Triệu Kim Nam lại mỉm cười:
- Nay bổn chí tôn lại dẫn dắt quần nhân mà phạt lên Tiên giới, đánh đến Ma giới, tiêu diệt tận gốc rễ bọn chúng, lấy lại an bình cho chúng sinh. Trấn hưng Nhân giới đi đến hồi hòa bình an lạc…
- Nghiêm Lam!
- Có ta!
Nghiêm Lam bước lên chắp tay nói.
Triệu Kim Nam lại khoát tay:
- Nay ta ban cho ngươi là Tây Thống Quân Đoàn Trưởng, dẫn Tây Thống Quân Đoàn ngàn vạn Tiên tu, Yêu tu, Quần Nhân kết hợp đánh lên Giao Trì Cung.
- Tạ Chí tôn!
Nghiêm Lam chắp tay lạy tạ, sau đó một bộ phận Yêu tu, Tiên tu, quần Nhân liền tách biệt ra làm một quân đoàn đứng sau hắn.
- Tạ Đình!
- Có thần!
- Nay ta ban cho ngươi là Đông Thống Quân Đoàn Trưởng, dẫn Đông Thống Quân Đoàn ngàn vạn Tiên tu, Yêu tu, quần Nhân kết hợp đánh lên Giao Trì Cung.
- Tạ Chí tôn!
Tạ Đình cũng chắp tay lạy tạ, sau đó một bộ phận Yêu tu, Tiên tu cùng quần Nhân tách biệt đứng sau lưng hắn.
Triệu Kim Nam lại nhìn thất hùng hải vực hỗn loạn mà nói:
- Trong bảy người các ngươi đều là những anh tài kiệt xuất đều xứng đáng lãnh đại binh, nhưng đại tướng lại chỉ có thể là một người. Vậy trong trận chiến này ta phân ra bảy phần lực lượng cho các ngươi mỗi người nắm giữ một đạo quân. Kẻ nào có thể giết địch lập được nhiều công trạng nhất sẽ được phong làm đại tướng của cả bảy đạo quân kia, sắc phong làm Nam Thống Quân Đoàn Trưởng.
- Tạ Chí Tôn!
Thất hùng biển cả một đời kiêu hùng lúc này lại chỉ có thể cắn răng nghe lệnh, nhưng được phân ra một phần lực lượng vẫn còn có thể một phen tranh đấu cho nên ai ấy cũng đều có cỗ quyết tâm chiến đấu kinh người.
Tứ đại long vương một bên yên tĩnh, hiển nhiên là cũng chờ sắc phong, nhưng Triệu Kim Nam lại không hề có ý nghĩ như vậy, chỉ nói:
- Tứ đại long vương là bốn vị cận thần của bổn tọa, lần này theo bổn gần thân chiến đấu, lập được nhiều công trạng tự khắc có ban thưởng.
Tứ đại long vương tuy không hài lòng với kết quả này nhưng cũng cúi đầu:
- Tạ Chí tôn!
Triệu Kim Nam nhìn quét một lượt, sau khi thấy đã phân phó xong chỉnh thể lực lượng. Lúc này hắn mới nghiêm sắc mặt lạnh lùng đảo mắt vể cửa Tiên giới hạ ra đạo lệnh:
- Chiến!
Ầm ầm!
Một câu nói như thả một hòn đá to lớn xuống mặt nước hồ phẳng lặng, khởi động một cơn song khủng khiếp trào lên. Lực lượng viễn siêu khủng bố kia như chỉ chờ thời khắc này, các đạo quân ầm ầm lao đến cửa Tiên giới như vũ bão. Tuy nhiên cửa Tiên giới nhỏ bé chỉ chịu một phần các đạo quân, di chuyển chậm chạp.
Triệu Kim Nam liền dùng thân thể Cự nhân đánh sâu vào Tiên đạo, vạch ra một khoảng không gian rộng lớn cho các binh chủng tiến vào. Cửa Tiên giới bị lực lượng khủng khiếp của Triệu Kim Nam đánh vào càng mở rộng ra nhiều lần, nháy mắt đã có hiện tượng nứt vỡ. Chúng Yêu tu, Tiên tu, quần Nhân vô cùng hoảng sợ, nhưng lại thấy Chí tôn ra tay nên cũng bớt một phen lo lắng.
