Ánh sang sớm nhàn nhạt chiếu xuống song cửa sổ. Một thiếu niên chuẩn bị khá nhiều hành lý, hắn để một đống thức ăn khô cùng với nước uống vào trong chiếc nhẫn trữ vật. Trên miệng của hắn xuất hiện một nụ cười khi nhìn thấy một mảnh giấy đặt trên đống quần áo đã được bọc cẩn thận.
Thiếu niên nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên, đôi mắt dõi theo từng chữ trên mảnh giấy: “Sơn Nhi, ngươi đã trưởng thành rồi! Ngươi đã là một nam nhân thực thụ, mẫu thân cảm thấy rất vui. Nhớ năm xưa ngươi còn chập chững bước đi, thời gian cũng không biết qua bao lâu, đúng rồi phải là mười lăm năm 6 tháng lẻ chín ngày. Từng ngày qua ngày mẫu thân được sống bên cạnh ngươi chăm sóc cho ngươi nhìn ngươi từ đứa bé còn nằm trong tã, tập đi, trở thành một đứa bé khỏe mạnh, khôn lớn rồi trở thành một thiếu niên… Đó chính là những ngày hạnh phúc nhất trong đời của mẫu thân”
“Mẫu thân thực sự rất vui, rất vui!”
“Mẫu thân biết không sớm có lẽ có một ngày chim non cần giương cánh bay cao. Hãy đi! Đi mà hoàn thành ước nguyện của ngươi! Mẫu thân chờ ngươi trở về!”
…
“Bên ngoài vốn không giống như bên trong Ô Thản thành. Sơn Nhi ngươi cần giữ gìn sức khỏe bản thân. Ngươi cũng nhớ ở đâu cũng có người giỏi sẽ có người giỏi hơn. Ở bên ngoài hoàn toàn là một nơi không an toàn, hãy hứa với mẫu thân nhất định phải cẩn thận. Ngươi ra ngoài làm người phải biết khiêm tốn, biết ẩn nhân tránh gây sự, mẫu thân chỉ còn duy nhất ngươi là nhi tử mà thôi. Hài nhi bảo trọng thân thể của ngươi…”
Tiêu Sơn liên tục đọc những dòng thư này. Trên bức thư nhỏ nhỏ còn ẩn chứa vài vết mực bị lòe do nước mắt làm hoen ố. Tiêu Sơn cảm giác được trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua. Đôi mắt của hắn dưng dưng nước mắt. Hắn mím mím đôi môi mỉm cười khe khẽ lẩm bẩm: “Mẫu thân, hài nhi hứa với ngài! Hài nhi hứa với ngài, hài nhi nhất định sẽ làm được!”
“Cốc, cốc…” Âm thanh gõ cửa vang lên. Mày thiếu niên nhíu lại, hắn nhớ hắn không có khóa cửa. Thiếu niên cười khổ, dạo này hắn hay mất cảnh giác không có mở linh hồn lực nên hiện giờ mới có người đến mà hắn không biết. Thiếu niên thở dài tự nhắc nhở bản thân sau này tuyệt đối không để chuyện này xảy ra. Tiêu Sơn quay đầu lại thì thấy một thiếu nữ mặc áo lam. Một thân quần là một chiếc váy màu lam xẻ tà. Thiếu nữ ngũ quanh xinh xắn, đôi môi phớt hồng, lan da trắng như tuyết, đôi mắt hấp háy tinh quang. Khí chất của nàng thể hiện ra sự cao ngạo của một đại tiểu thư.
Thiếu niên xoay đầu lại nhìn về phía thiếu nữ lên tiếng hỏi: “Tiêu Ngọc biểu tỷ!?”
Thiếu nữ đôi môi hơi mím lại. Nàng cảm giác khoảng cách giữa hai người có chút xa cách. Thiếu nữ nhớ đến ngày hôm đó nếu không rời đi có lẽ nàng cũng là người của hắn. Mặc dù việc này có chút không chính trực nhưng chí ít khoảng cách cũng không có kéo xa như vậy. Thiếu nữ hai tay đan xen vào nhau, nàng đi về phía trước cách hắn vài bước hỏi: “Ngày hôm nay, ngươi sẽ đi ra ngoài lịch lãm sao!?”
Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu nhìn về phía thiếu nữ bình thản nói: “Đúng vậy!”
Thiếu nữ cắn cắn đôi môi hồng hào của mình nhìn về phía hắn hỏi: “Bao giờ ngươi trở về!?”
Tiêu Sơn bình thản đối mặt với thiếu nữ, hắn đạm mạc nói ra: “có lẽ sau khi khiêu chiến tại Vân Lam tông ta sẽ trở về!”
Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt, trong đôi mắt chứa vẻ u sầu cùng với lo lắng. Nàng nhìn về phía hắn, trong đôi mắt chứa đầy cảm giác oán hận, yêu thương, ủy khuất, đôi môi liên tục bấm vào nhau vài lần mới cất lên được lời nói: “Có thể không đi ra ngoài lịch lãm được hay không! Hiện giờ với thực lực của ngươi có thể theo ta cùng đến học viện Già Nam. Ở học viện Già Nam cũng có rất nhiều nơi để ngươi rèn luyện mà!”
Thiếu niên lắc lắc đầu nói: “Tiêu Ngọc, ngươi nên biết ngọc không mài rũa thì không sáng, người không trải qua máu tanh rửa tội mãi mãi khó có thể trưởng thành! Ngươi hiểu ý của ta chứ Tiêu Ngọc?” Thiếu niên xoay người lại, đôi bàn tay của hắn kiếm tra chút bọc hành lý sau đó bình thản nói: “Ta muốn ra ngoài kiến thức thế gian có bao nhiêu rộng lớn. Ngoài ra ta muốn cảm nhận được thử thách cùng với nguy hiểm, ta cần cảm giác cận kề sống chết trong chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu… Nếu không có những thứ này thì ở trận chiến với Cát Diệp ta khó mà thắng hắn!”
Tiêu Sơn dùng linh hồn lực cảm giác được thiếu nữ đột nhiên chạy về phía hắn. Hắn xoay người thì bất chợt vòng tay của hắn bị một thiếu nữ ôm trầm lấy. Hai bàn tay thiếu nữ đặt ở bên hông của hắn, hai bàn tay đan xen lại túm chặt lấy nhau, đầu của thiếu nữ tựa lên ngực của thiếu niên. Thiếu niên hơi ngẩn người hô lên: “Tiêu Ngọc!”
