"Cô ta đòi chúng ta đi giết rồng đấy." Sát Phá Lang ngoẹo đầu bảo.
"Là Hắc Long vương." Đường Hoa chữa lại.
Hai người đã từng thấy qua uy lực của giao long rồi, dưới sự vây công của cả mấy ngàn người mà nó vẫn còn sừng sững tung hoành được, chứ đừng nói chi là rồng thật sự, hơn nữa lại còn là long vương nữa chứ. Ngoài ra còn phải nói cho rõ cái này, con giao long ở Thái Sơn kia chỉ là hàng Trung Nguyên, mà con long vương này lại là đặc sản của cấm địa, hai con là hai tầng trời khác nhau. Bây giờ thì Đường Hoa đã hiểu rồi, có lẽ chính vì câu nói thổi phồng của mình đã khiến cho mình chọc phải nhiệm vụ khó khăn như vậy. Hắn đang thắc mắc không biết ai mới là người thật sự đảm nhận nhiệm vụ này.
"Ngươi nói xem nếu bọn ta không chịu làm, thì bọn họ có trở mặt hay không?" Sát Phá Lang hỏi. Địa bàn nhà người ta, thì người ta sẽ làm chủ mà, vạn nhất mà người ta trở mặt bắt lỗi ngươi chuyện đả thương Ba Xà thì quả là phiền lớn, không chừng lại phải máu nhuộm nước Thị Nhân mất. Bạn đang đọc chuyện tại
"Không đâu! Bởi vì chúng ta sẽ phải nhận." Đường Hoa thấy Sát Phá Lang nghi hoặc thì giải thích: "Ngươi không có nghe cô ta nói gì sao? Không phải là không thể thịt được con rồng kia, chỉ cần có sách lược là được... Đó chính là phải động vào con dấu kia, động vào một cái thì rồng sẽ chết."
"Nhưng mà... Người Thị Nhân cũng sẽ bị chết a."
"Bọn họ là bà con của ngươi à?"
"... Không phải." Sát Phá Lang chảy một giọt mồ hôi.
"Vậy là bạn của ngươi, hay là ân nhân cứu mạng của ngươi à?"
"... Cũng không phải!" Sát Phá Lang rất là xấu hổ, thân là kẻ cướp đứng đầu như mình vậy mà động tới chuyện sinh tử của người ta lại lừng khừng như đàn bà thế này. Nhưng... Hắn lại cảm thấy rằng không phải là do lý do mình mềm lòng, mà chắc phải là do lý do khác, có điều trong lúc nhất thời hắn không kịp biết là cái gì, chỉ biết là dưới sự ép hỏi của Đường Hoa, thì hắn cứ cảm thấy mình đuối lý bé người sao sao ấy.
"Thế đó, cho nên điều quan trọng của nhiệm vụ lần này không phải ở chỗ có giết rồng hay không, mà là có thể lấy được phần thưởng trước khi đi làm nhiệm vụ hay không. Ăn được đằng Đông, lại ăn được cả đằng Tây, vừa được đồ lại sẵn tiện giết rồng kiếm bảo. Thân là đội trưởng, chắc là ngươi sẽ không chối từ nhiệm vụ này đó chứ?"
"Ta..." Sát Phá Lang ấp úng cả nửa ngày, nhưng cũng không thể nào nói câu "Ta ngại" ra được, ai bảo mình cứ sống chết đòi làm đội trưởng làm chi, với lại từ đầu giờ vẫn luôn là Đường Hoa đối đáp với người ta, mình mà không ra chút công gì đó thì chắc cũng mất mặt với Đường Hoa lắm. Bởi thế, Sát Phá Lang đành phải thầm nghiến răng bước lên nói với nữ vương: "Cái... cái kia... cái kia..." Sát Phá Lang thiệt không biết phải nên mở miệng nói gì, trước giờ nào có cái chuyện chưa làm nhiệm vụ mà đã đòi phần thưởng đâu.
"Cái gì thế?"
