Khi Huyền Ngọc chân nhân quay về Thiên Hỏa động thì trời đã sáng rõ. Trong động, người gọi mọi người tập hợp lại với thần sắc ngưng trọng rồi trầm giọng nói: "Đêm qua Ma tiên từ Ma Vực bỗng xuất hiện tại Thái Huyền Sơn, khiến cho cả Lục Viện chúng ta phải tốn rất nhiều công phu mới xua đuổi được chúng. Thật không may hai môn hạ đệ tử của Thiên Kiếm Viện bất hạnh ra đi, một số khác lại bị trọng thương, Vì thế, chưởng giáo Lục Viện quyết định tạm hoãn cuộc tỉ võ cuối cùng này lại.
Vừa nghe thế, Tử Dương chân nhân lập tức tỏ ra bất bình: "Vậy là sao? Có phải lão sợ danh hiệu đệ nhất trong kỳ đại hội này sẽ lọt về tay chúng ta nên đòi tạm ngừng trận đấu? Từ lúc Lục Viện Luận võ đại hội được thành lập cho đến bây giờ, chưa từng xảy ra vụ này".
Tịnh Nguyệt Đại Sư ngồi kế bên nhỏ nhẹ nói: "Đệ khoan nóng vội, hãy nghe sư huynh nói hết đã rồi phản ứng cũng chưa muộn. Thật khó hiểu, tại sao lần này Ma tiên lại xuất hiện ngay tại nơi tổ chức đại hội? Đây là Thái Huyền Sơn, là đệ nhất môn phái của giới chân tu chứ đâu phải chốn hoang dã, chúng chọn thời điểm này để thị uy, phải chăng có nguyên do đặc biệt gì?". Mọi người nghe vậy, mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía Huyền Ngọc chân nhân đợi câu trả lời. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Huyền Ngọc chân nhân nét mặt trầm trọng, khẽ thở dài, nói: "Việc này, tạm thời chúng ta chỉ có thể suy đoán, không thể biết chắc được. Chính buổi tối hôm trước, bên dòng Hoàng Hà đã xuất hiện Hắc Liên - yêu vật của Bách Thú Yêu Vực, làm chúng ta hao tốn không ít công sức mới giải quyết ổn thỏa tình hình, cũng may là chưa có thương vong. Vậy mà chỉ cách có một đêm, bọn Ma tiên lại đột nhiên xuất hiện. Chúng sử dụng pháp quyết quỷ dị nhất của Ma Tông là Tâm Dục Vô Ngân bất thần tập kích một lúc chín đệ tử của Thiên Kiếm Viện, trong đó có hai người mất mạng tức thì. Cùng lúc đó, chưởng giáo Lục Viện đang bàn bạc chuẩn bị danh sách cho trận tỉ võ hôm nay thì đột nhiên nghe một tiếng nổ chói tai, mọi người lập tức đi ra ngoài, phát hiện sự cố do lũ Ma tiên ở Ma Vực gây ra. Các chưởng giáo nổi cơn thịnh nộ, lập tức truy đuổi, phải đến hơn trăm dặm mới bắt kịp được chúng. Lục vị chưởng giáo thoạt tiên muốn tiêu diệt toàn bộ, nhưng hai tên Ma tiên này có đạo hạnh cao thâm, thật ngoài sức tưởng tượng. Chúng vận dụng Tinh Thần Lực - một dạng pháp quyết đặc thù để công kích, khiến cả sáu người đều bị thương. May là sau một hồi giao đấu, chúng ta phát hiện được có một Ma tiên bị thương nặng, nên tập trung toàn lực vây hãm tấn công nó. Tên Ma tiên còn lại đành dốc sức để tương cứu, cuối cùng chúng đành phải rút lui để bảo toàn lực lượng. Nếu như không phải có một Ma tiên vì bị trọng thương như vậy, chắc chắn việc xua đuổi chúng ra khỏi Thái Huyền Sơn là một việc cực kỳ khó, có lẽ chúng ta đã phải trả giá đắt cho việc này".
Mọi người nghe xong, tâm trạng ai nấy đều thấy nặng nề, lo lắng. Ngạo Tuyết khẽ nhìn Lục Vân, lúc này nàng chợt hiểu ra, tối hôm qua, chính Lục Vân đã đả thương tên Ma tiên ấy. Nghĩ lại những gì Huyền Ngọc chân nhân vừa kể, nàng cảm thấy Lục Vân càng lúc càng bí ẩn, càng khiến người ta khó hiểu thấu. Trên người chàng đang ẩn tàng những bí mật gì, không một ai biết. Thử nghĩ xem, lục vị chưởng giáo liên thủ tấn công Ma tiên mà còn phải vất vả trầy trật, nhưng một mình Lục Vân lại có thể đối phó được với Ma tiên mà không bị gì cả, lại còn đả thương được nó? Chẳng lẽ thực lực của chàng cường đại đến mức này sao? Thật khó mà tin được.