Thiếu niên lúc này bị thiếu nữ ôm chặt lấy, một cảm giác hương thơm nhẹ nhẹ của xử nữ tiến vào trong mũi của hắn. Cảm giác này làm cho hắn có chút miệng lưỡi khô nóng và dục dịch. Dù sao đây cũng là bản năng rất nguyên thủy của nam nhân mà thôi, đặc biệt trước mặt hắn là một thiếu nữ khá xinh đẹp. Thiếu niên cảm giác được bộ ngực cao ngạo của thiếu nữ áp chặt lên ngực, lên bụng hắn. Một cảm giác mềm mại, ôn nhu từ bộ ngực cao ngạo thông qua tiếp xúc da thịt truyền cho hắn những cảm giác khó tả. So sánh với Nhã Phi là một cảm giác say, lồng chỉ muốn đè nàng ra hung hăng chà đạp cũng phát tiết thì thiếu nữ này làm cho hắn cảm giác được hơi thở thơm ngát mát mẻ trên người nàng, bộ ngực của nàng khi chạm vào hắn làm cho hắn có xung động muốn dùng hai bàn tay đưa lên trên đó mà xoa bóp, muốn dùng miệng cùng lưỡi kiểm nghiệm độ cứng, độ mềm, màu cũng như vị của hai hạt anh đào trên bộ ngực cao ngất của thiếu nữ mà đem chúng so sánh với Nhã Phi.
Thiếu niên lắc lắc đầu, hắn cố giữ vững an tĩnh của mình nhưng tiểu đệ đệ của hắn hình như lại vừa báo hiệu như muốn hỏi hắn: “Đại ca ca, có thịt cho tiểu đệ ăn hả!?”
Thiếu niên quả thức muốn mắng lớn: “Thịt, thịt cái c.mẹ mày ấy!”
Bất chợt âm thanh làm cho hắn giật mình: “Tiêu Sơn…” Tiêu Sơn chỉ “ha” một tiếng đáp lại. Âm thanh kia tiếp tục từ chiếc miệng nhỏ nhắn, hồng phớt của thiếu nữ phát ra: “Tiêu Sơn ngươi đang trốn tránh ta đi!?” Thiếu niên hơi ngẩn người. Chiếc mũi cao, nhỏ nhắn của thiếu nữ hích hích lên, nàng tham lam hít mùi của cơ thể thiếu niên sau đó nói: “Ân, chính là mùi này! Ta mãi mãi chẳng bao giờ quên! Tiểu hỗn đản ngươi…” Thiếu nữ nói ở đây thì hơi dừng lại: “Tiểu hỗn đản, tiểu dâm tặc… ngươi không biết bản tiểu thư sau khi không gặp được ngươi cảm giác khó chịu đến như thế nào đâu! Bản tiêu thư hận ngày ngày không được ở bên cạnh ngươi. Ngày ngày nghe ngươi kể chuyện vô lại, ngày ngày bị ngươi châm chọc… ngày ngày được cãi nhau với ngươi, ngày ngày nghe được ngươi nói những điều ngọt ngào…”
Thiếu nữ bắt đầu khóc lên: “Ô, ô…” Hai hàng lệ từ đôi mắt ngọc long lanh rơi xuống ngực của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cười khổ, hắn dùng hai tay cố tách hai cánh tay đang ôm chặt hông của hắn ra. Thiếu nữ nhất quyết ôm chặt lấy hông của hắn đồng thời nàng rùng rằng lắc đầu nói: “Đừng…” Đôi mắt long lanh như ngọc của thiếu nữ ngước lên nhìn về phía hắn: “Chẳng lẽ ngươi ghét ta đến như vậy sao? Xú, hỗn đản, tiểu dâm tặc… ô, ô…”
“Bản tiểu thư không biết từ bao giờ đã yêu ngươi rồi! Tại sao ngươi lại đối xử với bản tiểu thư như vậy! Bản tiểu thư thật sư thích ngươi, thật sư yêu ngươi a! Ô, ô… Ngươi còn trách ta đã làm việc đó hay sao!?”
Thiếu niên lắc lắc đầu, hắn nhìn thẳng vào thiếu nữ, hắn khe khẽ thở nói: “Tiêu Ngọc, cô biết hiện giờ ta đã có thê tử rồi mà! Ta đã hứa với cô ấy sẽ không… Hài... Hơn nữa ta cũng không muốn có lỗi với Nhã Phi. Nhã Phi, cô ấy là thê tử của ta. Ta thực sự không muốn làm việc có lỗi với cô ấy!”
Hai mắt của hiếu nữ nhạt nhòa trong dòng lệ nóng hổi. Thiếu niên cảm giác được những giọt nước mắt đang lăn tăn rơi trên ngực của hắn. Tiêu Sơn lắc lắc đầu, bàn tay của hắn muốn đưa lên vuốt mái tóc của nàng nhưng hắn lại thu tay lại. Trên đôi môi đỏ mọng của Tiêu Ngọc, hai cánh môi đỏ thắm bắt đầu liên tục mím lại sau đó nàng nhìn hắn nói: “Tại sao? Tại sao chứ? Vậy còn với bản tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không làm việc có lỗi với bản tiểu thư sao? Ngươi không làm việc có lỗi với bản tiểu thư sao? Nói với ta tại sao, Tiêu Sơn, tại sao vậy!?”
Thiếu niên cười khổ, hắn cố gắng tách cánh tay của thiếu nữ ra. Hắn cười khổ nói: “Tiêu Ngọc được rồi bỏ tay ra đi được không!?”
Thiếu nữ một mực lắc đầu nói: “Không, ta không muốn! Ta rất sợ buông ngươi ra ta sẽ mất ngươi!” Thiếu nữ một mực thiết chặt vòng eo của hắn đồng thời ngước khuôn mặt đỏ ửng lên. Nàng lúc này đã cảm giác được bụng mình có vật cứng rắn chọc vào. Thiếu nữ hai má ửng hồng như thoa son, hai hàng mây đỏ trên đôi má trắng nõn xuất hiện. Thiếu nữ cố lấy ra tự tin nói: “Tiêu Sơn để cho ta trở thành thê tử của ngươi được không? Để cho ta đời này phục thị ngươi được không!?”
Thiếu niên cười khổ lắc đầu nói: “Xin lỗi Tiêu Ngọc, ngươi biết ta có thể có thê tử rồi mà!”
Thiếu nữ lắc đầu nói: “Không, ta không quan tâm! Ta… ta không ngại a!? Bản tiểu thư thực sự không ngại! Tiêu Sơn, có được hay không!?”
Thiếu niên lắc đầu, hắn bình thản lắc đầu nói: “Tiêu Ngọc, xin lỗi! Ngươi biết ngươi không ngại nhưng ta ngại, Nhã Phi cô ấy cũng ngại. Bắt ngươi cùng với Nhã Phi cùng chung một phu quân như vậy với ngươi và với cô ấy đều là không công bằng…”
Thiếu nữ lắc lắc đầu, khuôn mặt có chút khó chịu. Trong giọng nói của thiếu nữ mang theo chút tức giận nói: “Ngươi, ngươi nói dối! Ta, ta nhưng không có ngại a… Hơn nữa, hơn nữa… ngươi rõ ràng muốn ta!” Nói xong thiếu nữ cố gắng lấy hết dũng cảm bỏ một tay ra, thân thể hơi lùi lại, nàng dùng bàn tay mò xuống nơi vật cứng chọc vào bụng dưới của nàng. Thiếu nữ cảm giác đó là một vật vô cùng cứng rắn, thô và to. Thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời khuôn mặt của nàng đã đỏ ửng giống như bị ứ huyết. Thiếu niên cảm nhận được một cảm giác sảng khoái bắt đầu truyền từ cây đại bổng lên thân thể của hắn. Hắn bắt đầu có trạng thái hơi thở dốc và thân thể run lên. Thiếu nữ mím môi nói: “Tiểu dâm tặc ngươi rõ ràng muốn ta a! Hôm nay, Tiêu Ngọc sẽ trở thành người của ngươi được không!?”
