DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 106: Ý Ngoại Tiêu Tức

Ăn xong con thỏ rừng, thần bí nhân nhìn Lục Vân lạnh lùng trả lời:"

- Với tu vi của ngươi, ngoài mấy nơi đặc biệt ở Nhân gian ra có lẽ chẳng có nơi nào mà ngươi không thể đến được. Còn về xảy ra đại sự ở Nhân gian thì ta nghe nói là không có gì hết. Nhưng trong lòng ngươi hoặc một số kẻ khác nhất định cho là có chuyện gì đó đáng để chú ý."

Ánh mắt Lục Vân liền thay đổi, trong lòng vừa đoán hàm ý của hắn ta vừa nói:"

- Không hiểu ngươi biết những gì sao lại nói vô sự? Chẳng dấu gì ngươi, ta cũng biết chút ít động tĩnh của Nhân gian."

Trầm tư một lúc, thần bí nhân nói một cách lạnh nhạt:"

- Theo như ta nghe ngóng được trên đường, đại sự ở Nhân gian xảy ra không ngoài hai sự kiện. Thứ nhất là Phong Hồn Phù phong ấn Quỷ vực đã được Kiếm Vô Trần của Thiên Kiếm viện đem về, đồng thời có ma vật xuất hiện ở đáy Tàng Thi giang nên nhiều nơi ở Nhân gian đã xuất hiện hơn mười vụ việc ma vật sát thương người. Thứ hai là thiên hạ tu chân Lục viện muốn liên minh, thời gian cụ thể và tình hình chi tiết thế nào còn chưa xác định, nhưng tin tức này thì đã được truyền đi khắp giới tu chân rồi.

Lục Vân nghe xong sững người ra, dường như tin Lục viện liên minh làm chàng quá kinh ngạc. Ngẩng đầu nhìn thần bí nhân, Lục Vân hỏi:"

- Ngươi không nhớ nhầm chứ. Lục viện thật sự đã truyền tin muốn liên minh này đi sao? E rằng không thể có chuyện đó. Nhiều năm nay Lục viện tuy cùng thuộc chính đạo, nhưng họ chia bè phái câu kết tranh giành, đấu đá lẫn nhau nên thành kiến môn hộ rất nghiêm trọng. Bọn họ muốn liên minh, khả năng này không lớn lắm. Hơn nữa cứ cho là liên minh thì ai sẽ làm minh chủ, liệu những người khác có tâm phục khẩu phục không, những việc này sợ rằng cần giải quyết thật êm đẹp."

- Không ngờ ngươi cũng có vài phần hiểu biết về Lục viện. Tu vi ngươi cũng hết sức cổ quái, lẽ nào ngươi cũng là môn hạ đệ tử của Lục viện?"

Cười khổ, ánh mắt Lục Vân hướng thẳng về phía bóng tối hun hút thở dài đáp:"

- Phải cũng được mà không phải cũng được, nhưng đến hôm nay điều đó đã không còn quan trọng."

Mơ hồ nhận ra điều gì đó, thần bí nhân không truy hỏi Lục Vân nữa mà tiếp tục nói về chủ đề cũ:"

- Về việc của Lục viện ta chỉ nghe nói thế. Đến nay thiên hạ đã truyền bá khắp nơi, nghĩ lại chắc phải có căn cứ nhất định. Còn về điều ngươi nói thành kiến môn hộ, cấu kết tranh đấu không phải vấn đề chính, chủ yếu do ai xuất đầu lộ diện hiệu triệu đó mới là nguyên nhân then chốt quyết định tất cả."

Có một vài điều không thể lý giải được, trong ánh mắt Lục Vân lộ rõ sự nghi ngờ hỏi:"

- Lời nói của ngươi ta không hiểu hết, người lộ diện như thế nào mới có thể khiến năm viện kia cam tâm tình nguyện liên minh nhận lệnh? Chưởng giáo của Lục viện ta từng gặp qua, có lẽ chẳng ai có năng lực đó. Dù là Lý Trường Xuân của Thiên Kiếm viện ra mặt sợ rằng năm viện còn lại cũng chưa chắc nghe theo lệnh."

Nhìn thẳng vào Lục Vân ánh mắt của thần bí nhân toát ra vẻ thần bí, hắn nhẹ nhàng đáp:"

- Cách nghĩ của ngươi còn quá ngây thơ, có rất nhiều việc ngươi không biết. Tin chắc có một ngày kết quả cuối cùng sẽ làm ngươi tin. Thời gian không còn sớm nữa, duyên còn thì ở, duyên hết thì đi, hy vọng sau này sẽ gặp lại ngươi."

