Trong sơn động âm u, Lục Vân thi triển "Đại Tu La Nhãn" của Phật Môn, với thượng thừa bá đạo "Tâm Thiền Bất Diệt Quyết", toàn lực nhất kích, cuối cùng đã khiến cho quang trụ nứt ra một kẽ hở nhỏ. Lục Vân lập tức hóa thành một đạo kim quang, tiến vào bên trong hắc quang trụ.
Vừa vào bên trong, tia kim quang chói lòa, hiển hiện bản thể của Lục Vân. Chàng cẩn thận thám xét chung quanh, sắc mặt đại biến, không ngờ trong này hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình, kỳ diệu vô cùng. Lục Vân vốn nghĩ rằng, từ bên ngoài nhìn vào, hắc quang trụ chỉ to khoảng vài thước, khi vào bên trong chắc phải hiện thân dưới dạng nguyên thần mới có thể di chuyển được.
Ai ngờ, trong này lại là một khoảng không vô tận. Tuy nó không thể sánh với khoảng không gian được tạo bởi tiên tổ nhưng cũng kỳ diệu không kém. Ở đây không có những tinh vân lấp lánh nhưng rộng thênh thang, mênh mông không giới hạn. Từng cơn âm phong lùa qua, se lạnh, rợn người. Xung quanh lượn lờ vô số loại dị linh khác nhau, nhưng chúng đều bình thản, tự do bay lơ lửng...
Cơ thể của Lục Vân rực sáng, chiếu rọi khoảng không trong vòng ba trượng, cẩn thận quan sát xung quanh. Không gian thật kỳ ảo, Lục Vân không thể biết được vị trí của mình đang ở đâu, bởi vì xung quanh không hề có bất cứ thạch bích hay giới hạn nào, trước sau trên dưới đều trống rỗng. Cảm giác thật khó chịu khi phải lơ lửng tại một nơi vô định. Ánh mắt lóe sáng, Lục Vân bắt đầu thi triển Ý Niệm Thần Ba của bản thân, liên tục phát ra chín đạo ý niệm với tần suất khác nhau, tỏa ra tứ phía.
Đồng thời, cơ thể của Lục Vân rực rỡ ánh hoàng kim, quyết thứ năm "Vạn Nguyên Quy Nhất" của Thiên Địa Vô Cực lập tức được thi triển, vầng ánh sáng bảy màu phút chốc tỏa sáng cả khoảng không một cách rực rỡ. Vô số những linh khí đỏ sẫm xung quanh nhanh chóng tiến lại gần cơ thể của chàng.
Lục Vân điềm tĩnh tự nhủ: "Linh khí nơi này ẩn tàng âm hàn chi khí, có thể trợ giúp dị linh và âm hồn tu luyện. Đối với những kẻ chân tu tu luyện dương cương pháp quyết thì loại linh khí chẳng dùng được. May là Thiên Địa Vô Cực của ta hàm chứa âm dương ngũ hành, Phật ma tiên đạo, không có gì là dư thừa hay không cần thiết. Thật hữu dụng!". Vừa nghĩ vừa tăng tốc hấp thụ linh khí xung quanh.
Rất nhanh, toàn bộ linh khí đã bị Lục Vân hấp thụ, chàng bắt đầu di chuyển cơ thể, tùy ý chọn một phương hướng mà phóng mình đi tới. Bất ngờ chàng quay ngoắt lại, một phần Ý Niệm Thần Ba đã phát hiện được một nguồn khí tức vô cùng cuồng loạn đang ẩn thân gần đây. Nguồn khí tức này rất mãnh liệt dữ dội, rất khó tra xét được cụ thể là vật gì. Lục Vân dừng lại, chín đạo Ý Niệm Thần Ba thu hồi được bốn đạo, không có phản hồi gì cả. Năm đạo còn lại, chỉ một đạo ý niệm phát hiện ra nguồn khí tức, cảnh báo nguy hiểm đang rình rập. Khoảng không thần bí này dường như được tạo ra để phong ấn vật gì đó, ẩn tàng rất nhiều bí mật không ai biết đến.