Lục Vân khẽ nhìn sang Ngạo Tuyết, thấy ánh mắt suy tư nghĩ ngợi, liền hiểu rằng nàng đang thầm phán đoán sự việc tối qua. Chàng bất giác rùng mình, có phải mình quá sơ suất? Vì lúc đến Dịch Viện học nghệ Lục Vân đã tỏ ra mình là người bình thường chưa có tu vi gì. Nếu chẳng may lai lịch thực sự bị bại lộ, chàng không ngại phải rời khỏi Dịch Viện nhưng... mối tình với Ngạo Tuyết sẽ vì thế mà đứt đoạn sao? Chàng đưa mắt nhìn mọi người, chợt nghĩ việc Lục cường tạm hoãn tranh tài biết đâu chẳng là điều may...
Tịnh Nguyệt Đại Sư hỏi: "Sư huynh, người thấy hai sự kiện vừa rồi có ẩn tàng huyền cơ gì không? Vì sao cả bọn yêu tà của Bách Thú Yêu Vực lẫn Ma Vực đều đến đây? Hai nơi đó đều đã bị giới chân tu phong ấn trấn yểm từ cả mấy nghìn năm trước đây, sao giờ đây chúng đều phá vỡ phong ấn, lẳng lặng đến đây. Theo lý, nếu chúng phá được phong ấn thoát ra thì nhất định Lục Viện phải biết. Huynh nghĩ xem, Dịch Viện chúng ta trấn thủ ở tây nam, chính là thông đạo của Quỷ Vực. Trong khi đó, Bồ Đề Học Viện giữ lối ra vào Ma Vực, Đạo Viện cũng trấn thủ lối ra của Bách Thú Yêu Vực, bọn yêu tà ấy thoát ra ngoài, chúng ta chắc chắn phải nắm được động tĩnh, tại sao chúng ta không hề nhận được một chút cảnh báo nào từ các khu vực canh giữ này? Rốt cuộc thì việc này là như thế nào, bọn yêu tà của Yêu Vực và Ma Vực đến đây là vì lẽ gì?". Mọi người nghe qua lý luận của Tịnh Nguyệt Đại Sư, ai nấy đều trầm tư suy nghĩ.
Tử Dương chân nhân nhìn Huyền Ngọc chân nhân, trầm giọng nói: "Bọn yêu tà ở Quỷ Vực và Ma Vực cùng đến đây, nhất định là có nguyên nhân. Nếu như chúng thực sự muốn thị uy với chúng ta thì hẳn đã tùy ý giết người phóng hỏa, hoặc làm bất cứ việc gì để biểu lộ thân phận. Đằng này chúng lặng lẽ tìm đến, không ai hay biết. Chẳng lẽ chúng ngông cuồng đến mức độ chạy đến đây chỉ để tìm đường chết? Điều này thật vô lý. Mà cho dù là như vậy thì cũng không thể nào phái những nhân vật thuộc đẳng cấp Ma Tiên". Nói rồi, người đưa mắt nhìn khắp một lượt.
Lục Vân hết nhìn Ngạo Tuyết lại nhìn mọi người, thấy ai nấy đều trầm tư, bất chợt chàng tự nói lên vài điều đang suy nghĩ: "Đệ tử đoan chắc, lần này bọn yêu tà của Quỷ Vực và Ma Vực đến đây, rất có khả năng là có vật gì đó ở Thái Huyền Sơn này hấp dẫn được chúng. Có lẽ là vật đó sắp có biến hóa lớn, nên bọn chúng phải gấp rút đến đây cho kịp lúc. Bọn chúng vốn chẳng ngờ nghệch chi, hẳn phải biết Lục Viện chúng ta đang cử hành đại hội Luận võ ở đây. Thế nhưng chúng vẫn kéo đến, đủ chứng minh một điểm, vật này không tầm thường. Chỉ tiếc là Thiên Kiếm Viện có lẽ không muốn tiết lộ sự tình, nên chúng ta đành phải đoán mò mà thôi".
Huyền Ngọc chân nhân vừa nghe liền biến sắc, năm người còn lại cũng đều hơi sững người. Rõ ràng, những lời Lục Vân vừa nói, rất có thể là nguyên nhân đích thực của sự cố lần này. Ngoài ra, mọi người chẳng nghĩ được cách giải thích nào hợp lý hơn.
