DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 370: Hải Ba Đông trốn thoát!

Sau một trận ân ái, Tiêu Sơn thở ra hồng hộc. Bàn tay hắn ôm chặt nữ vương Mỹ Đỗ Toa trong lòng. Đệm ở phía dưới đã bị xuân dịch của nữ vương Mỹ Đỗ Toa làm cho ướt nhẹm. Toàn thân nàng trở nên hồng hào, thân mình vẫn run lên nhè nhẹ bởi dư vị của ân ái do Tiêu Sơn mang lại.

Nữ vương Mỹ Đỗ Toa cảm nhận được sự ôn nhu cùng mạnh mẽ Tiêu Sơn sau khi tiến hành ân ái. Nàng trầm ngâm nhắm mắt lại. Đôi lôn mi ướt át hơi run lên, đôi mắt nhắm nghiền lại. Hơi thở từ đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nàng thở ra nhẹ nhàng. Nàng có thể cảm giác được gáy mình bị hơi thở nóng bóng của Tiêu Sơn phả ra.

Trong lúc này thì hắn vẫn từ phía sau ôm nàng. Bụng của nàng có cảm giác hơi tức tức một chút bởi vì lượng tinh hoa hắn bắn vào trong bụng của nàng. Cây côn th*t của hắn đã mềm đi những vẫn cắm nguyên ở trong huyệt động xinh xắn của nàng, nó không có ý định rời đi. Đôi chân của hắn thì trực tiếp gác lên cặp mông săn chắc của nàng.

Từ bộ ngực sữa của mình, nữ vương Mỹ Đỗ Toa vẫn cảm giác được từng trận tê dài. Bàn tay của nàng cầm nắm lấy bàn tay của hắn. Trong khi đó tay của hắn vẫn nhẹ nhàng xoa bóp trên ngực của nàng. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa không hiểu tại sao ngày hôm nay hắn lại làm mãnh liệt và sung sức như vậy.

Ngay cả bữa trưa nàng còn chưa có ăn, hắn đã cùng nàng liên tục giao hoan đến tận chiều tối. Mặt trời đã bắt đầu xuống núi. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa thở ra hồn hển, nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: “Phu quân, ta muốn để mấy người chuẩn bị bữa tối!”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì đưa bàn tay ra kéo lấy nữ vương Mỹ Đỗ Toa vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng du động trên người nữ vương Mỹ Đỗ Toa một chút. Âm thanh của hắn phát ra có chút khàn khàn nho nhỏ: “Lung Linh, chỉ một chút mà thôi!”

“Phu quân, ngươi chẳng lẽ không cảm giác được đói sao?” Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nghe được Tiêu Sơn nói như vậy thì có chút tò mò. Bởi vì liên tục giao hoan như vậy đã khiến cho cơ thể của nàng ngay cả bả thân nàng là xà nhân cũng không chịu được. Hiện giờ nàng cũng không muốn động cả một ngón tay.

Nhẹ nhàng xoa bóp cặp vú cao ngất của nữ vương Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Sơn tiếp tục nói: “Chỉ một chút mà thôi!” Hắn thở dài ra một hơi nói tiếp: “Thật may, thật may nàng không có việc gì!”

Có lẽ chính bởi vì lo lắng, bởi vì yêu... thế nên Tiêu Sơn trong lúc tiến hành giao hoan mới có thể làm những tư thế mạnh mẽ. Trong mỗi lần tiến hành thì hắn mới dùng lực mạnh mẽ như vậy đem nữ vương Mỹ Đỗ Toa đưa đến sự sung sướng cao nhất. Tiêu Sơn đem nàng ôm vào trong ngực giống như sợ nàng chạy mất vậy.

Dường như cảm nhận được tâm tình của Tiêu Sơn. Tâm tư trong tình yêu của nữ vương Mỹ Đỗ Toa mặc dù cũng chỉ như thiếu nữ mới lớn nhưng nàng vẫn rất nhạy cảm. Trở thành nữ nhân của Tiêu Sơn một thời gian khiến cho nàng đối với Tiêu Sơn có nhiều hiểu biết hơn nhiều. Trong lúc này nàng biết chắc chắn rằng Tiêu Sơn gặp được vấn đề gì đó. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa lên tiếng hỏi: “Phu quân, ngươi gặp phải vấn đề... ngươi có thể nói cho ta.”

Tiêu Sơn thở dài ra một hơi, bàn tay vừa xoa bóp vú của nữ vương Mỹ Đỗ Toa vừa trên cơ thể nàng lướt nhẹ một cái. Đem cơ thể của nàng kích thích nhè nhẹ. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa cảm giác có chút tê dài. Thấy được Tiêu Sơn không có trả lời thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa tiếp tục hỏi: “Ưm... Ngươi vì việc hôn lễ mà lo lắng sao?”