Thanh quang nhất hiện, Lục Vân thi triển Dịch Thiên pháp quyết của Dịch Viên, ngự kiếm đi đến phương hướng có sự phản hồi của khí tức. Trong khoảng không tối mù, chỉ thấy một lằn sáng vụt qua, rồi mất tích. Lục Vân hiện tại chỉ có thể dựa vào Ý Niệm Thần Ba mà phán đoán phương hướng, với tốc độ kinh người, trong giây lát đã đến nơi cần đến. Lục Vân cẩn thận dừng lại cách đó khoảng mười trượng, tỉ mỉ quan sát khối quang cầu đang lung linh phát sáng. Thật kỳ lạ, hình như bên trong nó có ai đang gọi chàng...
Khi Lục Vân thám xét quang cầu, khí tức của nó đồng thời cũng đã phát hiện ra sự có mặt của chàng. Đột nhiên nó phình to từ khoảng hơn trượng đến gần mười trượng, chớp mắt đã hiện ngay trước mặt Lục Vân, khiến chàng hốt hoảng lui ra tiếp mười trượng nữa, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Lúc này một thanh âm rờn rợn cất lên từ trong quang cầu: "Ngươi là thứ gì? Tại sao xuất hiện ở đây? Đây là hắc vực bí cảnh độc nhất vô nhị trong thế gian, không sinh vật nào có thể lọt vào. Ngươi làm sao vào được đây?". Giọng nói uy vũ lạnh lẽo, đầy bá khí.
Lục Vân bừng sáng thanh quang, cẩn thận thiết lập vòng phòng vệ, trừng mắt nhìn quang cầu, trầm giọng: "Ta là kẻ chân tu trong chân tu giới, ngươi là loài dị linh gì? Tại sao ta không thể cảm nhận được yêu khí trên cơ thể của ngươi mà chỉ là một nguồn khí tức cực kỳ bá đạo cường mãnh. Ngươi rốt cuộc là gì?".
Lục Vân vừa xuất lời, quang cầu lập tức phóng ra chân khí đỏ lừ, công kích trực diện của Lục Vân. Giọng nói lạnh nhạt cuồng dại lại cất lên: "Kẻ chân tu trong chân tu giới? Hừ, không ngờ sau ba ngàn năm, ta lại được gặp nhân loại, lũ nhân loại bỉ ổi vô sỉ, toàn là lũ chết bằm không giữ lời, hôm nay ta phải ăn thịt ngươi, xem như một ít bồi thường cho ta trong bao năm bị giam cầm. Hà hà hà...". Giọng cười cất lên điên dại.
Thanh trường kiếm vụt đến, một đạo kiếm khí xanh đỡ ngay làn sóng chân khí của quang cầu. hai nguồn khí kình cực mạnh chạm vào nhau, lập tức nổ tung, khí quang văng tung tóe, hai luồng khí tự tiêu hủy nhau. Lục Vân dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào quang cầu, bản tính tò mò trỗi dậy, chàng lạnh lùng dò hỏi: "Ngươi là vật gì? Tại sao lại ở đây? Đây là đâu? Cớ sao lại thù hận nhân loại?". Dứt lời, khắp cơ thể Lục Vân bừng lên ánh hào quang đen tuyền, dịch chuyển ra mười lăm trượng, tránh khỏi đòn công kích của đối phương.
Từ giữa không trung, cơ thể của Lục Vân rực lên nguồn khí tức âm trầm quỷ dị, một đạo hắc quang rực tỏ, chớp nháy một cách thần bí. Lúc này Lục Vân đang thi triển "Hóa Hồn Đại Pháp" của Quỷ Tông, toàn thân đều bao bọc bởi những tinh vân màu đen, từ từ biến mất trong hư không.
Từ trong quang cầu rực đỏ, bất ngờ có tiếng thốt khẽ, âm thanh hầm hố của dị vật bên trong vang truyền trong không gian vô tận: "Không ngờ ngươi nắm cả pháp quyết của Đạo gia và Quỷ tông, hay thật. Thật hiếm khi tìm được ngươi để ta thư giãn gân cốt, hôm nay ngươi may mắn đấy. Ha ha ha... để ta vui đùa một chút rồi mới làm thịt ngươi sau cũng chưa muộn. Còn về chỗ này, ta đã nói rồi, ngươi bị điếc à? Đây là hắc vực bí cảnh. Nó do chính lũ nhân loại bỉ ổi các ngươi tạo ra. Năm xưa ba tên nhân loại đã lừa gạt ta đến đây rồi tạo ra hắc vực bí cảnh này giam ta đến ba ngàn năm. Ta hận, hận thù lũ nhân loại chúng bây. Ta mà thoát ra được thì đừng mong có tên nào có thể sống sót". Một tiếng gầm bạo liệt gào lên khiến cho tầng khí xung quanh phải run rẩy.
