DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Song Kiếm
Chương 161: Liên hoàn (thượng)

Đồ sát, chỉ có thể dùng hai chữ ‘đồ sát’ để hình dung những trận đấu trước đây của đội Liên Minh. Đứng trước một thực lực vô cùng mạnh mẽ như thế, bất cứ âm mưu quỷ kế nào cũng không có khả năng tạo ra được dù chỉ một chút phiền phức nho nhỏ cho họ. Đây chính là đội hình tập hợp tinh hoa của hai bang hội lớn. Đương nhiên phải trừ Phá Toái ra, anh bạn này lúc lâm thời lại quyết định đi tham gia giải bóng chuyền ít được lưu ý cùng với Nhược Hãn.

Bóng đá là môn thể thao vua, lý do mấu chốt nằm ở chỗ nó không có hạn chế về điều kiện của thân thể. Một cầu thủ cao chừng 1m6 ở trong sân bóng đá có thể được xưng là ‘sát thủ’, đến sân bóng rổ cũng còn kha khá, ít nhất cũng còn có thể nhận được một chân hậu vệ khống chế bóng. Nhưng khi đến sân bóng chuyền, hắn chỉ có thể làm nhân viên bưng trà rót nước cho người ta mà thôi, bởi vậy bóng chuyền ít được lưu ý cũng không có gì kỳ quái, khuyết thiếu cơ sở quần chúng mà.

* * * * * *

Đội Liên Minh vs đội Mã Hoàng, những màn đối đầu mạnh - mạnh cuối cùng cũng đã được mở ra. Mọi người xem đều cầu nguyện ngàn vạn lần đừng có giống với lần gặp đội Lấp Lóe vậy, mới nói có hai câu đã tước vũ khí đầu hàng. Hôm nay rõ ràng Thượng Đế cũng đứng về phía quần chúng, lúc bảy giờ, trọng tài thổi một tiếng còi, một màn huyết chiến của bóng đá rốt cục cũng đã bắt đầu!

Cầu thủ hai đội không giao lưu với nhau, bóng vừa từ trên không rớt xuống, Huy Hoàng đã ra tay tức thì. Dưới tình huống công bằng, không ai có thể nhanh bằng Huy Hoàng được, cho nên quyền chạm bóng đầu tiên đã bị đội Liên Minh nắm giữ. Ma Kiếm của Sát Phá Lang bám theo bắn thẳng về phía trái bóng, nhưng không ngờ cầu thủ đang giữ bóng đã xoay người, sút một cú chuyền cho thủ môn.

Thủ môn đội Liên Minh, tên gọi tắt Liên Thủ, bắt được bóng xong lại không thèm tấn công, cứ để mặc cho bóng dừng ở trên phi kiếm, chờ Sát Phá Lang đang bay từ xa đến. Theo quy định, thủ môn không thể cầm bóng trong tay với thời gian dài, nhưng nếu dừng bóng trên phi kiếm thì sẽ không bị hạn chế. Nhưng ngươi phải cẩn thận đừng để bị phi kiếm người ta đánh cho bay vào bên trong cầu môn của mình. Rất hiển nhiên, Sát Phá Lang cũng nghĩ như vậy, chỉ cần đến gần hơn chút nữa, mình đã có thể khởi động kiếm nộ để đánh bóng vào lưới rồi.

“Đừng có tấn công.” Đường Hoa vội vàng hô lên một tiếng, hôm nay chức đội trưởng là của hắn. Việc này thật không có âm mưu gì, mà bởi vì Phong Vân Nộ phải liều mạng, cho nên không có thời gian đi quản lý đại cục nữa.

Sát Phá Lang đã trải qua sự tôi luyện trong mấy chục trận thi đấu, đã hiểu được cái gì là tinh thần đoàn đội, cho nên Đường Hoa vừa mở miệng, hắn với Phi Thường Kiếm đều đồng thời dừng lại ngay. Sát Phá Lang hỏi: “Vì sao không tấn công?”