Thần bí nhân đứng dậy nhìn Lục Vân thêm một lúc rồi quay người bỏ đi. Nhìn theo bóng thần bí nhân đi xa dần, đôi môi Lục Vân mấp máy nhưng cuối cùng lại không thốt ra điều muốn hỏi. Trong bóng tối, một thanh âm lạnh lùng từ khu rừng sâu thẳm vang lên:"

- Lục viện tụ, thiên hạ ly, tử hoa hiện, cửu chuyển mệnh. Si tình chủng, hà xứ tầm, vị hồng nhan, nộ trảm kinh. Thương tang ái, ba chiết khởi, hồi thủ xứ, lệ kỷ hứa. Thiên thế ái, tam sinh tình, nhất đạo môn, vĩnh nan tụ."

Cả người run lên, Lục Vân nhìn thấy trong bóng tối lóe lên quang mang chói mắt. Ám ngữ của thần bí nhân lúc đi khỏi hết sức tang thương và bi tráng, là hắn ta nói về bản thân hay là nói về Lục Vân? Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao Lục Vân ngạo nghễ đứng giữa trời đất, toàn thân phát ra một luồng khí kiên định và mạnh mẽ. 'Thiếu niên tâm, vi hồng nhan, nộ trảm thiên, vĩnh bất phản.'"

Cả đời này cho dù vận mệnh có sắp xếp ra sao đi chăng nữa thì Lục Vân cũng không chịu an phận mà làm, chàng muốn làm theo ý mình cho dù điều đó trái với vận mệnh. Tuy ý chí nghịch thiên kiên định nhưng con đường nghịch thiên có thuận lợi như vậy không, đời này trớ chú lão thiên gia (chú thích : trời già) dành cho Lục Vân rốt cuộc là gì? Tại sao đến bây giờ còn chưa xuất hiện, lẽ nào lão thiên đã quên mất rồi, hay còn đang chuẩn bị?

Phong Đô Thành, bên ngoài Quỷ phủ, ba vị chưởng giáo là Huyền Ngọc chân nhân, Ngọc Vô Song, Hạo Vân cư sĩ dẫn theo môn hạ Dịch viên là Càn Nguyên chân nhân, Huyền Âm chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư, Lý Hoành Phi cùng những cao thủ khác của Dịch viên toàn lực giữ vững thế trận, ngoan cường chống cự một số lớn bọn quỷ vật đang áp sát. Thời gian nhóm Lục Vân tiến vào Quỷ vực càng dài bao nhiêu, các cao thủ bên ngoài càng cảm thấy áp lực tăng lên bấy nhiêu, trong lòng ai ai cũng đều hết sức lo lắng."

Một là, mọi người đang lo lắng cho sự an toàn của mười một người tiến vào Quỷ vực. Hai là, nhìn thấy chín đạo phong ấn đã bị quỷ vật phá vỡ bảy đạo, trong lòng mọi người thập phần sốt ruột. Một khi quỷ vật mở được phong ấn tiến vào Nhân gian, với số lượng đông như thế của chúng chỉ sợ với một trăm, hai trăm đồ đệ của Dịch viên không chống cự nổi. Hiện giờ trấn thủ lối ra Quỷ vực là cao thủ Dịch viên, cũng vì đánh mất Phong Hồn Phù mà trở thành tội nhân thiên cổ và bị người đời nguyền rủa."

Khi bọn quỷ vật phá vỡ đến đạo phong ấn thứ tám, Huyền Ngọc chân nhân lo lắng nhìn mọi người bên cạnh mình, thở dài nhè nhẹ nói:"

- Hôm nay đã là ngày thứ hai mươi ba, những người đã vào Quỷ vực vẫn chưa có một chút tin tức, thời gian của chúng ta chỉ còn chưa đến bảy ngày. Nếu trong quãng thời gian này chưa giành lại được Phong Hồn Phù thì sau này Nhân gian sẽ thê thảm lắm. Mà xem ra với tình hình tấn công của bọn quỷ vật, trận pháp chúng ta khổ cực bày bố sợ rằng không thể duy trì hết bảy ngày. Một khi đạo phong ấn thứ chín bị phá vỡ, chúng ta đành phải tận nhân lực nghe theo số trời vậy."

