DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tôn Trùng Sinh
Chương 184: Bắt chúng lại

- Các ngươi toàn là lũ vô dụng! Còn ngây ra đó làm gì?!

Trưởng lão thương hội Vượng Tài quát lên với đám hộ vệ đang sững người:

- Giết chúng đi! Không, bắt chúng lại! Đưa chúng đến thành chủ hình lao, ta phải cho chúng biết mùi vị khi bị vạn trùng cắn xé.

Lúc này đám hộ vệ thương hội Vượng Tài mới sực tỉnh, cùng hét lên lao về phía bọn Long Kình Thiên.

Đám hộ vệ này thực lực không tồi, đều là Hoàng Cấp trở lên, trong đó có hai tên còn là Tông Cấp.

Hoàng Cấp, nếu ở thành nhỏ thì cũng là cao thủ toạ trấn một phương rồi, có thể thấy thế lực thương hội Vượng Tài không tồi.

Mười mấy cường giả Hoàng Cấp lao tới tấn công, nháy mặt chưởng kình hình thành một luồng kình phong mạnh mẽm khí lưu gào thét trong đại sảnh.

Mọi người ở xung quanh kinh hãi lùi ra sau.

Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy thế cười khảy, một chưởng đánh lên ngực Hướng chưởng quản, một đạo kim quang bắn xuyên qua ngực khiến hắn bay đi.

Rồi Cửu Vĩ Thiên Miêu một chưởng đánh về phía đám hộ vệ thương hội Vượng Tài, kình phong từ chưởng lực của chúng lập tức vỡ tan, mười mấy người ngã ra như lá rụng.

Tiếng kêu thảm vang vọng trong đại sảnh một lúc lâu.

Mười mấy hộ vệ đều bay đập vào bức vách cách đó khá xa của đại sảnh rồi rơi xuống.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Mấy thương nhân và những người hộ vệ của Thiên Lam Đại Lục càng sững sờ, rồi mặt họ xám ngoét lại, hai chân run rẩy, vì họ nhận ra, Hướng quản sự và mười mấy hộ vệ kia đã chết ròi.

Giết công dân Man Hoang Đế Quốc trong thành trên Man Hoang Đại Lục là tội chết!

Hơn nữa, còn chết vô cùng thê thảm!

- Các ngươi…các ngươi dám giết quản sự, hộ vệ của thương hội! Các ngươi dám giết quản sự, hộ vệ thương hội bọn ta!

Một lúc sau, trưởng lão thương hội Vượng Tại mới sực tỉnh, vừa kinh hãi vừa giận dữ chỉ Cửu Vĩ Thiên Miêu, vẻ mặt không thể tin nổi kêu lên.

Đây là việc rất lâu rồi chưa từng xảy ra.

Hơn nữa người đến đây giao dịch có ai là không biết thế lực của thương hội Vượng Tài ở Nguyệt Thành này.

Ở đây, đệ nhất thế lực là Thành Chủ Phủ, thứ hai chính là thương hội Vượng Tài!

Trưởng lão thương hội Vượng Tài tuy kinh ngạc với thực lực của Cửu Vĩ Thiên Miêu nhưng phẫn nộ nhiều hơn. Hắn gầm lên:

- Đánh chuông cảnh báo! Mau đánh chuông cảnh báo cho ta! Gọi tất cả cường giả của thương hội đến đây!

Một quản sự phía sau cung kính đáp lời rồi vội vàng rời đi.

- Lão đại!

Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn Long Kình Thiên, ý muốn hỏi có cần ngăn cản không.

- Không cần.

Long Kình Thiên bình thản.

Một lát sau, tiếng chuông cảnh báo gấp gáp vang lên, lúc này, những người vốn đang giao dịch trong đại sảnh đã trở nên hỗn loạn, trốn chạy hết ra cửa lớn. Thậm chí những người vừa được Long Kình Thiên cứu cũng chạy theo dòng người hoảng loạn.

Long Kình Thiên thấy thế cũng không ngăn cản hay nói gì.

Rất nhanh trong đại sảnh chỉ còn lại mấy người Long Kình Thiên, rồi những tiếng bước chân dồn dập từ khắp bốn phía đổ về.

Trưởng lão thương hội Vượng Tài nhìn mấy người Long Kình Thiên, cười khảy:

- Các ngươi chạy đi, sao không chạy? Hề hề, ta xem các ngươi chạy thế nào! Tiểu tử, chắc ngươi không biết mấy chục năm trước có một vị Thánh Cấp lão tổ rất tự hào về thực lực bản thân, đến gây rối ở thương hội bọn ta. Nhưng cuối cùng bị hội trưởng giết chết. Hơn nữa thi thể còn treo trên cổng thành cho thối rữa!