“Không biết.” Đường Hoa rất thành thật trả lời, đúng là hắn không biết thật, chỉ cảm thấy Thư Sinh làm vậy nhất định là có mục đích mà thôi.

Liên Thủ báo cáo: “Đối phương không bị lừa, không tiêu hao kiếm nộ của họ được.”

Thư Sinh - đang ở giữa sân - cười nói: “Hôm nay đội trưởng của họ là Gia Tử mà. Tên Gia Tử này là người thông minh, tiếc rằng người thông minh đều đa nghi cả. Hắn đến cướp thì chúng ta hao tốn kiếm nộ của hắn, không đến cướp thì mục đích xây dựng bầu không khí của chúng ta cũng đã đạt tới dự tính, khiến họ cho rằng chúng ta định dùng âm mưu, thành ra xem nhẹ thực lực chân chính của chúng ta.”

Huy Hoàng không hiểu cho lắm: “Chúng ta cần gì phải phiền phức thế? Cứ trực tiếp tấn công chẳng phải là được sao?”

Thư Sinh trả lời: “Vừa nói rồi, người thông minh đều đa nghi cả, không chỉ là Gia Tử đa nghi, mà còn có ta nữa... Cứ tấn công kiểu thăm dò, không cần đưa vào nhiều binh lực, Huy Hoàng lui về phía sau đề phòng, tiền vệ với tiền đạo cùng nhau tiến công, dâng trận hình lên.”

Thấy Liên Minh tiến công, Phong Vân Nộ chột dạ: “Gia Tử, đã xong chưa?”

“Chưa.” Đường Hoa than một hơi: “Tên Thư Sinh đáng chết. Bọn họ đưa người lên ít quá. Có điều Huyên Huyên, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng đó.”

“Ừ ừ!” Huyên Huyên vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương trả lời.

Chỉ trong mấy câu nói như thế, tiền đạo của đối phương đã làm một động tác giả đột phá, thu hút hai tên cầu thủ của đội Mã Hoàng ở giữa sân chạy đến chặn đường. Hai trung vệ rời khỏi, tạo thành một lỗ hổng. Tiền đạo đối phương chờ đến khi họ gần tiếp cận, tức khắc chuyền bóng cự ly xa đến vị trí phạt góc, một cầu thủ đang bay gần đường biên lập tức tăng tốc tiến lên, kịp thời đón được bóng trước khi bóng bay ra ngoài sân.

“Móa!” Đây chẳng phải là màn thọc sâu thường thấy trong bóng đá đó sao? Thực sự chơi bóng đá với bọn ta à? Trong lòng Đường Hoa mắng một câu, đồng thời rất là khẩn trương nhìn cầu thủ đối phương đang tiến đến gần vùng cấm địa. Dựa theo tình huống bình thường, lúc này hậu vệ đã phải chạy đến cản bước tiến lên của hắn rồi chớ, nhưng bọn hậu vệ bên ta đâu hết rồi?

Phong Vân Nộ vội vàng hô: “Hậu vệ!”

“Có!” Bốn tên hậu vệ tức khắc nhào hết vào Liên Trung đang giữ bóng.

Liên Trung thấy thế, bèn bi ai cười, sau đó theo một đường cong cao chuyền bóng đến vị trí phản diện gần cầu môn. Bởi vì bốn tên hậu vệ đều đã nhào qua bên này hết, hơn nữa khoảng cách cũng đã quá gần, cho nên không còn thời gian với không gian để tung phi kiếm ra chặn lại nữa, chỉ có thể nhìn bóng bay qua đỉnh đầu mình, cuối cùng dừng trong chân một tên Liên Trung đã sớm cắm chốt ở đấy.

