“Đô Thống” cùng “Vũ Hầu”, là hai chưởng khổng giả cường
đại bất đồng lĩnh vực của Đại Chu triều. Một chịu trách nhiệm chinh phạt tông phái, thuộc hạ cao thủ như mây, một người thống lĩnh binh mã thiên hạ, uy nghiêm vô cùng.
Hai người lĩnh vực khác nhau, không can thiệp chuyện của nhau. Nếu như
so sánh tương đối thử, địa vị Đô Thống, cũng tương đương với Vũ Hầu.
Thần Vũ Hầu chấp chưởng Quân Cơ Xứ, địa vị cùng quyền lợi ở trong quân
đội bình thường, vẫn trên Quan Quân Hầu. Bất quá, một khi đề cập đến
thân phận khác của Phương Vân, thì cho dù là Thần Vũ Hầu, cũng vô pháp
chỉ huy được vị Đô Thống Đại Chu này.
“Phương Vân, ta thấy ngươi vẫn còn chưa rõ ràng ngươi đang nói chuyện
với ai lắm. Chỉ cần liên quan đến quy tắc quân đội của Đại Chu, đều
thuộc về quản lý của bổn hầu. Nơi này là quân chính quy Man Hoang của
Đại Chu, không phải là đại quân chinh phạt. Quốc có quốc pháp, gia có
gia uy. Chỉ sợ cho dù là phụ thân ngươi Phương Dận, cũng bất quá là quản lý quân đội triều đình thôi. Phụ tử Phương gia các ngươi, muốn phụ thừa tử nghiệp, quản lý trăm vạn binh sĩ, chẳng lẽ định tạo phản sao?”
Lời này của Thần Vũ Hầu, nói ra tương đối nặng. Lấy thân phận của hắn,
nói ra lời như thế, đủ làm cho một vương hầu bình thường, toàn gia xử
trảm, vạn kiếp bất phục.
Bất quá, Phương Vân cũng không phải vương hầu bình thường. Ở thời đại
hỗn loạn này, thực lực cường đại, quyết định phân lượng nói chuyện.
“Thần Vũ Hầu, đừng vượt quá giới hạn của ta…”
Phương Vân nhìn Thần Vũ Hầu, đột nhiên tiến lên trước mấy bước, hạ giọng nói:
“Ngươi rốt cuộc có mục đích gì, ngươi biết rõ, ta cũng biết rõ. Nếu
ngươi quả thật muốn quyền khống chế của chi quân đội này, ta sẽ cấp cho
ngươi. Bất quá, ta sợ ngươi quay về không đến kinh thành đâu”.
Phương Vân cũng lười úp úp mở mở cùng vị Thần Vũ Hầu này, trực tiếp xé bỏ tất cả ngụy trang, lộ ra nội bộ trong đó.
Thần Vũ Hầu không muốn Phương gia ở đây, cũng không có hảo cảm với
Phương gia. Điểm này, Phương Vân rất rõ, Thần Vũ Hầu cũng rất rõ. Giống
vậy, Phương Vân đối với Thần Vũ Hầu cũng không có chút hảo cảm nào.
“Ngươi dám uy hiếp ta?”
Ánh mắt Thần Vũ Hầu híp lại, trong con mắt lộ ra một chút hàn quang. Mặc kệ trong lòng kiêng kỵ thực lực của Phương Vân đến mức nào. Hắn chung
quy vẫn là Vũ Hầu Đại Chu, chiến công hiển hách, danh khắp thiên hạ.
Luận về địa vị, đã gần đến Vũ Mục, Thánh Vũ Hầu.
Người cao ngạo cường thế đã quen, cho dù kiêng kỵ thế nào, chung quy vẫn có mặt mũi. Phương Vân uy hiếp trắng trợn, làm cho vị Vũ Hầu Đại Chu
quyền khuynh thiên hạ này cảm thấy tức giận cực độ.
