Nhìn về phía trước, Lục Vân phát động Ý Niệm Thần Ba toàn lực thăm dò động tĩnh của đao trụ. Chàng phát hiện, Ma Tôn từ sau khi biến thành đao thể, chỉ thấy trên thanh đao hoàn toàn không phát giác được bất kì khí tức nào của nhân loại. Ngoài ra lúc này, tần suất ba động trên đao thể so với tần suất của nhân loại cũng hoàn toàn khác biệt, thật vô cùng kì dị. ''Liệu có phải lúc này Ma Tôn đã chết đi, biến thành một thanh đao?''. Điểm này, Lục Vân tất nhiên không thể nào tin được, thế nhưng hiện tại Ma Tôn lại đang chuyển hóa thành nhân đao một cách thần kỳ, điều này khiến cho Lục Vân cảm thấy vừa kinh ngạc, vừa vô cùng hứng thú.
Trong huyết trận, Huyền Túc toàn thân tự động xoay tròn xuất ra hai luồng khí tức cường đại một chính một tà giao nhau. Hai đạo quang mang một hồng một kim này quay quanh thân hắn tạo thành một đạo quang tráo. Ngay khi ấy, một tòa kim phật và một tòa ác ma đồng thời xuất hiện trên quang tráo, một tả một hữu cùng lúc hiện ra trước mắt mọi người.
Khi đao trụ kỳ dị cuồng bạo mang theo khí thế trảm thiên diệt địa bổ xuống, song thủ Huyền Túc vốn luôn bắt ấn pháp quyết đột nhiên hợp lại, kim phật và ác ma song thủ cùng lúc xuất ra theo thế đối mặt nhau kẹp chặt đao trụ. Giữa không trung, khung cảnh kì lạ xuất hiện, chỉ thấy Huyền Túc toàn thân phát ra khí tức mãnh liệt vừa thần thánh vừa tà ác, thân thể lão đang xoay tròn đột nhiên dừng lại, song thủ giao nhau tạo thành hình chữ thập. Trên quang tráo, kim phật và ác ma bốn tay cùng xuất, lực lượng cường đại đó tạo thành một chiếc lồng tầng tầng lớp lớp vây lấy đao trụ.
Luồng hắc sắc đao trụ bên ngoài thân Huyền Túc bị lão nhốt lại, xung quanh như có Cửu Điều Phi Long. Huyền Túc đứng bên ngoài quang tráo toàn lực xoay tròn tạo thành một vòng sáng kì dị có sức hút mãnh liệt. Cùng lúc đó, đao trụ đột nhiên phát ra một luồng khí tức huỷ diệt không ngừng phóng ra toàn lực kháng cự kim phật và ác ma trên quang tráo.
Trong không gian, một đạo khí tức vô cùng kì dị phát ra từ nơi tranh đấu của song phương, khí lưu đầy trời giao phong mạnh mẽ như thuỷ triều. Ở phía xa, Lục Vân, Bạch Vân Thiên, Tàn Kiếm, Bách Linh cả bốn người đều phải vận toàn lực kháng cự với luồng lực thôn phệ đáng sợ đó, ai nấy thần sắc kinh hãi lập tức rời đi.
Khi bốn người đang toàn lực tránh né, bỗng một luồng âm thanh uy nghiêm mà bá đạo vọng tới:
- Còn không chịu hiện thân, xem ngươi có thể trốn ở đâu?
Lời vừa dứt, Lục Vân và mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, thanh âm đó rõ ràng là của Ma Tôn, lời hắn vừa nói không hiểu là ý gì? Hiện hình, lẩn trốn, là đang nói tới ai?
Mọi người còn chưa minh bạch thì từ trận chiến một luồng diệu nhãn vô cùng mạnh mẽ đột ngột phóng ra hàm chứa lực lượng cường đại, âm thanh chấn thiên nộ lôi truyền nhanh ra tứ phía. Giữa không trung huyết vụ ầm ầm di chuyển, tầng tầng lớp lớp ánh sáng tràn ra bốn bề. Luồng khí ma sát đáng sợ như thương thiên chi nộ làm cho tất cả ma vụ huyết lãng tan vỡ theo luồng gió mạnh. Trong lúc mọi thứ trôi theo luồng gió này đi ra xa, Lục Vân cùng mọi người nhế ch nhác đứng dậy từ dưới đất, tất thảy đều lộ vẻ kinh hãi nhìn lên không trung.