“Ta choáng!” Đường Hoa than thở, dân nghiệp dư với chuyên nghiệp quả đúng là không thể nào đem ra so sánh được, người ta mới chỉ chuyền bóng có hai lần như thế, đã tạo thành tình huống một đối một với thủ môn rồi, mà hậu vệ bên mình, chẳng hạn như Mặc Tinh thì lại đang bận túm lấy người ta đánh tới tấp nhằm phát tiết sự bực bội ở đằng kia. Nhưng Mặc Tinh cũng có lý do của mình: ngươi không muốn sút bóng thì dẫn bóng vào trong vùng cấm địa làm cái gì, coi ta có đánh chết được ngươi hay không nhé.

* * * * * *

“Tiên kiếm nhị phẩm ngũ giai, Gia Tử cẩn thận.” Phong Vân Nộ dùng pháp bảo Hỏa Nhãn Kim Tình xong, tức khắc cảnh báo Đường Hoa ngay.

“Biết rồi!” Đường Hoa chăm chú nhìn đối phương đang lao tới, trong lòng vẫn chắc chắn được một nửa, ai bảo mình là cao nhân chớ, cao nhân thì đều nhiều thủ đoạn mà. Nhấc chân lên rồi... Định sút rồi... Đường Hoa nhào qua bên trái.

Nhưng không ngờ người ta vốn không muốn sút, mà chỉ nhẹ nhàng chuyền bóng thôi, Huy Hoàng từ chính giữa đang cấp tốc lao xuống nhận được bóng bèn quát lên một tiếng: “Giết!” Tiếp đó một chiêu kiếm nộ cuốn theo trái bóng bay về phía cầu môn đang bỏ trống. Đường Hoa đã dời khỏi vị trí cuả mình, cho dù bây giờ có sử dụng dịch chuyển tức thời cũng không được, vì chỉ có thể dịch chuyển được phạm vi nằm trong tầm mắt, với lại còn phải cần có thời gian để rút ngân phiếu nữa, nhưng tốc độ của Huy Hoàng nhanh quá rồi, nhanh đến nỗi Đường Hoa đã không còn cả thời gian để mà dịch chuyển tức thời nữa. Đường Hoa chỉ còn biết bó tay nhìn bóng lao vút về phía cầu môn, và cả cảnh tượng đội Liên Minh đang hoan hô ăn mừng nữa...

“Lưu Quang Tru Tiên Trảm!” Trước cầu môn đột nhiên có kiếm khí bắn xối xả, quả bóng đang sắp sửa bay vào trong cầu môn, lại bị những luồng kiếm khí này đội bay lên trời. Đường Hoa than một hơi duỗi tay ra chờ bóng rớt xuống. Hiện giờ bóng đang ở trong vùng cấm địa nhỏ, sẽ không ai dám đến tranh với thủ môn cả.

Mặc Tinh quật Liên Trung ngã qua một bên, xong hô lên với Sát Phá Lang: “Ngươi thật là lợi hại đó.”

Gương mặt Sát Phá Lang vẫn không chút biểu tình, phất tay một cái quay lưng bước đi: “Chuyện nhỏ mà thôi.” Nàng khen ta rồi, nàng đã khen ta rồi... Trong lòng Sát Phá Lang đang có nước mắt chảy ròng ròng, đây là dòng nước mắt của cả hạnh phúc lẫn kích động.

* * * * * *

“Biến trận biến trận.” Đường Hoa hô lên: “Kế hoạch tác chiến số hai.”

Ngay lập tức, toàn bộ mọi người, bao gồm cả tiền đạo cũng đều rút lại hết. Dựa theo quy định của giải đấu, trừ những người chơi có thân phận hậu vệ, chỉ cho phép có thêm một tên trung vệ hoặc tiền đạo tiến vào trong vùng cấm địa, cho nên lúc này bốn tên hậu vệ của đội Mã Hoàng đều đã lui vào giữ vùng cấm địa, còn những người khác lại đứng ở bên ngoài để triển khai trận thế.

“...” Đội Liên Minh nhìn trận thế này chỉ còn biết im lặng, cuối cùng Huy Hoàng vẫn là một người thực tế, hắn hô lên với đội Mã Hoàng đang khẩn trương: “Các ngươi đi bóng đi chớ!”