Thấy được nữ vương Mỹ Đỗ Toa tiếp tục truy vấn như vậy, Tiêu Sơn bất đắc dĩ mở miệng nói: “Lung Linh, Tiêu gia ta bị người diệt tộc.” Nghe được lời này thì chính nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng hoàn toàn bàng hoàng. Tiêu Sơn tiếp tục nói tiếp, trong giọng nói hắn tràn đầy chua chát: “Hiện giờ ta cũng không biết còn bao nhiêu người Tiêu gia còn sống. Có lẽ số lượng đếm được trên đầu ngón tay. Ngay cả mẫu thân ta cùng với Nhã Phi, họ đều bị bắt đi. Ta thật là vô dùng mà!”

Xoạt!

Trong lúc này không ngờ nữ vương Mỹ Đỗ Toa trực tiếp lại xoay người lại. Hắn thấy được đôi mắt Tiêu Sơn hơi đỏ lên. Ở đôi mắt của hắn đã có chút nước mắt. Dường như nước mắt đang muốn chảy xuống.

Tiểu huyệt động của nàng chảy ra một chút dịch màu trắng do cây côn th*t Tiêu Sơn đã rời khỏi huyệt động của nàng. Nữ vương Mỹ Đô Toa dùng một tay kéo lấy cây côn th*t sau đó trực tiếp đem nó lần nữa đút vào huyệt động xinh xắn của mình. Bàn tay còn lại vươn ra vê nhẹ hai đôi mắt của Tiêu Sơn.

Nữ vương Mỹ Đỗ Toa trong lúc đó lên tiếng nói: “Phu quân, đây không phải lỗi của ngươi. Ta tin tưởng họ cũng không trách ngươi. Ngươi đã làm hết khả năng của mình.”

Tiêu Sơn thở ra một hơi, hắn hôn nhẹ lên một nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Nhất thời hai người có chút dây dưa. Hai chiếc lưỡi quấn vào nhau giống như hai con giao long nghịch nước, chúng liên tục quấn quýt vào với nhau. Hai người tách ra, nữ vương Mỹ Đỗ Toa với mị nhãn đầy nước nhìn về phía hắn. Không nghĩ tới nữ vương Mỹ Đỗ Toa trong lúc này lại nói: “Ta cũng không có ôn nhu hiểu chuyện như Nhã Phi. Ta cũng không có đáng yêu như Tiểu Y Tiên nhưng ta vẫn yêu ngươi. Ta tin tưởng ta yêu ngươi so với họ không kém chút nào. Phu quân, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, ủng hộ ngươi.”

Bàn tay Tiêu Sơn ở trên cặp mông săn chắc của nữ vương Mỹ Đỗ Toa mà liên tục vuốt ve. Có lẽ trong lúc này, hắn cảm giác được tâm tồn an toàn một chút chính là thông qua việc vuốt ve thân thể cùng với yêu thương nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Tiêu Sơn hướng về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa nói: “Lần này đám người đó đã bắt đi mẫu thân cùng với Phi Nhi, có lẽ hai người họ không gặp được nguy hiểm tính mạng. May mắn họ còn chưa tìm đến ngươi. Nếu như ngươi có việc gì, ta thật sự không biết phải làm sao?”

Cảm giác được sự ôn nhu và lo lắng của Tiêu Sơn, nữ vương Mỹ Đỗ Toa cảm giác được trong lòng ngọt ngào. Nàng hướng về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Mẫu thân cùng với Nhã Phi bị họ bắt đi chắc hẳn trong thời gian ngắn thì họ sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Phu quân, chàng có biết được đám người đó là ai hay không?”

Đầu Tiêu Sơn lắc lắc, hắn lên tiếng nói: “Ta cũng không biết nữa. Tuy nhiên tất cả chứng cứ đều hướng về phía đám người Vân Lam tông. Sau khi Tiêu gia bị diệt thì ta nhận được tin mẫu thân cùng với Phi Nhi tại gia tộc Mễ Đặc Nhĩ bị người bắt đi. Ta cũng chưa kịp điều tra việc này đã vội vã tới nơi này gặp nàng!”

“Nga” Nghe được lời này thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa có chút ngạc nhiên kêu lên. Nàng không nghĩ tới Tiêu Sơn lại lo lắng cho mình như vậy. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa cảm giác có chút hạnh phúc trong lòng. Nàng tò mò lên tiếng hỏi: “Nếu như ta bị người bắt đi, phu quân, ngươi sẽ làm gì?”

Tiêu Sơn nghe được lời này thì cười khổ nói: “Ta quả thực không biết. Tuy nhiên nếu như ngươi bị bắt đi nữa ta thực sự sẽ suy sụp. Đến lúc đó ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để mang ngươi trở lại.”