Đội viên Đường Hoa nhìn thấy đội trưởng Sát Phá Lang như thế thì đành phải thở dài, nói: "Nữ vương bệ hạ, ý của đội trưởng ta là vầy, dẫu sao chúng ta cũng đến từ Trung Nguyên, cho nên chưa có chút kinh nghiệm tác chiến trong nước nào cả, mà con rồng kia thì lại hung hãn vô cùng, cho nên nếu như có thể có được thêm chút trang bị, hoặc là chút kinh nghiệm để tăng cường sức mạnh thì... Mà không được thì có tiền thôi cũng tạm vậy, tục ngữ có nói là tiền làm con người bạo gan mà, với lại chúng ta đây cũng chưa có mua bảo hiểm thương tổn ngoài ý muốn nữa. Tuy chúng ta cũng biết là trong tâm có chính nghĩa thì sẽ có dũng khí vô cùng, chắc chắn có thể chiến thắng tên long vương tà ác kia, nhưng mà... Có khích lệ thì cũng tốt hơn chứ. Ha ha, ngài... Hiểu chứ?"
"Cái này..." Nữ vương có vẻ khó xử: "Chưa bao giờ có tiền lệ này cả."
"Đó là do chúng ta chưa tới thôi, bây giờ tới rồi." Đường Hoa rất thẳng thắn và rất thành khẩn.
"Quy củ là không được phép phá hư... Nhưng thôi vầy đi, ta đang có một bản Tị Thủy quyết nằm ngoài phần thưởng của nhiệm vụ, có thể đưa cho hai vị được, hai vị xem xem..."
Đường Hoa sững người ba giây, xong chân thành tha thiết nói: "Có lẽ nữ vương đang hiểu lầm đấy, bọn ta không phải là đệ tử của Cái bang trong Trung Nguyên..."
"Được rồi được rồi!" Sát Phá Lang đứng bên cạnh nói: "Có thì còn hơn là không có." Hắn thiệt là không dám nhìn Đường Hoa biểu diễn tiếp tục nữa đâu, xấu hổ lắm! Cho dù đối phương là NPC, nhưng cũng nên nhớ rằng mục đích hiện giờ của hai người chính là xử lý luôn cả mục tiêu nhiệm vụ lẫn người phát nhiệm vụ, thế mà còn định vơ vét của nả nhà người ta trước khi đi nữa thì quả là chuyện ác tuyệt, mình trước giờ nào đã làm đâu.
"Được cái gì mà được chớ." Đường Hoa nổi giận, thằng nhãi này, có việc gì thì cứ thương lượng trong kênh đội ngũ không được à, sao lại cứ phải nói ra trước mặt người ta thế, ngươi đã nói ra như vậy, ta da mặt có dày hơn tường thành cũng chả dám đòi tiếp rồi.
"Cứ vậy đi!" Sát Phá Lang nhận lấy bản Tị Thủy quyết trong tay nữ vương rồi vứt cho Đường Hoa: "Ngươi cứ cầm đi bán lấy tiền đi, ta không cần phần nào trong mớ tiền đó, được chưa?"
Đường Hoa nhìn nhìn nữ vương rồi lại nhìn Sát Phá Lang, than một hơi. Từ lúc nào mà thằng này đã có lòng nhân từ rồi vậy? Nguyên tắc là nên đối xử với bạn bè như mùa xuân ấm áp, đối với địch nhân phải tàn khốc như mùa đông, mà đối với người xa lạ thì phải luôn rút gân lột da mới là chánh đạo. Mình đây tuy mấy khoản nợ đeo trên thân đã được Huy Hoàng gánh giùm cho, nhưng vấn đề là hiện giờ trong tay mình đang có hai cái kỹ năng đốt tiền đó, Càn Khôn Nhất Độn thì mình đã có xài một lần, còn Càn Khôn Nhất Trịch thì ngay gan xài cũng không có.
