Long Kình Thiên tránh thoát khỏi công kích của đám người Kha Tẫn, tay phải vung lên, đem Thần thể của bốn gã cường giả Thiên Thần Nhất trọng thu vào trong Viêm Thần Đỉnh. Sau đó thân thể lóe lên, đã xuất hiện trước người một gã Thiên Thần Nhị trọng, tay phải ngưng tụ quang mang, chỉ thẳng tới, đâm trúng ngực của đối phương, trong khoảnh khắc liền đem trái tim của gã cường giả Thiên Thần Nhị trọng kia xuyên thủng.
Sau đó, Long Kình Thiên thu hồi năm ngón tay trên ngực của hắn, quyền kình như núi lửa bùng nổ.
- Phốc!
Trái tim gã cường giả Thiên Thần Nhị trọng đột nhiên nổ tung, máu tươi bắn ra tung tóe.
Một gã cường giả Thiên Thần Nhị trọng, vẫn lạc!
Sinh cơ của cường giả Thiên Thần mặc dù mạnh mẽ, rất khó giết chết, nhưng mà trái tim cũng vô cùng quan trọng, sinh cơ hoàn toàn bị hủy diệt, đồng dạng cũng chết!
Bên trong Viêm Thần Đỉnh, có thêm một Thần thể của cường giả Thiên Thần Nhị trọng!
Thân hình của Long Kình Thiên không ngừng chớp lên, cơ hồ mỗi một lần chớp lên, trong nháy mắt liền có thêm một gã cường giả Thiên Thần vẫn lạc!
Đám người Kha Tẫn, Nguyễn Trọng, Trần Dương Thiên vừa sợ vừa giận. Công kích đánh tới phô thiên cái địa, tràn ngập không gian mười vạn dặm bốn phía xung quanh, nhưng mà thân thể của Long Kình Thiên vẫn luôn biến ảo khó lường, công kích của bọn họ bao nhiêu lần cũng đều thất bại.
Không bao lâu sau, mười bốn người Kha Tẫn liền bị Long Kình Thiên đánh chết hơn tám người!
Chỉ còn lại sáu người!
Chẳng qua, sáu người này đều là cường giả Thiên Thần Tam trọng Đỉnh phong trở lên.
Đến khi chỉ còn lại có sáu người, đám người Kha Tẫn rốt cuộc cũng bị cảnh Long Kình Thiên chém giết khiến cho khiếp sợ.
- Kha Tẫn, đây là chuyện của Tinh vực Xích Thành các ngươi, Tinh vực Tể Dương chúng ta mặc kệ, chúng ta đi!
Phủ chủ Tể Dương Phủ Nguyễn Trọng quát lớn, nói xong liền phi thân bay đi.
Thái Hoàng Cự Thụ, Vực Chủ Phủ Tinh vực Xích Thành tuy rằng mê người, nhưng mà cho dù mê người đến đâu, so với cái mạng nhỏ của chính mình cũng đều không quan trọng bằng.
- Các ngươi!
Kha Tẫn nhìn thấy đám người Nguyễn Trọng, Trần Dương Thiên bỏ mặc chính mình mà đào tẩu, không khỏi phẫn nộ.
Chẳng qua, Phủ chủ Tể Dương Phủ Nguyễn Trọng vừa mới bay lên, đột nhiên một thân ảnh chợt lóe, một quyền phá không mà đến. Nguyễn Trọng kinh hãi thất sắc, một quyền đánh ra đón đỡ, thân hình chấn động, liên tục lui về phía sau. Toàn bộ cánh tay của hắn cũng bị chấn động đau đớn không thôi. Hắn khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Long Kình Thiên vừa mới xuất hiện trước mặt. Hắn là một Thiên Thần Ngũ trọng Đỉnh phong, mà đối phương chỉ là một Cổ Thần Tam trọng Đỉnh phong mà thôi!
Cảm giác sợ hãi từ sâu bên trong linh hồn của hắn không ngừng khuếch tán ra, tràn ngập toàn thân.
- Long Kình Thiên, ngươi đừng quá cuồng vọng! Thực lực của ngươi cho dù có cường thịnh đến đây, cũng không có khả năng lưu lại toàn bộ chúng ta được!
Nguyễn Trọng lớn tiếng quát. Cái hắn nói chính là tình hình thực tế. Với thực lực của hắn, nếu như muốn chạy trốn, cho dù là cường giả Thiên Thần Thất trọng cũng không có khả năng lưu lại hắn.
- Long Kình Thiên, làm người, bất cứ việc gì cũng đều phải lưu lại một đường! Nếu như làm việc quá quyết tuyệt, ngược lại sẽ đem chính mình bức vào tuyệt lộ a!