Lúc đó, Ma Tôn đã khôi phục nguyên trạng với thần sắc lãnh đạm, lạnh lùng nhìn Huyền Túc. Ngoài xa, Huyền Túc chân nguyên phát tán, thất khiếu chảy máu, sắc mặt trắng bệch trông giống một cái xác chết, toàn thân không còn chút sức lực, xương cốt trên người như bị chấn gãy, thân thể mềm oặt.
"
Nhưng quả là kỳ lạ, trong tình cảnh như vậy, phía dưới người lão bỗng suất hiện một đạo hắc vân giúp cho thân thể của lão không bị rơi xuống.
Ngạo nghễ nhìn Huyền Túc, Ma Tôn cười lạnh lẽo:
- Ngạc nhiên đấy, ngươi ở Vạn Phật Tôn tịnh tâm tu luyện mấy trăm năm quả là ngoài suy đoán của ta. Ngươi nghĩ rằng đã đủ để thắng ta ư? Nhưng sau trận chiến hôm nay ngươi đã hiểu, ngươi sai rồi. Bây giờ ngươi tự thừa nhận thân phận hay phải để ta nói ra đây?
Xung quanh, Lục Vân và mọi người nghe xong đều cảm thấy khó hiểu liền nhìn vào Huyền Túc, không biết là rốt cục lão còn che giấu điều gì.
Không thèm nhìn Ma Tôn, Huyền Túc lạnh lùng hỏi:
- Ngươi làm thế nào mà phát hiện ra? Theo lý mà nói việc này không ai có thể biết được.
Ma Tôn lãnh đạm đáp:
- Đúng là lẽ ra không có ai biết được việc này. Tiếc rằng ta lại là ngoại lệ. Nếu ngươi không đến đây thì ta cũng không thể phát hiện ra và bí mật của ngươi sẽ vĩnh viễn được ẩn giấu, bí mật đó sẽ biến mất cùng ngươi mà không có một ai có thể biết được.
- Cái ta muốn biết là ngươi làm sao có thể nhận ra chứ không phải mấy lời nhảm nhí này. Hãy mau nói vào vấn đề chính đi, ta không đủ nhẫn nại để nói chuyện vô bổ với ngươi.
Lạnh lùng nhìn Ma Tôn, Huyền Túc giận dữ hét lên. Lãnh đạm nhìn lại Huyền Túc, Ma Tôn nói:
- Đừng quá nóng vội, giờ ta sẽ nói thẳng cho ngươi hay. Khi ngươi kiên quyết khẳng định ta không phải là Ma Đà, lúc đó ta đã đoán ra thân phận của ngươi rồi. Ta cùng Ma Thiên tiến nhập nhân gian, lúc đầu định mượn thân phận Ma Đà thám thính động tĩnh của ngũ đại môn phái trong nhân gian. Dự định này của ta sắp thành thì lại bị ngươi phá hỏng mất. Lúc đó ta vẫn không hề hoài nghi thân phận của ngươi, nhưng khi ngươi vạn phần khẳng định thân phận của ta thì ta minh bạch ngay, kẻ giả khi đã gặp phải người thật mới không thể giấu được nữa. Từ lúc đó, ta đã nghi ngờ về thân phận của ngươi, còn qua trận đấu này, ta chỉ muốn biết bản lĩnh của ngươi đến đâu thôi, khi mà vài trăm năm trước đã có không ít cao thủ giới tu chân chịu thua dưới tay ngươi.
Khẽ ngẩng đầu nhìn trời, Huyền Túc phát ra tiếng thở dài:
- Có lẽ đây là ý trời, không ngờ xưa nay ta luôn cho rằng đó là chuyện không thể có người thứ hai biết, lại vì nhất thời sơ ý để lộ nguyên tích.
Lời nói của y lãnh đạm nhưng ẩn chứa sự đau thương, có lẽ trong đó còn có mấy phần thương tiếc lẫn uất hận.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lục Vân nhìn về phía Huyền Túc, nghĩ đến những lời của Ma Tôn. Bỗng nhiên chàng minh bạch, không ngờ bên trong lại chứa bí mật phức tạp như vậy. Còn Tàn Kiếm suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu ra trước sau, cuối cùng không nhịn được, hỏi:
- Ma Tôn, rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy? Ngươi nói Huyền Túc không phải Ma Phật, vậy hắn là ai?
