấy cảnh tượng này, cũng là cảm thấy vô cùng giật mình. Nhưng hắn biết, đây là lúc mấu chốt mà Bao Bao đột phá, hắn cũng không thể đi quấy rầy.
Dù sao ở đây cách chỗ ở của Lão Đại không xa, nếu thực có điều gì ngoài ý muốn, trực tiếp gọi Lão Đại tiến đến trợ giúp là được, địa bàn của chính mình, căn bản không lo lắng gì.
Quang mang màu vàng, trên sườn núi này, từng đạo từng đạo hướng không trung phóng đi. Dưới ánh kim quang, một đoàn bóng ảnh, lăng không vũ động, đang không ngừng biến hóa.
Đây là khảo nghiệm Bao Bao khi đột phá lên Động Hư Cảnh.
Giờ phút này, Động Hư Cảnh đã đúng hẹn mà tới, còn Bao Bao, là ở đây trải qua cửa khảo nghiệm cuối cùng. Đối với linh thú mà nói, mỗi một lần đột phá, kỳ thật cũng là vô cùng đau đớn.
Hơn nữa Bao Bao còn là huyết mạch Thái cổ Thần vượn, huyết mạch trong cơ thể so với linh thú bình thường càng tràn đầy thêm một chút, bởi vậy vào thời điểm đột phá, tất cả khảo nghiệm và sự dày vò tới cuối cùng lại là càng phát ra sự lợi hại.
Nhưng mà Bao Bao chung quy vẫn là Bao Bao, huyết mạch của Thái cổ Thần vượn không phải là uổng phí. Tuy rằng quá trình đột phá cho nó mang tới sự đau đớn vô hạn.
Nhưng đối với bản thân nó kỳ thật cũng không có sự thương tổn gì.
Chỉ có điều, kim quang thực tại có chút khí thế làm kinh sợ lòng người. Cũng là vừa mới có sự phát sinh như vậy, thời điểm kim quang này dần dần ảm đạm xuống dưới, bầu trời Thăng Long Pha, đột nhiên rơi xuống vài đạo thân ảnh. Vài đạo thân ảnh này, cũng là nhanh như quỷ dị bình thường, không ngừng rơi xuống.
Cô Đơn tâm thần vừa ngưng, vội vàng ngăn ở phía trước khe núi Bao Bao đang bế quan.
- Muốn đi đâu?
Cô Đơn nhìn thấy tới bốn kẻ này, trong lòng âm thầm kêu khổ, trong số bốn người mới tới này, hai kẻ có thực lực yếu nhất, cũng có cùng cấp bậc Hóa Hư Cảnh với nó.
Còn có một kẻ là Động Hư Cảnh, kẻ cuối cùng vừa thấy liền biết là kẻ thủ lĩnh, dĩ nhiên là Hư Võ Đại viên mãn!
Mấy gã kia đứng trên sườn núi nhìn thấy Cô Đơn đứng đó cản đường, một gã có dáng vóc nhỏ bé trong bốn kẻ kia kỳ quái nói:
- Hồng thiếu gia, tên ngốc này là ai?
Nếu đổi là bình thường, ai dám xưng hô với Cô Đơn như vậy, đã sớm bị Cô Đơn xé xác thành hai nửa. Phải biết rằng, Cô Đơn cũng không phải là một cái đèn cạn dầu, luôn luôn trứ danh về độ hiếu chiến cùng bạo ngược.
Nhưng mà lần này, Cô Đơn cũng không có xúc động quá, nó biết, hiện tại không phải là thời điểm xúc động. Chưa nói bản thân vốn dĩ không phải là đối thủ của bốn kẻ này, cho dù có thể đối phó đi chăng nữa, hiện giờ cũng không thể tạo ra động tĩnh lớn, ảnh hưởng tiến độ đột phá của Bao Bao.
Gã thanh niên cầm đầu, mặt mày lộ ra chút lạnh lùng, đánh giá Cô Đơn:
- Ngươi là ai? Không biết ở Thăng Long Pha, không phải kẻ nào cũng có thể vào được hay sao?
Cô Đơn thấy thực lực của kẻ này cường đại, hơn nữa khí trường thập phần cường đại. Ba kẻ còn lại nhìn là biết hắn nói gì nghe nấy, trong lòng lập tức cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn không khoan nhượng nói:
- Không phải ai đều có thể đến, không có nghĩa là chúng ta không thể tới! Các hạ là đệ tử Tần gia? Nếu phải, xin đừng quấy rầy quá trình đột phá của bằng hữu ta.
- Đột phá?
Bốn kẻ kia mày mặt nhăn lên, nhìn trái nhìn phải, không khỏi có chút căm tức:
- Các ngươi hình như chọn sai địa điểm rồi đó!
- Chọn sai địa điểm? Lời này là như thế nào?
Cô Đơn cũng có chút ý nghĩ không hiểu. Hắn nghĩ thấy nơi này rất tốt, vì cái gì mà nói là chọn sai địa điểm đây?
Nhưng nhìn thấy mặt mày bốn kẻ kia không phải kẻ tốt, tựa hồ không có cái gì gọi là ý hữu hảo, âm thầm lưu ý.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Trùng Tinh Hà
Chương 632: Bao Bao sắp đột phá
Chương 632: Bao Bao sắp đột phá