"Thủy ma nguyên thư không ngờ từ thời thượng cổ đã tồn tại. Pháp khí cường đại như vậy, rốt cuộc là làm thế nào mà Thủy Ma tông có được. Hoặc là nói, sự cường đại của Thủy Ma tông có thể truy tới thượng cổ."
Xem xong trang cuối cùng của Cửu Anh Minh điển, Phương Vân đăm chiêu suy nghĩ, hai tông phái lớn nhất của thời đại cận cổ, hiện tại bắt đầu khiến hắn cảm thấy vô cùng mê hoặc.
Thời đại cẩn cổ, tổng cộng đản sinh ba vương triều cường đại. Phân biệt là triều Đại Ân, triều Đại Thương và triều Đại Chu.
Bình thường người ta cho rằng Thủy Ma tông và Thái Tố phái là đản sinh ở thời đại cận cổ trước khi Đại Ân lập quốc.
Nhưng hiện tại xem ra rõ ràng là không đơn giản như vậy, Thủy ma nguyên thư là một kiện pháp khí, lịch sử không ngờ có thể truy tới tận thời đại thượng cổ, thậm chí là còn xa hơn, vậy rõ ràng, Thủy Ma tông nắm giữ kiện pháp khí này không phải là sáng lập ở thời đại cận cổ như họ tuyên bố.
Đồng dạng, Thái Tố phái có thể sánh ngang với Thủy Ma tông rõ ràng cũng không chỉ là đơn giản là đại phái số một thời cận cổ. Thế lực của giới tông phái vốn đơn giản, nhưng hiện tại xem ra bắt đầu biến thành khó biết rõ đầu đuôi.
Ít nhất, hai tông phái này không không phải đơn giản như biểu hiện của họ!
Hai tông phái này, rốt cuộc là đang mưu đồ những gì?"
Từ trước tới giờ, ánh mắt của Phương Vân đều bị những tông phái thượng cổ không ngừng xuất thế hấp dẫn, mấy tông phái của thời đại cận cổ cơ hồ là đều bị bỏ qua.
Một nhân tố cám dỗ quan trọng trong đây là những tông phái thượng cổ và cường giả trung cổ, luôn có thái độ từ trên cao nhìn xuống để đối đãi với tông phái cận cổ. Từ trong xương cốt, bọn họ đều rất coi thường những tông phái cận cổ này.
Phương Vân cũng chưa từng hoài nghi thân phận của Thái Tố phái và Thủy Ma tông, bởi vì nếu như hai tông phái này bắt nguồn từ thời thượng cổ hoặc trung cổ, không có lý do nào mà những cường giả hám thế cùng từ thời thượng cổ, trung cổ lại không nhận ra họ.
Phương Vân lẩm bẩm, trong mắt lại lấp lánh sáng: "Thủy Ma tông và Thái Tố phái, hai tông phái này hoặc là rất biết giả vờ, khiến cho những cường giả cùng thời đại với họ không nhận ra họ. Hoặc là bọn họ đang liên thủ diễn một vở kịch. Đợi khi nào ra được, phải nghĩ biển pháp điều tra thật kỹ hai tông phái này!"
Sau khi hạ quyết định trong lòng, lại sử dụng các lực lượng của tông phái và triều đình, điều tra căn nguyên của hai tông phái này.
"Rầm!"
Hư không chấn động, sau một tiếng gió, Phương Vân lập tức biến mất trong hư không.
Vương đô của Đại Mâu, trải qua cuộc chiến đấu của ba cường giả vô thượng, vương triều cường đại này, một nửa vương đô đã hóa thành đế thành đống đổ nát, một mảng hỗn loạn."
"Bảo khố của Chư Thiên Thương Sinh phái cũng không thể để cho người khác chiếm tiện nghi được!"
Phương Vân từ trên cao hạ xuống, đứng trên không trung của vương đô, một thân áo trắng bị gió thổi phần phật. Thân hình nhoáng lên, một đợt sóng khí tỏa ra, Phương Vân giống như thiên thạch từ trong không trunghạ xuống, xuyên qua tầng đất dày cộp, trực tiếp hướng về nơi sở tại của bảo khố Chư Thiên Thương Sinh phái.
Khác với Cửu Tử Thi ma tông, báo khố tông phái của Chư Thiên Thương Sinh phái không có cao thủ trấn giữ. Trực tiếp là từng tầng cấm chế có tỉnh hủy diệt cường đại bao vây lấy bảo khố.
"Ong!" Một tiếng chuông vang lên, Thiên Địa vạn hóa chung trực tiếp phân khai từng tầng ánh sáng mà không làm kinh động bất kỳ một đạo cấm chế nào, xông vào sâu trong bảo khố của Chư Thiên Thương Sinh phái. Tay áo cuốn một cái, Phương Vân phát ra một cỗ chân khí, trực tiếp cuốn toàn bộ những thứ trong bảo khố vào trong Thiên Địa vạn hóa chung.