Nói xong thiếu nữ đột ngột làm một hành động vô cùng lớn mật. Nàng đưa đôi môi phớt hồng, ướt át mê người lên muốn hôn lên Tiêu Sơn. Tiêu Sơn dùng tay che miệng của nàng lại. Thiếu nữ có chút kinh ngạc. Thiếu niên nhân cơ hội đẩy nàng ra. Thiếu nữ ngơ ngẩn nhìn hắn. Thiếu niên kéo quần lên chỉnh lại cây đại bổng trong quần của mình nhưng cây đại bổng vẫn làm cho quần của hắn phùng lên một đoạn. Thiếu niên lắc lắc đầu xoay người lại nói: “Xin lỗi, Ngọc Nhi, xin lỗi ngươi! Ta thực sự xin lỗi ngươi! Xin lỗi, ta không thể, ta không thể làm chuyện có lỗi với cô ấy! Có lẽ ta là ngụy quân tử đi, có lẽ ta là dâm tặc đi, có lẽ ta là hỗn đản đi… xin lỗi ngươi, thực lòng xin lỗi ngươi!”
Hai hàng lệ của thiếu nữ lăn tăn trên má rơi xuống phía dưới đất. Nó thấm vào trong lòng đất giống như một giọt nước rơi vào đại dương rộng lớn không gây được bất cứ biến đổi cũng như gợn sóng nào. Thiếu nữ nức nở: “Ô, ô… tại sao? Tại sao chứ?... ô… ô…” Việc trước đó vốn trách nhiệm không phải hoàn toàn do nàng gây ra. Thực sự khó mà nói rõ ràng.
Thiếu niên hai tay chống trên bàn, đôi mắt của hắn cũng bắt đầu đỏ lên, một màn sương xuất hiện trên đó. Hắn im lặng không trả lời. Tiếng nức nở của thiếu nữ ngày một lớn, nàng xoay người lại chạy vụt đi, vừa đi vừa không có quên mắng hắn: “Tiêu Sơn, bản tiểu thư hận ngươi cả đời! Bản tiểu thư hận ngươi cả đời! Bản tiểu thư hận ngươi cả đời…” Âm thanh giống như vang vọng khắp biệt viện mà không dứt.
Đôi mắt thiếu niên chớp chớp, nó đả đỏ ửng, thiếu niên khe khẽ thở dài. Hắn xoay người đi ra ngoài, đi được vài bước hắn lên tiếng nói: “Tiêu Mị biểu muội, được rồi muội ra đi được chứ!?”
Một thiếu nữ lấp ngay sau cánh cửa từ từ ló đầu ra, nàng lẳng lặng có chút xấu hổ bước ra ngoài. Một thiếu nữ khá là xinh xắn, khuôn mặt xinh đẹp có chút non nớt, sống mũi cao nhỏ, mày nhỏ nhắn như lá liễu, làn da trắng hơi phớt hồng, cái trán ương bướng tinh nghịch nhô cao, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng lúc nào cũng ướt át, đôi mắt lúc nào cũng đọng một chút hơi nước làm cho người khác có cảm giác long lanh như ngọc, hai tai của thiếu nữ trắng hồng nhỏ nhắn xinh xắn. Thiếu nữ mặc một bộ y phục màu hồng, chiếc lơ đằng sau được buồng bằng vải hồng trong suốt thắt khá là xinh xắn. Bộ ngực nho nhỏ bắt đầu có biểu hiện nhô cao. Chiếc eo được chiếc lơ thắt lại khiến cho nàng trở nên thon thả hơn. Đôi chân không dài như Tiêu Ngọc nhưng lại nhỏ nhắn, thon làm cho mọi người có cảm giác cao cao, thiếu nữ cũng không thấp. Hai má của thiếu nữ ửng đỏ vì xấu hổ, thiếu nữ nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc làm cho mái tóc lùi về sau kẹp lên vành tai của nàng. Thiếu nữ mím môi nhìn về phía hắn nói: “Tiêu Sơn ca ca!”
Thiếu niên khoanh tay trước ngực, hắn thở dài lắc lắc đầu, đầu hơi nghiêng sang một bên, đôi mắt nhìn về phía hắn nói: “Tiêu Mị biểu muội nãy giờ muội vẫn nghe lén chúng ta nói chuyện hay sao!?” Hai tay thiếu nữ vân vê vạt áo nhưng không có trả lời, nàng thi thoảng len lén nhìn về phía hắn. Thiếu niên lắc lắc đầu nói: “Được rồi, muội không phải đến đây gặp ta chỉ để chơi thôi chứ!?”
Thiếu nữ lắc lắc đầu. Sau đó nàng từ ngực áo lấy ra một túi hương màu hồng nhỏ nhỏ, thiếu nữ lắp bắp không biết nói chuyện thế nào. Tiêu Sơn càu mày tiến tới sau đó hỏi nàng: “Tặng ta sao!?”
Thiếu nữ đôi môi mấp máy, nàng nhìn về phía hắn nói: “Đây, cái này gọi là bùa bình an! Cái này do chính tay Mị Nhi làm. Hy vọng nó sẽ đem lại bình an cho Tiêu Sơn ca ca…”
Tiêu Sơn cầm lấy chiếc túi thơm. Hắn ngửi được hương thơm nhè nhẹ ở chiếc túi thơm bốc ra ngoài. Chiếc túi được buộc bằng một dải lơ màu hồng. Cả chiếc túi là được tạo bằng hoa văn của những bông hoa, trong đó có hoa màu đỏ làm chủ yếu. Chiếc tui thích hợp sử dụng nữ nhi nhưng nam nhân đem bên ngoài không hợp cho lắm. Tiêu Sơn bắt lấy chiếc túi thơm lắc lắc đầu nói: “Tiêu Mị biểu muội, muội làm sao phải khổ như vậy chứ!?”
Tiêu Mị nhìn về phía thiếu niên, đôi mắt của thiếu nữ hơi đỏ lên, thiếu nữ lắc lắc đầu nói: “Ta, ta… ta chỉ muốn huynh lên đường bình an mà thôi! Ta, ta… huynh đừng hiểu lầm!” Nói xong thiếu nữ quay đầu bỏ chạy. Thiếu niên thở dài, hắn cảm nhận được những giọt nước mắt của thiếu nữ sau khi nàng xoay người đi, đi được vài bước nước mắt rơi xuống đất.