Huyền Ngọc chân nhân khẽ nói: "Những lời Lục Vân vừa nói, nghe rất có lý. Chỉ là sự việc này chúng ta không tiện mở miệng hỏi thẳng, chỉ sợ toàn thể Lục Viện cùng bị hãm vào thế bí. Hiện tại chúng ta tạm thời hiểu rõ sự tình, nhưng chớ nên tiết lộ ra ngoài. Đợi đến khi Thiên Kiếm Viện đưa ra giải pháp rồi, chúng ta sẽ nương theo đó mà tìm ra chân tướng sự việc. Nếu quả như lời Lục Vân vừa đưa ra, bọn yêu tà từ Ma Vực và Bách Thú Yêu Vực kia nhất định sẽ lại đến đây trong đôi ba ngày nữa. Chúng ta so tài đã nhiều ngày rồi, mọi người hẳn đã mệt mỏi, hiện tại có chút thời gian, tất cả hãy tranh thủ nghỉ ngơi cho hồi sức. Hãy nhớ, đây là thời khắc tối quan trọng, mọi người chớ nên đi đâu xa, phòng khi gặp phải bọn yêu tà kia".
Tử Dương chân nhân chợt hỏi: "Trên đời này, vật gì có thể thu hút bọn yêu tà ở cả Ma Vực lẫn Bách Thú Yêu Vực như vậy, đến nỗi chúng bất kể sống chết mà đến đây? Thiết nghĩ những vật như thế cũng không nhiều lắm. Sư huynh có manh mối gì không?".
Huyền Ngọc chân nhân nghe thế liền trầm tư suy nghĩ, suy xét những khả năng có thể. Lục Vân bất chợt góp lời: "Theo như tình hình này, nếu quả như đệ tử đoán, thì tại sao tối qua bọn yêu tà ở Bách Thú Yêu Vực lại không để lộ bất kỳ hình tích gì? Hay là ngay cả Thiên Kiếm Viện cũng không mảy may biết được vật này đang tồn tại trên Thái Huyền Sơn? Hoặc giả trong Thiên Kiếm Viện cũng chỉ có một hai người biết? Còn bọn yêu tà kia lại không muốn chúng ta biết bí mật đó nên cũng đã cố gắng mai thanh ẩn tích?".
Lâm Vân Phong nghe thế bèn tiếp: "Mà huynh, theo như giả thuyết của huynh thì bọn tà yêu ở Yêu Vực không dám đề cập đến vụ việc, có thể hiểu rằng chúng sợ ta biết ý đồ của chúng. Thế tại sao bọn ma quái ở Ma Vực lại chủ động tấn công người ở đây để gây ra sự chú ý nhỉ? Cái này đệ thấy không hợp lẽ thường cho lắm".
Câu hỏi này thật khiến cho mọi người lớ ngớ, không biết lần mò ra sao. Hồi lâu, Ngạo Tuyết mới lên tiếng: "Có thể nào tối qua bọn yêu tà Ma Vực đến đây không chỉ có hai tên. Có lẽ chúng cho rằng vật mà chúng muốn tìm hẳn phải ở tại nơi trọng yếu của Thiên Kiếm Viện, cho nên đã dùng kế 'điệu hổ ly sơn' để dẫn dụ sáu vị chưởng giáo rời khỏi, nhằm giúp cho đồng bọn lén lút thâm nhập, tìm đến chỗ có báu vật một cách an toàn?".
Tịnh Nguyệt đại sư gật gù: "Xem ra giả thuyết này của Ngạo Tuyết khá hợp lý. Hiện giờ chúng ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, chưa ai rõ đúng sai thế nào. Kết quả ra sao, cuối cùng mọi người cũng sẽ biết. Đây là Thiên Kiếm Viện, chúng ta chỉ đến để so tài, dù có xảy ra chuyện gì cũng không tiện hỏi han nhiều, lỡ bị hiểu lầm thì thật không hay".
Huyền Ngọc chân nhân khẽ gật đầu: " Không sai, chuyện này tạm thời chúng ta cũng không cần phải suy đoán nhiều. Ta nghĩ chẳng bao lâu sẽ có kết quả, lúc đó chúng ta sẽ nghiên cứu kỹ lại vấn đề này. Được rồi, giờ ta sẽ đi xem thử có động tĩnh gì không, mọi người cứ tùy tiện nghỉ ngơi hoặc tu luyện gì cũng được". Dứt lời người đứng dậy, rời khỏi.
oOo
Trong Thiên Huyền động, sáu vị chưởng giáo đã có mặt đông đủ, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ suy tư lo lắng. Lý Trường Xuân nhìn năm vị chưởng giáo còn lại, khẽ thở dài nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp phải sự việc như thế này. Chư vị có ý kiến gì hãy nêu ra để chúng ta cùng nghiên cứu".
