Nhã Phi quay trở lại phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ, khóe miệng của nàng cong lên. Khuôn mặt của nàng lúc này thể hiện ra nét vũ mị cực kỳ động long người. Các nam nhân đi đường đều nhìn về phía nàng với ánh mắt cực kỳ them khát. Mấy nữ nhân đều nhìn về phía nàng có vẻ ghen ghét. Bất cứ ai đều nhìn về phía nàng đều mang theo vẻ hâm mộ, thèm khát hoặc ghen ghét đố kỵ.
Nhã Phi khóe miệng hơi nhếch lên. Ngón tay chỏ của nàng vân vê đôi môi đỏ thắm, mấy nam nhân đều nhìn về phía nàng có chút ngây ngẩn. Đột nhiên đôi mắt của Nhã Phi hơi cau lại. Nàng nhìn về phía trước thấy một đội nhân mã sang trọng đang vận chuyển những gói hang được trang trí một cách sang trọng.
Thấy Nhã Phi tiến tới thì một trung niên lão nhân tóc có chút hoa dâm tiến tới cung kính chào hỏi: “Nhã Phi tiểu thư! A hahaha, lâu ngày không gặp tiểu thư ngày một xinh đẹp hơn nhiều!?”
Nghe thấy vậy Nhã Phi cau mày lại. Nàng hiển nhiên nhớ rõ lão nhân này, hắn không phải là đại quản gia của Mộc gia tộc hay sao? Tại sao hắn lại đến nơi này. Nàng đáp lại: “Mộc Ân đại bá. Tại sao ngươi…” Nói xong nàng ngước nhìn về phía mấy món quà đang chất đầy đất. hiển nhiên nàng không quá thích trung niên lão nhân này rồi.
Thấy vậy ngay lập tức trung niên lão nhân đưa tay chỉ về mấy hòm quà, trên mặt của trung niên lão nhân mang theo vẻ cười vui vẻ. Hắn nhìn về phía Nhã Phi nói: “Đây là những món quà do Mộc Chiến thiếu gia chuẩn bị trước vì sinh nhật của tiểu thư…” Hắn nói xong tự dung bàn tay của mình vuốt vuốt chòm râu ra vẻ vô cùng thỏa mãn: “Mộc Chiến thiếu gia nói trong ngày sinh nhật của tiểu thư nhất định tự mình đến thăm tiểu thư!”
“Hừ” Nhã Phi nghe thấy tên Mộc Chiến thì cảm giác vô cùng khó chịu. Mộc Chiến là người sẽ nắm giữ Mộc gia sau lại. Tại đế đô của Gia Mã đế quốc trừ Vân Lam tông và hoàng thất ra có ba gia tộc khác lớn mạnh phân biệt là Mộc gia, Nạp Lan gia cùng với Đặc Mễ Nhĩ gia tộc. Trong đó Mộc Chiến là con trai của trưởng gia tộc Mộc gia người chỉ định được sau này kế nghiệp.
Thường thường nữ nhân bị chỉ định hôn nhân nhằm phục vụ lợi ích của gia tộc không phải là không thường thấy trên đấu khí đại lục. Nhã Phi nhìn về phía mấy thùng hòm đồ chỉ hừ lạnh một tiếng sau đó bước vào bên trong. Với khả năng của nàng bây giờ, nàng một luyện dược sư cùng với tốc độ tu luyện vô cùng nhanh chóng, việc số phận thoát khỏi gia tộc nắm trong tay cũng là sớm hay muộn mà thôi.
Thường thường nữ nhân tại đấu khí đại lục muốn thoát khỏi số phận bị áp bách chỉ có con đường vươn lên, một trong những con đường đó là thực lực. Giống như Nạp Lan Yên Nhiên mặc dù gia gia của nàng rất coi trọng mặt mũi tuyệt đối không muốn nàng đi từ hôn dù Tiêu Viêm có thành phế vật đi nữa nhưng nàng lại mạnh mẽ đi từ hôn không phải vì nàng có một sư phụ sau lưng cùng với một thế lực lớn hay sao? Nhưng điều đó đạt được là do tư chất của nàng mang lại.
Tiêu Sơn trở lại Tiêu gia, hắn lại biến ảo khuôn mặt của mình trở lại hình dáng lúc trẻ. Tiêu Sơn nhìn về cánh cửa nhà, trời lúc này đã trở về tối hẳn là mẫu thân của hắn cũng sẽ sớm trở về hắn cần trở lại gian phòng của mình. Lần này luyện đan khiến cho tinh thần lực của hắn tổn hao nặng nề.
Hắn vừa mở ra cánh cửa thì một âm thanh vọng đến làm cho Tiêu Sơn cau mày xoay đầu lại: “Tiêu Sơn!” Hắn khi xoay đầu lại thì thấy một thiếu nữ mặc một bộ màu xanh lá cây, tà áo dài dài, khuôn mặt vô cùng thanh tú xinh đẹp. Trong con mắt của nàng nhìn về phía hắn có chút kỳ lạ không hiểu.
Tiêu Sơn quoay lại, tay khoanh lại đặt trước ngực nhìn về phía thiếu nữ lên tiếng nói: “Tiêu Huân Nhi tiểu thư!”