Thiếu niên cầm trong tay túi thơm thu vào trong túi của mình. Hắn lắc lắc đầu cười khổ thở dài. Hắn có lẽ hình như vừa tổn thương trái tim của hai thiếu nữ một lần nữa. Hắn quả thực có chút ích kỷ. Một cảm giác vô cùng khó hiểu, hắn muốn hai người này đồng thời được hạnh phúc nhưng đồng thời hắn ích kỷ muốn hai nữ nhân này không bao giờ quên hắn cả. Một cảm giác rất khó hiểu…
Tiêu Sơn nhẹ nhàng dùng ngón tay lau nước mắt đọng lại trên ngực sau đó hắn đưa ngón tay lên miệng nhẹ nhàng đưa ngón tay lên chạm vào đầu lưỡi. Đó là một cảm giác vừa đắng, vừa mặn lại vừa cay. Thiếu niên hít sâu một hơi sau đó thở ra hướng về phía trước đi đến. Hắn nhanh chóng đi được vài bước thì thấy một thiếu nữ cũng nhẹ nhàng đi về phía hắn.
Thiếu nữ mặc một chiếc áo lam, nàng để hai tay hoàn toàn không che phủ, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ hồng mềm mại, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt long lanh tinh nghịch, đôi lông mày đen nhánh nho nhỏ, cái trán rô cao bướng bỉnh, mái tóc được buộc về phía sau. Nơ được thắt bím kiểu con bướm. Thiếu nữ giống như một con bươm bướm màu lam nhẹ nhàng bước về phía hắn.
Nếu là trước đây Tiêu Sơn sẽ khoanh tay lại sau đó huýt sáo vẻ mặt tỏ ra dâm đãng. Hắn lúc này lại bình thản bước đến, khi cách nàng ba bước thiếu nữ nhìn về phía hắn nói: “Tiêu Sơn biểu ca!”
“Ha” Tiêu Sơn mỉm cười, đầu hắn hơi cúi xuống, ngón tay chỏ đưa lên mũi gãi gãi, hắn mỉm cười nói: “Tiêu Huân Nhi biểu muội!”
Huân Nhi nhìn về phía hắn, đôi mắt của nàng mang theo tình cảm phức tạp. Nàng chớp chớp đôi mắt hỏi: “Hôm nay Tiêu Sơn ca ca sẽ phải rời khỏi đây đi ra ngoài lịch lãm hay sao!?”
Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy, hôm nay sẽ là ngày ta ra ngoài lịch lãm! Muội đến đây để đưa tiễn ta sao!?” Thiếu niên nhìn về phía thiếu nữ hỏi.
Tiêu Huân Nhi mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy, Huân Nhi có thể đi tiến Tiêu Sơn biểu ca một đoạn đường được không!?”
Thiếu niên suy nghĩ một chút sau đó gật đầu nói: “Được rồi!”
Hai người dảo bước trên đường. Một đoạn đường khá dài hai người không có nói chuyện với nhau. Bất quá Tiêu Sơn cảm giác có chút không khí không ổn, hắn lên tiếng hỏi: “Huân Nhi biểu muội, quyển sách ta đưa cho muội hữu dụng sao!?”
Tiêu Huân nhi mỉm cười sau đó gật đầu nói: “Cảm ơn Tiêu Sơn biểu ca! Cảm ơn ngươi đã thành toàn ước mơ cả đời này mà Huân Nhi không thể đạt được! Mong muốn lớn nhất của muội là muốn trở thành luyện dược sư nhưng với thể chất của muội thì sớm đã không có hy vọng gì nhưng là Tiêu Sơn ca ca, là huynh đã đáp lại, đã thành toàn ước mơ của Huân Nhi. Một lần nữa cảm ơn ngươi, Tiêu Sơn biểu ca!”
Thiếu niên khoanh tay lắc lắc đầu mỉm cười nói: “Đừng nói ngớ ngẩn như vậy, ta chỉ giao dịch với muội mà thôi! Ta không nợ muội mà muội cũng không nợ ta…”
Tiêu Sơn cười, khổ không thể phủ nhận được rằng giọng nói của Tiêu Huân Nhi vô cùng mềm mại, vô cùng dễ nghe. Chúng mềm mại giống như đánh vào lòng người làm cho người có cảm giác mềm yếu, muốn yêu thương, quan tâm, chăm sóc thiếu nữ trước mặt này.
Thiếu nữ mỉm môi lắc đầu nói: “Không là Huân Nhi vẫn nợ ngươi!” Nói xong thiếu nữ lấy được từ trong ngực ra một cái túi vài màu lam nhạt. Màu làm này giống như áo khoác của hắn đang mặc. Thiếu nữ lên tiếng gọi hắn, giọng nói mang theo âm thanh mềm mại, trìu mến: “Tiêu Sơn ca ca…”
Thiếu niên nhẹ nhàng nói: “Hử…” Hắn quay đầu sang bên thì thấy được Tiêu Huân Nhi đang cầm một chiếc túi màu làm. Thiếu nữ dùng bàn tay vân vê chiếc túi, từ chiếc túi có thể cảm nhận được hương thơm nồng nàn. Thiếu niên chớp đôi mắt nhìn về phía thiếu nữ, hai má của thiếu nữ phớt hồng nói: “Cái này tặng cho huynh, Tiêu Sơn ca ca!”
Thiếu niên cười khổ lắc đầu nói: “Cảm ơn muội, Huân Nhi!” Hắn bắt lại chiếc túi của thiếu nữ đang cầm.
Không hiểu trong tích tắc thế nào bàn tay của hai người khe chạm vào nhau. Tiêu Huân Nhi cảm nhận được có một dòng điện chạy qua. Thiếu nữ rụt tay lại, nàng đồng thời phát ra âm thanh xấu hổ: “ơ…” Hai má của thiếu nữ xuất hiện rặng mây phớt hồng. Thiếu nữ xấu hổ cúi đầu xuống, bộ dạng vô cùng đáng yêu làm cho nam nhân có cảm giác muốn yêu thương nàng. Thiếu nữ cố gắng xua đi sự xấu hổ.
Thiếu nữ từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra mấy bình lọ. Tiêu Sơn nhíu mày nhìn về phía mấy bình lọ. Hắn nhớ đến cái gì đó có chút ngu ngu. Cụ thể là Tiêu Huân Nhi có nhẫn trữ vật giới chỉ nhưng tại sao nàng lại để chiếc túi thơm vào trong ngực đây. Hơn nữa túi thơm hình nhữ đặt ở khe rãnh sâu hút kia thì phải. Tiêu Sơn lắc đầu cảm giác thấy khó hiểu phụ nữ. Phụ nữ quả là một động vật khó hiểu.
Thiếu nữ đưa mấy bình ngọc ra nói: “Mấy thứ này tặng cho huynh!?”
Tiêu Sơn cau mày lại, hắn hỏi: “Mấy thứ này tặng cho ta sao!?”
