DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 43: Phúc Quá Nhiều

Nhân vật như thế, chức cao quyền trọng, quyền lực trong tay rất lớn, địa vị còn trên cả Thái Phó. Bởi vì triều đình là do Tam Công nắm giữ, mà Thái Phó chẳng qua là một người trong Tam Công mà thôi. Còn Vũ Mục lại là người duy nhất trực tiếp chưởng khống quân đội Đại Chu. Được xưng là bách chiến bách thắng, tấn công chưa bao giờ nếm mùi chiến bại! Các sách lược tác chiến của Đại Chu hoàng triều với Ngũ Hoang toàn là một mình một người Vũ Mục định ra.

Không cần phải nói mấy người ở Trấn Quốc hầu phủ hay Bình Đình hầu phủ lớn lối, nhưng chỉ cần Vũ Mục nói một câu thôi thì lập tức sẽ có hai vị Quý Tộc hầu bị cách chức làm bình dân. Hơn nữa gia quyến và hai vị Quý Tộc hầu này còn phải lo lắng kinh sợ, không dám có oán hận trong lòng.

Tứ Phương hầu phủ cũng chỉ là một gia tộc võ tướng mới lên, nếu như nói Vũ Mục là một tòa thái sơn thì Tứ Phương hầu phủ chỉ là một hòn trứng mà thôi. Thiếp mời của Vũ Mục lúc này quả thật làm cho người ta có cảm giác có một tòa núi Thái Sơn đánh xuống, rung động vô cùng.

- Thì ra là Lý tướng quân, mệnh phụ thất lễ. Mời tướng quân vào trong.

Cũng là Hoa Dương phu nhân phản ứng trước, đón Chinh Bắc tướng quân Lý Ký cùng với Hàn Lâm Học Sĩ Trương Nhượng cùng nhau đón vào trong phủ.

Đoàn người cùng nhau tiến vào chính sảnh của Tứ Phương hầu phủ, một hồi sau thì khách chủ cũng đã ngồi xuống. Trương Nhượng cùng Lý Ký nhìn lẫn nhau, trong lòng có chút suy đoán. Không khí nhất thời hơi cổ quái.

Cuối cùng vẫn là Trương Nhượng nói trước tiến, hắn đứng dậy chắp tay rồi từ trong tay áo lấy ra một tấm thiếp màu đỏ, đưa tới.

- Hoa Dương phu nhân, đây là lễ thiếp của Thái Phó đại nhân. Lệnh công tử còn trẻ thông minh, thi văn Nguyên Tiêu lực áp quần hùng, lấy được vị trí thứ nhất của thi văn. Thái Phó đại nhân đối với việc này rất là tán thưởng, muốn thu tiểu hầu gia làm đệ tử ký danh. Không biết ý của Hoa Dương phu nhân với việc này như thế nào a?

- Đệ nhất thi văn?

Hoa Dương phu nhân cũng đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng sau khi nghe được câu này vẫn là ngây ngốc không thôi, dường như không tin được vào lỗ tai mình. Theo phản ứng, Hoa Dương phu nhân nhìn về Phương Vân, ánh mắt như muốn hỏi.

- Mẫu thân, mấy ngày trước người đến rạng sáng mới về phủ, hài nhi cũng muốn nói cho người biết chuyện này, nhưng thấy mẫu thân mệt mỏi ngủ đi không dám quấy rầy. Cho nên nhất thời đã quên đi.

Phương Vân đứng dậy, đối với mẫu thân Hoa Dương phu nhân thi lễ một cái, cung kính nói.

Nghe được câu này, Hoa Dương phu nhân rốt cục hiểu, tại sao mới sáng sớm mà đã có nhiều quà lễ đến như vậy. Ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Phương Vân, trong lòng Hoa Dương phu nhân đột nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Trong hai đứa con của mình thì người mà bà không yên nhất chính là Phương Vân. Trong mấy tháng này, Phương Vân mỗi ngày đều cố gắng tu luyện, điều này ai cũng có thể thấy được. Nhưng Hoa Dương phu nhân thật không ngờ rằng, Phương Vân lại có thể lấy được vị trí thứ nhất của cuộc thi văn rồi được Thái Phó đại nhân tán thưởng! Phải biết rằng, hắn mấy tháng nay chuyên tâm luyện võ, ngay cả quyển sách cũng chưa hề đụng đến a!

- Hoa Dương phu nhân, không biết ý của người như thế nào?

Trương Nhượng hỏi, mấy tên người hầu của Hàn Lâm viện ở phía sau cũng chăm chú lắng nghe.

- Trương đại nhân, sự việc quan trọng. Có thể để mệnh phụ suy nghĩ trước một chút được không?

Hoa Dương phu nhân hít sâu một hơi, cũng không có lập tức đồng ý. Nàng cũng mới nghe được là ngoài Thái Phó còn có Vũ Mục! Hoa Dương phu nhân chủ trì Tứ Phương hầu phủ đã mấy chục năm, tuyệt đối không phải là người thất thố.

- Lý đại nhân, hồi nãy ngài có nói là Vũ Mục đại nhân cũng có lễ thiếp?