Nếu không phải vô cùng rõ ràng, bản thân căn bản không phải đối thủ của
Phương Vân. Xuất thủ chỉ tự rước lấy nhục, thì bằng vào mấy câu này của
Phương Vân, Thần Vũ Hầu đã sớm ra tay, giết chết hắn.
Vũ Hầu Đại Chu, điểm quyền lợi này vẫn phải có.
“Cứ xem như là uy hiếp đi”.
Phương Vân không chút ý tứ phủ nhận. Ánh mắt Thần Vũ Hầu vô cùng sắc
bén, giống như dao cạo, ánh mắt Phương Vân, lại càng như sương lạnh,
thấu đến xương tủy.
“Khoảng cách Kinh Châu đến kinh thành, chừng bảy, tám ngàn dặm. Ngươi có thể thử một lần, xem ta có thể trước khi ngươi đi tới kinh thành, giết
chết ngươi trong không gian đứt gãy không”.
Không khí chợt khẩn trương đến độ làm người ta hít thở không thông,
trong không khí tràn ngập sát cơ nồng đậm. Giờ phút này, Phương Vân
không che dấu sát cơ của mình, cho dù đối tượng là Thần Vũ Hầu.
Thiên cơ che đậy, Quần Hổ Phệ Long.
Tất cả sổ thuật tiên thiên, hiện tại toàn bộ mất đi hiệu lực. Đây là
nguyên nhân chân chính làm Phương Vân dám vạch mặt Thần Vũ Hầu. Chỉ sợ
Phương Vân giết Thần Vũ Hầu, Nhân Hoàng cũng không thể sử dụng tiên
thiên sổ thuật thôi diễn ra.
Bất quá, dù sao Thần Vũ Hầu địa vị hiển hách, nếu không cần thiết,
Phương Vân cũng không muốn chọn hành động này. Hơn nữa, thù hận giữa hai người, cũng còn xa mới tới trình độ như nước với lửa, bất cộng đái
thiên.
Tràng diện cực độ khẩn trương, Phương Vân đang đợi Thần Vũ Hầu lựa chọn. Sát ý trong mắt hắn, cũng không phải chỉ là uy hiếp. Nếu như Thần Vũ
Hầu không biết tiến lùi, không biết tốt xấu, còn muốn nhúng chàm vào bộ
hạ của phụ thân Phương Dận. Hai người sớm muộn cũng có một ngày, tiến
đến trình độ tử địch. Thay vì để cho Thần Vũ Hầu phát triển an toàn, tạo thành mối nguy lớn, không bằng giải quyết ngay hôm nay.
Phương Vân đang đợi, nếu như Thần Vũ Hầu chọn không biết tốt xấu, uy
hiếp đe dọa này sẽ biến thành sự thật. Trong không gian đứt gãy vô biên
vô tận, tất nhiên có thêm một thi thể Vũ Hầu Đại Chu.
Phương Vân có quyết tâm, hoàn toàn có thể trước khi Thần Vũ Hầu đi tới
kinh thành, dùng Ức Vạn Không Gian Độn Hình Đại Pháp, nửa đường đánh
chết. Dưới tình huống thế cục loạn lạc này, rất dễ gài tang vật là do
người tông phái bên ngoài giết.
Thần sắc Thần Vũ Hầu biến ảo, chuyển đổi không ngừng. Hắn căn bản không
ngờ tới, Phương Vân lại trực tiếp vạch mặt, làm cho hai người lâm vào
trong không khí nguy hiểm này.
“Tên xúc sinh này…”
Ánh mắt Thần Vũ Hầu chớp động hồng quang, nếu như có thể mà nói, hắn hận không được một chưởng vỗ chết thứ tử của Phương gia này. Địa vị Vũ Hầu, vô cùng hiển hách. Cho dù đối mặt Thánh Vũ Hầu cùng Vũ Mục, hắn cũng
không chật vật như vậy. Bị một thiếu niên mười mấy tuổi, uy hiếp như
vậy, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Da mặt Thần Vũ Hầu co giật một trận, hơi đỏ lên. Song, mặc dù tức giận
trong lòng như thác trút xuống, nhưng hắn vẫn không thể không mạnh mẽ
chế trụ cỗ vọng động này.