“Ân” Thiếu nữ nhỏ nhẹ gật đầu, đôi má hơi phớt hồng. Nàng lên tiếng nói: “Tiêu Sơn ca ca, thứ này là thành quả đầu tiên của muội. Mấy thứ này muội cũng đã kiểm tra kỹ rồi, chúng là sản phẩm thành công đầu tiên của muội. Yên tâm đi, muội đã kiểm tra kỹ, chúng không bị chuyển thành độc dược. Mỗi bình trên đó muội đã ghi tác dụng của chúng. Tiêu Sơn ca ca cứ yên tâm sử dụng!”
Thiếu niên đưa đám bình này vào không gian trữ vật. Sau đó hắn dùng ngón tay đưa lên trán nhẹ nhàng gõ gõ, hắn mỉm cười nói: “Cảm ơn muội, Huân Nhi!”
Thiếu nữ mỉm cười, đôi mắt của nàng long lanh nhìn về phía hắn sau đó nói một câu làm cho thiếu niên hơi ngẩn người: “Tiêu Sơn ca ca, cả đời này Huân Nhi sẽ không bao giờ quên ngươi!” Nói xong thiếu nữ xoay người, đôi chân nhẹ nhàng đạp vào đất, cả người giống như con bướm bay đi. Sau nửa ngày, thiếu niên mới phục hồi lại tinh thần, hắn lắc lắc đầu cũng xoay người rời đi.
Phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ…
Một hắc bào lão nhân lúc này cùng với một thiếu nữ mặc áo đỏ vô cùng xinh đẹp yêu mị tiến vào trong phòng. Vừa tiến vào trong phòng, lão nhân đóng cửa lại, khuôn mặt của hắn nhìn về phía thiếu nữ áo đỏ xuất hiện vẻ mặt cực độ dâm tà. Thiếu nữ thấy vậy đỏ mặt nói: “Phu quân, chàng khôi phục lại diện mạo được không!?”
“Ách’ Lão nhân cười khổ. Khuôn mặt của hắn biến ảo ngay sau đó biến thành một thiếu niên vô cùng tuấn tú. Mái tóc màu bạc nhẹ nhàng phất phơ.
Thiếu niên lao ngay vào thiếu nữ xinh đẹp. Không là thiếu phụ xinh đẹp mới đúng. Nhã Phi có chút giật mình vì hành động này. Thiếu phụ bị hắn điên cuồng hồn nhưng ngay sau đó thiếu nữ đẩy hắn ra, hai tay thiếu nữ túm lấy đầu của hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm, giọng nói mang theo vị dấm chua hỏi: “Lão công, trên người ngươi có mùi hương phụ nữ!?”
“Ngạch!” Thiếu niên cảm giác mũi của yêu tinh này sao mà linh vậy chứ. Hắn mới bị Tiêu Ngọc ôm chặt một cái vậy, hắn cũng thay quần áo rồi vậy mà yêu tinh này vẫn nhận ra được. Thiếu niên một mực lắc đầu nói: “Làm gì có!? Ở đâu cơ!” Sau đó hắn vờ ngu muốn bế thiếu phụ tiến đến giường.
Ai ngờ thiếu phụ lại phản đối, thiếu phụ tức giận nhìn hắn nói: “Tiểu hỗn đản, nếu ngươi hôm nay không nói rõ cho lão nương thì đừng có hòng. Muốn ngủ với lão nương cũng được nhưng phải trả lời lão nương câu hỏi?” Đầu của Tiêu Sơn đầy hắc tuyến. Thiếu phụ nhìn về phía hắn nói: “Nữ nhân kia là người nào? Ngươi đã cũng với cô ta làm việc đó chưa!?”
Thiếu niên lắc đầu cười khổ nói: “Là người nào thì nàng đã biết a, tiểu yêu tinh! Nếu ta làm việc đó rồi nàng nghĩ hiện giờ ta đâu phải khổ như thế này chứ!?”
Nhã Phi nhìn về phía hạ thể của hắn, hạ thể của hắn đã to tướng. Rõ ràng hắn đang nín nhịn rất nhiều. Thiếu niên ôm lấy thiếu phụ bế lên. Nhã Phi cũng không có phản đối để mặc cho hắn bế lên giường, nhưng nàng cũng không quên nói: “Coi như ngươi có chút thức thời!”
Thiếu niên vốn là dục hỏa quấn thân. Hắn nhanh chóng xé nát toàn bộ quần áo của Nhã Phi. Một thân hình nóng bỏng trắng nõn như ma quỷ của Nhã Phi xuất hiện trước mặt của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn gầm lên một tiếng toàn bộ quần áo của hắn bị kình lực đánh nát bay ra tứ phía. Nhã Phi đưa hai bàn tay xuống tiểu huyệt động của mình nhanh chóng vuốt ve để cho xuân dịch tiết ra. Hắn biết hôm nay sẽ là một trận chiến dai dẳng.
Mật dịch từ hạ thể của Nhã Phi hối hả tiết ra. Nàng hô hấp dồn dập, giọng nói mang dâm đãng lộ đến xương cốt: “Lão công nếu người không chịu được có thể tiến vào a! Lão công cứ đút nó vào người Nhã Phi đi! Ngươi không cần màn dạo đầu cũng được!”
Tiêu Sơn giống như con mãnh thú, hắn cười cực kỳ dâm đãng nói: “Tiểu yêu tinh đây chính là ngươi nói đấy nhé!” Nói xong cây đại bổng của hắn tách hai cánh bướm đỏ hồng của Nhã Phi ra đẩy mạnh vào bên trong. Một cảm giác ướt nhẹp cùng với nóng ẩm co bóp thiết chặt lấy cây đại bổng của hắn.
Tiêu Sơn có chút ngạc nhiên, hai má của Nhã Phi hồng hào, đôi mắt chứa đầy nước, đôi môi mở ra hơi nóng thơm tho từ đó phả ra. Nàng khẽ rên lên: “A…”
Tiêu Sơn nhíu mày nói: “Sao chưa gì đã ướt nhẹp rồi!”
Nhã Phi xẩu hổ, bàn tay vuốt ve mặt của hắn nói: “Ta biết hôm nay ngươi sẽ đến! Phu quân, cứ nghĩ đến ngươi là chỗ đó của ta lại ngứa ngáy, lại ướt nhẹp a! Ta không nhịn được phải tự dùng tay thỏa mãn bản thân a! Ngươi, ngươi không trách Nhã Phi chứ!?”
Tiêu Sơn cười khổ nói: “Tiểu yêu tinh này thật là!”