Long Kình Thiên không nói gì.

Lúc này tất cả hộ vệ, quản sự của thương hội Vượng Tài đã đến, vây kín quanh đại sảnh không còn một khe hở nào.

- Tấn trưởng lão, chuyện gì vậy?

Một vị trưởng lão khác đến nơi, hỏi trưởng lão kia.

- Phong trưởng lão, mấy tên tiện chủng Thiên Lam Đại Lục này vô cớ sinh sự, dám giết quản sự và hộ ệ của chúng ta!

Tấn trưởng lão nói, gương mặt lạnh bằng nhìn mấy người Long Kình Thiên. Thật ra hắn biét tại sao bọn Long Kình Thiên lại ra tay, nhưng qua lời hắn lại thành ra vô cớ gây sự.

Có điều, vừa nói xong thì hàn quang loé lên trong mắt Long Kình Thiên, biến thành một đạo kiếm khí bay vút trong không gan, lướt qua cổ Tấn trưởng lão.

Hắn ta ôm cổ, không tin nổi nhìn máu trong tay mình, rồi ngã vật ra sàn.

Thực lực Long Kình Thiên đang không ngừng được nâng cao, hắn có thể thi triển được nhiều đại thần thông hơn, vừa rồi là một môn đại thần thông có tên Linh Kiếm Thuật.

Linh Kiếm Thuật dùng linh hồn lực ngưng tụ không gian linh khí, người khác rất khó đề phong.

Thực lực Tấn trưởng lão tuy không tồi nhưng cũng chỉ là Tôn Cấp sơ kỳ, sao có thể chống đỡ được Linh Kiếm Thuật của Long Kình Thiên?

- Tấn trưởng lão, Tấn trưởng lão!

Phong trưởng lão thấy Tấn trưởng lão đột nhiên ngã xuống, máu tươi bắn toé ra từ cổ, không khỏi kinh hoàng.

Quản sự, hộ vệ ở xung quanh cũng đều kinh hãi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Các ngươi, đáng chết, bọn cẩu tạp chủng Thiên Lam Đại Lục các ngươi, dám giết trưởng lão thương hội bọn ta?!

Phong trưởng lão quay lại, vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, gầm lên:

- Bắt chúng lại, ả đàn bà kia thì lột sạch trói lên cột trong đại sảnh cho những ai tới giao dịch thưởng thức!

Ả mà Phong trưởng lão nói đương nhiên là Lục Dực Tử Phụng. Nàng giận đến đỏ mặt, lột sạch trói lên cột cho mọi người thưởng thức?

Một luồng sát ý vô biên như từ địa ngục bùng phát từ Lục Dực Tử Phụng.

- Các ngươi, chết!

Lục Dực Tử Phụng trừng mắt lên, một chưởng giơ lên, một trảo tung ra, vô số trảo ấn lướt qua. Phong trưởng lão còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy nơi ngực nhói lên một cái. Cúi xuống thì thấy ngực mình xuất hiện dấu vết của trảo ấn, rồi một luồng sức mạnh cuồng bạo từ nơi đó ồ ạt chảy vào người hắn.

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên, chỉ thấy toàn thân Phong trưởng lão nổ tung, đến xương cốt cũng không còn.

Quản sự, hộ vệ ở xung quanh đó cũng nổ tung, nhát mắt thương hội Vượng Tài đã có hơn ba mươi người chết trong tay Lục Dực Tử Phụng.

Lục Dực Tử Phụng là Thần Cấp cường giả, đám trưởng lão, quản sự, hộ vệ này sao có thể tránh được một kích của nàng?

Xung quanh đại sảnh, người của thương hội Vượng Tài kêu lên kinh hãi, chân bước về sau, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Lục Dực Tử Phụng và mấy người Long Kình Thiên.

- Lão đại, chúng thì sao?

Cửu Vĩ Thiên Miêu hỏi.

- Giết hết đi.

Long Kình Thiên lạnh lùng nói.

Long Kình Thiên vừa mở lời thì Lục Dực Tử Phụng lập tức bay lên, hai tay ấn xuống phía dưới. Đám người thương hội Vượng Tài kinh hãi khi nhận thấy không gian quanh chúng đã đông cứng, không thể động đậy được gì.

Trong đầu chúng loé lên một khả năng.

- Thánh Vực Không Gian? Thần Cấp cường giả? Ả ta là Thần Cấp cường giả?!

Chỉ có Thần Cấp cường giả mới khống chế được không gian lực. Nhưng vừa nghĩ vậy thì thân thể đột nhiên bốc khói trắng, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.

Đọc truyện chữ Full