Quả nhiên sau một hồi mở rộng, thông đạo nối đến Tiên giới ầm ầm sụp đổ. Triệu Kim Nam khẽ cười lạnh dùng lực lượng thông thiên hô lớn:
- Phá!
Ầm ầm ầm!
Lập tức một cái màng lưới mỏng theo mắt xích cửa Tiên giới mở ra, vô số vách ngăn cách giới lần lượt sụp đổ.
Ầm ầm ầm!
Tứ đại long vương, Thất hùng, Cung Kiếm Phi, quần Nhân, Yêu tu, Tiên tu… Đều nhất loạt trợn mắt:
- Chí tôn phá bỏ cách giới?
- Tiếp tục đi!
Triệu Kim Nam lại hô lớn.
Lúc này cách giới giữa hai giới đã bị phá bỏ hoàn toàn, một mảnh tiên giới hùng vĩ trước mắt hiện ra giữa chúng Yêu tu, Tiên tu, quần Nhân.
Đạo lực lượng viễn siêu này xuất hiện đã khiến vô số sinh vật của Tiên giới hoảng sợ, lực lượng phòng vệ Tiên giới có mấy ngàn Thiên binh tràn tới, nhưng gặp chỉnh thể to lớn này liền lập tức tháo chạy.
…
Cùng lúc này, tại mặt trận Ma giới, Ngọc đế giao chiến cùng Đa Nhân Cổn, khiển A Kỳ Mặc dùng bốn mươi bốn thanh cự kiếm khống chế khiến chỉnh thể hai bên nhất loạt giằng co nhau. Đa Nhân Cổn phẫn nộ nói:
- Ngọc đế, con trùng hỗn đản, ngươi cũng ẩn giấu thật sâu a!
- Hừ, ngươi có thể làm gì.
Đa Nhân Cổn tỏ vẻ sốt ruột nói:
- Ngọc đế, đến lúc này ta cũng không còn muốn tranh đấu với ngươi làm gì nữa, tốt nhất chúng ta không nên đánh nhau, tạm thời hợp sức giết thằng nhãi ở Nhân giới!
- Ha ha ha, không đời nào!
- Hừ, chẳng lẽ ngươi còn không cảm nhận được khí tức của nó!
Đa Nhân Cổn lúc này càng bồn chồn hơn nói gấp, Ngọc đế nhân đó mới cảm nhận một phen.
- Không xong, cách giới của Tiên giới với Nhân giới đột nhiên biến mất!
- Ngươi nói cái gì?
Đa Nhân Cổn cũng một phen hãi hùng.
Cùng lúc, một vệt sáng từ phía Nhân giới vụt đến, Thái thượng lão quân hốt hoảng đầu tóc bù xù xuất hiện.
- Ngọc đế bệ hạ! Ngọc đế bệ hạ!
Ầm!
Ngọc đế vươn ngọc thủ tóm lấy vạt áo Thái Thượng lão quân hỏi tới:
- Nói, ngươi làm sao lại tới đây, chẳng phải ngươi còn đang giao chiến ở Nhân giới hay sao? Một vạn Thiên binh của ta đâu?
- Bệ hạ, không xong, một vạn Thiên binh của bệ hạ đều đã chết cả!
Ngọc đế liền phẫn nộ, tròng mắt đỏ nựng tức giận dùng trảo thủ bóp xuống đỉnh đầu Thái thượng lão quân.
Ầm ầm ầm!
- Đau a!!
Bộp!
Đầu lâu Thái thượng lão quân liền vỡ vụn một mảnh, Thái thượng lão quân ôm hận mà chết.
- Tên hỗn đản, xem ra ngươi nói đúng rồi, tên tiểu tử của Nhân giới đã đánh lên đến đây!