Những lời này hoàn toàn làm cho thiếu nữ giật mình. Hắn lúc trước không phải là gọi mình là xú bà nương hay mấy loại như vậy sao? Thiếu nữ đôi môi hơi cắn lại nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng không biết được tâm tình của mình lúc này còn là vui vẻ còn là đắng cay. Một thứ thứ gì đó vô cùng khó chịu đè nặng trong tim của nàng, trái tim của nàng như thắt lại. Nếu như gọi là xú bà nương thì rất khó nghe nàng sẽ cảm thấy tức giận nhưng khi hắn gọi nàng là Huân Nhi tiểu thư thì nàng cảm giác được có bực tường không khí ngăn cản giữa hắn và nàng mà nàng không thể vượt qua được…
Tiêu Sơn nhìn về phía nàng bình thản lên tiếng hỏi: “Có việc gì hay không?”
Thiếu nữ cắn cắn đôi môi sau đó lên tiếng nói: “Mấy ngày nữa là sinh nhật…” nói đến đây thiếu nữ cảm giác được có mùi gì đó là lạ trên người của Tiêu Sơn. Nàng nhìn về phía hắn trong con mắt mang theo vẻ soi mói nói: “Trên người ngươi có mùi hương của phụ nữ!?”
“Hử… Lời này mình đã nghe được ở đâu thì phải?” Tiêu Sơn tự ngửi ngửi hai cánh tay của hắn sau đó hắn giang tay nói: “Có sao?”
Thân thể của thiếu nữ hơi run lên. Mấy ngày hôm trước hắn đi qua nhà của Tiêu Viêm chính nàng đã nói câu đó với Tiêu Viêm. Nàng hít một hơi lấy lại bình tĩnh, đôi lông mày của thiếu nữ cau lại nói: “Nhất định có!”
“Hả” Tiêu Sơn hơi ngẩn lại nhìn về phía thiếu nữ. Hắn dùng ngón tay chỏ xoay xoay giữa trán của mình sau đó lên tiếng nói: “Ân có lẽ là có đi!? Mũi cô thật là thính a! So với mũi của A Hoàng còn tốt hơn nhiều!?”
“Hừ” Tiêu Huân Nhi tức giận một chút hừ lạnh. Nàng hiển nhiên biết A Hoàng là ai? Nó không phải là con chó của Tiêu Mị mới mua mấy ngày trước hay sao? Tiêu Huân Nhi bình tĩnh sau đó nhìn về phía hắn hỏi, trong giọng nói của nàng có chút run run: “Ngươi đã đi đâu vậy?”
Tiêu Sơn hà một hơi, hắn khoanh tay lại lắc lắc đầu xoay người lại định đóng cửa. Đột nhiên tiếng quát lớn làm cho hắn dừng lại: “Xú Tiêu Sơn!” Hắn quay đầu lại thì thấy Tiêu Huân Nhi hai má đỏ bừng lên vì tức giận, cả người phập phồng như muốn giết chết hắn.
Tiêu Sơn cau mày lại, bàn tay của hắn phất ra: “Ha, này Huân Nhi tiểu thư ta hỏi cô một câu được không?” Hắn liên tục đi lại nhìn về phía thiếu nữ nói: “Cô là mẫu thân của ta hay sao?”
Nghe thấy vậy thiếu nữ giật mình lên tiếng phản bác: “Tiêu Sơn ngươi điên à!”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy trầm ngâm gật đầu nói: “Không phải sao? Ồ đúng rồi!” hắn dùng ngón chỏ gãi gãi cằm nhìn về phía thiếu nữ sau đó lên tiếng họi lại: “Vậy chắc hẳn cô là thê tử của ta hay đại loại là vị hôn thê!?”
Nghe thấy lời nói này thiếu nữ hoàn toàn đứng người. Nàng hai má trở nên đỏ ửng, làn da nàng đỏ ứng đến mang tai. Nàng miệng lắp bắp như muốn nó gì đó thì Tiêu Sơn lại giống như gáo nước lạnh dội vào lòng nàng. Hắn bình thản nói: “Hài, cả hai cũng đều không phải vậy cô lấy gì để quản ta? Ta đi với nữ nhân khác có liên quan tới cô sao? Tất nhiên là không rồi! Chỉ có Tiêu Viêm mới liên quan tới cô thôi a!” Hắn lắc lắc đầu xoay người tiến vào trong phòng đóng cửa.
Huân Nhi lúc này không nhịn được giận dữ hét lớn: “Tiêu Sơn!” Nàng liên tục dẫm chân vào đất chà mạnh làm bụi bặm bắn tứ tung. Sau đó hừ lạnh nói: “Ba ngày nữa là sinh nhật của ta…” Nói xong nàng xoay người rời đi.
Trong phòng Tiêu Sơn dung ngón chỏ vân vê cái trán của mình. Hắn cười khổ lắc đầu nói: “Thế quái nào mà ta ngửi được mùi vị dấm trong này a!?”