Cơ thể của Lục Vân đã biến mất trong hư không, giọng nói truyền đến từ tứ diện bát phương, không ai biết được vị trí cụ thể của chàng "Tại sao nhân loại lại giam hãm ngươi ở đây? Họ làm vậy có mục đích gì? Có phải năm xưa ngươi hung tàn sát nhân nên mới bị cao nhân chân tu giới giam tại đây?".
"Chết tiệt, năm xưa ba tên nhân loại đáng nguyền rủa đó luyện được một thanh kiếm trời đánh thánh đâm, muốn phong ấn ta vào để trở thành kiếm linh. Vì thế, chúng đã dùng trăm phương ngàn kế để dụ dỗ ta đến đây, muốn thần phục ta. Tuy đã bị hủy nguyên thân, nhưng với thực lực của Long hồn này, đố lũ ấy làm gì được, hừ! Chúng đã từng đấu một trận sinh tử với ta ngay tại nơi này, kết quả là nhất tử nhị thương, bỏ lại thanh kiếm gỉ sét mà tháo chạy, đúng là lũ vô sỉ. Ta vốn định hủy đi thanh sắt kinh tởm đó nhưng chẳng biết thứ quỷ này được luyện từ cái gì mà không tiêu hủy được, tức đến ứa gan. Tuy ta không làm gì được thanh sắt gỉ nhưng muốn... giết ngươi thì dễ dàng lắm. Chịu chết đi!". Dứt lời, quang cầu đỏ rực lập tức biến thành một con giao long to đến hơn mười trượng, miệng rồng ngoác to như muốn nuốt chửng mọi thứ, uy lực cực kỳ hãi hùng.
Long hồn hóa thành thần long, tuy không thấy rõ vẩy rồng nhưng vuốt rồng, đuôi rồng đều hiển hiện rất rõ ràng. Đôi mắt đỏ rực như hỏa diễm, cơ thể vùng lên dữ dội, há miệng phun ra một luồng liệt hỏa cuồn cuộn phóng xa đến hơn mười trượng. Hỏa diệm vụt qua, cơ thể của Lục Vân hiện ra dưới ánh hào quang đỏ lừ. Chỉ thấy Lục Vân không tránh không né, toàn thân hừng hực ánh quang đen đặc, toàn thân hiện lên đầy nét âm trầm quái dị, trông như một yêu nhân đã nhập tà. Tầng tầng sương mù hàn âm trắng xóa nhanh chóng cuộn lấy luồng hỏa diễm rực lửa. Hai loại khí lưu chạm vào nhau tạo thành một tràng nổ liên hoàn đến chói tai, cảnh tượng kỳ vĩ diễm lệ với sắc đỏ trắng quyện hòa trong tia lửa tung tóe.
Lục Vân không ngừng nâng cao công lực của cơ thể, trên người ngũ sắc hào quang thay đổi liên tục, vô cùng thần bí. Chàng trừng mắt, phát ra Ý Niệm Thần Ba với tần suất ba mươi bảy ngàn sáu trăm lần mỗi thức, cuồng kích ngay đại não của quái long. Đồng thời chân khí lưu đen đặc quanh cơ thể cũng bùng lên gấp mười lần, một quyền nung đúc thành ngọn lửa khiến nó tiêu tan thành mây khói.
Long hồn toàn thân rực sáng hào quang lưu động. Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân liên tục kích đến vòng long khí hộ thể của Long hồn. Hai nguồn sức mạnh cuồng mãnh, một đánh một đỡ, nguồn khí quang va chạm tỏa ra xung quanh phừng phực đầy bá đạo. Chỉ thấy cơ thể khổng lồ của long hồn ngay sau đó run bần bật, rống lên một cách giận dữ, đau đớn điên cuồng, như muốn xé nát khoảng không vô tận, quỷ khóc thần sầu. Sau cú tấn công vừa rồi, long thể thu nhỏ hẳn, đôi mắt sợ hãi liếc nhìn Lục Vân.