Nghe được lời này thì khuôn mặt nữ vương Mỹ Đỗ Toa không ngờ lại xuất hiện một nụ cười, hai má của nàng đỏ lên. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa vậy mà nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Phu quân, ta yêu ngươi!” Nói xong nàng hôn lên trán của Tiêu Sơn.

Cảm giác được tâm trí có chút buông lòng, Tiêu Sơn chỉ vào môi mình nói: “Có thể hôn chỗ này được hay không!”

“Ưm!” Cảm giác được huyệt động của mình bắt đầu căng ra. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa rõ ràng cảm nhận được cây côn th*t Tiêu Sơn đã cứng hơn nhiều. Đầu cây côn th*t còn cắm vào nơi sâu nhất của mình. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa lên tiếng nói: “Phu quân ngươi...”

“Hà...” Tiêu Sơn thở dài, sau đó hắn mỉm cười nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa nói: “Ai bảo Lung Linh của ta quá mê người đây. Cả ngày ôm ngươi, yêu thương ngươi, ta còn không có cảm giác chán a.”

Đôi mắt xinh đẹp của nữ vương Mỹ Đỗ Toa trừng về phía hắn một cái. Tiêu Sơn thở dài ra một hơi. Bàn tay đưa lên vỗ vỗ nhè nhẹ vào cặp mông săn chắc của nàng. Hắn mở miệng nói: “Lung Linh, hiện giờ đối với an nguy của nàng, ta thực sự rất lo. Thế nên trong thời gian ngắn này ta định mang nàng theo bên mình.”

Lời này nói ra khiến cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa có chút ngạc nhiên. Tuy nhiên nàng ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Phu quân, được rồi! Ngươi chờ ta sắp xếp mọi việc ở tộc xà nhân một chút, ta sẽ theo ngươi rời đi. Hiện giờ quan hệ của đế quốc xà nhân và đế quốc Gia Mã cũng hòa hoãn hơn nhiều. Ta rơi đi cũng không lo ngại tộc xà nhân gặp phải vấn đề gì.”

Khóe miệng Tiêu Sơn hơi nhếch lên, hắn mỉm cười thở phào một hơi. Hắn sợ nữ vương Mỹ Đỗ Toa sẽ vì xà nhân mà ở lại không chịu rời đi nơi này. Đến khi đó sợ rằng nữ vương Mỹ Đỗ Toa sẽ trở thành điểm yếu của hắn.

Nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng không phải kẻ ngốc. Nàng nghe được ra trong lời lo lắng của Tiêu Sơn. Nàng nhớ đến canh giữ tại gia tộc Mễ Đặc Nhĩ gồm năm con ma thú trong đó hơn phần nửa đạt đến đấu tông. Nàng mặc dù bây giờ là đấu tông tứ tinh nhưng nàng biết được thực lực của mình tới đâu. Nàng không cho rằng mình có đủ tự tin chống lại đám người có thể bắt đi Tiêu Yến và Nhã Phi khi có năm con ma thú cao cấp làm hộ vệ.

Thực ra thì chính nàng cũng hy vọng được đi ở bên cạnh Tiêu Sơn. Bởi vì sau đơt làm ăn với loài người thì quan hệ của tộc xà nhân và nhân loài đã cải thiện khá nhiều. Mặc dù vẫn còn nhiều việc như buôn bán xà nhân trong loài người nhưng mọi việc vẫn chuyển biến theo chiều hướng tốt. Cuộc sống tộc xà nhân đã được cải thiện hơn nhiều.

Từ phía ngoài phát ra âm thanh: “Nữ vương bệ hạ, đã đến giờ dùng bữa!”

Nghe được lời này thì Tiêu Sơn cũng cười khổ, hắn không đành lòng kéo cây côn th*t đang cắm ở trong huyệt động nữ vương Mỹ Đỗ Toa ra. Nhìn thấy huyệt động của mình có chút hơi sưng lên do giao hoan, nữ vương Mỹ Đỗ Toa lườm về phía Tiêu Sơn một cái. Tiêu Sơn gãi gãi sống mũi giả vờ như không thấy. Mặc dù ữ vương Mỹ Đỗ Toa được mệnh danh máu lạnh, sát phạt quả quyết nhưng trong lúc này nàng đầy mùi vị nữ nhân.

Nữ vương Mỹ Đỗ Toa trực tiếp dùng một chiếc khăn. Dường như chiếc khăn trắng này được nàng chuẩn bị trước. Bàn tay mềm mại ôn nhu kéo lấy chiếc khăn bắt đầu vì Tiêu Sơn lau người.

Tại một tòa động khá lớn...

