Tần Vô Song bố trí thế cục như vậy, cũng không phải là xuất phát gì từ dồn ép tâm lý, càng không phải muốn xuất ra danh tiếng gì, đương nhiên cũng không phải là ý niệm cổ quái gì. Hắn làm tất cả những chuyện này, đều đã trải qua suy nghĩ sâu xa, đồng thời suy nghĩ kỹ càng mỗi một phân đoạn.
Cục diện hôm nay, trên địa bàn của đối phương, Tần Vô Song có thể đánh bại Đằng Vân Trùng, thậm chí có thể dựa vào Thần Tú Cung đánh chết đối phương.
Nhưng mà, Thiên Hỏa Nam Cương mờ mịt, cách sơn động Đệ lục hoàn đến mười mấy vạn dặm đường. Có thể thong dong rời khỏi Đại Quang Minh Thành này hay không, không nói trước, một khi giết người rồi, Tần Thiếu Hồng ắt hẳn phải chết không nghi ngờ gì, không thể cứu ra được. Còn Đại sư huynh Tần Thái Trùng có thể an toàn đào thoát hay không, vẫn còn phải xem đã.
Cho nên, liều mạng đánh bừa, chính là hành động cuối cùng. Trên địa bàn của người khác, muốn dùng cường thế, một mình hắn đương nhiên là không sợ gì cả, nhưng không thể không suy nghĩ vì đồng môn.
Dùng loại phương pháp nầy, ổn định Đằng Vân Trùng, lấy một loại phương pháp luận bàn và tỷ thí, khiến đối phương mất đi ưu thế người đông thế mạnh, cũng mất đi ưu thế sân nhà. Nhìn qua, là quyết đấu cá nhân công bằng, nhưng trên thực tế, Tần Vô Song có tính toán của hắn, có thể bảo đảm không thua.
- Ai giải quyết nan đề của đối phương trước, người đó được tính là thắng? Vậy nếu đồng thời giải quyết thì sao?
Đằng Vân Trùng cũng không phải kẻ ngốc, ngược lại, hắn còn vô cùng cẩn thận.
Tần Vô Song thản nhiên mỉm cười:
- Nếu là đồng thời, các bên phải tự đưa ra một nan đề khác. Dù sao vẫn phân ra thắng bại mới được!
Đằng Vân Trùng trong lòng cũng là cười lạnh:
- Tiểu tử Tần gia này, tự cho là đắc kế, muốn dùng loại kỹ xảo này, để ta không được sử dụng người đông thế mạnh ức hiếp hắn. Hừ, Đằng mỗ ta muốn đối phó với Tần Vô Song ngươi, còn cần người đông thế mạnh sao? Còn cần ưu thế sân nhà mà tính kế sao?
Nghĩ đến đây, tâm tình của Đằng Vân Trùng, đại khái không khác biệt gì Tần Vô Song, đều cảm thấy bản thân muốn dùng cách đánh cược, tựa hồ là chắc chắn phần thắng. Khóe miệng tràn ra một nụ cười đã tính trước mọi việc, dài tiếng nói:
- Được, Tần Vô Song, bất kể nói như thế nào, chủ tùy ý khách, ngươi đánh cược đi, ta sẽ tiếp nhận.
Tần Vô Song vừa nghe lời này của Đằng Vân Trùng, nhất thời mở cờ trong bụng. Đối phương đồng ý như vậy, chẳng khác nào tất cả đều rơi vào sự nắm giữ của Tần Vô Song hắn.
Thần Tú Cung và Xạ Nhật Tiễn cùng túm ở trong tay:
- Tiền đặt cược của ta ở đây, Đằng đại sứ giả, tiền đặt cược của ngươi có phải cũng nên bày ra trước một chút không?
Đằng Vân Trùng đem Thất Bảo Hoàng Kim Thụ ném lên trên cao, huyễn xuất ra thụy khí vô cùng kỳ quặc, ánh sáng chói lóa biến hóa kỳ lạ.
- Tiền đặt cược của ta chính là ở đây. Nếu ngươi thắng, bất cứ lúc nào cũng có thể cầm đi.
Đằng Vân Trùng mỉm cười tự nhiên.
- Không, tiền đặt cược của ngươi vẫn chưa đầy đủ!
Tần Vô Song ngữ khí kiên định.
- Không đầy đủ?