Long hồn cuồng hống: "Nhân loại, nguồn lực vừa rồi là pháp quyết gì, tại sao ta chưa từng biết đến? Nguồn lực đó tại sao lại hung mãng như vậy, có thể phá hủy đại não thần kinh của ta, đoạt mạng một cách vô hình".
Lục Vân lạnh nhạt "Cái đó không quan trọng, ngươi cứ trổ hết bản lĩnh ra, cùng ta chiến đấu một trận oanh liệt, xem ai thắng ai bại. Học nghệ bao năm vẫn chưa lần nào thi triển toàn lực. Hôm nay ngươi sẽ được vinh dự so tài triệt để với ta. Tiếp nhất chiêu Hóa hồn đại pháp mười phần công lực của ta!".
Giữa không trung, cơ thể của Lục Vân ẩn tàng trong khối khí thể đen đặc, khối khí lan tỏa, hình thành một thiên la địa võng to dày, bao trùm lấy long hồn. Cơ thể của Long hồn một lần nữa lóe lên, thu nhỏ lại còn khoảng mười trượng. Ánh mắt điên dại, ngước nhìn vòng lưới đen hãi hùng, cảm giác được sức mạnh kinh tởm của nó mà nhanh chóng rụt người về.
Long hồn rụt người về, Lục Vân không bỏ, đuổi theo, tốc độ không hề thua kém. Từ lúc bước vào Tuyệt Âm cốc, tâm lý ngạo thị tất cả của kẻ mạnh đang hiện diện trong tâm linh của Lục Vân. Là một thiếu niên ngạo ngược từ nhỏ, chàng lòng đầy thù hận đất trời, cho nên giây phút này chàng muốn chứng tỏ trước đất trời thực lực tuyệt đối cường thịnh của mình, quyết chí chống đối với thiên mệnh.
Không biết đã giáng hạ được bao lâu, Lục Vân bất ngờ cảm giác phía dưới một vầng khí tức rất ấm, dần dần phừng lên, càng hạ xuống càng thấy nóng hơn. Còn Long hồn thì càng phục hồi nguyên thần. Cuối cùng, Lục Vân phát hiện dưới đó có một khoảng đỏ rực, thì ra đó chính là một miệng núi lửa rừng rực, cuồn cuộn nham thạch, ra thế mà vùng khí nóng hừng hực như vậy.
Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân tỉ mỉ thám xét tình hình bên dưới, nhưng không tìm được bất kỳ vết tích nào của sinh mệnh, hiển nhiên không loài vật nào có thể sinh tồn ở dưới đó. Lúc này Lục Vân đã hiểu âm mưu của long hồn, nhưng không còn kịp dừng lại [ngăn cản]. Con cuồng long này vốn là một hỏa long, nên nơi có hỏa diệm chính là địa bàn thật sự của nó. Lục Vân đã cảm nhận được sức mạnh đang dâng trào thần tốc của long hồn, hơi rùng mình.
Lúc này, hóa hồn đại pháp âm sâm của Quỷ tông, dưới sức lửa của diệm sơn đã không còn chút uy lực, hoàn toàn không thể thi triển được nữa. Còn Dịch Thiên Pháp Quyết của Dịch Viện thì xem ra không thể dùng để đối phó với con cuồng long. Xem ra đành phải thi triển "Hạo Nhiên Thiên Cương" của Nho gia, chỉ có pháp quyết chí cương chí dương mới có thể tăng cường uy lực tại địa thế này.
Lục Vân ngưng di chuyển, toàn thân bùng phát vầng quang đỏ rực, một khí thế hoàn tòan khác đã thay thế vòng khí âm lâm quỷ dị vừa rồi. Khắp người chàng rực lên một vầng hào quang chói lòa như ban ngày, hung hãn cường mãnh, khiếp đảm nhân tâm. Lục Vân lặng lẽ nhìn xuống long hồn, một vật gì đó phản quang dữ dội. Nhìn kỹ hơn vẫn không thể thấy rõ được, ánh sáng quá chói lòa, thật khó nhướng mắt để quan sát. Nhưng trong tiềm thức của Lục Vân, Ý Niệm Thần Ba có thể giúp chàng quan sát cảnh vật mà không cần dùng đến nhãn lực. Thì ra đó là một thanh trường kiếm hình thù kỳ dị, ghim chặt trên thạch bích, chỉ để lộ nửa thanh, sáng lòa một màu đỏ rực chói lọi, rất hoành tráng.