Nghe vậy xong thần sắc mọi người đều trầm xuống, vẻ mặt tràn ngập lo âu nhìn về thông đạo. Ngọc Vô Song nhẹ nhàng nói:"

- Có lẽ giờ này bọn họ đang trên đường trở về, gặp số lớn quỷ vật cản trở cũng không chừng. Bất kể nói thế nào chúng ta trước tiên vẫn phải tin vào bọn họ, có như vậy chúng ta mới có thể yên lòng thủ vững ở đây chứ."

Những người còn lại chỉ im lặng nghe, rõ ràng trong giờ khắc này đều không biết nên nói điều gì. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua trong giao tranh, mặt trời lặn rồi trăng lại mọc lên, một ngày cứ như vậy mà trôi qua. Mặt trời buổi sớm mang theo ánh sáng chói chang một lần nữa chiếu sáng Phong Đô Quỷ thành, nơi bọn quỷ vật đang điên dại tấn công đột nhiên có dấu hiệu khác thường."

Huyền Âm chân nhân vừa phát hiện sự khác lạ của quỷ vật lập tức thông báo với mọi người, cùng nhau bàn luận xem có chuyện gì xảy ra. Trước thông đạo, ba vị chưởng giáo và Tĩnh Nguyệt đại sư, Huyền Âm chân nhân, Càn Nguyên chân nhân các cao thủ im lặng quan sát kỹ động tĩnh sau phong ấn, trong lòng đang suy nghĩ đang xảy ra chuyện gì. Trầm tư khá lâu, Huyền Ngọc chân nhân nói:"

- Tình hình này rất khó phán đoán, ta nghĩ phải chăng Lục Vân bọn họ đã lấy được Phong Hồn Phù và đang giao đấu với bọn quỷ vật?"

Mọi người vừa nghe vậy sắc mặt đều vui mừng nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt lại trầm trọng, lo lắng cho sự an nguy của Lục Vân bọn họ. Tuy nhiên lúc mọi người đang suy đoán, sâu thẳm trong thông đạo bạo phát một đạo quang hoa rực rỡ. Chỉ thấy một đạo huyền thanh sắc quang mang theo thông đạo bắn ra, trong thanh sắc quang mang vô số phù chú huyễn hóa thành các dạng đồ án bay tứ tán trong không trung. Cuối cùng số đồ án trôi dạt bắt đầu hợp lại dần dần hình thành một tấm đồ án Bắc đẩu thất tinh. Khi Bắc đẩu thất tinh hoàn toàn thành hình, bảy ngôi sao bùng phát quang mang sáng rực, trên bầu trời hình thành một đường nối liền vầng hào quang thất tinh, cùng lúc đạo phong ấn thứ chín do Huyền Ngọc chân nhân các cao thủ bố trí bị phá vỡ.

Đồng thời tiếng kêu la thảm thiết vô số lệ quỷ vang khắp vùng trời Phong Đô. Trên trời, vòng thất tinh vừa hiện mây đen cuồn cuộn liền hoá thành vô số mảnh vỡ trôi theo gió, nháy mắt đã mất hút. Khi trời quang mây tạnh Huyền Ngọc chân nhân mới thốt lên tiếng hoan hô vui mừng, cao hứng nói với mọi người:"

- Chính là Phong Hồn Phù, chính là Phong Hồn Phù. Cuối cùng họ cũng không phụ lòng mong mỏi của chúng ta thu hồi Phong Hồn Phù, thật tốt quá, tốt quá rồi!"

Thân thể chấn động, trên mặt mọi người ai ai cũng lộ ra vẻ tươi cười lâu rồi không thấy, rõ ràng hết sức kích động. Hạo Vân cư sĩ thoải mái nói:"

- Hòn đá lớn trong lòng đã được gỡ bỏ, từ nay có thể an tâm nghỉ ngơi vài ngày. Một tháng nay mọi người đều rầu rĩ, đây là lúc nên nghỉ ngơi cho khoẻ."

Mọi người nghe xong bất giác gật đầu hưởng ứng. Nghĩ lại một tháng gian khổ đã trôi qua, mọi người đều có sự cảm nhận sâu sắc."

- Xuất hiện rồi, mọi người mau nhìn xem, xuất hiện rồi. A tại sao chỉ có hai bóng người vậy, còn những người khác đâu, sao không thấy họ nhỉ?"