“Khụ, khụ, khụ...” Âm thanh ho khan của một lão già vang lên. Cảnh lờ mờ bắt đầu hiện rõ trong mắt lão già. Ánh mắt lão già nhìn về phía trần nhà, trên trần nhà tràn đầy thạch nhũ đang từ phía trên trần nhà đâm xuống.

Cảm giác được ngực của mình đau nhói, hắn đưa bàn tay ra sờ vào ngực của mình, khuôn mặt hắn trở lên nhăn nhó lại. Bất chợt hắn nghe được âm thanh của một người thanh niên vang lên: “Tiền bối, ngươi đã tỉnh!?”

Thân mình trở dậy một chút, ánh mắt già nua của lão già nhìn về phía trước. Đó là một thanh niên khoảng mười tám tuổi, phía sau lưng của hắn đeo một cái trọng thước. Hắn đang quay lưng về phía mình. Khuôn mặt người thanh niên quay về phía hắn nhìn hắn một chút.

“Đây là đâu?” Lão già ho khan vài tiếng hỏi.

Người thanh niên nghe được lời này lên tiếng nói: “Tiền bối, chúng ta đang ở một dãy núi thuộc về phía đông bắc của đế quốc Gia Mã. Nơi này các đế đô Gia Mã Thánh Thành cũng không xa.” Nói đến đây người thanh niên cầm đến một chén cháo nóng hướng về phía lão già nói: “Tiền bối, ngươi hẳn đã đói rồi.” Nói tới nơi này thì người thanh niên xuất hiện một nụ cười thân thiện trên mặt.

Nhìn về phía người thanh niên, lão già ho khan vài tiếng sau đó hỏi: “Ngươi đã cứu ta sao?”

Đầu người thanh niên nhẹ nhàng gật xuống, hắn lên tiếng nói: “Đúng vậy, ngày hôm qua tiền bối hôn mê bên bờ suối. Chính ta đem tiền bối cứu về. Không biết quý tính đại danh của tiền bối?”

Lão già nhìn về phía người thanh niên một chút, hắn hít một hơi nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi không tệ chút nào. Chỉ bằng từng ấy tuổi mà đã đạt đến đấu linh tam tinh. Thiên phú của ngươi quả thực làm những người già như chúng ta cảm giác xấu hổ a. Lão phu tên Hải Ba Đông.”

Trên khuôn mặt người thanh niên xuất hiện nụ cười, khóe miệng hắn nhếch lên. Tuy nhiên nghe được cái tên này thì người thanh niên có chút giật mình. Hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Băng hoàng!?”

“Hắc, thật tốt, đại danh của lão phu không có theo thời gian mà trôi vào quên lãng. Ngươi vẫn còn nghe qua...” Nhìn sắc mặt kinh ngạc của người thanh niên, Hải Ba Đông thoáng có chút đắc ý cười nói.

Chậm rãi thở một hơi, thanh niên thở dài nói: “Đích xác, thật là không ngờ, không nghĩ tới là đấu hoàng cường giả danh chấn Gia Mã đế quốc lại bị ta gặp được.”

Hải Ba Đông thở dài ra một hơi nói: “Được rồi, ta còn chưa biết tên của ngươi đây, tiểu huynh đệ.”

“Nham Kiêu, tên của ta là Nham Kiêu. Tiền bối có thể gọi ta như vậy” Sau khi giới thiệu tên mình thì người thanh niên nghi hoặc hỏi: “Vậy tiền như thế nào lại trở thành bộ dáng này? Thực lực của ngươi đã đạt đến đấu hoàng cao cấp đi, ngươi làm sao bị thương nặng như vậy?”

Nghe vậy, Hải Ba Đông có chút khổ sở gật đầu thở dài nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi còn không có biết. Lão phu bị ba vị đấu tông vây công, may mắn chạy giữ được mạng đã là tốt lắm rồi. Nếu không phải gặp được ngươi có lẽ lão phu đã làm mồi trong bụng dã thú.”

“Tê” Nghe được lời này thì người thanh niên tên Nham Kiêu hoàn toàn trợn tròn mắt. Hắn nhìn về phía Hải Ba Đông mà cực kỳ kinh ngạc nói: “Bị ba vị đấu tông vây công, tiền bối, ngươi còn có thể trốn thoát!?”

Hải Ba Đông nghe thấy vậy cười khổ lắc lắc đầu cảm thán: “May mắn bản thân có chút bản lãnh chạy trốn. Hài... đáng tiếc lại để tôn nữ cùng với thông gia bị người bắt đi. Đường đường danh chấn đế quốc Gia Mã Băng Hoàng Hải Ba Đông quả thực không chịu được người khác một kích”

Đọc truyện chữ Full