Nhìn Tàn Kiếm, Ma Tôn lãnh đạm nói:
Hắn tự nhiên không phải Ma Phật, bởi vì hắn vốn là Ma Đà.
Lời vừa xong, một loạt tiếng kêu kinh hãi truyền lại, ngoài Lục Vân ra, Tàn Kiếm, Bạch Vân Thiên, Bách Linh thần sắc đều đại biến, họ hoàn toàn không thể tin việc này là có thật. Lúc nãy Ma Tôn xuất hiện với bộ dạng Ma Đà, Huyền Túc với sự suy đoán xuất sắc đã lột trần thân phận của hắn, ép hắn hiện nguyên hình. Nhưng không ngờ chưa đến nửa tiếng sau, Ma Tôn với phán đoán kinh người đã chỉ ra Huyền Túc mới thật sự là Ma Đà. Tất cả biến hoá thật khôn lường, khiến người ta khó có thể tin được trong thời gian ngắn lại có nhiều sự thật được phơi bày đến vậy.
Nhìn Huyền Túc trầm ngâm không nói, Tàn Kiếm nghi ngờ hỏi:
- Ma Tôn, ngươi nói hắn là Ma Đà, ngươi có gì chứng minh chứ? Mấy trăm năm trước ta đã quen biết hắn, nếu hắn là Ma Đà, ta đã sớm phát hiện, còn đợi ngươi đến lột trần sự việc này à.
Nhìn Tàn Kiếm với ánh mắt coi thường, Ma Tôn trả lời:
- Đồ ngu, cho dù ngươi có thêm năm trăm năm nữa cũng không thể phát hiện bí mật này của hắn. Lúc nãy hắn tra hỏi thân phận ta, tất cả những gì hắn nói đều thể hiện hắn biết rất rõ về Ma Đà, lý do ta đưa ra cũng rất chính đáng mà hắn lại không hề do dự, kiên quyết nói rằng ta không phải là Ma Đà, đó là kẽ hở rất rõ ràng. Thường thì, với những lý do ta đã nói, người thường cho dù có hoài nghi đi nữa cũng phải mất một khoảng thời gian để phân tích lý do của ta có đầy đủ, rõ ràng hay không. Nhưng hắn có cần không? Không hề, hắn có thể khẳng định ngay thân phận của ta, chứng tỏ hắn hoàn toàn nắm rõ về Ma Đà. Ngươi nói xem, trên đời này người biết rõ Ma Đà như vậy, ngoài ra bản thân hắn ra còn có thể là ai?
- Ta đã nói rồi, chỉ có giả khi gặp phải thật thì mới lộ rõ nguyên hình. Ngoài ra, thân phận Ma Phật này cũng là một điểm quan trọng để Ma Đà có thể
thi triển hết ma công của hắn. Vì hắn là Ma Phật nên khi thi triển ma công, không ai có thể hoài nghi. Vì thế, bao nhiêu năm nay không ai biết hắn chính là Ma Đà năm xưa. Chỉ là có một điều ta không dám khẳng định, đó là Ma Phật và Ma Đà có phải là cùng một người hay không?
Dứt lời, Ma Tôn quay người lại nhìn Huyền Túc như muốn nghe xem lão nói gì.
Thu hồi mục quang, Huyền Túc nhìn mọi người, nói nhỏ:
- Đã tới nước này ta cũng nói cho các ngươi biết, Ma Phật và Ma Đà thật ra là một người. Năm xưa ta từ Ma vực về nhân gian, vô tình vào lạc vào trận pháp của Vạn Phật Tôn, bị phát hiện, lúc đó vì ta muốn sống bèn nói dối là đã trúng ma chú, ma khí toàn thân xung đỉnh, phải cầu phật pháp nhập thể mới có thể xua đuổi ma khí trong người. Sau khi Vạn Phật Tôn chủ thử ta, không phát hiện ta nói dối đã thu nhận ta. Từ đó Ma Phật Huyền Túc xuất hiện tại Vạn Phật Tôn. Sau hơn một trăm năm, Vạn Phật Tôn chủ lúc ấy tu luyện thành phật phi thăng, còn ta vì ma khí khó hủy, đã dùng thân phận Ma Đà để xuất hiện trong giới tu chân, không ngờ uy danh vang xa. Sau này vì quá đắc ý, ta càng điên cuồng hơn, cuối cùng thách đấu Thiên Kiếm Khách, dẫn đến thảm bại.