Lời nói của Huyền Âm chân nhân làm mọi người đều vui mừng, toàn bộ ánh mắt tập trung về lối ra thông đạo. Tuy nhiên khi chỉ thấy hai bóng người, một cảm giác bất tường dâng lên trong lòng mỗi người. Khi Kiếm Vô Trần và Liễu Tinh Hồn xuất hiện ở cửa thông đạo, tất cả mọi người đều lo lắng nhìn họ rồi ánh mắt lại hướng về thông đạo hun hút muốn tìm kiếm tung tích những người khác."

- Tại sao chỉ có hai người các ngươi còn những người khác đâu, bọn họ ở đằng sau phải không chắc đợi một lúc nữa họ ra à? Trả lời đi, những người kia đâu, bọn họ đang ở nơi nào, tại sao lại không cùng quay lại với các ngươi ?"

Hỏi dồn dập với giọng nói lo lắng, Huyền Âm chân nhân hiển nhiên hết sức kích động và tức giận, nhìn chằm chằm vào hai người Kiếm Vô Trần và Liễu Tinh Hồn."

Thấy mọi người tại đây ai ai cũng nhìn hai người mình, trên mặt Kiếm Vô Trần thấp thoáng vẻ đau buồn. Nghĩ đến hai nữ tử tuyệt sắc thiên hạ khó tìm, trong lòng hắn không kìm nổi sự đau xót, đó là giấc mộng trong lòng bao thiếu niên nhưng đáng tiếc lại đánh mất đi như thế. Không nói một lời, Kiếm Vô Trần chỉ dùng ánh mắt đau thương nhìn mọi người thở dài một tiếng khiến tâm người lạnh buốt. Lúc này, ánh mắt hắn chứa đầy sự nuối tiếc và đau thương cùng với bao nhiêu tình cảm đều chan chứa trong lòng tất cả mọi người."

Nhìn vẻ than thở của Kiếm Vô Trần, một nỗi bất an xộc thẳng vào tim mọi người. Huyền Ngọc chân nhân hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi:"

- Liễu đạo hữu, ngươi hãy nói cho mọi người biết tung tích của Lục Vân và những người khác. Rốt cuộc bọn họ hiện giờ đang ở nơi nào, tình hình ra sao? Mau nói ra để mọi người khỏi lo lắng!"

Nhìn thần sắc bất an lo lắng trong mắt mỗi người, Liễu Tinh Hồn sắc mặt đau buồn đáp:"

- Về việc này, điều đầu tiên ta cần nói ta xin lỗi. Là ta vô dụng, nhiệm vụ tuy hoàn thành nhưng cái giá phải trả lại vượt qua sự tưởng tượng. Hy vọng mọi người bình tĩnh một chút nghe ta kể lại, đến lúc ấy mọi người sẽ hiểu mọi chuyện ngay."

Cảm thấy giọng nói Liễu Tinh Hồn không bình thường mọi người đang có mặt đều biến sắc, nỗi bất an lại dâng lên mạnh mẽ trong lòng. Tại nơi này Huyền Ngọc chân nhân, Hạo Vân cư sĩ, Ngọc Vô Song vì thân phận nên cố hết sức giữ bình tĩnh. Nhưng Huyền Âm chân nhân và Tĩnh Nguyệt đại sư vì quá lo lắng cho môn hạ đệ tử nên lộ vẻ hết sức nôn nóng.

Huyền Âm chân nhân thấy tình hình không tốt, sốt ruột hỏi liên tục:"

- Ý của ngươi là gì, ngươi không nói cho chúng ta, những người khác đều bị kẹt trong Quỷ vực không quay về được phải không ? Nói mau, nói mau, bọn họ hiện tại đang ở đâu, ta chỉ cần biết tình hình của bọn họ bây giờ, những chuyện khác ta không cần nghe."

Liễu Tinh Hồn nhìn Huyền Âm chân nhân, ánh mắt có chút bất lực dời sang nơi Huyền Ngọc chân nhân thần sắc lộ ra vài phần ngượng ngùng."

Huyền Ngọc chân nhân khẽ thở dài nói:"

- Sư đệ không nên quá lo lắng, hãy nghe Liễu đạo hữu thuật lại tỷ mỉ tình hình lần này đã."

Huyền Âm chân nhân nghe vậy hừ lạnh một tiếng, bước sang bên trong miệng vẫn lẩm bẩm điều gì đó, mắt vẫn nhìn về phía Liễu Tinh Hồn."