Tứ bề im phăng phắc, mọi người đều trầm tư không nói, ai nấy đều ngẫm nghĩ lại sự việc đã diễn ra. Mãi lâu sau mà vẫn không một ai lên tiếng, Huyền Ngọc chân nhân sốt ruột nhìn mọi người, buột miệng: "Mọi người đều hiểu rõ, việc này thật không đơn giản. Bọn yêu tà ở lưỡng Vực đột nhiên xuất hiện tại Thái Huyền Sơn này, chắc chúng không chỉ để thị uy với chúng ta chứ?". Dứt lời, ông chăm chú quan sát thần sắc của Lý Trường Xuân, nhưng đáng tiếc không phát hiện được gì.
Thất Huyền chân nhân của Đạo Viện nói: "Lần này, bọn yêu ma của cả Ma Vực và Yêu Vực đều hiện thân ở nhân gian, quả là điều bất ngờ. Bần đạo đã cùng Pháp Quả đại sư bàn bạc kỹ lưỡng, cho rằng bọn yêu tà này đều không phải đến từ thông đạo chính, nhất định là chúng đã tìm ra một bí đạo khác xâm nhập chốn nhân gian, nhưng chúng tôi còn một điểm chưa rõ. Mục đích của chúng đến đây để làm gì, điểm này tạm thời chúng tôi không tiện suy đoán. Xét theo tình hình, có lẽ Trường Xuân đạo hữu là thông hiểu hơn cả".
Lý Trường Xuân nhìn năm vị rồi nhẹ giọng nói: "Đối với sự việc này, ta cũng đã suy xét cẩn thận. Tạm thời vẫn chưa thể tìm ra lời giải. Chỉ cho rằng bọn chúng đến đây để gây hấn với giới tu chân chúng ta mà thôi, nhằm cho biết chúng đã trở lại nhân gian, và sẽ mau chóng có hành động kinh thiên động phách".
Hạo Vân Cư Sĩ của Nho Viện lên tiếng: "Ta cảm thấy sự việc này chỉ sợ không đơn giản như thế. Bọn chúng nếu muốn giương oai, hẳn trước tiên phải làm náo loạn chốn nhân gian trước, rồi mới đến đây sinh sự, vậy mới phải lẽ. Đằng này, chúng trực tiếp đến đây, trong khi ở nhân gian lại không có mảy may xáo động nào, như thế đủ hiểu chúng không đến để thị uy, mà có một ý đồ khác. Hai loại yêu tà trước sau một ngày cùng đến, ta có một suy đoán, nói ra mong Trường Xuân huynh đừng giận. Ta cho rằng bọn chúng đến đây, rất có khả năng là vì Thái Huyền Sơn này có một vật gì đó mà chúng nóng lòng muốn chiếm lấy. Cứ theo như sự việc trước mắt, bọn yêu quái ở cả Ma Vực và Yêu Vực đều muốn tranh giành nhau ra tay trước, vì vậy dù gặp lúc Lục Viện chúng ta đang tề tựu nhưng vẫn không màng mà mạo hiểm tìm đến. Không biết mọi người nghĩ thế nào, suy đoán của ta có hợp lý chăng?".
Ánh mắt của Lý Trường Xuân thoáng dao động, nhưng chỉ trong tích tắc, lại bình thản như cũ. Ông đưa mắt nhìn mọi người, thấy ai nấy đều có vẻ tán đồng, đành lên tiếng: "Lời nói của Hạo Vân huynh cũng có vài phần hữu lý, chỉ là không rõ trên Thái Huyền Sơn của chúng ta đây có vật chi khiến bọn yêu tà ấy thèm muốn như vậy? Ai nấy đều biết rõ phương pháp tu luyện của bọn chúng không giống với chúng ta, vậy thì chúng ta có thể có vật gì cần cho chúng chứ?".
Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng Thư Viện đưa mắt nhìn Lý Trường Xuân, nét mặt kiều mỵ đầy phong vận làm mê đắm lòng người, nhẹ giọng nói: "Thái Huyền Sơn đây vốn là nơi thiên địa linh khí hội tụ, chu vi hàng trăm dặm cũng có khả năng ẩn tàng linh vật của đất trời mà ta chưa biết được. Mà những linh vật đó thì không chỉ hữu ích đối với giới tu chân chúng ta mà càng hữu dụng hơn đối với bọn yêu ma tà vật, vì thế, ta nghĩ sắp tới, Thái Huyền Sơn có lẽ sẽ xuất hiện linh vật hiếm có nào đấy".
