Sự hiệu triệu để chuẩn bị chiến tranh ở Ma tộc có hiệu suất hết sức kinh người. Chuyện này làm Tả Mạc bất ngờ. Nếu như là ở Mạc Vân Hải mà phải động viên với quy mô như thế này thì chắc chắn sẽ rất mất thời gian. Mà ở Tu Chân giới, hiệu suất của Mạc Vân Hải đã là số một.
Trong suy nghĩ của Ma tộc, chiến tranh có một địa vị nhất định nên chúng rất nhiệt tình. Đây là một yếu tố hết sức khác biệt khi so sánh với tu giả hay Yêu tộc. Tu giả không sợ chiến tranh, Yêu tộc không thích chiến tranh, nhưng Ma tộc lại thích thú chuyện chiến chinh, thậm chí theo quan sát của Tả Mạc thì có lẽ còn đến mức sùng bái, cuồng nhiệt không thể khuyên răn bằng lý lẽ được.
An Mạc trù tính chung toàn cục có hiệu quả rõ rệt.
Chỉ trong mười lăm ngày ngắn ngủi, việc động viên chiến tranh toàn bộ Minh Cảnh đã hoàn thành. Trên dưới Minh Cảnh đối với trận chiến sắp nổ ra này mang đầy chờ mong. Sĩ khí toàn quân tăng vọt.
Khi Tả Mạc chuẩn bị xuất phát thì qua Mạc Vân Hải hắn đã nắm được thông tin tình báo về chuyện Côn Luân tiến công Thiên Hoàn.
Tả Mạc đã giao thủ với Lâm Khiêm nhiều năm nên song phương khá hiểu nhau. Tả Mạc hiểu ngay cách nghĩ của Lâm Khiêm.
Những ngày này, Tả Mạc chuyên tâm nghiên cứu tình thế Tu Chân giới. Những tin tức tình báo và các tư liệu kèm theo được Mạc Vân Hải đưa tới. Sau khi xem xét thì thế cục của toàn bộ Tu chân giới dần dần rõ ràng mạch lạc trong mắt Tả Mạc.
Thiên Hoàn hiện giờ chỉ còn thoi thóp làm sao là đối thủ của Côn Luân.
Hơn nữa, Tả Mạc đoán chừng Côn Luân sẽ xua Mễ Nam tiến công. Người hiểu rõ Thiên Hoàn nhất, nhất định là Mễ Nam. Sau khi Mễ Nam quy thuận Côn Luân về sau thì được hậu đãi cực kỳ. Y vẫn chỉ huy Chiến bộ trước kia mà còn được bổ sung rất nhiều vật tư, tinh thạch và binh hùng tướng mạnh.
Mễ Nam vì phải chứng minh thực lực cũng để tránh hiềm nghi nhất định sẽ xuất hết khí lực.
Chiến tướng thủ hạ của Lê Tiên Nhi cũng không kém, Mục Song vốn là một trong thập đại Chiến Tướng, mà Công Dã Tiểu Dung cũng có những bước phát triển vượt bậc trong những năm qua. Hiện tại y cũng trở thành Đỉnh giai Chiến Tướng. Nhưng Thiên Hoàn phân liệt làm cho nguyên khí đại thương. Mấy năm nội chiến liên miên của cải cũng tiêu hao gần như cạn kiệt. Mục Song và Công Dã Tiểu Dung thành ra không bột đố gột nên hồ. Càng đánh thì nhân lực càng thiếu, vật tư lương thực lại càng thiếu.
Khi đại quân Côn Luân tiến tới thì Thiên Hoàn không thể cự lại được.
Một khi thâu tóm được Thiên Hoàn thì Côn Luân lại thu thêm được nửa cảnh nữa là tổng cộng khống chế được các giới bằng Tam Cảnh. Bản đồ mở rộng khổng lồ như thế quả thực làm cho người ta hít thở không thông.
Thế nhưng Tả Mạc tính toán sao cho Côn Luân không được thuận lợi như thế.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo.
So về danh tướng, Côn Luân không có nhiều vị!
Cốc Lương Đao lẳng báo cáo tình báo về việc chiến bại của Mục Song lên trên bàn, hắn bật dậy.
"Đại ca! Đều đã chuẩn bị xong!" Song Vũ báo. Cặp mắt của y chớp động chiến ý.