Đám thịt béo trên mặt Trần Dương Thiên mập mạp khẽ dồn lại, trong cặp mắt nhỏ như hạt đậu lóe ra hàn mang lạnh lẽo.
Long Kình Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn sáu người, đột nhiên cười lạnh một tiếng. Tiếng cười không lớn, nhưng mà lọt vào trong tai đám người Nguyễn Trọng, Trần Dương Thiên, thì lại cực kỳ chói tai.
- Cùng ta nói điều kiện? Các ngươi còn chưa đủ tư cách!
Long Kình Thiên đạm mạc nói.
Sắc mặt Nguyễn Trọng trầm xuống. Long Kình Thiên này thật sự quá mức kiêu ngạo rồi. Chính mình nói thế nào cũng là Phủ chủ một Tinh vực, cho dù là Thần sứ của Thần Giới hàng lâm đối với chính mình cũng phải khách khí vài phần. Long Kình Thiên chẳng qua chỉ là một gã Cổ Thần nho nhỏ ỷ vào chính mình có thiên phú yêu nghiệt, thế nhưng không ngờ lại dám nói chính mình chưa đủ tư cách?
Sắc mặt của đám người Trần Dương Thiên đồng dạng phi thường khó coi.
Long Kình Thiên cũng không có nói lời vô nghĩa nữa, tay phải vung lên. Đột nhiên, trên toàn bộ Vị diện không người này, phong vân bắt đầu khởi động, cuồng phong mãnh liệt, sấm chớp điện thiểm không ngừng. Sắc mặt đám người Kha Tẫn, Nguyễn Trọng đại biến.
Đại trận cấm chế!
Không ngờ Long Kình Thiên lại bố trí đại trận cấm chế, hơn nữa còn bao phủ cả toàn bộ Vị diện, ngay cả đám người bọn họ cũng đều không có phát giác ra!
- Kích Phá Vạn Thế!
Nguyễn Trọng nhìn thấy Long Kình Thiên muốn phát động đại trận, không chút chần chừ, trong tay liền xuất hiện một thanh Thần kích, đột nhiên đâm mạnh ra một kích, phát ra kích ảnh vạn trọng. Nhưng mà đúng lúc này, vô số đạo kiếm quang từ trên hư không bắn xuống, đem công kích của hắn hoàn toàn chắn lại. Không chỉ có như thế, đám kiếm quang này hướng về phía hắn đâm thẳng mà đến, khiến cho hắn phải liên tục thối lui nhanh về phía sau, sau khi thi triển ra hơn mười loại thân pháp để tránh né. Mặc dù là như thế, nhưng cánh tay hắn vẫn là bị đâm trúng, máy chảy cuồn cuộn.
Năm người Kha Tẫn, Trần Dương Thiên nhìn thấy thế, hút mạnh một ngụm lãnh khí, hai mắt không nhịn được toát ra vẻ hoảng sợ nồng đậm.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy phía trên đỉnh đầu của Long Kình Thiên chợt hiện ra một tòa bảo tháp. Tòa bảo tháp này trong khoảnh khắc liền hóa lớn lên, giống như tòa Thần sơn vạn trượng, đứng sừng sững giữa thiên địa.
- Thần khí! Thần khí Trung phẩm!
Một gã cường giả Thiên Thần Tứ trọng thất thanh kinh hô.
Long Kình Thiên cũng chẳng thèm để ý đến sự khiếp sợ của sáu người, từ trong cơ thể tế ra một đạo Linh mạch Thánh phẩm, tiến nhập vào trong Trấn Thiên Tháp, hai tay chỉ thẳng lên Trấn Thiên Tháp. Trấn Thiên Tháp liền phát ra quang mang vạn trượng, vô số đại trận công kích trong tháp liền được khởi động.
Thanh âm rống giận, kêu la thảm thiết, ầm ầm chấn động kịch liệt không ngừng vang lên.
Một canh giờ sau đó, hết thảy mọi thứ yên tĩnh lại. Trên mặt đất đã bị phá hủy gần như toàn diện có thêm năm cỗ thi thể nữa. Chỉ còn mỗi mình Kha Tẫn còn đứng nguyên tại chỗ, toàn thân tràn ngập vết máu, nhìn chằm chằm vào năm cỗ thi thể của năm người Nguyễn Trọng, Trần Dương Thiên, hai mắt tràn ngập bi thương, phẫn nộ. Hắn nhìn chằm chằm Long Kình Thiên, biết rõ lúc này hắn vẫn còn chưa chết, nguyên nhân chính là bởi vì Long Kình Thiên không muốn hắn chết dễ dàng như thế mà thôi.