Hoa Dương phu nhân quay đầu nhìn về Lý Kỳ, dò hỏi. Lời này vừa nói ra, đám người Trương Nhượng cũng nhìn về phía Lý Kỳ, thần sắc có hơi chút khẩn trương.

Lý Kỳ lo sợ Hoa Dương phu nhân đáp ứng Trương Nhượng, nãy giờ lo lắng vô cùng. Thấy Hoa Dương phu nhân cũng không có lập tức đáp ứng, lúc này mới yên lòng lại.

- Vâng, phu nhân. Tiểu hầu gia văn võ song toàn, không những đạt được đệ nhất của thi văn mà đồng thời cũng đạt được đệ nhất của cuộc thi võ. Vũ Mục đại nhân luôn yêu thích nhân tài, lần này đưa ra lễ thiếp tới bái phỏng, chính là hi vọng phu nhân có thể cho phép tiểu hầu gia gia nhập quân ngũ. Dù sao, Tứ Phương hầu cũng là người trong quân ngũ!

Lý Ký vừa nói vừa đưa lễ thiếp tới. Trên cái lễ thiếp màu đỏ có mấy chữ màu vàng to kinh tâm đập vào mắt. Vũ Mục Đại Chu chưa bao giờ đưa lễ thiếp cho bất cứ ai, đây là lần đầu tiên!

Lý Ký hồi tưởng lại chuyện của mấy ngày trước.

Ngày đó, sau khi cuộc thi võ tết Nguyên Tiêu kết thúc, hắn đã tự mình viết một phong tư tự mình đưa cho thượng cấp, chuẩn bị đề cử Phương Vân. Nhưng không biết tại sao chuyện này lại kinh động tới Vũ Mục đại nhân. Vị tương đương với thần của Đại Chu này còn phái người đưa lễ thiếp tới, nói muốn chính hắn đi tới bái phỏng Tứ Phương hầu phủ.

"Khí vận của Tứ Phương hầu phủ thật là lớn a. Đại nhân Vũ Mục trong mấy chục năm nay chưa hề đưa lễ thiếp cho ai. Lần này lại vì một cuộc thi đấu võ tết Nguyên Tiêu mà phá lệ!

Lý Kỳ nhìn cái lễ thiếp, trong lòng cũng là vô cùng hâm mộ. Có những lời này của Vũ Mục, đứa con thứ này của Phương gia nếu gia nhập quân ngũ thì tiền đồ vô lượng!

- Lý đại nhân, làm phiền ngài. Chuyện này quá đột ngột, có thể để mệnh phụ cẩn thận suy nghĩ được không?

Hoa Dương phu nhân đưa hai tay nhận lấy lễ thiếp của Vũ Mục, vẻ mặt trịnh trọng, cũng không có lập tức đáp ứng.

Lý Kỳ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Hắn mặc dù là vũ phu nhưng cũng không phải là ngu xuẩn. Khi đến nhìn thấy Hàn Lâm Học Sĩ Trương Nhượng thì hắn đã biết chuyện này sau lưng còn có bóng dáng của Thái Phó lẫn vào, hắn cũng hiểu rằng chuyện này không còn đơn giản nữa.

Suy nghĩ một chút, Lý Kỳ lại nói thêm một câu.

- Phu nhân, chuyện này, cho dù người có đồng ý hay không thì Vũ Mục đại nhân hi vọng ngài có thể nhắn lại cho.

- Phu nhân, Thái Phó đại nhân cũng có ý này.

Trương Nhượng chắp tay, cũng nói như thế.

Lễ thiếp, là một loại bái phỏng chính thức. Dựa theo quy củ, trước khi Trương Nhượng, Lý Kỳ rời khỏi Tứ Phương hầu phủ thì Hoa Dương phu nhân phải đưa ra một câu trả lời chắc chắn chính thức.

Hai câu nói này vừa phát ra, không khí bên trong chính sảnh của Tứ Phương hầu phủ đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Một vị là Thái Phó đương triều, một vị là quân thần Đại Chu. Dựa theo lệ cũ của Đại Chu, văn võ phân trị. Võ quan không thể làm văn quan nữa, mà văn quan cũng không thể làm văn võ nữa. Trong hai cái, Phương Vân chỉ có thể chọn một!

Hoa Dương phu nhân cầm hai tờ thiếp trong tay, trong lòng nặng trịch.

Hai cái lễ thiếp màu đỏ này, cho dù bất kỳ một thế gia nào của Đại Chu có một trong hai cái cũng làm cho cái thế gia đó nổi điên lên, mọi người tắm rửa thay quần áo, dâng hương lạy tổ. Mà Tứ Phương hầu phủ hiện tại lại nhận cùng lúc hai tờ!

Hoa Dương phu nhân nghiêng đầu nhìn Phương Vân một cái, tâm tình trong lòng vô cùng phức tạp. Phương Vân đồng thời lấy được vị trí đệ nhất của thi văn lẫn thi võ, đây đúng là một chuyện vui lớn. Hoa Dương phu nhân làm mẫu thân, thấy thế cũng vừa cao hứng vừa kiêu ngạo. Nhưng theo cái tin vui lớn đó thì Tứ Phương hầu phủ cũng rơi vào một tình cảnh gian nan!