- Hắn không có thực lực thì sao dám làm như vậy, hơn nữa, vừa rồi ta sưu hồn tên thuộc hạ này còn phát hiện Nhân giới thực sự rất khủng khiếp, hai chúng ta không hợp lực không được.
- Ngươi nói đúng!
Đa Nhân Cổn nhìn xuống quần Ma phía sau hạ lệnh:
- Theo bổn tọa chinh phạt Nhân giới!
- PHẠT! PHẠT! PHẠT!
Đa Nhân Cổn lại nhìn sang Ngọc đế nói:
- Ngươi còn chờ gì nữa mà không mau gỡ mấy thanh kiếm cùn kia xuống!
Đa Nhân Cổn chỉ vào bốn mươi bốn thanh Cự kiếm lộ vẻ tức giận. Ngọc đế khinh khỉnh cười nói:
- Kiếm cùn mà ngươi cũng đánh không lại!
- Hừ!
Đa Nhân Cổn phất tay một cái, sau đó dẫn chúng Ma binh lao về phía Nhân giới đại địa.
Ngọc đế cũng lạnh mặt lại một cái sau đó lao theo phía sau Đa Nhân Cổn dẫn theo chúng Thiên binh. A Kỳ Mặc thu lại bốn mươi bốn thanh cự kiếm vẻ mặt vô cảm chạy theo Ngọc đế.
Lực lương viễn siêu khủng bố tách ra một bộ phận Tây Thống Quân Đoàn do Nghiêm Lam dẫn đầu phi thăng đến Giao Trì Cung. Giao Trì cung một bộ phân Thiên Binh xuất lĩnh gặp quân đoàn này tâm chí liền rụng rời. Giao Trì Cung nháy mắt bị tàn phá…
Ngọc đế, Đa Nhân Cổn ầm ầm lao về phía Nhân giới.
Chớp mắt trước mặt hai người một chỉnh thể đồ sộ hiện ra khủng bố vô cùng. Ngọc đế tâm chí rụng rời, nhìn lại quân Ma đông đúc của Đa Nhân Cổn so với thế lực viễn siêu kia cũng phải nhỏ bé hơn vài phần.
Đa Nhân Cổn là người tay chân rụng rời nhất, thế nhưng cũng là liều mạng nhất lao lên đầu tiên:
- Tiểu tử, tại Ma giới ngươi khiến ta tủi nhục, hôm nay nạp mạng đi!
Vù vù!
Đa Nhân Cổn hung hãn lao tới vung một kích về phía Triệu Kim Nam, Triệu Kim Nam không mảy may nhíu mày mà nói:
- Ngươi không phải đối thủ của ta, lui ra đi!
Triệu Kim Nam phẩy tay một cái, Đa Nhân Cổn lập tức bị chế trụ một bên…
Triệu Kim Nam lại nhìn về phía Ngọc đế mà nói:
- Đến lúc rồi, ngươi còn chờ đợi gì nữa!
Ngọc đế sững sờ, trên trán lấm tấm giọt mồ hôi nói:
- Ngươi nói cái gì?
Triệu Kim Nam chỉ lẳng lặng chỉ về phía A Kỳ Mặc rồi nói:
- Chỉ có như vậy ngươi mới là đối thủ của ta!
NGọc đế chớp mắt run sợ, ngay cả Đa Nhân Cổn cũng chỉ cần một cái khoát tay, mình là cái gì. Hai tay Ngọc đế rung lên, chớp mắt phẫn nộ nói:
- Đã đến lúc bổn tọa dùng quân bài cuối cùng để đấu với ngươi!
Ngọc đế bỗng điên cuồng cười lớn, cuồng tiếu một hồi điên dại. Triệu Kim Nam chỉ lẳng lặng nhìn và chờ đợi.
Sau tiếng cười cuồng tiếu và điên dại, một biến hóa thay đổi nghiêng trời lệch đất xuất hiện. Ngọc đế hai mắt đỏ rực tuôn ra hoàng kim chiến khí, cỗ hoàng kim chiến khí kia nháy mắt chảy vào đôi mắt vô hồn của A Kỳ Mặc.