Nghe xong những lời này, trừ Lý Trường Xuân ra, ánh mắt của bốn người còn lại đều bừng sáng như vừa phát hiện ra điều gì. Pháp Quả đại sư của Bồ Đề Học Viện nhìn Lý Trường Xuân, khẽ nói: "Lời nói của Ngọc chưởng giáo tuy chỉ là suy đoán, nhưng ngẫm ra cũng có lý lắm. Lý chưởng giáo tự nhiên rành rẽ Thái Huyền Sơn hơn tất cả chúng ta, chẳng hay đã nghĩ ra manh mối gì chưa? Việc này có quan hệ với toàn thể chân tu giới, chẳng phải tầm thường, vì vậy nếu ai có biết được điều gì thì xin hãy thẳng thắn nói ra".
Lý Trường Xuân nghe vậy, thoáng biến sắc, bèn nhìn mọi người một lượt, nhẹ giọng nói: "Nói thật tình, những lời của huynh cố nhiên hữu lý, chỉ là mọi người phải biết rằng, nếu như thật có thiên địa linh vật thì từ hai ngàn năm nay sớm đã về tay bổn phái rồi, đâu lẽ còn để cho bọn Yêu Vực và Ma Vực tới cướp được?" Mọi người nghe thế, nét mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt đều có vẻ không vui, hẳn nhiên là không hài lòng với lời giải thích đó.
Nên biết những vật được gọi là thiên địa linh vật tất nhiên có linh tính, người phát hiện được chúng, chưa chắc đã lấy được, người lấy được chưa chắc đã thu dụng được. Vật càng thần kỳ mà nếu chưa đến thời điểm thích hợp, có lấy được cũng uổng công. Bọn yêu tà ở Ma Vực và Yêu Vực kia tại sao chẳng sớm chẳng muộn lại đến đây đúng vào lúc này? Chắc hẳn chúng đã phát hiện ra động tĩnh gì nên mới đến do la tình hình. Lý Trường Xuân thoái thác không chịu tiết lộ, năm người kia tuy khó nói ra miệng, nhưng trong lòng thật sự ngổn ngang.
Chính vào lúc ấy, Liễu Tinh Hồn tiến vào. Thần sắc bất định, lão nhìn mọi người nói: "Các vị, không biết cuộc hội thảo đã có kết quả chưa? Vừa rồi có môn hạ đệ tử hồi báo, phía hậu sơn ngọn Tống Tiên Lĩnh phát hiện yêu nhân từ Quỷ Vực đến, bần đạo đã phái người đến tra xét, Vô Trần cũng đã đi xem".
Lý Trường Xuân nghe qua thoáng biến sắc, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ nhưng chỉ trong phút chốc, lại được che đậy một cách khôn khéo. Sắc mặt của năm vị chưởng giáo cũng chấn động không kém, mọi ánh mắt đổ dồn về Lý Trường Xuân, xem lão sẽ nói gì. Đầu tiên là bọn Yêu Vực rồi đến Ma Vực, giờ là Quỷ Vực, đúng là càng lúc càng quỷ dị phức tạp, khiến người ta không thể không nghi hoặc.
Lý Trường Xuân nhìn mọi người nói: "Chúng ta cũng cùng đi xem xem, xem rốt cuộc là chuyện gì? Hy vọng có thể tìm ra manh mối, để mọi người đỡ phải suy đoán lung tung, nói ra nói vào". Nói rồi, ông cùng năm vị chưởng giáo lập tức rời khỏi Thiên Huyền Động. Ra khỏi động rồi, Lý Trường Xuân đột nhiên bảo: "Sẵn có quỷ vật hiện thân ở đây, ta cũng nên gọi vài đệ tử môn hạ đến để mở rộng tầm mắt. Sau này có gặp phải khi trừ yêu diệt ma, cũng không lung ta lúng túng".