Mười năm trước, bọn hắn thua trong tay Tiết Đông. Mười năm rồi, bọn hắn chưa ngừng nghỉ rèn luyện. Đến bây giờ thực lực của y đã đạt tới chuẩn Thần Cấp.
Cuối cùng đã đến lúc báo thù nhất tiễn chi cừu năm xưa.
Toàn bộ Chiến bộ dưới trướng Cốc Lương Đao đều uất nghẹn trong lòng một mối hận. Trận chiến năm xưa bị bại quá thảm! Việc này đánh vào lòng tự tôn của Cốc Lương Đao một cú cực mạnh. Một thời gian dài sau đó tinh thần của Cốc Lương Đao sa sút thảm hại.
Địa vị của Cốc Lương Đao trong lòng chúng thủ hạ cực cao, mỗi người thấy tinh thần lão đại sa sút thảm hại vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu làm cho hận ý đối với Côn Luân càng lúc càng sâu.
Mái tóc Cốc Lương Đao ngả màu hoa râm, ngày càng già nua.
Nhưng vào lúc này hắn lại thấy mình giống như năm xưa, toàn thân tản ra hào khí kiêu ngạo với đời. Trong mắt của hắn dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cốc Lương Đao gật đầu, cất bước đi ra bên ngoài.
Hắn đẩy cửa ra.
Ngoài cửa, từng hàng binh sĩ của Chiến bộ chỉnh tề sâm nghiêm, đứng thẳng trong gió rét.
Trên mặt mỗi người dâng trào chiến ý, lạnh buốt như hàn phong không một cái gì làm cho bọn họ sợ hãi. Người người thẳng tắp sống lưng, ánh mắt cuồng nhiệt.
Cốc Lương Đao nhìn Chiến bộ một tay mình dựng lên, mắt lướt nhìn lần lượt từng bộ hạ đã theo mình chinh chiến nhiều năm, trong lòng kích động.
Hắn nén tâm tư kích động xuống, trầm giọng hô: "Mười năm trước, chúng ta thất bại. Mười năm sau, chúng ta lại xông tới."
Nhớ tới trận chiến thảm bại mười năm trước, ai ai cũng trợn mắt cau mày, hơi thở ồ ồ nặng nề.
"Mười năm trước, chúng ta vứt bỏ, mười năm sau, chúng ta nhặt lại mình."
Ánh mắt Cốc Lương Đao như đao, chậm rãi đảo qua toàn trường. Hắn gằn từng chữ: "Lần này - chiến - tất - thắng!"
"Tất thắng!" "Tất thắng!" "Tất thắng!"
Tiếng hô long trời lở đất trong gió rét, huyết dịch toàn thân mỗi người tại đó tưởng như đều sôi lên.
"Xuất phát!" Cốc Lương Đao là người đầu tiên khởi hành.
Dưỡng Nguyên Hạo nhìn kỹ con hạc giấy như thể trên con hạc giấy này có hoa. Y cứ vậy suốt nửa canh giờ.
Gã này vừa xuất hiện đã làm ra chuyện lớn như vậy.
Vận khí của Lâm Khiêm quả thực không tốt nên mới gặp phải đối thủ như vậy, thật đáng thương...
Dưỡng Nguyên Hạo trong lòng thầm nhủ nhưng trên mặt lộ nét hả hê. Hai canh giờ trước, y vừa biết được tin, Côn Luân tiến công Thiên Hoàn như thế chẻ tre.
Được rồi, ác nhân tự có ác nhân trị...
Dưỡng Nguyên Hạo an ủi bản thân mình. Kỳ thực y hiểu rõ, cho dù là y, dù là Cốc Lương Đao đều không có cái thế trung lập. Xu thế nhất thống thiên hạ đã không thể cản lại, họ chỉ có chọn lựa một bên mà gia nhập.
Vốn y nghĩ rằng, xu thế Côn Luân thống nhất Tứ Cảnh đã được định rồi. Thế mà nào biết được sau mười năm mất tích, Tả Mạc nửa đường xông ra, thoáng cái đảo loạn kết cục.
Côn Luân đúng là không có ai cản lại được, ngoại trừ Tả Mạc.
Tả Mạc còn sống, không chỉ có ý nghĩa với Mạc Vân Hải, làm cho thực lực hùng hậu Mạc Vân Hải sẽ không sụp đổ, mà điều quan trọng hơn, nếu Tả Mạc còn tồn tại có thể hình thành một đồng minh còn mạnh mẽ hơn.