Tiêu Sơn bắt đầu suy nghĩ một vấn đề là Huân Nhi thích hắn hay là thích Tiêu Viêm đây. Nàng rõ rang thể hiện ra thái độ lựa chọn Tiêu Viêm chứng tỏ nàng thích Tiêu Viêm không thích hắn, nhưng nàng vừa rồi rõ ràng là ghen mà. Nếu như ghen chứng tỏ nàng thích hắn mới đúng, nếu thích hắn thì nên lựa chọn hắn a tại sao lại lửa chọn Tiêu Viêm. Nếu lựa chọn Tiêu Viêm hẳn là nàng thích Tiêu Viêm không thích hắn, nhưng tại sao nàng lại ghen, ghen tức nàng thích hắn chứ không phải Tiêu Viêm, nếu thích hắn thì phải lựa chọn hắn chứ không phải Tiêu Viêm…
Tiêu Sơn bắt đầu dựa vào khả năng tính toán siêu việt của toán học mà hắn đã học dùng mọi định lý áp dụng vào quy tắc này giống như bắc cầu, talet… vậy mà cũng không đưa ra kết quả gì. Tiêu Sơn lúc này đầu đầy mồ hôi và hắn cuối cùng đã đúc rút ra kết luận: “Hài, nếu mà mình suy nghĩ thêm chắc chắn không chỉ tẩu hỏa nhập ma mà còn trở thành thần kinh mất thôi!”
Hắn đầu đang đầy mồ hôi thì một âm thanh vang lên làm cho Tiêu Sơn giật mình. Hắn lúc này nghe thấy âm thanh của một thiếu nữ vô cùng kiều mị: “Tiêu Sơn ca ca, huynh có ở trong đó hay không?”
Tiêu Sơn cười khổ xoay người lại bắt đầu mở ra cánh cửa. Đứng trước cánh cửa thì thấy một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Nàng ăn mặc một than hồng y vô cùng hấp dẫn, trên bộ ngực rõ ràng đang trong thời gian phát triển sau này hẳn sẽ là một mỹ nhân vô cùng bại hoại. Tiêu Sơn dùng ngón tay chỏ gãi gãi chop mũi của mình nhìn về phía nàng mỉm cười nói: “Mị Nhi là muội!?”
“Hì!” Tiêu Mị cười với hắn một tiếng.
Tiêu Sơn cười khổ nói: “Di, tối như vậy muội ăn mặc xinh đẹp như vậy định đi dạ hôi sao?”
Tiêu Mị cười lắc lắc đầu sau đó lên tiếng nói: “Hi, muội chỉ muốn đến gặp Tiêu Sơn ca ca mà thôi!” Nghe thấy thế Tiêu Sơn cười khổ. Nàng ngay lập tức kéo lấy tay của Tiêu Sơn kéo đi: “Đi hôm nay chúng ta sẽ ăn mừng!?”
Tiêu Sơn ngẩn ra, hắn tự lẩm bẩm nói: “Ăn mừng!?”
Tiêu Mị mỉm cười sau đó gật đầu nói, nàng dùng bộ ngực mới phát triển liên tục cọ sát vào cánh tay của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cảm giác được từ trên người của Tiêu Mị một mùi hương thơm của xử nữ phát ra làm cho tinh thần của hắn nhộn nhạo. Tiêu Sơn không biết nói thế nào thì Tiêu Mị đã ngắt lời của hắn: “Đúng vậy mừng muội đã lên tám đoạn đấu khí!”
“Cái gì! Muội đã lên tám đoạn đấu khí!” Tiêu Sơn có chút kinh ngạc, hắn hoàn toàn tưởng mình nghe nhầm hình như mới qua một tháng đi. Tiểu nữ hài này tốc độ tu luyện cũng có chút bưu hãn đi. Nàng vân vê chiếc môi nhỏ nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Rất kinh ngạc sao? Hi hi…” Nói xong nàng mạnh mẽ kéo hắn đi.
Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Nhưng…”
Nghe vậy Tiêu Mị ngắt lời: “Hi, hi… yên tâm Mị Nhi đã nói với bá mẫu rồi!” Nói xong nàng dùng hết khả năng đè ép cánh tay của hắn lôi đi. Đột nhiên thiếu nữ dừng lại sau đó nàng nhíu mày nhìn về phía Tiêu Sơn trong giọng nói mang theo nét cực độ nghi ngờ: “Tiêu Sơn ca ca trên người ngươi có mùi của nữ nhân!”
Nói xong Tiêu Mị liên tục hít ngửi Tiêu Sơn làm cho hắn ngẩn người, đột nhiên Tiêu Mị hoàn toàn làm cho Tiêu Sơn không thể nói gì hơn, nàng mạnh mẽ dùng bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại thọc vào ngực của Tiêu Sơn lấy ra một chiếc khăn tay. Cái này Tiêu Sơn muốn mang theo người a. Hắn nhưng không nỡ bỏ vào trữ vật giới chỉ.
Tiêu Sơn trán đầy mồ hôi, mồ hôi của hắn ứa ra như tắm. Trong tâm thần của hắn run lên: “Xong, xong rồi!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 39: Sinh nhật?
Chương 39: Sinh nhật?