- Cả đời này của ta, sai lầm lớn nhất của ta chính là nghe theo ý tứ của Nguyên Tôn kia, ra tay tiêu diệt Vạn Bảo Thần Tông!
Thanh âm của Kha Tẫn khàn khàn, trầm thấp:
- Long Kình Thiên, sau khi ta chết đi, hy vọng ngươi buông tha cho đám người Kha Bạch con ta!
- Nguyên Tôn rất nhanh sẽ xuống đoàn tụ cùng ngươi thôi! Còn về phần con trai của ngươi…
Thanh âm Long Kình Thiên lạnh lùng, nói đến đây, hắn phất tay một cái, từ trong hư không chợt văng ra một người, đúng chính là Nhị thiếu chủ Vực Chủ Phủ Tinh vực Xích Thành Kha Bạch, lúc trước đã bị Long Kình Thiên bắt đi, tra tấn cho chết đi sống lại kia.
Kha Bạch, bộ mặt bị tra tấn biến thành đầu heo ngã xuống mặt đất, hiển nhiên là vẫn còn chưa hiểu rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy phụ thân Kha Tẫn đứng ở nơi đó, trên mặt cuồng hỉ, liền thống khổ kêu lên một tiếng:
- Phụ thân, rốt cuộc người cũng cứu ta ra rồi! Cái tên cẩu tạp chủng Long Kình Thiên kia đã đem khí hải, kinh mạch toàn thân của ta toàn bộ đánh vỡ nát, ta muốn hắn sống không bằng chết!
Hóa ra, hắn vẫn còn tưởng rằng là do Kha Tẫn đến cứu hắn ra.
Kha Tẫn nghe được thanh âm gào thét của con trai mình, hai mắt khẽ nhắm lại, thở dài một hơi bất lực, cam chịu.
Kha Bạch nhìn thấy biểu hiện của phụ thân khác thường, không khỏi rùng mình, đảo mắt nhìn quét bốn phía. Ngay sau đó liền nhìn thấy Long Kình Thiên hướng về phía hắn chậm rãi đi tới, toàn thân hoảng sợ, run rẩy:
- Ngươi, Long Kình Thiên, ngươi, ngươi đừng có qua đây! Phụ thân, cứu ta, cứu ta!
Long Kình Thiên nâng tay phải lên, đánh ra một chưởng. Kha Bạch kia giống như chó chết văng bắn ra phía sau, sau đó ở trên mặt đất không ngừng quay cuồng, chấn cho cát bụi tung bay, cuối cùng nằm úp sấp trên mặt đất, hoàn toàn không có động tĩnh nữa.
Kha Tẫn nhìn thấy con trai mình chết thảm ngay trước mặt mình, nắm chặt hai nắm tay lại, hai mắt tràn ngập nộ hỏa. Hắn thân là Phủ chủ một Tinh vực, nắm trong tay toàn bộ Tinh vực, địa vị tối cao vô thượng, quyết định sống chết của bao nhiêu ức vạn chúng sinh, đứng trên đỉnh hết thảy chúng sinh! Nhưng mà hiện tại con trai mình lại chết ở trước mặt chính mình, bản thân mình cũng không có chút nào đảm bảo…
Đây chính là một sự sỉ nhục, một sự sỉ nhục cùng cực!
- A a a a a…
Hắn ngửa đầu lên rống giận một tiếng, giống như một đầu mãnh thú bị thương vậy. Lực lượng cuồng bạo không ngừng từ trong cơ thể trào ra. Đúng lúc này, Trấn Thiên Tháp cũng ầm ầm đánh xuống.
Một lúc sau, Long Kình Thiên đem Trấn Thiên Tháp thu hồi lại, thân thể Kha Tẫn không thể đứng vững nữa, ầm ầm ngã xuống.
- Long Kình Thiên, Gia tộc Bố Tư sẽ không tha cho ngươi!
Một thanh âm suy yếu từ trong miệng của hắn truyền ra.
Tinh vực Xích Thành này, chính là do Gia tộc Bố Tư trên Thần Giới nắm trong tay.
Sắc mặt Long Kình Thiên đạm mạc, đem Thần thể của đám người Kha Tẫn toàn bộ thu vào bên trong Viêm Thần Đỉnh, sau đó phi thân bay lên, hướng về phía Bảo khố Vạn Bảo Thần Tông mà bay tới.
Hiện tại hắn cần nhanh chóng đem Bảo khố Vạn Bảo Thần Tông thu hồi đi. Tuy rằng hắn đã bố trí đại trận cấm chế trên toàn Vị diện này rồi, nhưng mà thời gian kéo dài lâu, phát giác chuyện đám người Kha Tẫn chết đi, Thiếu chủ Bố Tư khẳng định sẽ gây rối.