DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Trùng Tinh Hà
Chương 855: Niềm tin tất thắng

Tần Vân Nhiên nói thẳng thắn:
- Điều này đương nhiên là ai ngồi vào vị trí Thiên Đế, người đó quyết định. Xưa nay vẫn có quy định vậy mà.
Quy định xưa nay bề ngoài thì đúng là vậy nhưng thực tế vẫn tồn tại một sự tế nhị sâu xa giúp cân bằng thế lực lẫn nhau.
Nếu tám môn Thiên Đế Sơn mà hoàn toàn nằm trong tay Thiên Đế Môn thì cũng không có cục diện các bên khống chế, ràng buộc lẫn nhau rồi. Nhất định phải có sự cân bằng về thực lực hình thành sự chế ước mới khiến cục thế Thiên Đế Sơn được ổn định, ít quyền lực riêng hơn sẽ cân bằng hơn.
Tần Trọng Dương nhìn Tần Vân Nhiên đầy ý tứ, ám thị cho Tần Vân Nhiên đừng vội lên tiếng.
Nói thật, Tần Trọng Dương rất hứng thú với đều nghị của Vân Tuyết Trần. Trong số các Chưởng môn Tần gia, Tần Trọng Dương có thể nói là người lý trí nhất, thực tế nhất, suy nghĩ vấn đề toàn diện nhất.
Hắn suy nghĩ vấn đề từ mọi mặt, cảm thấy cuộc cạnh tranh vị trí Thiên Đế lần này Tần gia cũng có ba phần hy vọng thắng, Tân gia cũng chỉ có ba phần, còn Vân gia trước nay chưa từng tham gia tranh đấu lại có hy vọng nhiều nhất, đạt đến bốn phần.
Cuộc cạnh tranh Thiên Đế Môn chắc chắn chỉ có ba thế lực này. Những thế lực khác chắc chắn chẳng có bất cứ khả năng nào, thậm chí báo danh cũng không có. Ai cũng biết, Thiên Đế Môn là đệ nhất quyền uy của Thiên Đế Sơn, chỉ có ba thế lực này mới đủ tư cách tranh giành, từ xưa tới nay đều là ba thế lực thay phiên nhau.
Chính vì Tần Trọng Dương không nghĩ Tần gia chắc chắn sẽ thắng nên mới phải suy nghĩ đến vấn đề phân phối này. Nếu Tần gia có được một suất thì sau này trong tám môn Thiên Đế Sơn ít nhất cũng có được một đồng minh vững chắc. Nếu vị trí Thiên Đế không giành được thì cũng có đường lui.
Nếu như Tần gia được làm Thiên Đế như mong muốn thì thiếu đi một suất cũng không ảnh hưởng lớn lắm đến đại cục. Với những thủ đoạn đầy uy lực từ xưa tới nay khi ở vị trí Thiên Đế của Tần gia, trấn áp các tông môn khác không phải chuyện khó.
Vì thế Tần Trọng Dương cảm thấy hai suất này vẫn nên chia đều thì tốt hơn. Tần gia nhất định phải có một suất.
Tính cách của Tần Vô Song đương nhiên là dứt khoát, mọi cái đều do Thiên Đế Môn nói là xong. Hơn nữa là hắn cũng rất tự tin nhất định sẽ giành được vị trí Thiên Đế. Nhưng do sự cân bằng giữa Tần gia và Vân gia, cùng với hoàn cảnh hiện tại của Tần gia, nên cần một sự mềm dẻo chứ không thể quá cứng rắn
Nếu quá cứng rắn khiến Vân gia cũng đề phòng Tần gia thì Tần gia khó tránh khỏi việc rơi vào vòng xoáy bị động.
Vì thế vấn đề này vẫn phải xem Vân gia có ý kiến gì. Nếu có thể cho Vân gia lợi ích gì đó, đến khi Tần gia giành được vị trí Thiên Đế, Vân gia không gây sự, như thế là tốt nhất!
Nghĩ vậy Tần Vô Song cười:
- Vân Chưởng môn hỏi vậy, ta nghĩ chắc Vân gia cũng đã có kế hoạch sơ bộ. Chi bằng nói ra cùng thảo luận, nếu khả thi thì cũng dễ thương lượng thôi.
Vân Tuyết Trần cười:
- Vân gia ta đúng là có một vài suy nghĩ, nhưng chưa được suy xét kỹ. Tám môn Thiên Đế Sơn rốt cuộc sẽ có thay đổi bao nhiêu thế lực cũng khó nói. Đại Chưởng môn nhà ta có ý là, nếu là hai suất thì chúng ta chia đôi mỗi bên một suất. Nếu là ba suất thì cũng chia làm hai, Thiên Đế Môn có thể nhiều hơn một suất, chư vị Chưởng môn thấy sao?