* * * * * *
Cáo biệt nữ vương và cầm tờ bản đồ long cung của Hắc Long vương xong, hai người liền xẹt ra ngoài, cú xẹt này khiến cho Sát Phá Lang kinh hãi vạn lần, không ngờ tốc độ trong nước của Đường Hoa lại chẳng hề kém với tốc độ trên không trung chút nào cả, mà hơn nữa mức tiêu hao pháp lực lại chẳng khác gì với khi bay trên không trung. Lẽ nào... Lẽ nào... Sát Phá Lang nghiến chặt răng ngăn cho mình không nghĩ tiếp nữa, nhưng sự thực thì hắn vẫn lờ mờ hiểu, cái bản Tị Thủy quyết mới lấy được không phải là hàng trong lục địa mà hắn từng học. Bất kể là Tị Thủy Châu hay là hàng nào đó tương đương thì đều phải giảm đi một nửa tốc độ trong nước mới có thể hoạt động tự do được, chứ còn hàng mà khiến cho mình hoạt động trong nước không khác gì trên không thì... Nước mắt của Sát Phá Lang sắp tuôn ra rồi, có lẽ nào mình đã tự tay quăng một bản pháp quyết vô giá cho người ta mất rồi hay sao?
Chẳng qua Sát Phá Lang thủy chung vẫn còn chưa dám tin sự thực lại tàn khốc đến như thế, cho nên hắn cẩn thận giả vờ thản nhiên hỏi Đường Hoa:" Ta nói này Gia Tử... Có vẻ như ngươi không hề chịu hoàn cảnh trong nước ảnh hưởng, có phải là do tác dụng của bản Tị Thủy quyết hồi nãy không?" Vẫn cứ có vẻ vờ vờ vịt vịt sao ấy.
"Đúng vậy!" Đường Hoa quay đầu lại nghi hoặc: "Nữ vương đưa cho mà, tất nhiên phải là hàng tốt chứ. Sao vậy?"
"Không, ta chỉ tùy tiện hỏi chút thôi mà." Sát Phá Lang rất trấn tĩnh trả lời, xong lại nói: "Chậm chút với!" Sát Phá Lang lúc này đột nhiên nhớ lại lời một bài hát, một bài hát mà có thể phản ánh lên tâm tình của mình lúc này: Lại một người đi mãi, chắc không quay trở về... Tuy trường hợp không giống nhau cho lắm, nhưng nước mắt hối hận cũng đã ào ào như nước sông chảy xiết, rồi lại hoá thành nước biển mênh mông mất rồi. Ghi chú: Nước biển khi trời bão! Sát Phá Lang thật hận không thể nhân kiếm hợp nhất băm thằng Đường Hoa trước mặt một trăm lần, một trăm lần!!!!
Nhưng... Không thể ra tay được, một khi ra tay thì người ta sẽ bảo là mình hẹp hòi, và một khi ra tay thì ngày sau còn biết giấu mặt nơi đâu... Thế là Sát Phá Lang chỉ đành phải ngậm ngùi nuốt nước mắt mà hoà ái nói: "Từ từ, chậm chút với."
* * * * * *
Long cung thật quá đơn sơ, không có tên lính nào cả, cũng chẳng có ai trông cửa, chỉ có một cái bảng hiệu lẻ loi, mặt trên viết: Hắc Long vương cung! Từ nơi sâu trong cung thỉnh thoảng truyền ra tiếng ngáy khò khè khi dài khi ngắn.
"Coi bộ con rồng này chả được lòng người lắm nhỉ."
Sát Phá Lang nói: "Chính sự!"
"Ừ!" Đường Hoa và Sát Phá Lang lần sờ đi vào bên trong. Tuỳ tùng không có, cung nữ cũng không, chỉ có nơi sâu trong đại sảnh đang có một con rồng màu đen cuộn mình ngáy ngủ trên một cái ghế lớn, mà nơi vách tường phía sau lưng nó là một cái thứ gì đó có hình dạng giống như là cái ấn, đang loé ra ánh sáng mỏng manh.
"Ngươi đi dụ nó hay là ta dụ?" Đường Hoa ngó ngó con rồng, đầu không quay lại, hỏi.
"..." Sát Phá Lang cuối cùng đã rõ ràng vì sao lúc đó mình có cảm giác lừng khừng rồi, hoá ra là do cái này! Đó là: Ai dụ rồng, và ai lấy ấn!