Nhã Phi hối hả dục: “Phu quân, mau dùng nó đâm chết Nhã Phi đi! Phu quân ngươi mau chà đạp Nhã Phi đi! Nhã Phi vốn không chịu nổi rồi! Dùng thứ đó mạnh mẽ đâm vào sâu trong người của Nhã Phi đi. A, ư… ư…” Tiêu Sơn cũng không nhịn được sự câu dẫn của tiểu ma nữ này. Hắn bắt đầu chuyển động, cây đại bổng phối hợp với chuyển động của hắn đánh sâu vào bên trong. Hai cánh bướm của Nhã Phi mở rộng ngoạm chặt lấy cây đại bổng của Tiêu Sơn. Mỗi lần hắn rút ra đút mạnh vào lại phát ra một tiếng ba vô cùng lớn. Từ trong tiểu huyệt động hồng hào của Nhã Phi ngay lập tức sẽ phun ra một chút dịch trắng, keo keo vô cùng dâm mỹ.
Nhã Phi bám lấy cổ của hắn liên tục rên rỉ những tiếng vô cùng dâm đãng: “A, a… ha… ha… đúng rồi, lão công mạnh nữa lên a, lão công… ha… mạnh nữa lên!... A..ư… lão công đúng chỗ đó a… mạnh nữa lên! Ngươi mau đâm sâu hơn nữa đi… a… sâu nữa vào lão công… ư… Nhã Phi yêu ngươi… Nhã Phi yêu ngươi… mau… mau đâm chết Nhã Phi đi!”
Những lời dâm dục nhất từ miệng của Nhã Phi phát ra. Những lời này hoàn toàn giống như dầu đổ vào lửa làm cho dục hỏa của Tiêu Sơn điên cuồng tăng lên. Nhã Phi không những không phản đối những phát điên cuồng dập xuống giống như sóng lớn điên cuồng vỗ vào phát ra từng trận âm hưởng lớn, nàng còn tự động nghênh cặp mông của mình cùng chuyển động để đảm bảo cây đại bổng của hắn đâm vào nhanh hơn, mạnh hơn và sâu hơn.
“Ư, a, ư…” Thiếu phụ liên tục bị trùng kích. Làm một người tu chân mạnh mẽ cũng có cái lợi. Một tay hắn có thể chống, tay kia trên bộ ngực phong mãn đỏ ửng của Nhã Phi liên tục xoa bóp. Đôi môi của hắn đã cướp đoạt đi đôi môi của Nhã Phi liên tục mà cuồng hôn. Hai con du long điên cuồng quấn quit với nhau.
Hình dáng Nhã Phi ngày một đẹp hơn, làn da trắng hồng tỏa ra mùi hương thơm nhè nhẹ. Ngay cả đến mồ hôi của nàng cũng chuyển thành mùi thơm. Hai hạt anh đào trên hai cặp núi đôi phong mãn ngày hồng hào đỏ hơn. Thường thường thì hai hạt anh đào xử nữ có màu đỏ hồng nhưng sau này phá thân cùng với bị bàn tay của nam nhân nhào nặn sẽ ngày trở nên thâm hơn, nhưng của Nhã Phi thì trái ngược hoàn toàn trở nên đỏ hồng.
Làn da của Nhã Phi ngày ngày đều đỏ hồng, đôi môi đỏ mọng và ướt át, sống mũi cao cao, hai má béo mập giống như có thể bóp ra nước. Bộ ngực mềm mại săn chắc bỏ qua định luận vạn vật hấp dẫn, ngạo nghễ mà đứng. Hai hạt anh đào thì hồng hào giống như xử nữ. Làn da trắng nõn, hồng hào mịn màng, hắn cảm tưởng như nàng không tồn tại lỗ chân lông, khi dùng bàn tay miết lên đó cảm giác trơn bóng không tì vết. Đôi eo thon, bàn chân thon dài. Cặp mông vểnh cao, trắng tròn săn chắc. Ngay đến nơi tư mật của nàng cũng trở nên đỏ hồng, hai cánh bướm không bị nhão thịt hay có thịt thừa ra ngoài mà hoàn toàn se khít lại với nhau chỉ đề một cái khe rãnh đỏ hồng. Hạt cứng trên cửa miệng hoàn toàn ngạo nghễ khiêu khích nam nhân. Mu cao ngất giống như khiêu khích dục hỏa của bất cứ nam nhân nào.
Yêu tinh này hoàn toàn chính là vư vật của nhân gian. Nàng xinh ra hoàn toàn được ví như có một công dụng duy nhất đó chính là làm cho nam nhân phải điên cuồng. Ý nghĩ duy nhất của nam nhân gặp nàng đó chính là đè nàng ra mà phát tiết. Có lẽ không thiếu có nam nhân có ý nghĩ chỉ cần ngủ một lần với nàng thì chết cũng đáng.
Tiếng rên rỉ cùng với thở gấp trong phòng liên mien không dứt. Đặc biệt là từng âm thanh ba ba ba do hai vật đàn hồi va chạm với nhau phát ra. Một tiếng rên rỉ lớn của nữ nhân vang lên cùng với tiếng gầm cao vút của nam nhân kêu lên. Những âm thanh này liên miên không dứt. Đến âm thanh gầm nhẹ thứ mười ba của nam nhân kêu lên mới kết thúc.
Thiếu phụ tóc tai rối bù, hai mắt uông uông đầy nước. Cả phòng của nàng sặc mùi vị của giao hoàn cùng với ân ái. Thiếu niên thở hồng hộc, hắn từ sau lưng ôm nàng. Hắn nhẹ nhàng muốn di chuyển bản thân muốn rút cây đại bổng của mình ra thì thiếu nữ vội vàng hô bằng giọng khàn khàn: “Không muốn!”
“Ngạch!” Thiếu Niên cười khổ.
Thiếu phụ ấn chặt cây đại bổng về phía tiểu huyệt động của mình. Mặc dù nó đã nhỏ đi nhưng không thể phủ nhận nó vẫn làm cho cánh bưỡm phải căng ra mới có thể ngoạm cả cây đại bổng vào. Thiếu phụ khe khẽ rên lên đồng thời nàng xoay người lại đảm bảo cây đại bổng sẽ không tụt khỏi tiểu huyệt động của nàng. Đôi mắt uông uông của thiếu nữ đối mặt với hắn, đồng thời một chân của nàng gác lên người của hắn sau đó cặp mông của nàng ấn xuống để đảm bảo cây đại bổng cắm ngập sát nút của nó.
Đôi mắt của thiếu phụ ướt át, thiếu phụ khàn khàn nói: “hừ, lão công ngươi thật là đáng ghét a! Mệt thật đấy…”
Thiếu niên có chút kinh ngạc nói: “Tiểu yêu tinh, sao hôm nay nàng muốn ta bắn nhiều vào trong như vậy! Ta nhớ hình như ngày rụng trứng của nàng đã qua rồi mà!”
Thiếu phụ cười khanh khách, nhưng giọng nói của nàng phát ra khàn khát: “Tiểu hỗn đản ngươi xem, giọng của ta bây giờ hoàn toàn trở lên khàn rồi! Ngươi nói xem hôm nay ta muốn tham gia đấu giá thế nào đây!?”
Thiếu niên cười khổ nói: “Tiểu yêu tinh của ta, ta hình như nhớ nàng nói đã tuyển được người rồi mà!”