Năm vị chưởng giáo nghe thế, đều khẽ gật đầu, chớp mắt họ đã hóa thành năm luồng sáng, biến mất không tăm hơi. Đợi khi năm vị chưởng giáo đã đi khỏi, Lý Trường Xuân nhìn sang Liễu Tinh Hồn, lạnh lùng hỏi: "Bọn quỷ vật ở Quỷ Vực đó, làm thế nào lên được ngọn Tống Tiên Lĩnh? Đó là cấm địa của Thiên Kiếm Viện chúng ta, lúc nào cũng có phòng vệ cẩn mật, ta đã sai Vô Tâm trấn thủ ở đấy rồi cơ mà, tại sao chúng có thể xâm nhập được? Sư đệ thử nói xem, rốt cuộc là chuyện gì?" Nét mặt Lý Trường Xuân nặng nề, cặp mắt sắc bén nhìn thẳng Liễu Tinh Hồn.
Liễu Tinh Hồn nghe qua, ra vẻ sợ hãi, nhìn quanh bốn phía, khẽ nói: "Việc này, đệ cũng không rõ lắm, chỉ biết, quỷ vật đến xâm phạm lần này là những Quỷ tiên lợi hại bậc nhất ở Quỷ Vực. Còn như vì sao chúng lại chọn Tống Tiên Lĩnh thì đệ thật không biết". Nói xong, y né tránh ánh mắt của Lý Trường Xuân, trong đáy mắt thoáng hiện nét âm trầm.
Lý Trường Xuân giận dữ, hừ giọng: "Lát nữa nhớ là không được lắm lời, điều gì không nên nói thì chớ nói ra, hãy giả như không biết. Được rồi, đã có người quay về kìa". Nói rồi, lão lấy lại nét mặt thản nhiên như trước. Liễu Tinh Hồn cũng mau chóng khôi phục thần thái như cũ, mỉm cười đón những người vừa đến.
Bấy giờ, Pháp Quả đại sư của Bồ Đề học viện dẫn theo Bổn Nhất trở lại sớm nhất. Tiếp theo lần lượt là Thất Huyền chân nhân và Vô Vọng của Đạo Viện, Hạo Vân cư sĩ và Tất Thiên của Nho Viện, Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng Thư Viện đi cùng với Thương Nguyệt và Hứa Khiết, cuối cùng là Dịch Viện, Huyền Ngọc chân nhân dẫn theo Lục Vân, Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong bốn người cùng đến. Đợi mọi người đều đã đến đông đủ, Lý Trường Xuân đưa mắt nhìn mọi người khắp lượt, cuối cùng dừng lại trên người Lục Vân trong thoáng chốc rồi nhìn đi nơi khác, lão nói: "Mọi người đến cả rồi, chúng ta nên đi ngay kẻo lại phát sinh đại biến, tất cả hãy ngự kiếm phi hành!". Dứt lời, lão liền phi thân lên không, dùng thuật ngự phong, nhanh chóng bay về phía trước. Theo sau là đủ loại hào quang rực rỡ, kiếm quang chói lòa, ai nấy đều ngự phong ngự kiếm mà đi.
Lục Vân nhìn Tất Thiên, chuyển hướng dần đến bên cạnh, khẽ nói: "Tất huynh, huynh ổn chứ? Hôm qua quả thật bất đắc dĩ, xin chớ để trong lòng". Tất Thiên có vẻ hơi mất tự nhiên, khẽ liếc nhìn Ngạo Tuyết một thoáng, thở dài nói: "Cảm ơn đệ đã quan tâm, ta không sao, vẫn còn chưa cảm tạ đệ hôm qua đã nương tay". Dứt lời, gã liền tăng tốc độ, vượt lên trước hết thảy mọi người.
Huyền Ngọc chân nhân nhìn Lục Vân, khẽ nói: "Có rất nhiều việc từ từ sẽ giải quyết được thôi, ngươi hãy cứ để cho mọi sự tự nhiên là được. Lần này so tài, bất kể đối phương là ai, cũng không nên quá để tâm". Nói xong, ông khẽ gật đầu, rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Lục Vân đưa mắt nhìn về phía chân trời, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ lần này trời xanh có ý cho mình tự khảo nghiệm bản thân, hoặc có lẽ đây là một kiếp nạn chăng. Trải qua hai năm học nghệ, điều mong muốn đã đạt được, sau này, cần phải làm như thế nào? Cứ thuận theo tự nhiên à? Mọi việc đều do trời cao sắp đặt sao? Không, đó không là con đường mà Lục Vân muốn theo, đời này kiếp này, chàng nhất quyết không để trời cao kia quyết định số phận cho mình, chàng nhất định phải tranh đấu cho bản thân, để cho thiên địa thần linh đều biết, Lục Vân không bao giờ chịu sự trói buộc của định mệnh.