Đề nghị này hoàn toàn là chủ nghĩa bình quân.
Tần Vô Song cười:
- Sự thay đổi của tám môn Thiên Đế Sơn, trong lịch sử lần nhiều nhất là thay đổi năm suất. Lần này ta nghĩ chắc cũng rất nhiều. Chia đều đương nhiên là các bên đều vui, nhưng chưa chắc Hiên Viên Tộc sẽ đồng ý. Dù gì họ cũng muốn quyền lực của Thiên Đế Sơn được tập trung. Vì thế ta cảm thấy hai nhà chúng ta, dù là ai ở vị trí Thiên Đế thì bên kia cũng có quyền quyết định với một suất. Số còn lại thuộc về Thiên Đế Môn. Như vậy cũng thể hiện được quyền uy của Thiên Đế Môn, khiến Hiên Viên Tộc không thể nói được gì.
Nói cho cùng thì là Tần Vô Song không muốn chia đều. Nếu Vân gia giành được vị trí Thiên Đế, Tần gia được chia một nửa cũng không tệ. Nhưng vấn đề là, vẻ ngoài Tần Vô Song rất bình tĩnh với cuộc tranh giành vị trí Thiên Đế nhưng thực ra trong thâm tâm lại có một niềm tin tất thắng, căn bản không định để tuột khỏi tay vị trí Thiên Đế. Vì thế mà hắn không muốn phân tán quyền lực. Một suất kia là ân tình tiện tay cho Vân gia, đó là sách lược. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Quyền lực mà nhường nhiều quá, đúng là cân bằng thật nhưng quyền lực lại bị phân tán. Chính sách của Tần gia là coi trọng sự cứng rắn, quyền lực phân tán quá sẽ không dễ quản lý.
Vân Tuyết Trần thấy Tần Vô Song có thái độ như vậy biết người này đã nói một là không làm hai, cũng không tranh luận, cười nói:
- Được, ta sẽ truyền đạt lại ý của Tần Đại Chưởng môn cho Đại Chưởng môn nhà ta. Dù thế nào thì nhất định hai nhà chúng ta phải loại bỏ được Tân gia ra khỏi cuộc canh tranh vị trí Thiên Đế này. Nếu Tân gia mà nắm quyền thì Thiên Đế Sơn sau này sẽ không được yên ổn.
Đây chính là tâm lý thỏ chết cáo lo lắng. Tần gia gặp nạn, Vân gia thấy mà cũng lo lắng. Nếu Vân gia tiêu diệt được Tần gia thì đối tượng tiếp theo nhất định sẽ là Vân gia.
Dã tâm của Tân Thiên Vấn chính là thay thế Vân gia và Tần gia trở thành độc bá Thiên Đế Sơn. Tần gia và Vân gia đều bị tiêu diệt thì Tân gia sẽ danh chính ngôn thuận trở thành đệ nhất tông môn.

Sau khi tiễn Vân Tuyết Trần, Tần Trọng Dương sắc mặt nghiêm túc nói với Tần Vô Song:
- Đại Chưởng môn, đề nghị của Vân gia cũng rất hấp dẫn.
Nhưng Tần Vân Nhiên thì không cho là vậy:
- Hấp dẫn gì chứ? Quyền uy của Thiên Đế Môn nếu không thể hiện ra được thì còn gọi là Thiên Đế Sơn không?
Tần Trọng Dương biết tính cách của Lão Nhị, cũng không để bụng, nói:
- Giờ quyền uy của Tân Thiên Vấn không phải cũng không được thể hiện ra sao?
- Tại thế nên giờ Thiên Đế Sơn mới loạn thế này.
Tần Vân Nhiên nhanh chóng tiếp lời.
- Cũng chưa hẳn. Tuy cục thế Thiên Đế Sơn có loạn nhưng Tân Thiên Vấn có thể kêu gọi các tông môn khác cùng thảo phạt Tần gia, chính là dựa vào ưu thế của vị trí Thiên Đế.
- Đúng vậy, vì thế càng không thể để quyền lực bị phân tán được. Tần gia chúng ta giành được vị trí Thiên Đế đương nhiên không muốn thế lực tâm phúc trong tám môn Thiên Đế Sơn ngày một ít.
Tần Vân Nhiên nói đến đây thì quay sang Tần Vô Song:
- Đại Chưởng môn có ý gì không?
Tần Vô Song nói:
- Ý của ta đã nói rồi.
- Ý của Đại Chưởng môn là nhất thiết phải tập trung quyền lực đúng không? Vậy tại sao không dứt khoát ủng hộ Thiên Đế nắm hết quyền hành?