Thiếu phụ hừ nhẹ sau đó khẽ đấm vào ngực nó, nhưng tay của nàng hoàn toàn vô lực. Nàng nói: “Còn không phải tại ngươi sao? Kể từ khi ăn sạch ta, hừ hừ…” Thiếu nữ hừ hừ vài tiếng sau đó tiếp tục nói: “Ngày nào ngươi cũng muốn ăn ta! Ngoại trừ mấy ngày đặc biệt của ta, ngươi đều làm cho ta mệt chết đến giọng cũng bị khàn a! Ngươi nói xem đến một ngón tay ta còn không động được làm sao mà dám lên đấu giá!?”
Đầu của thiếu niên to như cái đấu. Hắn nhớ đây không phải là Nhã Phi yêu cầu hắn dùng song tu giúp nàng tăng trưởng tu vi sao. Hơn nữa còn nói cái gì đảm bảo ép khô tinh nguyên của hắn tránh hắn ra ngoài tìm nữ nhân khác. Cái này là lỗi của hắn sao? Hắn hoàn toàn không hiểu.
Thiếu nữ nhìn xuống dưới hạ thể của mình nơi cây đại bổng cắm ngập vào trong đó. Nàng dùng hai ngón tay đặt trên cánh bướm giữ chặt mà di động lên xuống. Thiếu nữ khe khẽ rên lên nói: “Ngươi chơi nhiều quá sưng cả lên rồi này lão công!?”
Thiếu niên cười khổ lắc đầu nói: “Nhã Phi ngươi đây là muốn khiêu khích phu quân làm ngươi thêm vài lần nữa a! Nếu hôm nay không phải là ngày ta đi ra lịch lãm ta thề sẽ ăn sống ngươi a! Hơn nữa đã sưng lên như vậy vẫn muốn để đệ đệ của ta ở trong đó làm gì!?”
Nhã Phi cười khanh khách nói: “Phu quân, người sẽ không lỡ a… Hơn nữa, người ta chỉ muốn nhớ cái cảm giác này một chút mà thôi!”
“Ngạch!” Thiếu niên lắc đầu, hắn cảm giác phụ nữ có chút khó hiểu.
Bất chợt Nhã Phi khuôn mặt trở lên mừng rỡ, nàng đột nhiên ôm lấy Tiêu Sơn hôn thật sâu. Tiêu Sơn hơi ngẩn người. Nhã Phi cười lớn: “A, a… phu quân… phu quân…”
Tiêu Sơn có chút lo lắng hỏi: “Nhã Phi ngươi làm sao vậy!?”
Nhã Phi ấp úng, ấp úng nói: “Phu quân, phu quân, ta… ta mang thai rồi a!”
Tiêu Sơn há hốc miệng nói: “Cái gì!? Làm sao có thể không phải vừa mấy ngày trước ngươi nói trứng ngươi không có thụ tinh được sao!?”
Nhã Phí dùng tay ôm lấy, mặt áp vào ngực hắn nói: “Phu quân đúng là ngốc! Rõ ràng là ngốc luôn!” Thiếu phụ giống như tiểu nữ sinh nói: “Ngươi đúng là ngốc mà!” Thiếu phụ ngước nhìn về phía hắn, khuôn mặt mừng rỡ, nàng nói: “Phu quân ngươi nghĩ tại sao hôm nay ta lại muốn ngươi phun vào trong người ta nhiều như vậy a!?”
Tiêu Sơn ngẩn người ra sau đó nói: “Nhưng, không phải vừa mới ngày trước trứng nàng còn không được thụ tinh sao!?”
Nhã Phi đỏ mặt nói: “Phu quân ngốc! Ngươi truyền cho ta công pháp thiên mị công nhưng chẳng biết cái gì cả a!? Ta tu luyện thiên mị công đã có chút thành tựu về việc để cho trứng của ta rụng sớm vài ngày thì có khó gì! Ta, ta vừa rồi quan sát thì thấy trứng của ta đã được ngươi thụ tinh cho rồi! Hơn nữa, hơn nữa… khi ta mang thai cơ thể của ta sẽ phản hồi để ta biết a!?”
Thấy bộ mặt ngẩn ra của Tiêu Sơn thì đôi lông mày của Nhã Phi cau lại hỏi: “Lão công ngươi, ngươi không vui khi ta mang thai sao!?”
Tiêu Sơn cười khổ lắc đầu nói: “Không phải! Ta đương nhiên rất vui chỉ là…” Tiêu Sơn hơi dừng lại một chút nói tiếp: “Ta vừa lúc rời đi lịch lãm! Ta quả thực để ngươi một mình ở nhà có cảm giác không quá yên tâm! Quả thực mà nói ta muốn ra ngoài lịch lãm nhưng để ngươi ở nhà một mình như vậy!?”
Thiếu phụ thấy vậy cười hì hì, thiếu phụ tựa vào ngực hắn lắc đầu nói: “Không quan trọng, một mình ta cũng có thể sinh được bảo bảo…”
Tiêu Sơn cười khổ, bàn tay vuốt lên mái tóc rối bời của nàng nói: “Khổ cực ngươi!”
Thiếu phụ mỉm cười nói ra một câu khó hiểu: “Trở thành nữ nhân đầu tiên của ngươi là cả đời thành công lớn nhất của Nhã Phi!” Sau đó nàng di chuyển thân thể của nàng ra để cho cây đại bổng từ từ tách ra. Hai cánh bướm khép lại nhưng từ lỗ nhỏ một đám dịch lỏng màu trắng vẫn tiếp tục chảy ra ngoài. Thiếu nữ vỗ vào mông của hắn giống như hắn đã từng làm với nàng nói: “Lão công, không còn sớm ngươi lên chuẩn bị mọi thứ a! Ta chắc không tiễn ngươi được!”
Thiếu niên cười khổ nói: “Được rồi!” Trong tay của hắn xuất hiện một con thủy long, con thủy long bắt đầu uốn lượn tẩy sạch ô ếu. Đồng thời thủy long cũng lọt vào trong tiểu huyệt động của thiếu phụ mà cọ rửa.
Thiếu phụ rên lên: “Đừng, ư.. a… phu quân đừng nghịch như vậy!” Thiếu niên cười hắc hắc, con thủy long chui ra khỏi tiểu huyệt động của nàng sau đó nó dọn dẹp sạch xung quanh. Cả con thủy long biến thành màu đen nhớp nháp phi ra khỏi cửa sổ. Cửa sổ lúc này cũng không có ai bởi vì Nhã Phi sớm đã dặn dò. Thiếu phụ hai má ửng đỏ: “Lão công, ngươi càng ngày càng xấu, càng ngày càng đáng ghét! Lão nương hận chết ngươi!”
Thiếu niên cười, hắn tiến tới vỗ má của nàng nói: “Ta biết!”
Thiếu phụ chỉ về phía trên bàn. Không biết trên bàn lúc nào đã chứa một cái túi lớn. Thiếu phụ đỏ ửng mặt nói: “Phu quân, thứ đó là ta chuẩn bị cho ngươi a!”