Ầm ầm ầm!
Đôi mắt vô hồn của A Kỳ Mặc bỗng xuất hiện sự cuống tiếu lúc trước của Ngọc đế, còn thân thể Ngọc đế lúc này chợt mất đi lực lượng, ngay cả linh hồn dường như cũng đã mất đi, chỉ còn lại là một cái xác không.
Triệu Kim Nam khẽ lẩm bẩm:
- Ngươi đã nhập thể rồi sao! Ha ha ha, tốt lắm, lão bằng hữu, mau mau xuất hiện, chúng ta tiếp tục đại chiến Thái cổ còn dang dở a!
- Khặc khặc khặc!
Từ khóe miệng A Kỳ Mặc phun ra những tiếng cười đầy hung hãn.
Từ ngàn vạn Tiên môn có vô số những tiếng bàn tán:
- Hừ, nhất định là Ngọc đế đã nhập thể vào gã khổng lồ kia rồi!
- Phải, tiếng cười đó rõ ràng là của Ngọc đế!
- Còn kia là kẻ nào mà lại có thể cho chí tôn của Ma giới một kích gạt sang một bên như vậy, từ khi nào tam giới có nhân vật khủng khiếp như thế?
- Đúng vậy!
Vô số lời bàn tán cất lên.
Ngay sau đó, cắt ngang lời bán tán của chúng Tiên, A Kỳ Mặc bỗng há miệng rộng, một lực hút khủng bố trực tiếp hút bốn mươi bốn thanh cự kiếm vào trong miệng của A Kỳ Mặc. Một cỗ biến hóa nghiêng trời lệch đất, A Kỳ Mặc bỗng to lớn hơn gấp mười lần, cỗ khí tức quanh thân cũng tỏa ra nở rộ.
Chúng tiên lại tiếp tục xôn xao:
- Ngọc đế biến hóa rồi, lần này Tiên giới chiến thắng trận chiến này là có thể nhất thống Tam giới.
- Đúng vậy, các giới đều sẽ phải nô dịch cho Tiên giới!
Triệu Kim Nam lẳng lặng đứng nhìn. Sau đó ánh mắt hắn hờ hững nhìn về phía Nhân giới lẩm bẩm:
- Lý Thần Quân, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng, trận chiến cuối cùng này trông cậy vào ngươi. Trông cậy vào Nam Thiên một ngày có thể nhất thống thiên hạ a!
A Kỳ Mặc nuốt xong bốn mươi bốn thanh cự kiếm thay đổi nghiêng trời lệch đất. Sau đó ánh mắt hắn lại lạnh lùng đảo xuống chúng tiên nhân ở phía dưới, một ánh mắt cuồng sát. Chúng Tiên nhân, đặc biệt ngàn vạn tiên môn lúc này ai nấy đều có một cảm giác không ổn.
Người cất tiếng đầu tiên lại là Phần Tịch:
- Không xong, Ngọc đế nuốt xong cự kiếm dường như còn chưa đủ, còn muốn nuốt cả chúng ta. Toàn bộ đệ tử Phần Tịch Kiếm Phái rút lui a!
Phần Tịch vừa kêu lên, các đại môn phái cũng cảm giác không ổn, lần lượt chạy trốn.
Đúng lúc này A Kỳ Mặc thường ngày vô cảm, chợt cất giọng nói tà dị:
- Nuôi các ngươi đến ngày hôm nay cũng là vì một mục đích a, tốt hơn hết là nên ngoan ngoãn mà nạp mạng đi!
Chúng tiên nhân hoảng sợ đều kêu gào chạy trốn, có người còn nói:
- Ta hiểu rồi, tại sao Ngọc đế thu ngàn vạn Tiên môn về Tiên giới! Hóa ra cũng không phải là vì tránh để nhân giới tàn chiến, mà là muốn chúng ta là thức ăn cho ông ta tu bổ lực lượng!
- Thực quá ác độc, chúng ta mau chạy trốn!
- Khặc khặc!