“Phương Vân, Tứ Phương Hầu mới chết, bổn tọa tin ngươi đau khổ về chuyện đó, nên không chấp nhặt. Bất quá, quy định của đại quân Man Hoang,
chung quy là do Quân Cơ Xứ quản lý, chỉ có Quân Cơ Xứ mới có quyền,
quyết định thống soái mới. Hy vọng ngươi hiểu rõ, chúng ta đi”.
Như vậy kỳ thật đã là thối lui, nhận thua rồi. Thần Vũ Hầu mượn lời này, để tìm thang cho mình, thuận thế trèo xuống. Đối mặt với cường thế của
Phương Vân, ngay cả Thần Vũ Hầu cũng lựa chọn thối lui.
Xưa không như nay, Phương Vân của hiện tại, nếu không phải lúc đại chiến Mãng Hoang, cũng thèm để Thần Vũ Hầu trong mắt, ngay cả liếc mắt nhìn
cũng cảm thấy quá mức dư thừa.
Thần Vũ Hầu hiện tại, đã không thấu đáo trên dưới, quan sát năng lực thế gian. Không phải là hắn bị hạ thân phận, mà là người đối mặt hắn, đứng ở địa phương còn cao hơn hắn.
“Thắng vua bại cúi…Thần Vũ Hầu, ngươi thua rồi”.
Ở sát na Thần Vũ Hầu xoay người, Phương Vân mở miệng nói ra một câu.
Chân Thần Vũ Hầu dừng lại, khóe miệng hung hăng cắn lại. Những lời này,
so với trăm ngàn đả kích khác, còn làm hắn đả kích hơn. Phương Vân bất
động thanh sắc, đầu nhập một đạo hồn ảnh vào trong tâm linh của Thần Vũ
Hầu.
Ngay sau, trong một thời gian rất dài, sợ rằng Thần Vũ Hầu đều nhớ những lời này của Phương Vân. Võ đạo tương lai, càng trở nên khó khăn với
hắn.
Thần Vũ Hầu chung quy vẫn không dám ra tay, mang theo đám thuộc hạ, dần dần biến mất.
Thần Vũ Hầu vừa đi, những khí tức uy áp của Phương Vân, chấn nhiếp xung
quanh đều thu về. Thân thể khẽ chuyển, từ trên sơn phong phóng xuống,
Phương Vân xuất hiện ở trong đại quân.
“Trái phải nghe lệnh, tất cả giáp sĩ công kích trú quân Man Hoang, đều bắt lại. Xử theo quân pháp”.
Phương Vân thần sắc lạnh lùng, những người này cư nhiên dám mượn thời
điểm quần long vô thủ, công kích bộ hạ của phụ thân, quả thực to gan lớn mật, tội không thể dung.
Đối với những sĩ tốt này, Phương Vân cũng không tự thân động thủ. Quân
đội có quy củ của quân đội, những người này trợ trụ vi ngược, tự có quân pháp xử trí.
“Vâng, đại nhân”.
Một số giáp sĩ của Phương gia cùng Tứ Phương Hầu lập tức xuất động, vây
lấy tất cả giáp sĩ của những vương hầu kia mang đến. Dưới sự chấp nhiếp
của Phương Vân, căn bản không có ai dám phản kháng.
“Bỏ vũ khí xuống, người phản kháng, giết chết luận sau”.
Trong trú quân Man Hoang, tự có bộ đội phụ trách quân kỷ. Rất nhanh, tất cả giáp sĩ tiến công đại quân, đều giao nộp vũ khí, bị trói chặt.