Cốc Lương Đao, Tứ Tiểu Thiền Môn và Mạc Vân Hải thạo thành thế đồng minh ba bên thực lực mạnh mẽ.
Thậm chí Lê Tiên Nhi Bắc Thiên Hoàn cũng có thể là một minh hữu tiềm tàng trong nhóm đồng minh đối lập này.
Kỳ thật Dưỡng Nguyên Hạo đã ký ngầm với Tả Mạc. Năm xưa lúc chuẩn bị gia nhập Mạc Vân Hải, nhưng không ngờ Tả Mạc biến mất. Vì chuyện này mà y ngừng mọi hành động. Nhưng vào thời điểm mấu chốt y vẫn ra tay trợ giúp Công Tôn Soa cướp đoạt Tây Huyền.
Cốc Lương Đao hùng tâm vạn trượng. Mười năm trước hắn bị thất bại khiến nguyên khí tổn thương. Hùng tâm bị ma luyện gần như không còn. Dưỡng Nguyên Hạo nhìn thì thấy Cốc Lương Đao đương nhiên gia nhập Mạc Vân Hải.
Nếu như bọn họ đều gia nhập Mạc Vân Hải thì chỉ riêng chỗ này đã có được bốn vị Đỉnh giai Chiến Tướng. Thế là Mạc Vân Hải có nhiều Đỉnh giai chiến tướng hơn Côn Luân một vị.
Mạc Vân Hải trở thành một lựa chọn cho những thế lực không thích Côn Luân hoặc không thể gia nhập Côn Luân.
Tại khi Dưỡng Nguyên Hạo nhận được con hạc giấy của Tả Mạc thì cũng là lúc y chuẩn bị suất lĩnh Tứ Tiểu Thiền Môn gia nhập Mạc Vân Hải.
Thế nhưng...
Kế hoạch này của Tả Mạc... Thật sự là ngoan độc ah...
Dưỡng Nguyên Hạo xòe tay ra, một ngọn lửa lập tức đốt con hạc giấy đến tro cũng biến mất.
Trong ánh lửa, Dưỡng Nguyên Hạo đứng vụt dậy.
Mười năm qua, mình cũng không nhàn rỗi đây này!
Sắc mặt Lê Tiên Nhi xám như tro tàn.
Mục Song thất bại!
Thua về tay Mễ Nam. Lê Tiên Nhi biết rõ, Mễ Nam và Mục Song thực lực không kém nhau nhiều. Song phương giao chiến mấy năm qua đều có thắng có bại.
Nhưng lần này Mễ Nam được bổ sung binh hùng tướng mạnh, mà Chiến bộ của Mục Song đã không còn trọn vẹn lại không đồng đều, cả thần trang cũng không đầy đủ.
Mễ Nam lại quen cách sắp đặt của Thiên Hoàn nên có được ưu thế tuyệt đối. Thế công như nước thủy triều làm cho người ta hít thở không thông.
Mục Song không cách nào ngăn cản thế tiến công của Mễ Nam, y bại trận liên tục.
Mười năm qua, nam bắc Thiên Hoàn giao chiến liên miên. Trên dưới Thiên Hoàn không ai chấp nhận một sự thật là Thiên Hoàn đã bị tách rời. Cho dù mệt mỏi lắm rồi nhưng ai cũng cắn răng kiên trì.
Lê Tiên Nhi không hiểu.
Những năm qua, nàng chưa bao giờ ngừng nghỉ, ngày đêm tu luyện, mặc dù không đạt tới Thần Cấp nhưng cũng thành công đạt tới chuẩn Thần cấp. Nếu có thêm năm, sáu năm nữa thì sẽ có tư cách tiến giai Thần Cấp.
Nếu như mình là Thần Cấp, Thiên Hoàn cũng sẽ không phải không có sức hoàn thủ như thế!
Trong lòng Lê Tiên Nhi tự trách bản thân nhiều lắm.
Công Dã Tiểu Dung đi đến. Một thiếu niên tuấn mỹ năm xưa đã trở nên chững chạc, khí chất trưởng thành, dấu vết kiêu ngạo năm xưa không còn tý gì. Hắn nhìn thần sắc của Lê Tiên Nhi, trong lòng thầm than nhẹ.
"Tiểu sư muội không nên tự trách." Hắn nhẹ giọng an ủi: "Chúng ta không thẹn với lương tâm là được."
