Tứ Dực Kình Vương nghe Ngạo Bạch nói vậy cười ha ha, tiếng cười chấn thiên khiến màng nhĩ chúng nhân đau nhói, sắc mặt ai cũng thay đổi.
Tứ Dực Kình Vương ngừng cười, sắc mặt tối lại, hai con mắt màu lam loé sáng, cười lạnh:
- Nếu vậy, sau khi phá được cái tiểu trận này ta sẽ giết ngươi, rút gân, lột da ngươi, rồi đến lượt Ngạo Vô Cực.
Ngạo Bạch cười khảy:
- Bao giờ công phá được đại trận của Long Viêm Cốc rồi hãy nói.
Tứ Dực Kình Vương hừ một tiếng.
- Lam Kình tiền bối, đại trận Long Viêm Cốc có tên Băng Phách Nam Ly Thái Minh Trận, do Long Kình Thiên bố trí, giờ chúng ta liên thủ công phá?
- Cũng được.
Tứ Dực Kình Vương cũng đã nghe nói đến uy lực của đại trận này, cũng không dám vênh váo một mình phá trận.
Vậy là Trác Thường, Bích Dao của Võ Thần Điện và cả chưởng giáo Giang Biệt phi thân đến trước đại trận, Uông Phong mấy người thấy vậy cũng bay lên.
Những Thần Cấp lão tổ được mời đến cũng tiến đến trước đại trận.
Tứ Dực Kình Vương đứng ở hàng đầu tiên.
Long Hoàng Ngạo Bạch và chúng trưởng lão Long Tộc thấy thế sắc mặt kinh hãi đại biến, các cường giả Thần Cấp bọn Trác Thường trực tiếp ra tay?
Nếu vậy thì uy lực của Băng Phách Nam Ly Thái Minh Trận có mạnh thế nào cũng không giữ được lâu.
- Các trưởng lão Long Tộc nghe lệnh, khởi động đại trận công kích!
Ngạo Bạch không do dự nữa, hô lên, rồi cùng Ngạo Vô Cực mấy người phi vào trong đại trận, mỗi người đứng một phía.
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh khiến người ta kinh hãi truyền tới từ phía dưới lòng đất Long Viêm Cốc.
Hoả lãng xung thiên, hàn khí bức người!
Bọn Trác Thường thấy vậy, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Cảnh tượng chín mươi vị Thánh Cấp cường giả thiệt mạng trong lần vây công trước hiện ra trước mắt khiến chúng không dám sơ suất.
Cảm giác uy lực của đại trận, Tứ Dực Kình Vương cũng thu ý coi thường về.
Cường giả ở xung quanh cũng căng thẳng quan sát.
Không gian tĩnh lặng.
- Công kích!
Đột nhiên Trác Thường hô lớn, hai tay vung lên, vô số đạo kiếm khí phá công bay ra, hội tụ lại thành một đạo kiếm khí khủng bố:
- Bát Cực Kiếm Điển!
- Bát Cực Nhất Kiếm!
Bọn Uông Phong thấy thế cũng lần lượt ra tay, chúng lão tổ cũng oanh kích về phía đại trận Long Viêm Cốc, Tứ Dực Kình Vương thì chậm rãi nâng tay phải lên tung một chưởng.
- Bất Diệt Lam Ba!
Chỉ thấy tay phải hắn đẩy ra vô số đường sóng ánh sáng lam sắc không ngừng di chuyển về phía trước. Từng tầng từng tầng hình thành một vùng biển màu lam, tiến về phía trước huỷ diệt tất cả.
Mấy người Ngạo Bạch nheo mắt, gầm lên, toàn lực thúc động Băng Phách Nam Ly Thái Minh Trận.
Vô số tia sáng xanh và trắng bắn lên không trung.
Nam Ly Hoả và Thái Minh Hàn Khí!
Nam Ly Hoả và Thái Minh Hàn Khí là thứ mà đến Cổ Thần cũng không dễ dàng.
Uỳnh uỳnh!
Chỉ nghe những tiếng nổ vang trời không ngừng vang lên khiến trời đất rung chuyển, khí kình cường đại khuếch tan, đất đá bay tứ tán, gió bụi cuồn cuộn.
Cường giả ở xung quanh đại kinh, cuống cuồng thối lui.
Đến khi gió bụi tan đi, mọi thứ trở lại yên tĩnh thì tất cả nhìn thấy trong đại trận Long Viêm Cốc, y bào mấy người Ngạo Bạch tán loạn, mặt đất bị khí kình vạt đi một tầng.