Thân thể A Kỳ Mặc bên trong là Ngọc đế cười lạnh:
- Chạy đi đâu?
A Kỳ Mặc lại há miệng rộng ra một lần nữa, một lực hút khủng bố lan tràn. Ngàn vạn chúng tiên nhân ảo nảo kêu lên:
- Không!
- Không thể nào!
- Ngọc đế hỗn đản!
- Ta liều mạng!
- A a a…
Vô số tiên nhân bị hút vào miệng của A Kỳ Mặc, cái miệng rộng liên tục nhai nghiến tởm lợm, trào ra những đợt máu khủng khiếp tanh tưởi.
Đa Nhân Cổn một bên nhìn thấy màn này khinh thường:
- Hừ! Thường ngày chê Ma giới ta ác độc, ngươi thủ đoạn cũng không khác ta là mấy, sau này nên vào Ma giới luôn đi!
Rộp rộp!
Cái miệng máu của A Kỳ Mặc cứ thế nhai nghiến, chẳng mấy chốc ngàn vạn tiên môn người đã gần hết. Triệu Kim Nam thoáng lướt qua phe Tiên môn, ánh mắt hắn liền dừng lại trên người Phần Tịch…
- Hỗn độn chi bảo một phần ở trên người ngươi? Trả lại cho ta đi a!
Triệu Kim Nam khoát tay một cái, thanh kiếm trên tay Phần Tịch chống đỡ lực hút cái miệng rông của A Kỳ Mặc liền biến mất, Phần Tịch vốn còn đang ung dung cầm trọng bảo ngỡ sẽ thoát một phen đi vào tử lộ. Nhưng không ngờ nháy mắt Phần Tịch kiếm liền biến mất, khiến lão ta lập tức trợn mắt sợ hãi kêu lên:
- Không a!
Ầm!
Lập tức lực hút trào đến quấn bay Phần Tịch lao vào miệng rộng kia chết thảm.
Triệu Kim Nam trong tay nắm lấy Phần Tịch Kiếm trịnh trọng nói:
- Cái này gọi là Phần Tịch kiếm?
Rồi Triệu Kim Nam lại nhìn về phía Cung Kiếm Phi nói:
- Cung tông chủ, phiền cho ta mượn Lai Thần Kiếm!
Cung Kiếm Phi đang vuốt râu một bên quan chiến, thấy Triệu Kim Nam nói như vậy, liền không ngần ngại tung Lai Thần Kiếm về phía Triệu Kim Nam.
Triệu Kim Nam bắt lấy Lai Thần Kiếm, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ nói:
- Lão bằng hữu, ngươi có Tiên nguyên chi bảo, ta cũng có Nhân khí chi bảo đánh nhau với ngươi rồi a!
Triệu Kim Nam ráp hai thanh Phần Tịch cùng Lai Thần Kiếm lại với nhau. Thực sự vừa vặn, hai thanh kiếm kết hợp lại thành một thanh kiếm hoàn chỉnh bá khí hoang nguyên thái cổ tỏa ra gấp mười lần. Sức mạnh ẩn chứa bên trong vô cùng tiềm tàng.
Triệu Kim Nam cười lớn:
- Người khác phải dùng vô tận năm tháng mới tụ tập được các ngươi, nhưng ta chỉ cần một cái là kêu gọi đủ rồi a!
Triệu Kim Nam ấn ấn một tia sáng vào bên trong thanh Lai Thần Kiếm cùng Phần Tịch kiếm kết hợp kia. Chớp mắt không trung rung động, có thêm tám vết sáng nữa từ tứ phương triều bái tới.
Cửu đại hỗn độn chí tôn chi bảo chớp mắt hội tụ đủ. Thứ mà vô tận năm tháng qua các cường giả đều hao phí đi tìm kiếm, cuối cùng chỉ từ một thanh hỗn độn chi bảo, Triệu Kim Nam dùng thực lực thông thiên góp tụ đầy đủ.
Chín thanh hỗn độn chi bảo lại ráp thành một cái chí bảo, đánh vào không gian. Tầng cách giới của Tam giới ầm ầm sụp đổ, Tam giới lại hòa vào làm một.