Lục Vân chợt nghĩ, chẳng lẽ đây là thanh sắt gỉ trong lời nói của Long hồn, thanh bảo kiếm bỏ lại của ba vị cao thủ năm xưa? Lúc này long hồn đang phi vũ đầy uy thế trong hỏa diệm, cơ thể không ngừng bành trướng, sức mạnh tăng lên vùn vụt. một nguồn khí tức cuồng dã bất ngờ xông đến Lục Vân, thiết lập ngay ba đạo chân khí tráo, ức chế khí thế hừng hực của Lục Vân.
Long hồn cuồng tiếu, cơ thể lúc này đã dài đến hơn một trăm năm mươi trượng, vòng thân đến hơn mười trượng, trông như một thần vật giữa chân trời, kinh hồn cực kỳ. Nó trừng đôi mắt rực lửa nhìn Lục Vân trên đỉnh đầu, gầm to một tiếng, long trảo nhất quào, một đạo hỏa diện phóng ra đến trăm trượng, cuộn lấy Lục Vân. Hỏa diệm tung hoành, rực sáng cả một vùng rộng lớn của khoảng không. Nó thừa lúc phóng người lên, quẫy chiếc đuôi khổng lồ kích ngay Lục Vân trong khi chàng vẫn còn bị giam hãm trong vòng hỏa diễm, nhằm tiêu diệt triệt để Lục Vân, không hề nương tay.
Đôi mắt Lục Vân rực lửa, song thủ bắt pháp quyết "Vạn Nguyên Quy Nhất". Chân khí của Hạo Nhiên Thiên Cương quanh cơ thể lập tức bùng phát, tỏa sáng rực rỡ. Lúc này Liệt Dương chân nguyên dồi dào nơi hỏa diễm cuộn chảy chính là thứ cực kỳ hữu dụng đối với pháp quyết "Hạo Nhiên Thiên Cương" của Nho gia. Lục Vân toàn lực hấp thu Liệt Dương chân nguyên, thần tốc nâng cao công lực của bản thân để đối phó với long hồn.
Tuy không thể nhìn thấy thân ảnh của long hồn nhưng nhờ Ý Niệm Thần Ba, vị trí của nó Lục Vân có thể nắm rõ mồn một. Chàng cười nhạt, giơ thanh trường kiếm trong tay, một ngàn ba trăm đạo chân nguyên cương mãnh trảm xuất, đỡ đòn tấn công từ cái đuôi khổng lồ của hỏa long. Cùng lúc Lục Vân cũng nhanh chóng phóng ra xa tám mươi trượng để tránh ảnh hưởng của đòn va chạm.
Lục Vân lơ lửng giữa không, rực rỡ đỏ bừng, lạnh lùng nói: "Không ngờ ngươi vốn là hỏa long, chẳng trách lại trốn sang nơi này. Nhưng cho dù ở đâu thì ngươi cũng không thoát khỏi tay ta".
Long hồn ngoác rộng cái miệng lởm chởm nanh lửa, rống lên phẫn nộ: "Nhân loại, ngươi không cần nói sàm, đã đến đây thì ngươi đừng hòng sống sót. Đây chính là thiên hạ của ta, ta sẽ mạnh mẽ mà sống bất diệt, không ai làm gì được ta. Liệt hỏa diệm thiên, hỏa long bất diệt, ha ha ha, ai có thể giết được ta, ha ha ha!" Thân thể nhất triển, long trảo phi vũ, vô số hỏa diệm cầu phóng lên từ dưới hỏa sơn, tạo thành một liệt hỏa kỳ trận, vây quanh Lục Vân. Long hồn há to cái miệng khổng lồ của mình, phóng qua một hỏa cầu khổng lồ, khí thế rạo rực kinh hồn.