Nghe xong, Lục Vân, Bạch Vân Thiên, Tàn Kiếm, Bách Linh bốn người sắc mặt đều đại biến, chuyện thật khó mà tưởng tượng. Khi sự thật được tiết lộ, mọi thứ đã khác xa so với lúc nãy.
Nhìn Ma Tôn, Ma Đà Huyền Túc lạnh lùng nói:
- Lần này coi như ngươi lợi hại, trong tương lai ta nhất định sẽ trở lại tìm ngươi, hay cố giữ lấy cái mạng của ngươi cho đến khi ta quay lại.
Dứt lời, thân thể lão lóe lên một luồng ám quang, hóa thành một đạo quang hoa từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Ma Tôn lạnh lùng nhìn Huyền Túc rời đi hoàn toàn không hề có ý ngăn cản, bởi hắn biết người tu luyện đến bản lĩnh như Ma Đà không thể dễ dàng hủy diệt được nguyên thần, chỉ lãng phí tinh lực mà cuối cùng không thu được ích lợi gì Hơn nữa với việc Huyền Túc tự nhận là Ma Đà, tuy đối với bản thân cũng có một sự uy hiếp nhất định, song nếu có thể lợi dụng cơ hội này để đối phó với nhân gian chính đạo thì thật là một nước cờ tuyệt diệu.
Bách Linh thấy Ma Đà đã chạy xa liền kéo lấy y phục của Lục Vân nhắc chàng rời đi. Lục Vân trầm tư nhìn theo hướng của Huyền Túc, gật đầu cùng Bách Linh hóa thành hai đạo lưu quang, chớp mắt đã biến mất. Ma Thần Tông chủ Bạch Vân Thiên cũng rời khỏi sau đó, chỉ còn Tàn Kiếm trên mặt tràn đầy nộ khí, trừng mắt nhìn Ma Tôn nhưng không dám xuất thủ.
Lãnh đạm nhìn Tàn Kiếm, Ma Tôn không muốn lãng phí tinh lực liền chuyển thân nhẹ nhàng bay đi. Tàn Kiếm thốt lên mấy câu bực tức, đưa mắt nhìn xung quanh, bất giác lắc đầu thở dài rồi cũng rời khỏi. Chỉ còn lại khí tức trần thổ phiêu du theo gió nhẹ.
"
Linh Phong thạch tuyền ào ào đổ xuống giữa không trung. Trên đỉnh một ngọn cô phong kì tú thiên hạ, dưới bóng cây cổ tùng có bốn người lạ mặt đang ngồi.
Chỉ thấy xung quanh một cái bàn đá không hiểu là ai đã đặt ở đấy, tám chiếc hế đá thì bốn chỗ đã có người ngồi. Bốn người này ba nam một nữ, trong đó nữ nhân mặc y phục rực rỡ, trước ngực có thêu một con phượng hoàng sống động, khuôn mặt mĩ lệ kinh người ước chừng ba bảy, ba tám tuổi, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người đó lộ ra vài phần thanh cao.
Trước mặt nữ tử là một trung niên nhân chừng bốn mươi tuổi phong thái ung dung, gương mặt tuấn tú, hai mắt ẩn chứa một luồng tử sắc quang hoa lưu động. Người này quanh thân quang hoa ẩn hiện, dường như có vài phần tiên khí.
Bên trái trung niên nhân là một lão đạo béo tròn mặc áo dài vải bố niên kỉ đã trên lục tuần, đầu đội một chiếc pháp quan, trong tay cầm một chiếc quạt, trên thắt lưng treo một chiếc hồ lô lớn trông thật cổ quái. Nhưng nhìn kỹ, trên thân đạo sĩ này một đạo quang tráo ẩn hiện, có lẽ cũng chứa vài phần tiên khí.
Bên phải trung niên nhân là một hòa thượng cao lớn uy mãnh tuổi chừng bốn mươi, mặc một tấm cà sa viền vàng, trong tay cầm một chiếc vòng hắc sắc phật châu, quanh thân kim quang nhàn nhạt lưu chuyển, hiển lộ vài phần bảo tượng trang nghiêm.
Lúc này trung niên nhân nhìn qua ba người cười nhẹ, nói:
- Việc ba vị làm đến đâu rồi, chắc là đã hoàn thành viên mãn, đúng không?