Chúng nhân đều hít vào một hơi khí lạnh.
Dù chỉ là những đợt sóng dư nhưng cường giả Thánh Cấp thất trùng đỉnh phong cũng sẽ bị nghiền nát.
Hai mươi mốt vị Thần Cấp, một vị Cổ Thần đồng thời ra tay, sức mạnh có thể san bằng một dãy sơn mạch hàng nghìn dặm.
- Uy lực của Băng Phách Nam Ly Thái Minh Trận quả nhiên rất lớn, hai mươi mốt Thần Cấp, một Cổ Thần mà cũng không công phá được ngay.
- Có điều, dù có mạnh thế nào đi nữa, nhưng cứ thế này thì không trụ được lâu đâu.
- Đúng thế, Long Tộc chỉ có hai Thần Cấp, ta thấy nhiều nhất là trụ thêm được nửa tiếng. Nếu có Tử Thiên Long Hoàng thì có lẽ sẽ kéo dài được lâu hơn một chút.
Một số cường giả của các gia tộc đi theo không khỏi chấn kinh, bắt đầu nghị luận.
Trong số những người này, có người lần trước đã được biết uy lực của đại trận, có người là lần đầu tiên thấy.
Tứ Dực Kình Vương thấy mình và hai mươi mốt Thần Cấp cùng ra tay mà không công phá được đại trận cũng thấy ngạc nhiên không nhỏ.
- Nếu có Băng Phách Nam Ly Thái Minh Trận này ta có thể xưng bá Loạn Hại.
Ánh mắt Tứ Dực Kình Vương lấp lánh, nghĩ bụng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Tiểu tử Long Kình Thiên, đến lúc đó ta nhất định sẽ tìm hắn, đoạt lấy Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm, bức hỏi phương pháp bố trận rồi mới giết hắn!
- Chúng ta toàn lực công kích lần nữa!
Trác Thường thấy một lần không công phá được đại trận, lại hô lên. Hắn phi thân, toàn thân phủ đầy kiếm khí kinh người.
- Thiên Cực, Địa Cực, Pháp Cực, Âm Cực, Dương Cực, Nhân Cực, Khí Cực, Cuồng Cực, Bát Cực quy nhất!
Trác Thường thét lớn, vạn kiếm bắn ra.
Kiếm khí sắc bén bắn ra bốn phía, tuy Trác Thường không nhằm vào chúng nhân nhưng những cường giả ở phía xa cũng cảm nhận được kiếm khí khủng bố.
Vậy là bọn Trác Thường lại toàn lực tấn công.
Sắc mặt Long Hoàng Ngạo Bạch kinh hãi.
- Nam Ly, Thái Minh chi quang!
Hắn thét lên.
Bên trong Băng Phách Nam Ly Thái Minh Trận, thanh quang và kim quang không ngừng xung thiên, đan xen vào nhau đâm thẳng tới công kích của bọn Trác Thường.
Lại một tiếng nổ lớn vang lên.
Khói bụi mù mịt.
Đến khi khói bụi tan đi, y bào của bọn Ngạo Bạch tan nát, sắc mặt trắng nhợt, xem ra dù đã chặn được đợt công kích lần hai nhưng cũng bị thương không nhẹ.
- Hề hề!
Trác Thường cười khảy.
- Các vị, chúng không trụ được lâu nữa đâu. Chúng ta hãy toàn lực công kích nhanh chóng phá vỡ đại trận của chúng! Vô số bảo bối trong bảo khố Long Tộc đang đợi chúng ta!
Trác Thường nhắc đến bảo bối là chúng nhân mắt sáng trưng, rồi tiếp tục công kích.
Hết lần này đến lần khác.
Trước sự công kích của bọn Trác Thường, không lâu sau, cuối cùng một tiếng "bùm" vang lên, Băng Phách Nam Ly Thái Minh Trận tối đi, bọn Ngạo Bạch bay ngược ra sau.
Phụt!
Ngạo Bạch và chúng trưởng lão đứng dậy, miệng phụt máu.
- Ha ha ha! Băng Phách Nam Ly Thái Minh Trận cũng chỉ vậy thôi!
Trác Thường thấy đại trận bị phá, cười đắc ý. Tứ Dực Kình Vương, Uông Phong mấy người cũng cười lớn.
Lôi Hạo Hiên ở phía xa cũng mừng rỡ, quay lại cười khảy với Mộ Dung Sảnh:
- Lát nữa ta sẽ cho nàng thấy ta đồ sát Long Tộc, chỗ dựa của Long Kình Thiên thế nào!