Trò này hắn sớm đã quen rồi, các loại pháp khí, đan dược, bí tịch to nhỏ của Chư Thiên Thương Sinh phái đều bị cuốn đi. Chỉ một lát sau, cả đạo thống của Chư Thiên Thương Sinh phái trên cơ bại chẳng khác nào bị Phương Vân tru diệt.
"Đáng chết!"
Ở sâu trong Vô Câu đế cung, Chư Thương sinh nhìn thấy cảnh này, hận đến nghiến răng ken két. Thân thế của y tuy bị phong ấn, không thể động đậy, nhưng tinh thần thì vẫn còn. Vẫn có thể cảm nhận được tình huống ở bên ngoài, nhìn thấy Phương Vân cuốn tất cả đi, trong lòng đau như nhỏ máu.
"ha ha, Chư huynh, ta và ngươi giằng co mấy ngàn năm, không ngờ lại bị diệt phái bằng phương thức này!"
Cửu U Thi Hoàng ở bên cạnh cười nói, mặc dù biết Phương Vân là địch chứ không phải là bạn, có điều nhìn thấy tên gia hỏa khó chơi này cuối cùng cũng bị người ta giải quyết, trong lòng vẫn không khỏi nảy sinh một trận khoái cảm. Mặc dù, trong lòng y hiểu rằng, loại khoái cảm này rất là bệnh hoạn.
"Ngươi cũng đừng đắc ý, Chư Thiên Thương Sinh phái của ta bị diệt, một lát nữa cũng tới lượt ngươi thôi!" Chư Thương Sinh hậm hực nói.
"Đúng là gừng cà già càng cay, Chư chưởng môn quả nhiên thông minh!"
Giọng nói hờ hững của Phương Vân từ bên ngoài Vô Câu đế cung truyền nvafo.
Cửu U Thi Hoàng lập tức im lặng.
Ý nghĩ ba động của hai tên gia hỏa này cũng là nhắc nhở Phương Vân, tâm niệm khẽ dộng, liền giấu Vô Câu đế cung vào sâu trong Thiên Địa vạn hóa chung, lại thêm một lớp cấm chế, hạn chế ý thức cảm tri của hai người này.
Cuốn đi bảo tàng của Chư Thiên Thương Sinh phái, Phương Minh Nguy thân hình nhoáng lên, một lần nữa bỏ đi. Đúng như hắn nói, mục tiêu tiếp theo của hắn chính là Cửu Tử Thi ma tông.
Trong bảo khố của Cửu Tử Thi ma tông phái có một số bảo vật vô cùng đặc biệt. Vì không muốn kinh động tới Cửu U Thi Hoàng, Phương Vân lúc trước khi tiến vào không động tới những thứ này.
Có điều lúc này, Cửu U Thi Hoàng đã bị phong ấn rồi, tất nhiên là không thể lưu lại những bảo vật này nữa.
"Rầm!"
Nền đất của Đại Mâu vương đô rung chuyển, Phương Vân lại một lần nữa phá toái hư không, bay về phía vương đô của vương triều Đại Ngu. Chỉ trong nháy mắt, liền xuyên qua tầng tầng không gian, xuất hiện ở dưới lòng đất của Cửu Tử Thi ma tông.
Lần này, Phương Vân không men theo thông đạo mà tiến vào, rầm một tiếng trực tiếp chấn vỡ vách tường của thông đạo dưới đất, hạ xuống trước bảo khố.
Ở trước cửa lớn của bảo khố, lão già tóc trắng đang dựa trên tường đột nhiên tỉnh lại, giật mình quan sát Phương Vân: "Tiểu tử, là ngươi à!"
"Là ta!"
Phương Vân hờ hững ừ một tiếng, sau đó trong ánh mắt ngờ vực của lão già, đi lướt qua người lão, bước về phía cánh cửa dày cộp đó.
"Đợt một lát!"
Đột nhiên, một tiếng quát truyền tới, lập tức một cỗ lực lượng như dời núi lấp biển, như núi đổ biến gầm ập về phía lưng Phương Vân.
"Ngươi cải trang thành người của Cửu Tử Thi ma tông, lão tử không quản, nhưng ngươi cường hành tiến vào trong bảo khố của Cửu Tử Thi ma tông, trước tiên phải hỏi quyền đầu của lão tử đã!"
Giọng nói hùng hầm như sấm rền, thuận theo vách tường của thông đạo dưới đất mà vang vọng, cả thông đạo ở dưới đất đột nhiên chấn động trong tiếng nói giống như là sư tử gầm này, từng vệt nứt giống như lưới nhện rắc rắc nứt ra trên đỉnh động, từng mảng đất lóc chóc rơi xuống, từng tầng cấm chế trực tiếp bị cỗ âm bạo đáng sợ này chấn vỡ.
Cả thông đạo tựa hồ như sắp sụp đổ!
Lão già tóc trắng này bộ dạng lười biếng bất cần, lần trước rõ ràng đã phát hiện ra vấn đề nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở. Tới lúc này thì đột nhiên làm khó, khiến Phương Vân trong lòng nảy sinh ra một loại xung đột và bất ngờ cường liệt.