Ánh mắt của Lục Vân hơi nghi ngại, nhiệt độ xung quanh thật ghê gớm, có thể nung chảy mọi thứ. Chàng bây giờ mồ hôi ròng rã bên trong vòng phòng vệ của chín đạo chân khí. Thông qua thám xét bằng Ý Niệm Thần Ba, long hồn lúc này sức mạnh đã tăng hơn bảy lần, thật sự kinh hồn. Lục Vân tự nhủ phải thật thẩn trọng, tuy hiện tại đã tiến vào cảnh giới "Bất Diệt" nhưng gặp phải liệt hỏa thần long, chàng vẫn phải thật chú ý.
Cảm giác được việc long hồn sắp công kích, trường kiếm tự động bay lượn xung quanh cơ thể của Lục Vân. Tầng tầng chân khí Hạo Nhiên của Nho Gia cuồng lực chống đỡ hỏa diệm hủy diệt của long thần. Lục Vân ngự lập giữa hỏa trận, cơ thể hừng hực lửa, đôi tay dang rộng, một đạo cầu quang đỏ rực hiển hiện trong lòng bàn tay trái, tay phải là hắc quang cầu, chói lòa vầng hắc vân quỷ dị. Nhìn xuống ảo thể long hồn khổng lồ đang cuộn mình trong lửa đỏ, Lục Vân cười lạnh nhạt, đôi tay hợp lại, hai đạo chân nguyên hòa quyệt tạo thành một tiếng nổ kịch liệt.
Cả hai bàn tay hướng xuống thẳng vào long hồn, một đạo quang trụ đỏ thẫm với sấm sét bao quanh, tràn ngập khí tức hủy diệt đập trúng ngay thân thể của long hồn. Nó quá khổng lồ nên nhất thời không thể dịch chuyển cơ thể mà né tránh. Đòn công kích vừa chạm vào, vầng thể khí hộ thân của nó lập tức bị phá vỡ, xuyên qua ảo thể. Hỏa diễm xung quanh Lục Vân tức khắc tiêu biến. Nhìn xuống long hồn, Lục Vân biết rằng đòn đánh vừa rồi không thể hoàn toàn tiêu diệt nó, tuy đã kích phá được ảo thể nhưng vẫn chưa phải là đòn chí mạng. Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân có thể cảm nhận được sức mạnh của nó đang liên tục hồi phục nâng cao...
Thật là kinh hoàng! Nghĩ lại lời nói của long hồn, ba ngàn năm trước, ba vị chân tu cao thủ cho dù đã hủy đi thần long chi thể nhưng vẫn chưa thể giết được nó để mà rơi vào thảm cảnh một chết hai bị thương. Xem ra mình muốn tiêu hủy hồn phách của nó e không phải là điều dễ dàng. Bản thân tuy võ nghệ pháp học đầy mình, nhưng đối với pháp quyết tiêu hủy hồn phách thì lại không phải là sở trường. Trong các loại pháp quyết thì có lẽ chỉ có "Hóa Hồn Đại Pháp" của Quỷ Tông là sử dụng được. Tiếc rằng trong địa hình hiện tại, quyết pháp đó hoàn toàn không thể thi triển được. Những quyết pháp khác thì chẳng thể tổn hại đến hồn phách không có thực thể như long hồn.
Cách cuối cùng bây giờ là sử dụng Ý Niệm Thần Ba với tần số cực cao, hủy diệt hồn phách của long hồn. Hy vọng là cách này khả thi.
Sau một tiếng gào rống rung chuyển, long hồn lại phi thân lên giữa không trung. Chỉ trong khoảnh khắc, thực lực đã khôi phục, đúng là loại dị vật bất tử kinh khiếp. Long hồn gầm thét: "Nhân loại, ta đã xem thường ngươi rồi, không ngờ ngươi còn biết cả pháp quyết của Nho gia, thật lý thú. Không biết ngươi còn biết trò gì nữa không? Thi triển hết đi. Ta đã nói rồi, ở đây không ai tiêu diệt được ta đâu, kể cả thần. Ha ha ha, để ta xem đến khi nào ngươi sức cạn lực kiệt, chân nguyên hao tận, ta sẽ thiêu sống ngươi. Ha ha ha!". Long hồn bừng lên hỏa diễm chói lòa, rực rỡ vô cùng, trông như một con liệt hỏa thần thú, thần bí bất tử.