- Tứ đại Thần thú, đến lúc thức tỉnh rồi!
Triệu Kim Nam hô lớn.
Ầm ầm!
Không trung lại thêm một màn rung động nữa Tứ đại Thần thú chớp mắt xuất hiện, Trong đó thần Kim Quy thể lực yếu ớt nhất, nhỏ nhất trong các vị thần.
- Chúng thần bái kiến chí tôn!
Bốn vị thần thú đều hóa thành Nhân hình cúi đầu, Triệu Kim Nam gật gật đầu, lại nhìn về phía thần Kim Quy đầy kính trọng.
Thần Kim Quy lộ vẻ xấu hổ nói:
- Chí tôn lượng thứ!
Triệu Kim Nam khoát tay ha hả cười:
- Nếu không có ngươi giúp đỡ làm sao ta có thể trở lại nhanh như vậy.
Trong lúc Triệu Kim Nam triệu hồi một loạt chỉnh thể sức mạnh.
A Kỳ Mặc lúc này cũng đang chìm trong màn huyết vụ, bọc thành một cái kén lớn, cái kén càng ngày càng sẫm mầu.
Một lúc sau, từ trong cái kén vang ra tiếng cười đầy hung tợn:
- Khăc khặc!
- Chúng ta chiến một trận cuối cùng đi thôi!
- Ha ha, ta cũng chờ đợi giây phút này, khặc khặc, chỉ cần một kích là quyết định thắng bại.
- Đến đây đi, ta chiến với ngươi!
Triệu Kim Nam giọng nói bất khuất vô cảm lạnh nhạt nói. Một cỗ ngạo khí kiêu hùng…
Ầm ầm!
Rạch rạc!
Từ trong cái kén màu đỏ phá ra một vị râu tóc đỏ bừng bừng, tiên phong đạo cốt, khổng lồ còn hơn cả A Kỳ Mặc lúc trước.
Triệu Kim Nam cất giọng nói:
- Thiên Nguyên Đức Đồng Hỗn Độn Chí Tôn, đã lâu không gặp!
- Ha ha ha, Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn, ngươi cũng vậy…
Triệu Kim Nam vung chí bảo lên, chỉ lạnh nhạt nói:
- Chiến!
Vị tiên phong đạo cốt kia cũng ném ra một thanh kiếm đỏ tươi nói:
- Chiến!
Ầm ầm!
Hai đại chí bảo lại va chạm vào nhau xung khắc lực lượng, cả hai bên chính là đang đọ lực lượng chênh lệch tương quan qua pháp bảo. Hai bên đều ngang sức ngang tài, nhưng Thiên Nguyên Đức Đồng Hỗn Độn Chí Tôn vẫn nhỉnh hơn một chút.
Thiên Nguyễn Đức Đồng Hỗn Độn Chí Tôn nói:
- Xuất ra toàn lực của ngươi đi!
Triệu Kim Nam cũng gật đầu:
- Được!
Lập tức tứ đại thần thú phía sau liền lao lên trợ trận, lực lượng Triệu Kim Nam liền bạo tăng.
Đúng lúc này, Đa Nhân Cổn chợt hồi phục phá bỏ trói buộc, dẫn đầu quần Ma chạy trốn.
Nhưng lực lượng thánh chiến đâu dễ dàng buông tha như vậy. Triệu Kim Nam dù giao chiến vẫn lẳng lặng nói:
- Diệt quần Ma, thống nhất Tam giới!
Đa Nhân Cổn chỉ hừ lạnh một cái nói:
- Ngươi hôm nay bị cầm chân ở đây, đừng hòng có thể diệt được Ma giới của ta, sẽ có một ngày ta quay trở lại báo thù tiểu tử ngươi…
Đa Nhân Cổn hung bạo tung ra lực lượng, Thánh chiến chiến quân đoàn không người nào là đối thủ liền bị đánh bay, chỉ có mình Đa Nhân Cổn chạy thoát, còn quần Ma vẫn còn bị vây hãm, lập tức một cuộc đồ sát diễn ra, vô số Yêu tu, Tiên tu, quần Nhân lao lên chém giết quần Ma.