Thiếu niên hơi chút ngạc nhiên. Hắn nhớ là khi đó trở lại đây có nhìn thấy cái túi này nhưng lúc đó không có để ý mà thôi. Thiếu niên tiến tới mở ra thì trong đó thấy một đống đồ lót của phụ nữ, một mùi hương nhè nhẹ bốc ra. Thiếu niên giơ lên thì thấy một chiếc quần lót lưỡi màu đen, trên đó có dính dịch thể màu trắng nõn. Thiếu niên đưa ngón tay lên quết lấy dịch thể sau đó bỏ vào miệng nhấm nhạp. Mùi vị này rõ ràng là dịch thể của Nhã Phi. Thiếu niên quay đầu lại, ánh mắt tỏ ra chút tức giận: “Nhã Phi…” Hắn tiến tới kéo chăn của nàng ra vỗ vài cái vào mông của nàng mắng: “Tiểu yêu tinh đây là đang trêu trọc phu quân đúng không!?”
Thiếu phụ xấu hổ nói với giọng khàn khàn: “Mấy thứ đó ta đều đã mặc qua… Ta đã dùng thuốc tẩm lên đó trong vòng một năm chúng ngoài mùi hương đó ra sẽ không đổi mùi khác a! Lão công, ta… ta…”
Lại vài cái vỗ vào mông của nàng, thiếu niên mắng: “Là để trêu trọc phu quân sao!? Ngươi đúng là dâm nữ mà!”
Thiếu phụ Nhã Phi xấu hổ, hai má xuất hiện hai rặng mây hồng, nàng khàn khàn nói: “Lão công, ta cũng chỉ dâm đãng với ngươi thôi a! Chỉ cần nghĩ đến ngươi sẽ đến ta đã ẩm ướt ngứa ngáy không chịu được! Mỗi lần trước khi ngươi đến ta đều phải tự mình làm a! Lão công biết không. ngoài ngươi ra chỉ cần nam nhân khác muốn đụng chạm ta, ta đã cảm thấy ghê tởm đấy! Mấy thứ này ta chỉ muốn, ta chỉ muốn ngươi mang theo ra ngoài khi nào ngươi muốn làm việc đó có thể dùng chúng thoáng một chút!”
Tiêu Sơn cười khổ. Hắn tiến về phía chiếc túi chứa đầy quần lót và áo lót. Mấy thứ này đều dính qua mồ hôi, còn một số thứ còn dính dịch thể của Nhã phi. Đem tất cả đống này ném vào nhẫn không gian. Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Tiểu yêu tinh, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở về được chứ!”
Hắn xoay người rời đi. Thiếu phụ giọng khàn khàn nói: “Phu quân!?”
Thiếu niên quay lại nói: “Ân!”
Thiếu phụ đỏ mặt bắt đầu dặn dò:
“Phu quân, ra ngoài không cho phép ngươi tán tỉnh nữ nhân khác!”
“Phu quân, không cho phép ngươi nhìn nữ nhân khác!”
“Không chó phép ngươi dẫn nữ nhân khác trở về!”…“Không cho phép ngươi nói chuyện với nữ nhân khác!”
Tiêu Sơn đầu choáng mắt hoa, hắn méo mặt một cái: “Ách” Hắn nhìn về phía Nhã Phi nói: “Mấy điều lệ này hình như hơi vô lý thì phải!?”
Thiếu phụ đỏ mặt sau đó nhìn về phía hắn tràn đầy yêu thương nói: “Lão công, ngươi… ngươi có thể tán tỉnh nữ nhân khác a! Nhưng, chỉ cần ngươi không dùng nó trên người nữ nhân khác là được. Nha!” Thiếu phụ hiện giờ giống như nữ sinh viên cầu khẩn nhìn về phía hắn. Thiếu niên to đầu không biết nói gì. Thiếu nữ đỏ mặt lắp bắp nói: “Lão công nếu như ngươi hứa với Nhã Phi, Nhã Phi sẽ mặc mấy bộ gọi là nữ hoàng hay nữ hắc miêu gì gì đó, còn có dùng chỗ này…” thiếu nữ chỉ vào ngực của mình nói tiếp: “tắm cho ngươi. Như, như… thế nào!?”
Thiếu niên cười khổ. Đây hoàn toàn trắng trợn dụ dỗ a. Thiếu niên tiến tới dùng bàn tay vỗ vỗ lên mặt nàng sau đó hôn một nụ hôn thật sâu. Sau hơn nửa ngày hai người mới tách nhau ra, giữa miệng hai người hình thành tuyến nước trong suốt keo vô cùng dâm mỹ. Thiếu niên nhìn về phía thiếu phụ đầy yêu thương nói: “Tiểu yêu tinh của ta, tiểu bảo bối của ta, ngươi vẫn là không tin phu quân a! Phu quân sẽ hứa với ngươi, ngoài ngươi ra tối đa chỉ có thể có thêm một nữ nhân mà thôi! Phu quân tuyệt sẽ không phụ ngươi!”
Thiếu phụ đỏ mặt nhìn về phía hắn, ngọt ngào gọi: “Phu quân!”
Thiếu niên vỗ vỗ mặt của nàng sau đó nói: “Ngươi biểu hiện càng ngày càng khả ái a! Phu quân cũng sợ bị ngươi vắt cạn tinh lực mà tinh tẫn nhân vong mất thôi!”
Thiếu phụ cười khanh khách, ngọt ngào nói: “Hì, hì… như vậy mới đảm bảo ngươi không ra tìm nữ nhân khác a!”
Thiếu niên đứng dậy. Hắn xoay người đi ra khỏi phòng. Thiếu phụ nhìn đến khi hắn khuất bóng, nàng vẫn muốn tiễn hắn một đoạn nhưng nàng không có đủ sức để di chuyển một ngón tay nữa rồi. Thiếu phụ chùm chăn kín đầu. Nàng rơi vào giấc ngủ, trong khi ngủ bàn tay của nàng cũng không tự chủ được nhè nhẹ vuốt bụng của mình một cái. Miệng mỉm cười hạnh phúc…
Thiếu niên lúc này thay đổi một bộ đồ khác, đó là một bộ đồ vô cùng bình thường. Giống hệt những bộ đồ mà mọi người mặc. Hắn lẻn vào trong đám đông. Chỉ trong vài giây khuôn mặt cùng với khí chất của hắn đã thay đổi. Hắn đi một đoạn xa, khóe miệng nhếch lên nói: “Mấy lão bất tử này phái người theo dõi nữa! Chán thật đấy, cuối cùng thì cũng bỏ được mấy tên bám đuôi chán ngắt. Muốn phong tỏa ta sao? Đẳng cấp còn chưa đủ đâu!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 86: Đối thoại tình cảm trước khi đi lịch lãm
Chương 86: Đối thoại tình cảm trước khi đi lịch lãm