Lục Vân vẫn điềm tĩnh: "Giết được hay không, ngươi sẽ biết ngay thôi". Thanh trường kiếm sáng lóa, một đạo kiếm quang dài hơn mười trượng, khí thế hừng hực xé gió chém thẳng xuống cơ thể khổng lồ của long hồn, khí thế như chẻ tre.
Long hồn giơ song trảo, nghênh đón kiếm quang của Lục Vân, đồng thời há to miệng, một đạo hỏa diễm xanh phóng ra cuồn cuộn như con linh xà, quấn lấy Lục Vân. Ánh mắt chàng chợt lóe sáng, tay phải ngưng tụ ngay quỷ khí tạo thành một quang cầu trắng phừng phực âm khí, đập ngay đạo hỏa diễm xanh lè. Một chưởng vừa tung ra, Lục Vân lập tức dịch chuyển sang đỉnh đầu của long hồn.
Chỉ thấy Lục Vân toàn thân lưu động hào quang, rực rỡ bảy màu cầu vồng tỏa sáng giữa không gian, bốn bề hỏa diễm yếu đi thấy rõ dưới khí thế hỗn mang cường thịnh của Lục Vân. Ý Niệm Thần Ba được phát ra với tần suất lên đến một trăm lẻ tám ngàn lần mỗi thức, chấn động phá hủy thần kinh đại não của long hồn. Khắp người Lục Vân bùng lên khí thế tung hoành tuyệt thế, trong khoảnh khắc, cả không gian tràn ngập trong khí tức bá đạo cực kỳ phát ra từ cơ thể của Lục Vân. Đôi mắt sắc lạnh nhìn vào long hồn, Lục Vân chẳng khác nào một ma thần, lạnh lùng đầy sát khí, uy lực kinh thiên động địa.
Thân mình long hồn giãy giụa, đôi mắt cháy lên đầy hung hãn, mồm ngoác to uy vũ, cơ thể khổng lồ càn quét tứ phía. Đột nhiên một nguồn thần lực bí ẩn kích phá mười ba tầng long khí hộ thể, bất ngờ đánh trúng trung khu thần kinh, điên cuồng phá hủy mọi tế bào đại não của long hồn. Cả cơ thể như thái sơn của nó vùng lên như điên dại, gào lên thảm thiết, đau đớn đến điên cuồng, quằn quại với ánh mắt rực lửa như nham thạch đang tuôn tràn. Cơ thể tự động nổ tung, trong phút chốc trở về hình dạng khí thể ban đầu, không ngừng chớp nháy những ánh sáng yếu ớt bất định...
Sau khi bị kích trúng, Ý Niệm Thần Ba đã chấn hủy ảo thể của long hồn, thần kinh trung khu trong đại não đã bị phá hoại nghiêm trọng. Cả khoảng không vô tận vang vọng tiếng thét gào thê thảm của nó, từng tế bào không khí run rẩy rùng mình. Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân không hề buông tha, tiếp tục nâng cao tần suất, khóa chặt long hồn. Đúng là nhất kích bất suy, tam kích ắt hủy. Lục Vân muốn hoàn toàn chấn hủy hồn phách của long hồn nên tiếp tục vận khí, Ý Niệm Thần Ba liên tục tăng cường.
Long hồn hiện giờ chỉ còn là một khối khí le lói sắc đỏ to khoảng một trượng, dịch chuyển liên hồi giữa không trung nhắm tháo chạy khỏi đòn công kích của Lục Vân. Nhưng nó không hề biết rằng Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân vô cùng thần kỳ, là loại công kích vô hình vô sắc vô vị, không cần phân biệt không gian thời gian. Cho dù dịch chuyển thế nào cũng không thể né tránh. Long hồn vừa gào thét vừa giãy giụa trong đau đớn. Sau một lúc, cuối cùng nó đã hiểu ra mình hết đường thoát thân, tất cả đã chấm hết.
Long hồn lúc này chỉ còn biết van nài: "Đừng công kích nữa, đừng! Nhân loại, ta cầu xin ngươi, ta biết lợi hại của ngươi rồi, ta phục, ta phục, ta không phản kháng nữa, hãy tha cho ta...A a a...". Giọng rên rỉ đầy thê lương, rõ ràng nó đã phải chịu đựng nỗi thống khổ khủng khiếp nhất trong suốt cuộc đời thần long.