Đằng Vân Trùng bỗng nhiên nhớ tới gì đó, khẽ mỉm cười:
- Được, muốn có người, rất đơn giản, ta chỉ truyền âm đi.
Nói xong, thủ quyết liên tục nắm, một đạo thần thức Truyền Âm Phù vô hình, trực tiếp bắn vào hư không, biến mất không thấy. Từ Đại Quang Minh Ngục dẫn phạm nhân ra, loại chuyện này, Đại Quang Minh Thành không biết làm bao nhiêu lần rồi, đương nhiên là không để ý đến nữa.
Một lát sau, liền có thủ hạ tâm phúc, dẫn theo Tần Thiếu Hồng nhếch nhác không chịu nổi. Tần Thiếu Hồng ở luyện ngục Đại Quang Minh Ngục, mỗi ngày sự thống khổ mà bản thân cảm nhận được, căn bản là người ngoài không cách nào tưởng tượng được.
Ngón tay Đằng Vân Trùng xa xa chọc mấy cái, đạo đạo phong ấn trên người Tần Thiếu Hồng, giống như đom đóm không ngừng hiện ra xông tới tầng ngoài thân thể của Tần Thiếu Hồng.
Sức mạnh của phong ấn này, nếu không có đại thần thông trực tiếp giải trừ, Tần Thiếu Hồng chỉ sợ phải mang theo những phong ấn thống khổ cả đời, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn phát phong ấn bạo tạc, chết nơi tha hương. Nguồn truyện:
Phong ấn nhổ đi, Tần Thiếu Hồng lập tức giống như được đại xá toàn thân, toàn bộ cơ thể tỉnh táo lên rất nhiều. Nhìn xung quang, nhất thời vẫn không biết là phát sinh chuyện gì.
Đằng Vân Trùng đối với Tần Thiếu Hồng hiển nhiên không có hứng thú gì, liếc mắt, phát hiện tu vi của người này dưới Thần đạo, ngay cả nhìn thẳng cũng lười nhìn một cái.
- Tiểu tử, xem như ngươi có chút may mắn, chí ít tạm thời có thể miễn trừ một chút nỗi khổ da thịt. Ngươi có đồng môn tới cứu. Nhưng rất đáng tiếc nói cho ngươi biết, bọn chúng, sẽ cùng ngươi tiến vào Đại Quang Minh Ngục.
- Đồng môn?
Tần Thiếu Hồng giật mình kinh ngạc:
- Có đồng môn tới cứu ta?
Cũng khó trách Tần Thiếu Hồng giật mình như vậy, bản thân hắn biết rất rõ, trước đây ở Tần gia vênh váo bao nhiêu như vậy, cao thủ chân chính, không thể tới cứu vớt hắn.
Lần này rời khỏi Tần gia, chỉ có năm sáu đồng môn. Hơn nữa là mỗi người một nơi. Nghĩ đến đây, người duy nhất có khả năng, đó chính là Đại sư huynh Tần Thái Trùng.
Tần Thiếu Hồng không khỏi cất cao giọng hỏi:
- Đại sư huynh, là ngươi sao? Cám ơn ngươi tới cứu tiểu đệ!
Cách nhìn của Tần Thái Trùng đối với Tần Thiếu Hồng lâu nay không phải rất tốt, nhưng suy nghĩ đến ích lợi của chỉnh thể tông môn, Tần Thái Trùng nên giúp đỡ vẫn phải giúp đỡ. Bất luận nói như thế nào, Tần Thiếu Hồng đều là đồng môn, cùng là đệ tử của Tần gia, hắn đương nhiên không đành lòng để đối phương ngã xuống như vậy.
Nhất là cục diện của Tần gia nguy cơ trùng trùng, đệ tử Tần gia nhiều thêm một người, chính là có nhiều thêm một phần huyết mạch. Tần gia hiện tại, huyết mạch có thể nói là vô cùng quý giá.
Hừ nhẹ một tiếng, Tần Thái Trùng tức giận nói:
- Thiếu Hồng, sư môn phái ngươi đi, ngươi và nữ đệ tử của Đại Quang Minh Thành quấn quýt không rời, tự rước lấy họa.
Tần Thiếu Hồng xấu hổ vô cùng:
- Đại sư huynh, lần này nhờ có ngươi đến cứu giúp ta. Đều là lỗi của tiểu đệ.
- Hừ, người cứu ngươi, không phải là ta.