Thải Y nữ tử nhìn trung niên nhân, trong mắt nàng khẽ loé lên một tia kì lạ, khó có thể thấy được. Thu hồi ánh mắt, Thải Y nữ tử đáp:
- Về phía Phượng Hoàng thư viện, tôi đã sắp xếp xong. Ngọc Vô Song tuy không phải là đệ tử chân truyền nhưng cũng là sư điệt của tôi, vậy nên khi tôi nói rõ ý của mình, sau khi suy nghĩ một lát, nó đã hoàn toàn đáp ứng, tất cả đều nghe theo tôi.
Nhìn Thải Y nữ tử, trung niên nhân khẽ cười, ánh mắt chuyển qua lão đạo bên trái hỏi:
- Phong Lôi lão hữu, ông thì sao?
Khẽ phẩy chiếc quạt, Phong lôi chân quân cười đáp:
- Về phía Đạo viên, Thất Huyền là môn hạ của tôi, tất nhiên mọi việc đều nghe tôi an bài. Chỉ là tôi phát hiện ra Lý Trường Xuân có dã tâm rất lớn. A, việc này trong tương lai ngươi hãy từ từ xử lí đi.
Trung niên nhân cười nói:
- Điểm này ta cũng đã phát hiện ra, có thể trong tương lai y sẽ trở thành một phiền phức nhỏ, tuy nhiên việc này không cần phải vội. Bây giờ Huyền Mộc nói xem, phía Bồ Đề học viện và Vạn Phật Tông có thuận lợi không?
Ngữ khí thay đổi, trung niên nhân chuyển đề tài hỏi qua Huyền Mộc. Khẽ cười, Huyền Mộc đáp:
- Mọi việc đều hoàn toàn thuận lợi, Vạn Phật Tông đã đáp ứng, Kim Cương Thánh Phật đã suất lĩnh môn hạ gồm thập vị cao thủ đi tương trợ. Còn Bồ Đề học viện tuy có hỏi vài câu nhưng cũng đồng ý giúp. Hiện giờ trong toàn bộ giới tu chân chính đạo, Tam phái Lục viện, chỉ còn có Tây Thục Dịch viên và Lạc Dương Nho viên là chúng ta chưa đến, nhưng đây không phải là vấn đề gì lớn.
- Chuyện này cũng khó nói, Dịch viên lần này đang là Lục viện chi thủ, muốn bọn họ nhường cho chúng ta vị trí minh chủ của Lục viện liên minh chắc chắn là sẽ có điểm không được chu toàn. Bất quá, vì thiên hạ chúng sinh, việc này mà thành là tốt nhất, nếu không thì chỉ còn cách bức bách họ, cho đến khi họ chịu mới thôi. Bây giờ công việc chuẩn bị đã tạm ổn, chúng ta nên thương nghị xem bước tiếp theo nên làm gì?
"
Nhìn qua ba người, trung niên nhân nhẹ nhàng hỏi.
Phong Lôi chân quân cười đáp:
- Việc này là do ngươi dẫn đầu, sao lại đi hỏi chúng ta. Về kế sách, chắc ngươi sớm đã có tính toán, lại còn định hỏi chúng ta hay sao hả, lão bằng hữu?
Nghe xong, Huyền Mộc cùng Thải Y nữ tử ba người cùng nhìn vào trung niên nhân, chờ nghe hắn phân bổ.
Thoáng trầm tư, trung niên nhân nói:
- Việc này đúng là ta đã có kế sách, nhưng cũng nên tôn trọng ý kiến của mọi người. Nếu mọi người đã không có ý gì khác thì ta xin nói, chúng ta sẽ tiếp tục tiến hành các việc quan trọng. Hiện tại, trong Tam phái cùng Lục viện, chúng ta đã liên hệ thành công được với bảy nơi, chỉ còn lại Nho viên và Dịch viên. Mà đợi đến khi Ma vực cao thủ tiến nhập nhân gian mới nghĩ đến việc phong ấn thông đạo thì đã quá muộn, nhiệm vụ quan trọng của chúng ta bây giờ là tăng cường xúc tiến quá trình liên minh của Lục viện. Còn việc thuyết phục Nho viên cùng Dịch viên, ta đã nhờ Đạo viên, Bồ Đề học viện cùng với Phượng Hoàng thư viện ba vị chưởng giáo đồng thời đến hai viên này, nói rõ sự việc với họ, hi vọng có thể việc sớm thành. Còn nếu không xong thì cũng là cảnh báo trước cho họ. Ngoài ra còn phải yêu cầu Thiên Kiếm viện hành động nhanh lên, việc này nội trong một tháng nhất định phải hoàn thành.