Đa Nhân Cổn chạy thoát về phía Ma giới liền cười lạnh:
- Khặc khặc, rừng xanh còn đó lo gì không có củi đốt, một ngày Ma giới vẫn còn, Đa Nhân Cổn ta vĩnh tồn.
Nhưng mà Đa Nhân Cổn vừa trở lại đến Ma giới, lại phát hiện Ma giới bây giờ đang ngập tràn trong chiến hỏa.
Đa Nhân Cổn phẫn nộ tóm lấy một Ma binh hỏi dồn:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Ma binh kia lắp bắp nói:
- Chí tôn! Thật tốt, ngài đã trở lại rồi, Ma giới đã được cứu rồi…
- Mau nói!
Đa Nhân Cổn đã hết sức nhẫn nại, ma binh kia hoảng sợ vội vã nói nhanh:
- Đám tiểu trùng trong Thạch Thất thành không biết tại sao lại đánh ra bên ngoài, hơn nữa còn có hai tên trong bọn chúng có thực lực khủng khiếp. Các Ma đế trấn thủ khôn sao đánh lại?
- Là kẻ nào?
Ma binh nói:
- Một người tự xưng là Nguyễn Sư Phàn, cung chủ của Nguyễn Đan Tông, một người lại là Long Yến, nói là muốn đại phá Ma giới…
- Hừ, lũ tiểu tốt, có hai kẻ hỗn đản mà cũng không đánh nổi…
- Chí tôn, Ma đế đánh không lại hai người bọn họ liên thủ, đã chạy trốn rồi. Các đại Ma Tôn cũng đã chết gần hết
…
Đa Nhân Cổn ảo não ánh mắt căm thù nhìn về phía Tiên giới:
- TIỂU TỬ…
…
Tại Tiên giới, Tiên phong đạo cốt huyết vụ lão nhân đại chiến Triệu Kim Nam lực lượng ngang sức ngang tài, bên dưới là thảm cảnh quần Ma bị đồ sát. Quần Ma hung tàn cuối cùng cũng có ngày bị diệt bỏ…
Thiên Nguyên Đức Đồng Hỗn Độn Chí tôn giao chiến chợt nói:
- Nếu chỉ có như vậy thì trận chiến ngày hôm nay ngươi đã thua rồi!
Triệu Kim Nam lắc đầu:
- Bổn tọa còn chưa hội tụ đủ sức mạnh, đây mới là hồi kết!
Ầm ầm!
Chợt có thêm ba luồng sáng màu vàng kim nữa từ nhân giới tràn tới, lực lượng Triệu Kim Nam lập tức tăng vọt. Nghiêm Lam tướng một bên nói:
- Ba mảnh đại lục còn lại cũng đã thống nhất rồi! Lý Thần Quân, ngươi đã không làm chí tôn thất vọng. Nam Thiên đã dành chiến thắng a!
Triệu Kim Nam lúc này vẻ mặt thản nhiên nói:
- Đây mới là hồi kết a!
Ầm ầm!
Rặc!
Huyết kiếm của Thiên Nguyên Đức Đồng Hỗn Độn chí tôn chợt vỡ vụn. Thiên Nguyên Đức Đồng Hỗn Độn chí tôn phun ra một búng máu, ngửa mặt nhìn lên trời nói:
- Đạo của ta là bất diệt, chỉ cần một ngày vẫn còn có người tu tiên, ta vẫn có thể tái sinh, ha ha ha…
Triệu Kim Nam lạnh nhạt nói:
- Ngươi thua rồi!
Ầm ầm ầm
Cự huyết nhân tan biến ra, nổ tung vỡ vụn, trước khi vỡ vụn. Cự huyết nhân chỉ lắc đầu mỉm cười hai cái đầy thống khoái.