Hết nói! Thế mà đã quên rằng bóng đang ở trên tay mình rồi đấy. Đường Hoa ném bóng cho Phong Vân Nộ, Phong Vân Nộ dùng một kỹ năng trực tiếp sút bóng từ khoảng cách một cây số.

“Có âm mưu!” Thư Sinh nói trong kênh đội ngũ: “Chắc chắn phải có âm mưu.”

“Âm mưu gì thế?” Liên Thủ thoải mái chụp bóng, hỏi.

“Tạm thời còn chưa rõ, mọi người phải cẩn thận một chút đấy. Đặc biệt là phải chú ý chiêu tàng hình đột ngột của Phi Thường Kiếm. Sát Phá Lang thì nên phái người chuyên bám theo hắn, còn Mặc Tinh nữa, cũng nên phái người chú ý mới được.”

“Ừ!” Huy Hoàng gật đầu: “Phải bắt đầu chơi xa luân chiến rồi.”

* * * * * *

Vì thế trận đấu lại một lần nữa được bắt đầu. Đội Liên Minh dồn dập tấn công, đội Mã Hoàng tử thủ. Thư Sinh thấy đối phương cũng không phải là dạng bùn nhão, bèn phất tay một cái, đội hình giữa sân toàn bộ xông lên.

Sáu người tấn công, mười một người phòng thủ! Đội Mã Hoàng dựa vào ưu thế nhân số cùng với ác danh của Mặc Tinh, cứ chặt chẽ tử thủ cầu môn. Thư Sinh thậm chí còn bảo người mình tặng cho họ hai trái bóng, nhưng đội Mã Hoàng lại không cần, chỉ trực tiếp dùng một chiêu kỹ năng sút bóng bay thẳng đến chỗ Liên Thủ.

Lẽ nào là định tử thủ cho đến hết giờ sao? Thư Sinh nhìn lại thời gian thi đấu, không thể nào đâu, mới bắt đầu có 20 phút thôi mà, tính cả thời gian thêm giờ thì còn tới 100 phút nữa cơ, vậy rốt cục họ định làm gì đây chứ?

Nhân số nhiều tất nhiên là phải chiếm ưu thế rồi. Đầu tiên, Mặc Tinh cứ một chọi một là đã loại đi được một người rồi, nàng ở trên không trung đá cho một tên kia té ngang té ngửa, những người khác trừ nữ sinh thì đều một chọi một đuổi theo đối phương, tất nhiên không phải vì mục đích phòng thủ, mà là vì đánh nhau với họ.

“Vậy không được đâu Thư Sinh.” Liên Thủ nói: “Chúng ta không còn chút lực tấn công nào nữa cả, không bằng đưa cả hậu vệ lên luôn đi?”

“Vậy nếu đối phương phản kích thì sao?”

“Trong 22 người nơi đây, tốc độ của Gia Tử là nhanh nhất, Huy Hoàng thứ hai, để Huy Hoàng hơi lui về phía sau một chút đề phòng, vậy sẽ không ai có thể đột phá được cả.”

Thư Sinh vẫn còn có chút bất an, có điều nghĩ lại thật đúng là không có cách nào hay hơn nữa, bèn xắn tay áo lên: “Hậu vệ, con mẹ nó lên hết đi.” Thân là hậu vệ, hắn cũng là kẻ có tâm huyết.

* * * * * *

“Cá đã đến rồi kìa, mọi người chú ý nhé.”

“Mồi nhử đã chuẩn bị xong rồi.”

“Cần câu cũng đã xong rồi.”

Gần thêm chút nữa, chút nữa... Đường Hoa âm thầm nhẩm tính, đột nhiên hắn xòe tay ra, một ngọn bảo tháp xuất hiện, nhắm Thư Sinh mà chụp xuống. Thư Sinh kinh hãi vô cùng, đang định lui lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi, thế là bị ngọn tháp chụp gọn vào bên trong, hắn vội vàng lấy ra một chiếc la bàn định phá tháp... Nhưng lại tức khắc rơi lệ đầy mặt.