Tất cả đều dựa theo quy củ tiến hành, đối với những sĩ tốt bình thường,
Phương Vân cũng không có áp bức. Tất cả đều là theo quỷ củ. Bất quá,
những vương hầu kia cũng không may mắn như vậy.
“Nỗ Nam Hầu…”
Phương Vân đứng chắp tay, đi nhanh về trước, mỗi một bước đều tựa như
đạp lên trái tim của những vương hầu nơi này. Nỏ Nam Hầu bị Phương Vân
gọi trúng, thần sắc trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa, sau gáy đã hoàn toàn ướt đẫm.
“Thần Vũ Hầu…Thần Vũ Hầu cư nhiên có vậy chạy đi”.
Mọi người đến hiện tại, còn vô pháp tiếp nhận kết quả này. Vốn là chuyện nắm chắc, hiện tại cư nhiên sinh ra biến cố, gặp phải tai vạ như thế.
Khác với Thần Vũ Hầu, Thần Vũ Hầu địa vị hiển hách, đại biểu Vũ Mục cùng Nhân Hoàng. Chỉ bằng tầng quan hệ này, Phương Vân cũng không dám dễ
dàng động đến hắn, nhưng bọn hắn thì không nhất định rồi.
“Chủ ý tốt của các ngươi thật là đáng ghi nhận. Lúc trước phong hầu, ta
cũng không chấp nhặt cùng các ngươi. Không ngờ tới, các ngươi cư nhiên
còn dám sinh ra sự tình”.
Thanh âm của Phương Vân, tựa như từng nhát thiết chùy đánh vào trong lòng mọi người.
Đám người Nỏ Nam Hầu, lập tức lo sợ bất an. Ánh mắt càng kinh hãi, cực kỳ lo sợ. Bọn họ không biết, Phương Vân sẽ làm gì bọn họ.
“Các ngươi yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi. Ta còn chưa bạo ngược
đến trình độ này. Bất quá, tội chết có thể thoát, tội sống khó tha”.
Phương Vân vừa nói, chân đạp mạnh một cước.
Phanh.
Bùn đất bắn lên, một cỗ chân khí bá đạo, từ dưới chân Phương Vân phóng
ra, chia thành mười cỗ, chấn vào trong cơ thể đám người Nỗ Nam Hầu. Mọi
người đầu tiên là thân thể run lên, như gặp phải sét đánh, tiếp theo sắc mặt như tro, cá người thoáng rủ xuống.
Phương Vân chỉ một cước, liền trực tiếp đánh tu vi những người này xuống mấy cấp. Đánh trở về trước Thoát Thai Cảnh. Vốn tinh phách đã ngưng kết thành, trực tiếp bị đánh tan ra. Dùng thân phận địa vị bọn hắn mà nói,
quả thật còn khó chịu hơn giết bọn hắn.
“Đây là bài học cho các ngươi. Ta cũng không phải luôn có thiện tâm, hảo hảo nhớ kỹ chuyện này, cút đi”.
“Đa tạ Phương đại nhân…”
Mọi người nào dám nói thêm. Tứ Phương Hầu vừa mới tử trận, mọi người
liền tới đoạt quyền, trên đạo nghĩa đã không có chút nhân tính. Sao còn
dám nhiều lời. Về phần những bộ hạ bị trói, ai cũng không dám quản. Quân pháp mặc dù nghiêm, nhưng không nghiêm đến mức, một lần xử tử nhiều
binh lính như vậy.
“Tiểu hầu gia…”
Đợi đám người Nỗ Nam Hầu rời đi, trong quân đội, vài tên võ tướng áo giáp loang lỗ, cùng nhau tiến lên. Khom người thi lễ.
“Không cần đa lễ, chư vị đều là bộ hạ cũ của phụ thân đại nhân ta, một chút lễ số liền không câu nệ đi”.
Phương Vân khoát tay. Hắn nhận ra những người này, lúc trước lưu lại Man Hoang, cũng đã gặp mặt qua một lần.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 813: Uy Hiếp
Chương 813: Uy Hiếp