Nhìn quanh mọi người một lượt, Liễu Tinh Hồn bắt đầu kể về những việc xảy ra sau khi tiến vào Quỷ vực. Từ việc bọn họ gặp nguy hiểm ở Quỷ hải đến việc của Lãnh Gia Hào thảm tử nơi Vô Hồn Gian Quỷ Vương thành, một loạt sự việc nhất nhất thuật lại tỷ mỉ. Nói đến đoạn tiến nhập Hóa Hồn Trì thu hồi Phong Hồn Phù, Liễu Tinh Hồn dừng lại nhìn mọi người, khẽ nói:"

- Trong tình hình lúc bấy giờ vì sự an nguy của Nhân gian, vì hoàn thành nhiệm vụ, ta yêu cầu Vô Trần lựa chọn một cách khó khăn và bỏ qua nhiều điều cố hết sức quay về nhân gian. Sau khi chạy đến lối ra thông đạo giữa Nhân gian và Quỷ vực, bọn ta đã chạm trán đợt tấn công mạnh nhất từ trước đến nay. Hai tên quỷ vương, ba quỷ soái, ba đại hung tà của Quỷ vực cùng mười hai tên quỷ tiên cộng thêm hơn một vạn quỷ binh của Quỷ vực quân đoàn. Với lực lượng rất mạnh như thế, đòn tấn công của ta và Kiếm Vô Trần hiển nhiên vô dụng nên rơi vào hiểm cảnh rất nhanh. Tuy nhiên đúng lúc ấy Lục Vân cùng với những người khác xuất hiện, xem ra họ cũng muốn trở về Nhân gian. Nhưng bọn họ đến chẳng giúp được bọn ta xoay chuyển tình thế, họ cũng nhanh chóng nguy khốn. Khi Vô Trần dùng Phong Hồn Phù đẩy lùi cao thủ Quỷ vực áp sát, ta kéo hắn thừa cơ chạy vào thông đạo chuẩn bị trở về Nhân gian. Nhưng lúc ấy Vô Trần lại không muốn bỏ đi một lòng muốn quay lại cứu người, chỉ đáng tiếc mọi chuyện đã không kịp nữa rồi. Khi đó trong nhóm chín người Lục Vân ngoài Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt ba người vẫn còn sức lực tái chiến, toàn bộ sáu người còn lại chân nguyên hao tận giống như ngọn đèn cạn dầu. Tại thời điểm đó đứng trước sự lựa chọn trọng đại, vì sự an nguy của Nhân gian và cũng vì hoàn thành nhiệm vụ ta đã ép buộc Vô Trần chọn việc rời khỏi họ quay trở về Nhân gian."

Thần sắc ảm đạm nhìn mọi người, trong mắt Liễu Tinh Hồn chứa đầy sự áy náy như tự trách mình."

Lắc lư lùi về sau vài bước, Hạo Vân cư sĩ và Ngọc Vô Song gương mặt kinh ngạc, ánh mắt có vẻ không tin tựa hồ không muốn tiếp nhận sự thật tàn khốc. Không nói lời nào hai người chỉ dùng ánh mắt đau buồn nhìn lên bầu trời, trên khuôn mặt không thể dấu được nỗi bi ai. Bên cạnh hai người Huyền Ngọc chân nhân gương mặt tái nhợt trong nháy mắt, cả người chìm sâu trong nỗi tuyệt vọng. Huyền Âm chân nhân kế bên nhìn Tĩnh Nguyệt đại sư và Càn Nguyên chân nhân, nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt già cỗi, miệng thì hét vang giận dữ. Lý Hoành Phi nhìn về thông đạo hun hút, các cơ trên mặt giật giật thoáng hiện nụ cười đau khổ làm tan nát lòng người trên gương mặt anh tuấn của hắn.

- Đáng ghét, các ngươi là hai thằng vô lại tự tư tự lợi, quên ân phụ nghĩa. Nếu không có Lục Vân bọn họ tương trợ, các người có thể lấy được Phong Hồn Phù không? Không có họ thu hút sự chú ý của cao thủ Quỷ vực các ngươi quay về Nhân gian được không? Còn các ngươi để giữ được mạng sống đã chạy trốn một mình không đếm xỉa đến bọn họ. Loại người như các ngươi cũng được xem là cao thủ chính đạo sao, ta cảm thấy thật hổ thẹn thay các ngươi. Còn nữa, các ngươi đã biết bọn họ còn bị kẹt ở bên trong, vì sao sau khi ra không thông báo bọn ta đến cứu người mà lại phong ấn thông đạo. Ngươi nói xem, có phải các ngươi có dã tâm dồn họ vào chỗ chết không?"