Tần Thái Trùng hừ lạnh một tiếng:
- Biết chuyện của ngươi, ba năm trước ta đã đến đây rồi, nhưng bản thân bị người khác vây trong trận pháp này, ba năm không thể ra ngoài.
- Đại sư huynh, vậy còn có ai?
Tần Thiếu Hồng trong lòng hồi hộp một chút.
- Đương nhiên là Vô Song sư đệ, ngoài hắn ra, còn có ai có thể cứu ngươi chứ?
Tần Thái Trùng đương nhiên nhớ rõ ân ân oán oán giữa Tần Thiếu Hồng và Tần Vô Song. Nếu lúc này có thể cởi bỏ một khúc mắc của Tần gia, thật ra cũng không tệ.
Tần Thiếu Hồng quả nhiên ngây ra như phỗng, trong lòng dâng lên một nỗi hổ thẹn trước đây chưa từng có.
Tần Vô Song lấy đức báo oán, lại có thể một mình tới Đại Quang Minh Thành cứu hắn? Nghĩ như thế nào, Tần Thiếu Hồng cũng cảm thấy bản thân trước kia quá khốn khiếp.
Một tên bất tài như mình, còn muốn tranh giành, ghen tỵ với người ta, hiện tại ngẫm lại, quả nhiên là ấu trĩ không chịu nổi. Tần Thiếu Hồng quả nhiên là hổ thẹn không thôi.
Phía bên Đằng Vân Trùng cũng cười lạnh một tiếng:
- Tần Vô Song, tiền đặt cược ngươi đã nghiệm thu đủ rồi chứ? Hiện giờ, đã vừa lòng chưa?
Tần Vô Song cười nói:
- Vô cùng hài lòng, Thần Tú Cung, chính là ở đây. Nếu Đằng đại sứ giả có thể giải quyết vấn đề trước ta một bước, Thần cung này chính là của Đằng đại sứ giả rồi. Nếu có tráo trở, ta sẽ chết không được tử tế, thiên lôi đánh xuống.
Thế giới này, vẫn là vô cùng trọng lời thề. Nhất là tu luyện giả Thần đạo, thiên lôi đánh xuống, đó chính là nội dung cụ thể của thần kiếp, hai bên đều vô cùng kiêng kỵ.
Đằng Vân Trùng thấy Tần Vô Song chân thật, cũng không giở trò:
- Ta cũng là như vậy, nếu ngươi có thể thắng, Thất Bảo Hoàng Kim Thụ này chính là của ngươi. Hai người này, ngươi cũng có thể mang đi. Đại Quang Minh Thành ta, tuyệt đối không làm phiền.
- Được, thẳng thắn lắm!
Tần Vô Song vỗ tay mà cười:
- Các bên trong thời gian một phút, suy nghĩ làm thế nào bày ra nan đề khó nhất cho đối phương, thế nào hả?
- Nan đề, có hạn chế gì?
Đằng Vân Trùng vô cùng cẩn thận, hắn cũng không muốn mắc bẫy của đối phương, vì vậy thăm dò nội tình trước.
- Chỉ cần là nan đề độ khó trong khả năng cho phép, không mượn sức mạnh của người ngoài, đều có thể!
Tần Vô Song nói:
- Nói thẳng ra, chính là so đấu giữa hai người chúng ta.
- So đấu giữa hai người chúng ta, không mượn sức mạnh của người ngoài, đúng không?
Trong khẩu khí của Đằng Vân Trùng, mơ hồ có một tia xảo trá không bị phát giác.
Nhưng sự lặp lại câu nói này của hắn, liền khiến Tần Vô Song ý thức được, Đằng Vân Trùng này khẳng định có ý tại ngôn ngoại. Nhưng mà, Tần Vô Song căn bản không để ý. Bởi vì, hắn có một con bài chưa lật nhất định thắng được đối phương.
Quả nhiên, còn chưa đến một phút, Đằng Vân Trùng đã vỗ trán, biểu tình lộ ra một dáng vẻ trong lòng đã có dự tính, hiển nhiên, đã chuẩn bị xong rồi.
Tần Vô Song thản nhiên cười hỏi:
- Đằng đại sứ giả, có phải đã có dự tính trước không?
- Không sai, không được mượn sự giúp đỡ của người ngoài. Hai người chúng ta so đấu. Ta liền bố trí một trận pháp ở đây. Nếu ngươi có thể từ trận pháp này đi ra, vượt lên trước ta, xem như ngươi thắng.