"Ha ha, tốt! Vậy ta dùng quyền đầu để khiến cho lão phục!" Phương Vân dẫu sao cũng vẫn còn bản năng võ đạo, đối với lão già này cũng không phải là hoàn toàn yên tâm. Tuy lão già này lúc trước bộ dạng hòa khí, lúc này đột nhiên làm khó, khiến hắn có chút bất ngờ, những vẫn không đến mức khiến hắn trở tay không kịp.
"Minh Vương hữu lệ, thiên địa đại bi!"
Phương Minh Nguy tay phải tế ra tuyệt học khoáng thế Minh Vương đại bi chú của Thất đại Minh Vương A Bất Tư, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, trời long đất lở, cả thông đạo triệt để sụp đổ, đồng thời một cỗ hắc ám vô biên bao bọc ở hư không.
Từng dòng nước lũ đầy tính hủy diệt, tà ác, phá hoại và tử vong từ sâu trong bóng tối ùa ra, ở phía sau từng dòng nước lũ này là một bóng đen minh vương khủng bố, như ẩn như hiện, vắt ngang trong hư không tăm tối, cầm búa chém về phía lão già tóc trắng. Chỉ trong nháy mắt, vị thủ hộ giả bất khả nhất thế này trong lòng nảy sinh ra cảm giác dựng tóc gáy.
"A Tu La chi đồng! Giết!"
Cảm giác được sự sợ hãi ở trong lòng, trong lòng lão già bốc lên một cỗ nộ khí, đột nhiên cắn chặt răng, chân khí cuồn cuồn dâng trào giết tới.
Song, khi lão đầu tóc trăng toàn lực phát ra chân khí, dị biến đột nhiên phát sinh, chỉ nghe thấy một tiếng rồng ngâm kinh thiên, trong hai mắt của minh vương, một con cự long kim chúc xuyên thấu hắc ám, phá không mà ra.
"Rầm!"
Trong tiếng vang đinh tai nhức óc, lòng đất của Đại Ngu vương triều sụp đổ, từng tiếp ầm ầm cứ thế vang lên. Trong tiếng rắc rắc, mấy cái lỗ to lớn đen sì hiện ra.
"Rầm!"
Trong không gian ở sâu dưới lòng đất, một cước nặng nề đạp xuống ngực lão già tóc trắng, đè lão dính xuống đất.
"Sao?"
Phương Vân mặt không chút biểu tình nhìn lão già ở dưới chân, lạnh lùng nói.
Lão già tóc tai rũ rượi, những sợi tóc già nua đã dính đầy máu, bết xuống đất, Quần áo lam lũ trên người cũng thấm đẫm máu, ánh mắt vốn còn bá khí thiên thu cũng ảm đạm vô quang, không còn chút chiến ý nào.
Hai thiên long chi lực, phối hợp với Minh Vương đại bi chú, lại phối hợp với tam tượng pháp khí Vô Câu đế cung, lão già tóc trắng có bại cũng không có gì bất ngờ.
"Tên quái thai ngươi, rõ ràng chỉ có tu vi Thoát Thai cảnh, sao lại khoa trương như vậy, ngay cả tam tượng pháp khí cũng có trong tay." Lão già có chút cam chịu số phận lầm bầm nói.
"Lão cũng lưu manh lắm, ta vốn cho rằng, lão còn bị bách cốt xuyên vai." Phương Vân hờ hững nói, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Võ giả Truyền Kỳ cảnh có thể bị đánh bại, nhưng rất khó tiêu diệt triệt để. Linh hồn của họ cực kỳ vững trãi, Phương Vân có thể hết lần này đến lần khác đánh tan nhục thể của họ, có thể làm trọng thương tinh thần lực của họ, nhưng rát khó làm được tới bước cuối cùng là hủy diệt linh hồn của họ.
Thân là truyền thuyết của võ đạo, võ giả Truyền Kỳ cảnh nếu như dễ dàng bị hủy diệt như vậy thì cũng không xứng để được gọi là truyền kỳ nữa rồi.
Trong Vô Câu đế cung đã trấn áp hai cường giả Truyền Kỳ cảnh, thêm một người nữa thì e rằng gánh nặng và áp lực sẽ gia tăng. Một khi đối diện với địch nhân phi thường cường đại, Vô Câu đế cung sẽ không phát huy được toàn bộ uy lực, lúc đó thì có hối cũng không kịp.
Cho nên, Phương Vân không vội trấn áp lão già này vào trong Vô Câu đế cung.
"Hừ! Ngươi cũng quá coi thường ra rồi, lão phu không phải là loại người mặt dày mày dạn như vậy đâu."
Khi lão già nói những lời này, trong xương cốt thấu ra một cỗ ngạo khí, song, cỗ ngạo khí này cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh liền bị một cỗ chán nản thay thế: "Ngươi không ngờ lại có Tam Tượng pháp khí, lão phu làm sao mà đánh lại được, mà đã đánh không lại người thì mặt dày cũng có tác dụng gì?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 849: Cướp Đoạt Bảo Khố
Chương 849: Cướp Đoạt Bảo Khố