"Chàng nghĩ gì mà một mình nhìn trời như thế?". Một thanh âm dịu dàng êm ái đã cắt ngang luồng tạp niệm của Lục Vân, Ngạo Tuyết quan tâm nhìn chàng, ánh mắt lộ vẻ yêu thương. Lục Vân quay nhìn nàng, bất chợt thấy Vân Phong bên cạnh đang bụm miệng cười khúc khích, bèn trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi nhẹ nhàng trả lời Ngạo Tuyết: "Ta đang nghĩ đến việc tại sao Quỷ tiên lại xuất hiện tại Tống Tiên Lĩnh này, có phải ở đấy có ẩn tàng bí mật gì chăng? Có thể vật mà bọn chúng muốn tìm đang ở trên đó?".
Ngạo Tuyết thản nhiên nói: "Ta cứ đi rồi sẽ biết thôi. Thanh tĩnh vô vi, chính là phương cách tốt nhất để tu luyện thành công. Chàng cứ luôn nghĩ quá nhiều chuyện, sẽ gây trở ngại cho việc tu hành đấy".
Lâm Vân Phong ở bên cạnh cười nói: "Sư tỷ nói đúng rồi, hề hề, thanh tĩnh vô vi, chính là phương pháp duy nhất để tu tiên. Như Lục Viện chúng ta đây, cho dù đã là những bậc tu hành tinh thâm, nhưng nghe nói là so với đệ tử của Ngũ Phái trong giới tu chân vẫn còn cách xa lắm. Đệ tử của họ tương truyền ai ai cũng có tu vi cao thâm, đạo pháp thông thần, tâm vô tạp niệm, so với chúng ta chỉ lo việc trảm yêu trừ mà, thật là cao minh hơn nhiều".
Nghe Vân Phong nói qua về Ngũ Phái, thần sắc của Lục Vân có chút dao động, trong lòng bất giác nảy sinh hứng thú. Chàng đang định lên tiếng hỏi thêm về chuyện của Ngũ Phái, thì đúng lúc đã đến Tống Tiên Lĩnh. Lục Vân lập tức tập trung tinh thần, cẩn thận quan sát, nhận thấy ngọn Tống Tiên Lĩnh này quả thật rất đặc biệt, một mặt là một hẻm núi sâu nghìn trượng, tựa hồ như bị một thần khí nào đó chẻ ra làm đôi, chung quanh mây mù che phủ. Sau khi xem xét bốn phía, Lục Vân đột nhiên có một cảm giác kỳ quái. Nơi đây dường như ẩn giấu một vật gì đó, mơ hồ huyền hoặc, chỉ là trong tiềm thức cứ gợn lên chút cảm giác lạ lẫm, khó nắm bắt. Vật ấy dường như mang hai dạng thức, vừa hàm chứa một linh khí sung mãn khó sánh, lại vừa mang một khí tức vô cùng kỳ dị, tựa như là một người nào đó đang mang trong mình một đạo khí tức thần bí, khó hiểu.
Đưa mắt quan sát mọi người chung quanh, thấy họ đều tập trung chú ý vào trận đấu ở phía trước, Lục Vân bèn nhẹ nhàng phát động Ý Niệm Thần Ba. Tức thì, tình hình trận đấu ở phía xa kia hiện rõ mồn một trước mắt, rõ ràng vô cùng. Trong cảnh tượng thấy được chính là hình ảnh Kiếm Vô Trần tay cầm Thiên Linh thần kiếm, rực rỡ hào quang ngũ sắc, một mình chiến đấu với hai Quỷ tiên. Còn hai Quỷ tiên thì tỏ ra rất e sợ thanh Thiên Linh thần kiếm trong tay y, không dám trực tiếp đối đầu, chỉ không ngừng tránh né. Phía bên kia, một gã tuổi độ trên dưới ba mươi cũng đang giao đấu với một Quỷ tiên khác. Người này thần sắc lạnh lùng kiêu ngạo, ánh mắt cuồng liệt dữ dội, trong tay cầm một trường kiếm vô cùng sắc bén. Gã tấn công kịch liệt đến nỗi tên Quỷ tiên chỉ biết thoái lui liên tục, người xem nhìn đến ngỡ ngàng.
Lục Vân lúc này đã hiểu ra vì sao mình lại cảm nhận được đạo khí tức kỳ dị, thì ra chính là luồng khí tức hiển lộ từ thân thể của người này. Lục Vân thầm kinh hãi, luồng khí tức thần bí phát ra từ người này quả thật kỳ dị và cường đại đến choáng ngợp, chỉ sợ tu vi của y còn cao hơn Kiếm Vô Trần vài ba phần, thật là khó tin!