Tần Trọng Dương vẫn không hiểu.
- Một suất đó không phải để cho Tần gia ta mà là một bậc thang cho Tân gia, là sự hòa hoãn xung đột bề ngoài, là một sự an ủi tâm lý.
Khẩu khí của Tần Vô Song quả thực đã làm chấn động Tần Trọng Dương, ngay Tần Vân Nhiên cũng sững người, rồi cười lớn:
- Nghe Đại Chưởng môn nói thế có nghĩa là Tần gia chúng ta chắc thắng rồi.
- Nếu không có ý chí tất thắng thì lấy gì mà cạnh tranh vị trí Thiên Đế?
Tần Vô Song cười tươi:
- Hiện nay trong mắt người ngoài chúng ta là thế yếu, là bên không được coi trọng. Nếu không có chí khí, nếu không tự cổ vũ mình thì sao có thể nâng cao khí thế? Ha ha!
Tần Trọng Dương há miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị Tần Vân Nhiên cắt ngang:
- Đại Chưởng môn nói đúng, nếu chúng ta không có niềm tin tất thắng thì sao có thể đánh trận này? Lão Tam, ngươi suy nghĩ chu đáo, đó là điều tốt, nhưng tình hình vẫn chưa sáng sủa, Tần gia chúng ta cũng không còn như trước. Phải dốc hết sức tranh giành, dù không ngồi được vào vị trí Thiên Đế thì cũng lắm lại tu luyện năm trăm năm nữa, thời cơ chín muồi lại cạnh tranh tiếp là được. Tranh giành mãi một hai cái suất kia cũng chẳng để làm gì. Chỉ vì lợi nhỏ mà quên chiến lược toàn cục như vậy không được.
Những lời của Tần Vân Nhiên khiến Tần Vô Song ý thức được đầy đủ rằng tại sao Tần Vân Nhiên là Nhị Chưởng môn, và Tần Trọng Dương lại chỉ là Tam Chưởng môn.
Nhìn từ tầm cao chiến lược, Tần Vân Nhiên đúng là hào sảng hơn Tần Trọng Dương, so với sự đại khái qua loa của Tần Vân Nhiên thì Tần Trọng Dương lại có phần tỉ mỉ, tinh tế, vì thế thích hợp quản lý tục vụ của Tần gia.
Tần Trọng Dương trầm ngâm nhưng không phải không vui mà là đang suy nghĩ điều gì đó.
Tần Vô Song khuyến khích:
- Tam Chưởng môn, Nhị Chưởng môn nói phải, giờ chúng ta đang đang ở thế bất lợi thì nên có dũng khí xông pha, không nên quá đắn đo suy tính, cũng đừng nên để mình phải suy nghĩ quá nhiều về hậu quả này nọ. Được làm vua thua làm giặc, bây giờ dù chúng ta có được hai suất, nếu vị trí Thiên Đế không rơi vào tay chúng ta thì các thế lực mà ta tiến cử sẽ ra sao? Thời buổi này, thực lực và địa vị mới là vương đạo.
Đại Chưởng môn đã lên tiếng, đương nhiên Tần Trọng Dương sẽ không có ý nghĩ gì khác nữa, nghĩ kỹ lại thì cũng thấy có lý.
Nếu không giành được vị trí Thiên Đế, mấy suất kia cuối cùng cũng chỉ là phù vân. Những thế lực mình tiến cử, đề bạt cũng chẳng là gì, Thiên Đế Môn hạ lệnh một cái, chúng quay lại đánh mình còn cao hơn cả khả năng trực tiếp đối kháng với Thiên Đế Môn.
- Đại Chưởng môn, nếu chúng ta giành được vị trí Thiên Đế thì trật tự tám môn Thiên Đế Sơn sẽ thay đổi thế nào?
Tần Trọng Dương hỏi.
- Tân gia, Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông chắc chắn sẽ phải biến mất khỏi Thiên Đế Sơn. Đặc biệt là Tân gia, Tần gia nhất định không đội trời chung với chúng. Có chúng không có ta, mà có ta thì không có chúng. Chỉ như thế mới diệt được mọi hậu họa, mới trấn áp được các tông môn khác. Đối đầu với Tần gia chúng ta, dù là thế lực mạnh như Tân gia cũng phải biến chúng thành phù vân. Như thế, các tông môn khác nếu có muốn gây hấn với Tần gia cũng phải suy nghĩ kỹ.
Tân gia là đầu trò, Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang là tòng phạm. Nhưng hai thế lực này lại có huyết hải thâm thù với Tần gia. Vì thế nếu Tần gia thành công đương nhiên sẽ không để lại hai thế lực như rắn độc này uy hiếp đến Tần gia được.

Đọc truyện chữ Full