Phong Lôi chân quân gật đầu nói:
- Sự việc hiện tại đích xác rất nghiêm trọng, chúng ta nên nhanh chóng tiến hành. Về phía Thiên Kiếm viện hãy để đích thân ta đi, những nơi khác để cho mọi người xử lý. Không biết còn việc gì quan trọng cần phải giải quyết nữa không?
Trung niên nhân đáp:
- Việc này là cần nhất. Ngoài ra, chúng ta nên xem xét lại toàn bộ môn hạ đệ tử trong các viện, tuyển ra một hai người toàn lực đào tạo, mong rằng trong thời gian ngắn bọn chúng tu vi tăng tiến mới có thể ứng phó được với hạo kiếp này. Lần này tuy nhờ vào thực lực của Lục viện và Tam phái để ứng phó hạo kiếp, nhưng chúng ta cũng nên có các bộ hạ cốt cán, sao cho khi hành sự có biến cố gì xảy ra còn có thể chỉ huy tốt, như vậy mới trấn định thiên hạ được. Đồng thời ngoài Lục viện và Tam phái ra, trong thiên hạ còn không ít chính đạo cao thủ võ công cao cường. Chúng ta nên dựa vào tình huống cụ thể mà toàn lực tranh thủ bọn họ. Việc này giao cho Huyền Mộc nhanh chóng hoàn thành. Về phần Tiên Tử, ta có một việc thập phần trọng yếu muốn giao cho cô, không biết cô có thể đáp ứng hay không?
Mục quang di chuyển lên người Thải Y nữ tử, trong ánh mắt trung niên nhân ánh lên một tia quang mang kì dị.
Thải Y nữ tử, thần sắc bất động, trong ánh mắt mĩ lệ lóe lên tưởng như đã nghĩ ra điều gì, lại như chưa nghĩ được gì, lãnh đạm nói:
- Có việc gì ngươi cứ nói thẳng ra, nếu giúp được ta sẽ đáp ứng ngươi.
Thu hồi mục quang, trung niên nhân ngước lên nhìn lên bầu trời, trầm giọng nói:
- Còn nhớ Thiên Ma giáo có một kì bảo - Huyền Thiên giám, vật đó năm xưa Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên đã lấy được tại Cửu Âm gian. Ta hi vọng ngươi có thể vì ta mà mượn Huyền Thiên giám để dùng, sau này xong việc sẽ trả lại, không biết ngươi có nguyện ý hay không?
Thải Y nữ tử thần sắc biến đổi, trên khuôn mặt mĩ lệ xuất hiện vẻ thương cảm. Cạnh đó, Phong Lôi chân quân cùng Huyền Mộc cả hai đều trầm mặc không nói, hiển nhiên với sự tình năm đấy ai cũng biết, có điều không thể mở miệng.
Khẽ cười, nhưng trong tiếng cười vang xa ấy như chất chứa đau thương, Thải Y nữ tử chuyển thân đối diện với ba người, nhẹ cất tiếng: "
- Ta sẽ thử xem, còn có thể mượn được hay không phải xem ý trời thế nào.
"
Thân ảnh chuyển động, trông nàng như một đóa mây rực rỡ biến mất cuối chân trời.
Nhìn qua trung niên nhân, Huyền Mộc khẽ nói:
- Tu chân ngàn năm vẫn không thể vất bỏ được tình duyên. Là nghiệt là duyên, là tụ là tán, từ xưa đến nay, ai có thể hiểu đúng?
Khẽ lắc đầu, trung niên nhân đáp:
- Mọi việc tốt nhất để tương lai định đoạt, hà tất phải cố chấp làm gì? Tốt rồi, bây giờ các ngươi hãy đi làm việc của mình đi, ta còn phải đi tìm một người, hi vọng có thể tìm được.
Dứt lời nhân ảnh huyễn diệt, toàn thân trung niên nhân tử quang lóe lên, chớp mắt đã biến mất. Huyền Mộc cùng Phong Lôi chân quân cười khổ một tiếng, ảnh tung cũng lần lượt tiêu thất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 131: Ma Đà Chi Bí
Chương 131: Ma Đà Chi Bí