Lục Vân suy nghĩ, do dự, không biết có nên tin lời của con long hồn này hay không. Nghĩ một lúc chàng thu hồi Ý Niệm Thần Ba, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi thành thật, ta sẽ không công kích, nhưng nếu ngươi giở trò thì đừng trách ta. Biết chưa? Ngươi...". Lục Vân chưa dứt lời, cơ thể đã bị một khối khí đỏ rực bao vây.
Long hồn thừa lúc Lục Vân thu hồi ý niệm, lập tức dịch chuyển đến nuốt chửng chàng bằng khối hồng quang rực lửa. Giọng nói gầm gừ "Nhân loại, ngươi thật lợi hại, hơn hẳn cả ba vị cao thủ năm xưa. Nhưng ta thù hận ngút trời, làm sao có thể phục tùng lũ nhân loại vô tri, nhỏ bé như ngươi? Để ta đưa tiễn ngươi xuống địa ngục, hãy để hỏa diệm của âm la địa phủ nung hóa cái đầu ngốc nghếch của lũ nhân loại các ngươi, ha ha ha!".
Lục Vân giận dữ tột độ, Ý Niệm Thần Ba lập tức được phát ra. Lần này Lục Vân không thèm nương tay, tăng ý niệm lên đến một trăm tám mươi ba ngàn sáu trăm lần mỗi thức, thẳng tay kích vào đại não của long hồn một cách không thương tiếc, khiến cho nó lập tức gào lên điên dại. Long hồn cũng liều mạng, cho dù phải chịu đựng nỗi đau kinh khiếp của từng tế bào thần kinh đang bị hủy hoại, nó vẫn giữ chặt lấy thân thể của Lục Vân. Cả hai bay thẳng xuống miệng hỏa sơn.
Lục Vân cũng khá khâm phục con hỏa long này. Dưới sự công kích tàn bạo của mình, nó vẫn cố chịu đựng mà liều sống chết với kẻ thù, sức mạnh tinh thần bất khuất của nó thật đáng nể phục. Có một điều Lục Vân quả thật không biết. Thật ra long hồn chính là hồn phách của thần long, tu luyện hơn ngàn năm, nếu thực thể còn tồn tại thì nó đã thăng thiên giới trở thành thần long thực thụ. Tiếc rằng ba ngàn năm trước nó đã bị hủy thực thể, bị giam cầm trong nơi u linh vô biên vô giới. Trong suốt thời gian bị dày vò giam hãm cùng mối thù sâu sắc với nhân loại, sức mạnh tinh thần của nó kỳ cường đến không thể tưởng tượng được. Vì thế mà cho dù đang chịu đựng sự công kích đau đớn đến cực độ, nó vẫn không buông tha Lục Vân.
Long hồn ngâm mình trong liệt hỏa, từ từ hấp thụ liệt hỏa chân nguyên, nhanh chóng khôi phục chỗ tổn thương trong đại não. Liếc nhìn Lục Vân trong hỏa diệm, Long hồn cười lớn: "Nhân loại, ngươi chết chắc rồi, không ai có thể sống sót được ở chỗ này. Cho dù là ta cũng không thể ở quá lâu, nếu không sẽ bị liệt hỏa luyện hóa. Ha ha, cuối cùng ngươi vẫn không thể thoát khỏi tay ta. Ha ha ha...". Bạn đang đọc truyện được copy tại
Giọng cười của nó vang vọng, điên cuồng. Làm sao mà nó không cười điên dại được khi mà trong tình trạng gần như bị tiêu hủy, nó vẫn cố gắng hủy diệt đối thủ của mình. Giữa không trung, cơ thể khổng lồ hơn mười trượng của Long hồn đắc ý bay múa. Lúc này nó đã khôi phục lại nguyên trạng, tự do bay lượn trong khoảng không gian bất tận. Thật là một thần vật bất tử...
Dưới dòng hỏa diệm hừng hực, chói lòa, cơ thể Lục Vân chìm ngập trong bão lửa, không ai biết chàng còn sống hay đã chết...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 16: Hắc vực long hồn
Chương 16: Hắc vực long hồn