Hai tờ thiếp, rốt cuộc là chọn tờ nào!

Mà Phương Vân vào lúc này, cũng có một cảm giác không ổn!

"Lần bái phỏng này, bất luận là Vũ Mục hay Thái Phó cũng không có xuất hiện mà chỉ sai hạ nhân đưa tới. Đồng thời, cho dù là Vũ Mục hay Thái Phó cũng không cho ta cái gì tốt đẹp thật sự. Thái Phó cũng chỉ là đệ tử ký danh, đệ tử ký danh mặc dù là đệ tử nhưng cũng chỉ là bên ngoài. Về phần Vũ Mục lại càng dứt khoát hơn, cũng chỉ hi vọng ta gia nhập quân ngũ."

Phương Vân cúi đầu trầm tư, trong đầu hiện lên trăm ngàn ý niệm. Chỉ trong thời gian nháy mắt, hắn đã nắm được vấn đề trọng yếu: "Đây là một trận tranh chấp giữa Binh gia với Nho gia! Đại Chu sau này sẽ rơi vào thời buổi loạn thế rồi."

Phương Vân trong lòng hiểu rõ, suy nghĩ một chút cũng biết. Chỉ sợ là cái đề thi văn của tết Nguyên Tiêu hôm trước đã truyền ra ngoài rồi. Giữa sự lựa chọn Binh gia cùng Nho gia, một lần nữa mình phải lựa chọn.

Nhưng mà, Phương Vân cũng hiểu. Thái Phó cùng với Vũ Mục đây cũng chỉ là dò xét, cũng không có đưa ra lời hứa hẹn thiết thực. Nhưng cũng không thể nói đây là lời nói suông của hai người. Đệ tử ký danh hoàn toàn có thể chuyển thành đệ tử chính thức, thậm chí còn làm Thái Phó đời sau của Đại Chu. Về phần Vũ Mục, chỉ cần một phần lễ thiếp của Vũ Mục, nếu như một khi gia nhập quân ngũ thì cho dù ngày sau có đối địch với Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu, họ cũng không dám làm gì mình. Hôm nay có được một câu nói của Vũ Mục, tương lai được phong hầu cũng không phải là lời nói chơi.

Phương Vân đang suy tư, Hoa Dương phu nhân cũng đang suy tư!

Vị nhất phẩm Cáo Mệnh phu nhân đương triều này, ở kinh thành một tay chống đỡ Phương gia. Ở kinh thành đã mấy chục năm, vị Cáo Mệnh phu nhân này cũng đã vượt qua biết bao âm mưu ám toán giãy dụa với các phu nhân Đại Chu. Các dạng mánh khóe, âm mưu gì nàng cũng đã gặp hết.

Nhưng từ trong hai cái lễ thiếp này, Hoa Dương phu nhân cũng có thể ngửi thấy mùi vị mâu thuẫn của Nho gia cùng với Binh gia.

Đáp ứng Vũ Mục hay đáp ứng Thái Phó?

Tay của Hoa Dương phu nhân cũng đã đổ mồ hôi lạnh, lần đầu tiên nàng cảm giác được sự tồn vong nguy hiểm của gia tộc này. Loại nguy hiểm này tuy không thể nhìn thấy nhưng nó lại tồn tại vô cùng chân thật.

- Mẫu thân.

Thấy thần sắc lo lắng của mẫu thân, Phương Vân rốt cuộc đã nói chuyện.

- Mẫu thân, chuyện này có thể để cho con làm chủ được không?

Hoa Dương phu nhân dơ dự một chút, theo bản năng nhìn Phương Vân một cái, chỉ thấy hắn thần sắc tự nhiên, tự tin vô cùng, dường như đã sớm có chủ kiến.

"Thôi, chuyện này nhất thời cũng không có ý gì hay cả. Cứ nghe Vân nhi nói một câu vậy. Vân nhi dù sao cũng còn nhỏ, cho dù có nói sai thì cũng là lời của con nít thôi, sẽ không chọc giận Vũ Mục cùng Thái Phó. Cùng lắm thì nói phu quân bỏ đi hầu vị, cả nhà cùng nhau về điền viên."

Nghĩ như vậy, Hoa Dương phu nhân lại nhẹ nhõm thở phào một hơi, nhưng mà nàng cũng đưa ánh mắt về Trương Nhượng cùng với Lý Ký để hỏi ý.

- Phu nhân, công tử dù sao cũng là người trọng cuộc. Nếu không ngại thì cứ nghe tiểu hầu gia nói một lời đi.

Trương Nhượng gật đầu nói.

- Ừ, ta cũng có ý này. Nếu như tiểu hầu gia đã có quyết định gia nhập quân ngũ, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.

Lý Ký cũng đồng ý nói.

Hoa Dương phu nhân lúc này mới gật đầu.

- Vân nhi, ngươi có lời gì muốn nói thì cứ nói đi.

Đọc truyện chữ Full