Lúc này, mọi người đã đến đủ, ai nấy đều dán mắt vào trận đấu đầy kinh hiểm của hai người kia. Còn Lục Vân thì nhân lúc mọi người không ai chú ý bèn phát ra mười hai đạo Ý Niệm Thần Ba, tỉ mỉ dọ thám cả ngọn Tống Tiên Lĩnh, tìm xem kỳ vật gì phát ra linh khí sung mãn đến vậy. Một đạo ý niệm phản hồi, không có kết quả, đạo thứ hai, vẫn không có kết quả. Trong phút chốc, cả mười đạo Ý Niệm Thần Ba đã có phản hồi nhưng vẫn không tìm được gì. Giờ chỉ còn lại hai đạo Ý Niệm Thần Ba cuối cùng, đang lùng sục từng ngõ ngách với tốc độ điên cuồng.
Đồng thời, Lục Vân cũng lặng lẽ theo dõi trận đấu, không nói năng gì. Trong khi đó, Vân Phong ở bên cạnh chàng khi trông thấy Quỷ tiên liền tỏ ra hết sức hưng phấn, nét mặt tiếc rẻ vì không được xông ra biểu hiện một phen để chứng tỏ bản lĩnh thật sự của mình. Ngạo Tuyết liếc nhìn Thương Nguyệt đang đứng ở đằng xa, ánh mắt ẩn hiện vài nét thần thái kỳ dị, rồi ánh nhìn lặng lẽ dừng lại ở thanh Khiếu Nguyệt thần kiếm.
Đến đây, Lý Trường Xuân thấy tình thế tạm thời ổn định, nét mặt cũng tươi trở lại. Ông nhìn mọi người, rồi nói: "Các vị chưởng giáo có biện pháp gì có thể bắt sống lũ Quỷ tiên kia để hỏi xem chúng đến đây vì mục đích gì không?".
Nghe vậy, năm vị chưởng giáo đều nhìn nhau, trong lòng thật sự khó chịu. Họ không hề nghĩ rằng Lý Trường Xuân lại có thể đề xuất một việc trời ơi đất hỡi như thế, Quỷ tiên nếu có thể dễ dàng bắt sống, thì còn được gọi là Quỷ tiên nữa sao? Huyền Ngọc chân nhân đối việc này lại càng hiểu rõ hơn hết, ngày trước Vân Phong và Ngạo Tuyết gặp phải Quỷ tiên ở Âm Hồn Lâm đã phải trải qua một trận kịch chiến thảm liệt, kinh hồn động phách. Tiêu diệt bọn Quỷ tiên đã khó như vậy, bắt sống chúng còn gian nan hơn gấp nhiều lần.
Huyền Ngọc chân nhân lên tiếng: "Khả năng bắt sống bọn chúng, so với việc thẳng tay giết đi, quả thật còn nhỏ hơn cả hạt cát, chuyện đó nào có dễ dàng? Thiết nghĩ Quỷ tiên là loại quỷ vật cao cường nhất Quỷ Vực, ngay giữa ban ngày ban mặt thế mà chúng không hề sợ hãi thì đủ biết tu vi cao dường nào, thật khó đối phó vô cùng. Chúng ta muốn moi được tin tức từ miệng chúng, e rằng chỉ là điều mơ tưởng".
Thất Huyền chân nhân đứng bên cạnh nói: "Huyền Ngọc đạo hữu nói không sai, muốn bắt sống chúng quả thật rất khó, cơ hồ như không thể làm được. Thế nhưng, việc trên thế gian không có chi là tuyệt đối, nếu thực sự muốn bắt sống chúng, thì vẫn có biện pháp. Từ xưa trong giới tu chân đã có lưu truyền rằng có một dạng thần khí có thể làm được việc này. Loại thần khí đó mọi người đều đã biết, chính là trấn sơn chi bảo của Vô Vi Tiên phái - Thu Hồn Phiến".
Lời đó vừa xuất, các vị chưởng giáo đều sầm sắc mặt lại, như vậy chẳng khác nào nói suông? Lý Trường Xuân khẽ thở dài một tiếng, nói: "Cách đó thì không được rồi, nhưng cũng phải có đường khác chứ. Lần này chúng ta cùng có mặt ở đây, hy vọng có thể tiêu diệt được ba tên Quỷ tiên to gan vi phạm cấm địa kia, xem như là có chút thu hoạch". Mọi người đều trầm tĩnh, ánh mắt không dời, dõi theo động tĩnh của trận đấu
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 38: Biến Cố Bất Ngờ
Chương 38: Biến Cố Bất Ngờ