Phá trận? Trong mắt Tần Vô Song lộ ra một ý kinh ngạc, hiển nhiên, hắn cũng không ngờ rằng, Đằng Vân Trùng này còn có thể bố trí trận pháp.
Dù sao, thời điểm tiến vào vừa rồi, thủ đoạn bài trừ cấm chế trận pháp, Tần Vô Song đã nhìn thấy được. Như vậy xem ra, cấm chế trận pháp mà Đằng Vân Trùng giam cầm Đại sư huynh, vẫn không phải là bản lĩnh cuối cùng.
Thấy Tần Vô Song biểu tình sửng sốt, Đằng Vân Trùng càng thêm khoái trá:
- Tần Vô Song, đề mục này của ta, không vi phạm quy tắc chứ? Không có mượn sức mạnh của người ngoài chứ.
Không mượn sức mạnh của người ngoài thật ra không sai, nhưng mượn được ưu thế của địa lý. Hắn bày trận, khẳng định là linh mạch trận pháp kết hợp xung quanh, nói thẳng ra, vẫn là có ưu thế địa lý.
Nhưng mà, Tần Vô Song há lại tính toán chi ly như vậy, mà là nhàn nhạt hỏi:
- Đằng đại sứ giả, hai người chúng ta cùng ra nan đề cho nhau, ai giải quyết trước, quả nhiên coi như thắng. Vậy nếu ai chống đỡ hết nổi, rút lui trước, thì tính như thế nào?
- Đó đương nhiên là tính ai từ bỏ trước là thua.
Khẩu khí của Đằng Vân Trùng vô cùng kiên quyết, lập tức hỏi:
- Như vậy, đề mục của ngươi, có thể nghĩ được không?
Tần Vô Song cười quỷ dị:
- Ta đã nghĩ xong rồi!
- Cái gì?
Đằng Vân Trùng cũng không dám chậm trễ, dù sao, lần này hắn đối mặt không phải là đối thủ khác, mà là Tần Vô Song mười năm trước uy danh xưng bá khắp thiên hạ.
- Thần Tú Cung này của ta, dùng thần thức tế luyện qua. Cho Đằng đại sứ giả điều khiển, không cầu Đằng đại sứ giả đem thần thức của ta diệt trừ đi. Chỉ cần Đằng đại sứ giả có thể trong thời gian ngắn áp chế thần thức của ta, thuần phục Thần cung này, bắn ra mũi tên kinh thế, có thể xuyên thủng Thần đạo Hộ Thuẫn bình thường của ta, coi như ngươi hoàn thành đề mục, thế nào hả?
- Chỉ là bắn ra một mũi tên, bắn thủng tấm chắn này sao?
Đằng Vân Trùng nháy mắt, trong lòng lại nói:
- Thần Tú Cung này hay là có cấm chế gì, không mở ra cấm chế, thì không thể thi triển nó? Vô nghĩa, thiên hạ thần binh lợi khí, đều là tế luyện qua, nhưng với cảnh giới thần thức của ta, muốn áp chế ngắn ngủi, mượn dùng sức mạnh Thần đạo vô cùng, khẳng định là không có vấn đề. Áp chế trong thời gian ngắn và điều khiển trong thời gian dài, đó là hai khái niệm tuyệt nhiên không giống. Ta liều mạng cho dù thần thức bị thương, nhất định cũng phải thử xem.
Đằng Vân Trùng nói cho cùng, vẫn là tràn ngập tự tin. Một là, hắn đối với trận pháp Đại Huyễn Diệt Vi Trần vô cùng có tự tin, thứ hai, hắn đối với cảnh giới thần thức của bản thân cũng là vô cùng có tự tin. Với uy lực của Thần Tú Cung, cho dù chỉ phát huy uy lực của vũ khí Thần đạo bình thường, với tu vi của hắn, bắn thủng một Thần đạo Hộ Thuẫn của cảnh giới Ngưng Thần Đạo, quả thực là việc cỏn con.
Tầng tầng phương diện mang tới cho hắn tự tin, khiến Đằng Vân Trùng cảm thấy bản thân quả thực là tuyệt đối không thể sai sót, nhầm lẫn. Bất kể Tần Vô Song giở thủ đoạn gì, hắn cuối cùng tin chắc, thực lực bất biến ứng vạn biến mới là căn bản.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Trùng Tinh Hà
Chương 807: Đánh cược kinh thế
Chương 807: Đánh cược kinh thế