Lê Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn Công Dã Tiểu Dung, dứt khoát bảo: "Sư huynh không cần an ủi ta, dù chỉ có một tia cơ hội, ta cũng sẽ không buông!"
Ánh mắt Công Dã Tiểu Dung lóe lên sự tán thưởng, hắn gật đầu nói: "Đây mới là phải lẽ! Tiểu sư muội, hiện tại thì nếu chỉ bằng lực lượng của riêng chúng ta thì không thể nào ngăn cản Côn Luân."
"Sư huynh có ý mượn sức một số đồng minh sao?" Lê Tiên Nhi phản ứng cực nhanh.
"Đúng vậy! Vào lúc này chỉ có duy nhất một nơi có thực lực tương trợ chúng ta, đó là Mạc Vân Hải." Công Dã Tiểu Dung trầm giọng bảo: "Thỉnh sư muội đến Mạc Vân Hải một chuyến. Ta tin tưởng đạo lý môi hở răng lạnh không lý nào Công Tôn Tiểu Nương không rõ."
"Được!" Lê Tiên Nhi không do dự gật đầu.
"Ta và Mục trưởng lão sẽ cố tranh thủ thời gian cho sư muội." Công Dã Tiểu Dung trịnh trọng nói.
Nhìn thấy thần sắc trịnh trọng của Công Dã Tiểu Dung, Lê Tiên Nhi bỗng nhiên hiểu Tiểu Dung sư huynh đã chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh. Nước mắt chảy vòng quanh, Lê Tiên Nhi cắn răng không để chính mình khóc thành tiếng. Nàng lau nước mắt, ngẩng đầu và kiên quyết nói: "Ta nhất định sẽ thuyết phục Mạc Vân Hải!"
"Vậy thì trông cậy vào sư muội." Công Dã Tiểu Dung vỗ vỗ bả vai Lê Tiên Nhi rồi quay người rời đi.
Lê Tiên Nhi nén không được bèn nghẹn ngào khóc lớn!
Đại quân mênh mông chậm rãi.
Lần này Minh Cảnh xuất chinh không chút giấu diếm tai mắt mọi người mà công khai gióng trống khua chiên.
Khi năm mươi vạn đại quân bay qua bầu trời, bầu trời bị che lại. Phía dưới lập tức tối om. Đội hình không nhìn thấy điểm cuối làm cho người ta căn bản không có chút ý chí chống lại.
Những nơi đi qua, chỉ có chấn động và sợ hãi.
Chiến xa của Tả Mạc là chiến xa của Thi năm xưa dừng lại tại Minh Vương Cung, hiện tại tự nhiên trở thành tài sản của Tả Mạc.
Cỗ xe chiến xa chứa đựng uy danh Minh Vương của Minh Cảnh. Nó có thể tích khổng lồ, giống như một cung điện nhỏ di động. Nhìn thấy chiến xa của Minh Vương, Tả Mạc mới thấy chiếc chiến xa Hoàng Kim của mình tuy rất diêm dúa hoa lệ nhưng so về khí phách thì kém xa đến mấy con phố.
Chiến xa của Minh Vương phi hành rất vững vàng không chút nghiêng ngả.
Mà lúc này trong chiến xa, Tả Mạc ngồi ngay ngắn phía trên vương tọa. Phía dưới là chúng tướng tụ tập. Có người chú ý đến nữ hộ vệ đeo mặt nạ bên cạnh Vương thượng, thầm đoán thân phận và lai lịch của nàng.
An Mạc chủ trì hội nghị tác chiến.
Kế hoạch tác chiến được An Mạc và Lương Vi hợp tác hoàn thành. Lương Vi đối với Bách Man Cảnh càng thêm quen thuộc, hai người liên thủ làm kế hoạch tác chiến, Tả Mạc không tìm thấy điểm sai sót.
Nhưng dù khuôn mặt thể hiện sự trấn định nhưng trong lòng An Mạc lẫn Lương Vi đều vô cùng căng thẳng. Đây là lần đầu tiên hai người chỉ huy một Chiến bộ với quy mô lớn như thế, cho nên không thể tránh được sự thận trọng, dè dặt.
Mục tiêu đầu tiên là Ma Soái liên minh.
Nhìn thấy đại quân của Minh Vương khổng lồ không nhìn được điểm cuối xuất hiện tại biên cảnh, toàn bộ Bách Man Cảnh bị chấn kinh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Thế Giới
Chương 894: Phản ứng
Chương 894: Phản ứng