Thân thể Ngọc đế đang lơ lửng trên không trung, theo đó cũng vỡ vụn. Ngọc đế hồn phi phách tán…
Triệu Kim Nam khoát tay một cái, từ trong màn huyết vụ một luồng lực lượng cuồn cuộn chảy vào cơ thể hắn. Hai mắt hắn nhắm nghiền, trim sâu vào trong vô tận năm tháng…
Cũng không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, cuối cùng Triệu Kim Nam bừng tỉnh trở lại. Mở mắt ra đã thấy xung quanh chỉ còn là một mảnh hoang tàn. Lúc này chiến tranh khắp nơi liên miên, không có Triệu Kim Nam, Đa Nhân Cổn xuất lĩnh quần Ma một lần nữa làm khổ chúng sinh. Tam giới lầm than, không còn cách giới, lúc nào Ma giới cũng có thể tiến đánh. Tứ đại thần thú cùng quần Nhân, Yêu tu, Tiên tu đều phải khổ sở.
Nhưng hết thảy đều chấm dứt, hắn đã tỉnh lại.
Triệu Kim Nam cảm nhận cỗ sức mạnh khủng khiếp trong cơ thể mình và nói:
- Năm đó ta và ngươi đánh cược một trận, cuối cùng mới hợp lực mà giết chí tôn của Ma giới. Ta và ngươi ai là người chiến thắng, đều lấy lực lượng của mình làm bàn đạp cho người kia đến cảnh giới cuối cùng. Bây giờ ta đã hết thảy đều cảm nhận được rồi. Thế gian không còn ai tranh đấu, duy ta một mình bất bại. Đây chính là “Duy Ngã Độc Tôn” a!
Vụt!
Triệu Kim Nam chớp mắt biến mất, giữa chiến trường hai phe quân Nhân và quần Ma. Đa Nhân Cổn lạnh lùng nhìn xuống chiến tranh, ánh mắt hờ hững như đang nắm chắc phần thắng. Chợt một cỗ lực lượng trào đến khiến hắn không kịp phản kháng.
Ầm!
- Chí tôn!
Quần Nhân lúc này chợt hét lên đầy hưng phấn, bao nhiêu năm qua giao chiến, tử thương vô số. Quần Nhân đang đi đến hồi tuyệt vọng, chỉ còn chút nữa là coi như trận chiến này thất bại. Tam giới mãi mãi bị nô dịch bởi Ma giới, thế nhưng đúng lúc này hy vọng cuối cùng lại xuất hiện khiến hồi kết lại là ngược lại.
- Chí tôn!
- Chí tôn!
Quân nhân người người đều hưng phấn, nhìn thấy Đa Nhân Cổn trên tay Triệu Kim Nam, đều phẫn nộ nói:
- Chí tôn, người giết hắn đi a!
- Đúng vậy, chí tôn, bao nhiêu năm qua đã có vô số sinh linh đồ thán vì hắn!
- Huynh đệ chúng ta đều chết thảm lắm a!
Quân nhân người người đều khóc nức nở, nhìn Đa Nhân Cổn đầy căm hận.
Triệu Kim Nam lại nhìn Đa Nhân Cổn, Đa Nhân Cổn chỉ phẫn nộ nói:
- Hừ! Chiến bại đã định, tiểu tử, ngươi mau ra tay đi, chớ có sỉ nhục ta!
Triệu Kim Nam thở dài lắc đầu.
- Hết thảy đều đã kết thúc rồi!
Triệu Kim Nam khoát tay một cái đều đưa tất cả quân Nhân, Ma vào tinh không.
Chấm dứt cho một cuộc chiến đã đến hồi kết.
Sau khi đưa tất cả vào tinh không, Triệu Kim Nam đúc ra một cái không gian mới góp nhặt quần Nhân, Yêu, Tiên, Ma đều vào đó. Rồi dùng cảnh giới to lớn của mình kéo ba giới hợp lại thành một, tất cả chỉ còn lại một mảnh, không còn tam giới, đây là tân thế giới mới, gọi là Đại thế giới.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc
Chương 130: Tam Giới Chiến (7)
Chương 130: Tam Giới Chiến (7)