Đường Hoa cười hè hè: “Thư Sinh, ngươi ngon ngươi phá cho ta xem xem.” Tên nhép, ông cho ngươi đánh cả 90 phút cũng chưa chắc thoát ra được nữa là. Điểm yếu ớt nhất của đội Liên Minh nằm ở chính Thư Sinh. Tên này level thực không cao, hơn nữa toàn thân lại không có thứ gì tốt cả, ngày ngày chỉ biết cầm một chiếc la bàn đi khắp nơi lừa cơm ăn. Đương nhiên mấy điều ở sau toàn là suy nghĩ của Đường Hoa cả, nếu đội Liên Minh mà thật sự không có Thư Sinh dẫn dắt, đã sớm bị người ta gạt chết rồi, phải biết rằng trên đời này người xấu nhiều lắm lắm.

Bên trong tháp, Thư Sinh thu la bàn lại, than một hơi: “Ngươi nghĩ thế là được rồi sao? Chém vỡ bảo tháp!”

“Được!” Ba tên hậu vệ nhất tề xuất phi kiếm ra bắn về phía bảo tháp. Bọn họ không phải là Thư Sinh, chỉ cần họ chém trúng, sẽ chắc chắn đánh cho pháp lực của Đường Hoa tụt tới đáy luôn, thậm chí còn có khả năng sẽ diệt luôn cả bảo tháp nữa.

Nhưng... Đây là liên hoàn kế mà, bao giờ cũng có thủ đoạn tiếp theo cả. Đối mặt với ba thanh tiên kiếm đang tràn ngập sát khí bắn vút đến, có một người lại thình lình xoay người từ phía sau tháp chuyển ra mặt trước, chặn lại đường đi của chúng.

Huy Hoàng nhìn kỹ lại, bèn ói ra bụm máu, người này chính là người mà vẫn luôn bị họ coi thường - đệ nhất minh tinh Huyên Huyên! Huyên Huyên này level cũng không cao, trang bị lại chẳng ra hồn nên từ đầu trận đến giờ chẳng ai thèm để ý đến nàng cả, cho dù có để mặc cho nàng đi sút bóng, vậy bóng có bay được hay không cũng là một vấn đề ấy chứ. Nhưng nào ngờ được, tờ giấy vệ sinh này lại đột ngột xuất hiện ở vị trí kia, lúc này ngay cả một người thành thật như Huy Hoàng cũng có thể đoán ra được Đường Hoa đang định làm gì rồi.

“Hự...” Huyên Huyên bị chém thành ánh trắng, trọng tài tức khắc bay đến trước mặt một anh bạn xui xẻo, chìa thẻ đỏ mời hắn rời khỏi trận ngay, mà Huyên Huyên thì xuất hiện ở ngoài sân, 10 phút sau sẽ được vào lại, trong thời gian này không thể giao lưu với những người khác được. Trận đấu lại tiếp tục...

Thư Sinh ở trong tháp bình tĩnh hỏi: “Ai bị ra ngoài rồi?”

“xx!”

“Không sao, chuyện nhỏ thôi!” Thư Sinh buông một câu nhẹ nhàng để ổn định lại quân tâm đang dao động: “Mười người cũng có thể thoải mái thắng được họ mà.” Nhưng... Hắn lại không biết là, kế liên hoàn của nhà họ Đường là lượt này nối tiếp lượt kia.

“Có thể xác định là người của họ đều ở đây hết, không có ai đến gần cự ly 30 mét cả.”

Thư Sinh vẫn còn chưa yên tâm: “Các ngươi tới gần hơn một chút nữa rồi hẵng phá tháp.”

“Được!” Hai hậu vệ còn dư lại cùng bay vào cự ly 10 mét, nhìn trái nhìn phải xác định sẽ không còn ai xuất hiện nữa xong thì hô lên một, hai, ba trong kênh đội ngũ, rồi từng người bắn phi kiếm ra.

Đọc truyện chữ Full