Trong lúc tức giận Huyền Âm chân nhân không ngừng quát mắng, lớn tiếng chất vấn Kiếm Vô Trần và Liễu Tinh Hồn. Bên cạnh những người khác lạnh nhạt nhìn hai người, ánh mắt miệt thị xem thường. Nghe xong lời nói cuối cùng của Huyền Âm chân nhân, mọi người đều nghi ngờ không hiểu tại sao Liễu Tinh Hồn làm như vậy."

Thấy thần sắc mọi người bất thiện, Liễu Tinh Hồn thờ dài nói:"

- Huyền âm đ*o hữu không nên quá kích động, tâm trạng ông hiện giờ ta có thể hiểu được. Dạo trước khi bọn ta mắc mưu Âm Thi Quỷ vương, Gia Hào chết tại Vô Hồn Gian, lúc ấy trong lòng ta còn đau hơn ông nhiều. Lần này chúng ta cử nhiều người đi tự nhiên ta hy vọng tất cả đều bình an trở về, như thế ta mới dễ ăn nói với mọi người. Nhưng bây giờ sự tình đã đến nước này có nói gì cũng quá muộn, còn về việc phong ấn thông đạo này cuối cùng cũng là bất đắc dĩ thôi. Nếu bọn ta không kịp thời phong ấn, bọn quỷ vương, quỷ soái và quỷ tiên bên trong đuổi đến nơi, lúc ấy kết quả như thế nào tin chắc mọi người đều tưởng tượng ra."

Ba vị chưởng giáo nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự bất lực và đau khổ. Đối với lời nói của Liễu Tinh Hồn vì không có nhân chứng ở hiện trường nên chẳng ai dám khẳng định lời nói của lão ta là giả hay là thật nữa. Tuy lão ta luôn miệng nói do sai lầm bản thân, mọi chuyện đều đổ lên đầu mình nhưng với lý do to lớn vì hòa bình Nhân gian, khiến cho ba vị chưởng giáo ngoài việc thở dài ra cũng chẳng biết nói gì nữa."

Nhẹ nhàng phất tay ngăn cảnhuyền Âm chân nhân đang kích động, Huyền Ngọc chân nhân đau xót nói:"

- Hiện tại có nói gì cũng quá muộn rồi, lần này có thể thu hồi Phong Hồn Phù xem như hoàn thành nhiệm vụ. Còn sự sống chết của nhóm người Lục Vân đến giờ vẫn chưa rõ, vì thế mọi người không nên đau lòng quá sớm. Nói không chừng trong giờ khắc quyết định họ nắm được thời cơ thuận lợi chạy thoát, việc này cũng có thể xảy ra. Tóm lại khi Liễu đạo hữu đi khỏi, Lục Vân, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt đều còn sống không ai chết đúng không?"

Ánh mắt mọi người nhìn Huyền Ngọc chân nhân tràn ngập đau thương và mất mát, ai ai cũng hiểu lão chỉ là an ủi mọi người, nên cũng không tin lắm lời nói của lão. Dù sao trong lúc này ngoài việc cầu ông trời bảo hộ nhóm người Lục Vân mọi người còn biết làm gì nữa đây?"

Nhìn vào thông đạo sâu thăm thẳm, Tĩnh Nguyệt đại sư thanh âm đau xót nói:"

- Cứ nghĩ là còn sống, đời này bọn họ có thể trở lại Nhân gian không?"

Thờ ơ quay người, không nhìn một ai và như thế một mình rời khỏi nơi này."

Nhìn theo bóng Tĩnh Nguyệt đại sư, mọi người suy nghĩ lời nói của bà bất giác lại thở dài chán nản. Thì đó, cứ coi như còn sống nhưng thông đạo đã đóng, bọn họ làm sao trở về? Bạn đang đọc truyện được copy tại

Khi gió nhẹ thổi đến, bên ngoài thông đạo chỉ còn Huyền Âm chân nhân si si ngốc ngốc lưu lại nơi đó. Những người khác vì quá đau lòng đều chán nản trở về Dịch viên. Lặng lẽ đứng đó khi bóng đêm u ám dần dần buông xuống, Huyền Âm chân nhân trông như một pho thạch tượng, gọi thầm những hình bóng đã đi xa...

Đọc truyện chữ Full